Chương 38:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Chỉ còn 2 ngày nữa là kết thúc trận đấu, từ hôm qua, Quý Huyền Tinh và đồng đội đã vươn lên vị trí số 1 và hiện tại điểm số đã tăng lên ổn định.
Nhất Tuyệt đã bị kéo xuống vị trí thứ hai.
Trên thực tế, khi họ đứng thứ năm, ba người còn lại đã ngớ ngẩn, sao lại có thể dễ dàng giành được một vị trí xuất ngoại như vậy?
Được lão đại mang sang Pháp quả nhiên là sảng khoái.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi ra ngoài ăn mừng rồi trở về tiếp tục nằm chờ chiến thắng, trạng thái thư giãn trước đây của Quý Huyền Tinh dường như đã thay đổi. Bắt đầu làm cho bọn họ có thời gian rèn luyện một cách tuyệt vọng, trừ khi mọi người bị bệnh không thể đứng dậy nếu không không được nghỉ phép.
Ba người bọn họ đều đã quen nhàn rỗi, bỗng nhiên trở nên như vậy làm cho mấy người trở tay không kịp, cho đến đêm qua thống kê điểm tích lũy tổng hợp, khi tên của đội bọn họ nhảy lên vị trí đầu tiên, Quý Huyền Tinh mới từ bỏ sự tra tấn ma quỷ này, nhưng tất cả mọi người vẫn phải giữ vững vị trí hiện tại của mình.
Nguyễn Vi Vi sắp khóc, cảm thấy bản thân chưa từng cố gắng như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tống Chính Sơ nhìn người bên cạnh cũng có chút kinh hoàng, thật là một cô gái ngoan độc, tiểu tiên nữ trước kia đâu rồi?
Chu Toàn Di càng trợn tròn mắt, không phải chỉ cần nằm chờ thắng rồi lên máy bay thôi sao? Tại sao lại mơ mơ màng màng trở thành người cố gắng thi đấu?
Quý Huyền Tinh nhận được một tin nhắn, đi ra ngoài hai phút, lúc trở về trong tay mang theo không ít đồ ăn ngon, đặt lên bàn của mọi người.
“Trà chiều, nâng cao tinh thần.”
Hai nữ sinh đối với đồ ăn tương đối hiểu rõ, vừa nhìn là biết đồ của Sơ Ngữ Ký, theo bản năng nhìn nhau một chút, đồ vật ở đây ngoại trừ đắt tiền cũng không có gì khác biệt, bọn họ cho dù có thèm ăn đến mức nào cũng chỉ ăn một hoặc hai lần trong một năm để thưởng cho bản thân vì đã làm việc chăm chỉ, không dám nhiều hơn, gọi một phần là đủ.
Nhưng bây giờ, trên bàn có rất nhiều.
Họ thực sự tin rằng Quý Huyền Tinh giống như suy đoán trên diễn đàn, là một công chúa nhỏ nhà giàu khiêm tốn.
Mọi người cũng không ăn khách khí, thực sự quá mệt mỏi.
Trong khi ăn mọi người thư giãn, Nguyễn Vi Vi cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó, không thể không bát quái nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi, ngày đó......Hiệu quả thế nào rồi?”
Một khi các cô gái chia sẻ những bí mật nhỏ, mối quan hệ có thể ngay lập thăng tiến vài độ.
Cô ta nháy mắt, vẻ mặt mập mờ, sợ Quý Huyền Tinh không thể lĩnh hội.
Quý Huyền Tinh vốn đang cầm một ly trà Ô Long lên uống, cảm thấy tâm tính rất vững vàng, vừa nghe lời này mặt đều trầm xuống, qua mấy giây mới căm hận nói: “Cậu nói đúng, anh ấy thực sự bị mù.”
Anh không chỉ không có phản ứng trước đòn tấn công ma thuật từ chiếc váy của cô mà bây giờ ngay cả người cũng không thể nhìn thấy.
“..........” Nguyễn Vi Vi cảm thấy bánh ngọt ăn trên miệng cũng không còn ngọt được như vừa rồi, vẻ mặt đồng tình nhìn cô, muốn nói lại thôi. Qua vài giây mới nói: “Tớ không có ý là không tôn trọng người khuyết tật, nhưng hoa hậu giảng đường như cậu thực sự xứng đáng với người tốt hơn.”
“...”
Chỉ cần qua một trận đấu như vậy, cô ta thật sự phục Quý Huyền Tinh từ tận đáy lòng, người đẹp có năng lực làm việc mạnh mẽ, ngay cả Tống Chính Sơ cô ta cũng cảm thấy không xứng với Quý Huyền Tinh.
Chẳng lẽ loại tiên nữ ưu tú này đều thích kiếm tẩu thiên phong?
Vẫn là cô ta mù mắt không biết tên này có chỗ nào hơn người, hào nhoáng đến mức khiến mọi người bỏ qua những khiếm khuyết khác của anh, nếu không làm sao có thể làm cho hoa hậu giảng đường mê mẩn đến như vậy.
Hẳn là vậy.
Cô ta đã tự viết ra một vở kịch lớn, một chàng trai mù nhưng xuất sắc biết rằng anh có khiếm khuyết và cảm thấy rằng nàng tiên nhỏ xứng đáng với người tốt hơn, vì vậy anh từ chối nàng tiên nhỏ nhưng nàng tiên nhỏ tỏ vẻ không quan tâm, vẫn dũng cảm đuổi theo.
Khó trách chiêu dùng nhan sắc hấp dẫn này cũng vô dụng.
Suy nghĩ như vậy rất cảm động a, cô ta muốn khóc.
-
Lúc này, Chung - nhân sĩ mù – Dập đang ở trong thư phòng chơi cờ với ông Chung.
Chung Thụ Phong chưa đến sáu mươi, mặc một bộ quần áo tại gia màu xanh, cho dù ở nhà nhưng thắt lưng cũng thẳng tắp, không hề giảm bớt dù chỉ nửa phần khí thế. Trong mắt là sự khôn khéo và sắc bén của người đứng đầu, cho dù chỉ là đánh cờ bình thường nhưng cũng có vài phần ngoan cường.
Nhưng vẻ mặt không phải là rất tốt, có hơi nhợt nhạt.
Ông lẳng lặng nhìn con trai Chi Sĩ đối diện, sau đó chọn lựa, lên ngựa trực tiếp ăn hết xe của Chung Dập.
Chung Dập chỉ nhìn thoáng qua, liền biết đại cục đã định, cũng không cần tiếp tục chơi.
“Lúc đối đầu mà phân tâm thì cửa thành chắc chắn sẽ thất thủ, con có tâm sự.” Chung Thụ Phong cầm lấy trà trong tay uống một ngụm, nhàn nhạt nhìn anh một cái.
Thần sắc Chung Dập khẽ biến đổi, trong ngữ điệu mang theo ý cười ôn hòa: “Là do bảo đao của bố không già.”
Hai năm nay sức khỏe của ông trở nên xấu hơn, tất cả mọi thứ đều do con trai xử lý. Cuối cùng đã không làm ông thất vọng, kết quả thậm chí còn tốt hơn những gì ông từng làm. Biết anh có chừng mực, thấy anh không muốn nói cũng không hỏi nhiều nữa, vì vậy ông nói đến một chủ đề: “Tại sao không dẫn Tiểu Huyền Tinh đến đây, mẹ con rất nhớ con bé.”
Chung Dập bị bố mình đánh cho một ván cờ không hề xoay chuyển nhưng trên mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh, vậy mà lúc này đáy mắt lại có chút sâu thẳm lóe lên, anh rũ mắt không biết đang nghĩ gì, vài giây sau mới nói: “Gần đây cô ấy rất bận.”
Giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận lại giống như đang che đậy cái gì đó.
Nhất Tuyệt đã bị kéo xuống vị trí thứ hai.
Trên thực tế, khi họ đứng thứ năm, ba người còn lại đã ngớ ngẩn, sao lại có thể dễ dàng giành được một vị trí xuất ngoại như vậy?
Được lão đại mang sang Pháp quả nhiên là sảng khoái.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi ra ngoài ăn mừng rồi trở về tiếp tục nằm chờ chiến thắng, trạng thái thư giãn trước đây của Quý Huyền Tinh dường như đã thay đổi. Bắt đầu làm cho bọn họ có thời gian rèn luyện một cách tuyệt vọng, trừ khi mọi người bị bệnh không thể đứng dậy nếu không không được nghỉ phép.
Ba người bọn họ đều đã quen nhàn rỗi, bỗng nhiên trở nên như vậy làm cho mấy người trở tay không kịp, cho đến đêm qua thống kê điểm tích lũy tổng hợp, khi tên của đội bọn họ nhảy lên vị trí đầu tiên, Quý Huyền Tinh mới từ bỏ sự tra tấn ma quỷ này, nhưng tất cả mọi người vẫn phải giữ vững vị trí hiện tại của mình.
Nguyễn Vi Vi sắp khóc, cảm thấy bản thân chưa từng cố gắng như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tống Chính Sơ nhìn người bên cạnh cũng có chút kinh hoàng, thật là một cô gái ngoan độc, tiểu tiên nữ trước kia đâu rồi?
Chu Toàn Di càng trợn tròn mắt, không phải chỉ cần nằm chờ thắng rồi lên máy bay thôi sao? Tại sao lại mơ mơ màng màng trở thành người cố gắng thi đấu?
Quý Huyền Tinh nhận được một tin nhắn, đi ra ngoài hai phút, lúc trở về trong tay mang theo không ít đồ ăn ngon, đặt lên bàn của mọi người.
“Trà chiều, nâng cao tinh thần.”
Hai nữ sinh đối với đồ ăn tương đối hiểu rõ, vừa nhìn là biết đồ của Sơ Ngữ Ký, theo bản năng nhìn nhau một chút, đồ vật ở đây ngoại trừ đắt tiền cũng không có gì khác biệt, bọn họ cho dù có thèm ăn đến mức nào cũng chỉ ăn một hoặc hai lần trong một năm để thưởng cho bản thân vì đã làm việc chăm chỉ, không dám nhiều hơn, gọi một phần là đủ.
Nhưng bây giờ, trên bàn có rất nhiều.
Họ thực sự tin rằng Quý Huyền Tinh giống như suy đoán trên diễn đàn, là một công chúa nhỏ nhà giàu khiêm tốn.
Mọi người cũng không ăn khách khí, thực sự quá mệt mỏi.
Trong khi ăn mọi người thư giãn, Nguyễn Vi Vi cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó, không thể không bát quái nhỏ giọng hỏi: “Đúng rồi, ngày đó......Hiệu quả thế nào rồi?”
Một khi các cô gái chia sẻ những bí mật nhỏ, mối quan hệ có thể ngay lập thăng tiến vài độ.
Cô ta nháy mắt, vẻ mặt mập mờ, sợ Quý Huyền Tinh không thể lĩnh hội.
Quý Huyền Tinh vốn đang cầm một ly trà Ô Long lên uống, cảm thấy tâm tính rất vững vàng, vừa nghe lời này mặt đều trầm xuống, qua mấy giây mới căm hận nói: “Cậu nói đúng, anh ấy thực sự bị mù.”
Anh không chỉ không có phản ứng trước đòn tấn công ma thuật từ chiếc váy của cô mà bây giờ ngay cả người cũng không thể nhìn thấy.
“..........” Nguyễn Vi Vi cảm thấy bánh ngọt ăn trên miệng cũng không còn ngọt được như vừa rồi, vẻ mặt đồng tình nhìn cô, muốn nói lại thôi. Qua vài giây mới nói: “Tớ không có ý là không tôn trọng người khuyết tật, nhưng hoa hậu giảng đường như cậu thực sự xứng đáng với người tốt hơn.”
“...”
Chỉ cần qua một trận đấu như vậy, cô ta thật sự phục Quý Huyền Tinh từ tận đáy lòng, người đẹp có năng lực làm việc mạnh mẽ, ngay cả Tống Chính Sơ cô ta cũng cảm thấy không xứng với Quý Huyền Tinh.
Chẳng lẽ loại tiên nữ ưu tú này đều thích kiếm tẩu thiên phong?
Vẫn là cô ta mù mắt không biết tên này có chỗ nào hơn người, hào nhoáng đến mức khiến mọi người bỏ qua những khiếm khuyết khác của anh, nếu không làm sao có thể làm cho hoa hậu giảng đường mê mẩn đến như vậy.
Hẳn là vậy.
Cô ta đã tự viết ra một vở kịch lớn, một chàng trai mù nhưng xuất sắc biết rằng anh có khiếm khuyết và cảm thấy rằng nàng tiên nhỏ xứng đáng với người tốt hơn, vì vậy anh từ chối nàng tiên nhỏ nhưng nàng tiên nhỏ tỏ vẻ không quan tâm, vẫn dũng cảm đuổi theo.
Khó trách chiêu dùng nhan sắc hấp dẫn này cũng vô dụng.
Suy nghĩ như vậy rất cảm động a, cô ta muốn khóc.
-
Lúc này, Chung - nhân sĩ mù – Dập đang ở trong thư phòng chơi cờ với ông Chung.
Chung Thụ Phong chưa đến sáu mươi, mặc một bộ quần áo tại gia màu xanh, cho dù ở nhà nhưng thắt lưng cũng thẳng tắp, không hề giảm bớt dù chỉ nửa phần khí thế. Trong mắt là sự khôn khéo và sắc bén của người đứng đầu, cho dù chỉ là đánh cờ bình thường nhưng cũng có vài phần ngoan cường.
Nhưng vẻ mặt không phải là rất tốt, có hơi nhợt nhạt.
Ông lẳng lặng nhìn con trai Chi Sĩ đối diện, sau đó chọn lựa, lên ngựa trực tiếp ăn hết xe của Chung Dập.
Chung Dập chỉ nhìn thoáng qua, liền biết đại cục đã định, cũng không cần tiếp tục chơi.
“Lúc đối đầu mà phân tâm thì cửa thành chắc chắn sẽ thất thủ, con có tâm sự.” Chung Thụ Phong cầm lấy trà trong tay uống một ngụm, nhàn nhạt nhìn anh một cái.
Thần sắc Chung Dập khẽ biến đổi, trong ngữ điệu mang theo ý cười ôn hòa: “Là do bảo đao của bố không già.”
Hai năm nay sức khỏe của ông trở nên xấu hơn, tất cả mọi thứ đều do con trai xử lý. Cuối cùng đã không làm ông thất vọng, kết quả thậm chí còn tốt hơn những gì ông từng làm. Biết anh có chừng mực, thấy anh không muốn nói cũng không hỏi nhiều nữa, vì vậy ông nói đến một chủ đề: “Tại sao không dẫn Tiểu Huyền Tinh đến đây, mẹ con rất nhớ con bé.”
Chung Dập bị bố mình đánh cho một ván cờ không hề xoay chuyển nhưng trên mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh, vậy mà lúc này đáy mắt lại có chút sâu thẳm lóe lên, anh rũ mắt không biết đang nghĩ gì, vài giây sau mới nói: “Gần đây cô ấy rất bận.”
Giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận lại giống như đang che đậy cái gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.