Chương 37:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Nghe được nửa câu sau, Chung Dập thở phào nhẹ nhõm, lại bị giọng điệu như khoe chiến tích của cô làm cho có chút dở khóc dở cười. Rõ ràng là suýt chút nữa bị bắt nạt, nhưng không cảm thấy ủy khuất cũng không kể khổ với người khác.
Càng như vậy, anh càng muốn bảo vệ cô, muốn bảo vệ cô suốt cuộc đời.
Chung Dập im lặng thở dài, trong mắt lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: “Cô ta đúng là bị điên.”
Quý Huyền Tinh vui vẻ vùi mặt vào trong ngực Chung Dập yên lặng cười, cô bỗng nhiên hy vọng thang máy vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, cứ tiếp tục như vậy.
Tuy nhiên, “ding” một tiếng, cửa thang máy vẫn chậm rãi mở ra.
Bọn họ ra khỏi thang máy đi về phía trước, đi ra không xa thì một cánh cửa thang máy khác cũng mở ra, bên trong đột nhiên đi ra hai người hôn hít dây dưa cùng một chỗ, thậm chí quần áo cũng đã cởi ra hơn phân nửa.
Quý Huyền Tinh sững sờ nhìn, khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Làm ơn đi, mặc dù bình thường cô vô pháp vô thiên, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy những chuyện như thế, lại càng đừng nói là chứng kiến trực tiếp như vậy.
Cô xấu hổ đến nỗi lỗ chân lông toàn thân run rẩy, không biết phải làm gì.
Chung Dập cũng không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện loại chuyện này, trong lòng lại mắng Trịnh Minh Khải một lần nữa, chỉ toàn mời loại người gì đâu đến thôi.
Sau đó theo bản năng cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, ánh mắt cô nhắm nghiền, tay nắm chặt quần áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều đã trở thành màu hồng nhạt.
Anh cau mày, sải bước rời đi.
“A hắt xì——“ Trịnh Minh Khải hắt hơi hai cái, lẩm bẩm nói: “Ai đang mắng tôi thế?”
Việc này thật đúng là không thể trách Trịnh Minh Khải, anh ta chỉ thuê phòng tiệc, còn bộ phận nhà ở bên ngoài vẫn được sử dụng bình thường. Ai có thể nghĩ đến có người ngay cả camera cũng không quan tâm mà cứ như vậy hành sự đâu.
Đến căn phòng tạm thời mở ra, Quý Huyền Tinh cả người vẫn bị che khuất. Mặc dù cô nhắm mắt lại, nhưng âm thanh kia vẫn bị cô nghe một cách vô cùng chân thực.
Đặc biệt là bây giờ cô cùng Chung Dập ở trong không gian mờ ám như vậy, khăn trải giường trắng nõn mềm mại cũng làm cho mặt cô nóng lên.
Chung Dập rũ mắt xuống, nhìn cô cúi đầu nhìn cũng không dám nhìn, đã sớm không còn kiêu ngạo như trước, nhịn không được âm thầm lắc đầu.
Đó là một cô bé.
Anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nhướng cằm về phía một nơi nào đó trong phòng, tự nhiên bỏ qua sự bối rối: “Em tắm trước đi, mặc như vậy rất dễ bị cảm lạnh, anh sẽ cho người chuẩn bị quần áo.”
Nói xong, liền tiến lên đặt tay lên vai cô.
Cho dù cách một lớp quần áo, Quý Huyền Tinh giống như toàn thân bị điện giật, trong nháy mắt bừng tỉnh, theo bản năng che ngực đã sớm bị che kín, gấp gáp vội vàng nói: “Em sẽ đi một mình!”
Nói xong, giống như sợ anh ôm mình lên, liền vịn vách tường đi.
Cô di chuyển quá nhanh, khi Chung Dập phản ứng lại, cô đã sắp đi đến cửa phòng tắm.
Chung Dập hơi giật mình, chờ cửa phòng tắm đóng lại, anh mới khẽ nhếch khóe môi dưới. Vốn cũng chỉ muốn đỡ cô qua đó, cô gái nhỏ lại phản ứng giống như anh đang muốn làm gì đó.
Anh có một số email cần phải trả lời, ngồi trên ghế sofa bên cạnh mở điện thoại di động lên kiểm tra. Một tài liệu hoàn toàn bằng tiếng Anh mà anh đã đọc hai lần nhưng không thể tập trung.
Bên tai đầy tiếng nước chảy, anh nhíu mày, ánh sáng quét vào chiếc giường lớn sạch sẽ và gọn gàng. Có ánh sáng xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn rộng đến trên giường, tạo thành một sự loang lổ mờ ám.
Lúc này Chung Dập mới đột nhiên ý thức được, anh ở đây có chút không ổn. Dù là cách một bức tường nhưng anh cũng đang ở cùng phòng với người con gái đang tắm trong kia.
Anh đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Nhưng khi đi ngang qua cửa phòng tắm, bước chân của anh cứng đờ, đồng tử đều co rụt lại.
Cửa phòng không đóng chặt, để lại một khoảng trống không lớn, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong phòng tắm.
Phòng tắm được bao quanh bởi kính mờ ảo, sương khói lượn lờ. Nhưng thủy tinh dường như có huyền cơ bên trong, chỉ cần gặp phải lớp nước sẽ phai mờ.
Lúc này trên thủy tinh lấp đầy những ngôi sao, thân hình thiếu nữ thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc chọn phòng anh không để ý, lễ tân thấy bọn họ như vậy thì tự tự nhiên muốn suy nghĩ lệch lạc, tự chủ trương chọn cho bọn họ một phòng mẫu như thế này.
Từ bên ngoài nhìn vào tất cả mọi thứ là bình thường, nhưng bên trong có một tâm tư nho nhỏ.
Chung Dập thầm mắng một tiếng, bước nhanh rời đi. Trước khi rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại phát ra một âm thanh “rắc” rất nhỏ làm cho cô gái đang tắm rửa bên trong không nhận ra.
Qua vài giây, Quý Huyền Tinh vẫn “Chuyên tâm” tắm rửa khẽ cắn môi dưới nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
Càng như vậy, anh càng muốn bảo vệ cô, muốn bảo vệ cô suốt cuộc đời.
Chung Dập im lặng thở dài, trong mắt lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: “Cô ta đúng là bị điên.”
Quý Huyền Tinh vui vẻ vùi mặt vào trong ngực Chung Dập yên lặng cười, cô bỗng nhiên hy vọng thang máy vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, cứ tiếp tục như vậy.
Tuy nhiên, “ding” một tiếng, cửa thang máy vẫn chậm rãi mở ra.
Bọn họ ra khỏi thang máy đi về phía trước, đi ra không xa thì một cánh cửa thang máy khác cũng mở ra, bên trong đột nhiên đi ra hai người hôn hít dây dưa cùng một chỗ, thậm chí quần áo cũng đã cởi ra hơn phân nửa.
Quý Huyền Tinh sững sờ nhìn, khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Làm ơn đi, mặc dù bình thường cô vô pháp vô thiên, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy những chuyện như thế, lại càng đừng nói là chứng kiến trực tiếp như vậy.
Cô xấu hổ đến nỗi lỗ chân lông toàn thân run rẩy, không biết phải làm gì.
Chung Dập cũng không nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện loại chuyện này, trong lòng lại mắng Trịnh Minh Khải một lần nữa, chỉ toàn mời loại người gì đâu đến thôi.
Sau đó theo bản năng cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, ánh mắt cô nhắm nghiền, tay nắm chặt quần áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều đã trở thành màu hồng nhạt.
Anh cau mày, sải bước rời đi.
“A hắt xì——“ Trịnh Minh Khải hắt hơi hai cái, lẩm bẩm nói: “Ai đang mắng tôi thế?”
Việc này thật đúng là không thể trách Trịnh Minh Khải, anh ta chỉ thuê phòng tiệc, còn bộ phận nhà ở bên ngoài vẫn được sử dụng bình thường. Ai có thể nghĩ đến có người ngay cả camera cũng không quan tâm mà cứ như vậy hành sự đâu.
Đến căn phòng tạm thời mở ra, Quý Huyền Tinh cả người vẫn bị che khuất. Mặc dù cô nhắm mắt lại, nhưng âm thanh kia vẫn bị cô nghe một cách vô cùng chân thực.
Đặc biệt là bây giờ cô cùng Chung Dập ở trong không gian mờ ám như vậy, khăn trải giường trắng nõn mềm mại cũng làm cho mặt cô nóng lên.
Chung Dập rũ mắt xuống, nhìn cô cúi đầu nhìn cũng không dám nhìn, đã sớm không còn kiêu ngạo như trước, nhịn không được âm thầm lắc đầu.
Đó là một cô bé.
Anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nhướng cằm về phía một nơi nào đó trong phòng, tự nhiên bỏ qua sự bối rối: “Em tắm trước đi, mặc như vậy rất dễ bị cảm lạnh, anh sẽ cho người chuẩn bị quần áo.”
Nói xong, liền tiến lên đặt tay lên vai cô.
Cho dù cách một lớp quần áo, Quý Huyền Tinh giống như toàn thân bị điện giật, trong nháy mắt bừng tỉnh, theo bản năng che ngực đã sớm bị che kín, gấp gáp vội vàng nói: “Em sẽ đi một mình!”
Nói xong, giống như sợ anh ôm mình lên, liền vịn vách tường đi.
Cô di chuyển quá nhanh, khi Chung Dập phản ứng lại, cô đã sắp đi đến cửa phòng tắm.
Chung Dập hơi giật mình, chờ cửa phòng tắm đóng lại, anh mới khẽ nhếch khóe môi dưới. Vốn cũng chỉ muốn đỡ cô qua đó, cô gái nhỏ lại phản ứng giống như anh đang muốn làm gì đó.
Anh có một số email cần phải trả lời, ngồi trên ghế sofa bên cạnh mở điện thoại di động lên kiểm tra. Một tài liệu hoàn toàn bằng tiếng Anh mà anh đã đọc hai lần nhưng không thể tập trung.
Bên tai đầy tiếng nước chảy, anh nhíu mày, ánh sáng quét vào chiếc giường lớn sạch sẽ và gọn gàng. Có ánh sáng xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn rộng đến trên giường, tạo thành một sự loang lổ mờ ám.
Lúc này Chung Dập mới đột nhiên ý thức được, anh ở đây có chút không ổn. Dù là cách một bức tường nhưng anh cũng đang ở cùng phòng với người con gái đang tắm trong kia.
Anh đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Nhưng khi đi ngang qua cửa phòng tắm, bước chân của anh cứng đờ, đồng tử đều co rụt lại.
Cửa phòng không đóng chặt, để lại một khoảng trống không lớn, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong phòng tắm.
Phòng tắm được bao quanh bởi kính mờ ảo, sương khói lượn lờ. Nhưng thủy tinh dường như có huyền cơ bên trong, chỉ cần gặp phải lớp nước sẽ phai mờ.
Lúc này trên thủy tinh lấp đầy những ngôi sao, thân hình thiếu nữ thoắt ẩn thoắt hiện.
Lúc chọn phòng anh không để ý, lễ tân thấy bọn họ như vậy thì tự tự nhiên muốn suy nghĩ lệch lạc, tự chủ trương chọn cho bọn họ một phòng mẫu như thế này.
Từ bên ngoài nhìn vào tất cả mọi thứ là bình thường, nhưng bên trong có một tâm tư nho nhỏ.
Chung Dập thầm mắng một tiếng, bước nhanh rời đi. Trước khi rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại phát ra một âm thanh “rắc” rất nhỏ làm cho cô gái đang tắm rửa bên trong không nhận ra.
Qua vài giây, Quý Huyền Tinh vẫn “Chuyên tâm” tắm rửa khẽ cắn môi dưới nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.