Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé
Chương 8: “Đi Nhà Tôi, Cô Thấy Thế Nào?” (2)
Lâm Miên Miên
23/08/2022
Tác giả: Lâm Miên Miên (林绵绵)
Editor & Beta: Yu
Giang Nhược Kiều cảm thấy đứa nhỏ này rất kỳ quái, nhìn thấy cô mà cứ giống như nhìn thấy người thân vậy. Làm cô càng tò mò về mục đích mà Lục Dĩ Thành mời cô đến đây. Cô không giỏi giao tiếp với mấy đứa trẻ xa lạ, xem thì thấy cậu nhóc này lớn lên cũng thật đáng yêu, cô mi mắt cong cong, lịch sự chào cậu: “Chào em.”
Lần này không cần Lục Dĩ Thành nhắc nhở hay cảnh cáo gì, nhưng nước mắt Lục Tư Nghiên không cần tiền mà vẫn cứ rơi như mưa.
Khóc thật sự thương tâm, cánh gà rán cũng thấy không còn thơm nữa.....
Chỉ tiếc hiện tại Giang Nhược Kiều cùng Lục Dĩ Thành đều chỉ là những sinh viên hai mươi tuổi, dù Lục Tư Nghiên khóc thương tâm như thế, nhưng mà khi hai người nhìn nó thì chỉ cảm thấy thật phiền toái mà thôi……Vì cái gì muốn khóc nha.
Lục Dĩ Thành biết Lục Tư Nghiên là con của anh, bất quá biết là biết, nhưng anh hoàn toàn không thể nhập vai nhân vật người cha này được.
Chỉ xem Lục Tư Nghiên giống như con của họ hàng vậy thôi.
Giang Nhược Kiều cũng giống vậy.
Nhìn thấy tiểu đậu đinh khóc đến thở hổn hển, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, thậm chí sâu trong nội tâm còn có chút oán trách Lục Dĩ Thành, nói chuyện thì nói chuyện thôi, mang theo thằng nhóc này làm cái gì, cũng không phải không mang được, mà chẳng lẽ không nên báo trước cho cô một tiếng được à?
Lục Dĩ Thành cứng rắn mà nói: “Lục Tư Nghiên, con đừng khóc nữa.”
Lục Tư Nghiên nếu không phải còn nhớ thương bữa Pizza Hut kia, đã sớm đem đầu chui vào trong lòng ngực Giang Nhược Kiều gọi mẹ và không bao giờ muốn tách ra rồi.
Năm tuổi Lục Tư Nghiên cũng rất thông minh. Nhóc biết rất nhiều chuyện không thích hợp, mẹ trẻ tuổi hơn rất nhiều, diện mạo thì vẫn giống, nhưng cảm giác lại không quá tương đồng, cũng chính là bởi vì điểm này, nên nhóc mới kiềm chế bản thân mình không được tiến lên, cũng không phải chỉ vì một bữa ăn Pizza Hut kia.
Ba người bọn họ đều không nói lời nào.
Khóc một hồi xong, Lục Tư Nghiên lại bắt đầu ăn uống, chôn đầu ăn Hamburger với khoai tây chiên.
Trẻ con mau quên, chính là đơn giản như vậy.
Dù sao thì…… Ba mẹ của nhóc đều ở đây rồi.
Cô chỉ nghĩ Lục Dĩ Thành nếu có việc gì thì mau nói đi, một phút một giây cũng đừng chậm trễ, nghe xong rồi còn để cô tranh thủ thời gian rời đi.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giang Nhược Kiều hỏi, cô chỉ uống một ngụm cà phê đá, cảm giác hương vị không đúng, nhíu nhíu mày rồi lại buông xuống.
Lục Dĩ Thành chỉ vào Lục Tư Nghiên ở đối diện, “Có liên quan với nhóc đó, tương đối nghiêm trọng, là tôi không chu toàn, lựa chọn một địa điểm không thích hợp như này. Chúng ta đi đổi một nơi khác để nói chuyện có được không?”
Giang Nhược Kiều: “……”
Lại có liên quan đến cậu nhóc đó.
Thì có thể có quan hệ gì với cô chứ???
“Cậu muốn chuyển sang chỗ nào nói?” Giang Nhược Kiều nhẫn nại hỏi.
Lục Dĩ Thành suy nghĩ, kế bên này có khách sạn cùng nhà nghỉ, thích hợp thì có thích hợp nhưng mà không cần thiết.
Thứ nhất, hai người bạn họ đi thuê phòng thì cũng không khỏi quá kỳ đi.
Thứ hai, giá phòng cũng không thấp, không nhất thiết chỉ vì một lần nói chuyện mà phải đi thuê một phòng hai ba trăm có khi hơn.
“Đi nhà tôi, cô thấy thế nào?” Lục Dĩ Thành thành khẩn đặt câu hỏi.
Nếu không phải do ngày thường hình tượng của Lục Dĩ Thành đều rất tốt, nếu không phải tò mò cái chuyện quan trọng mà anh ta muốn nói thì Giang Nhược Kiều thật muốn bỏ tất cả mà chạy ngay đi.
Nghĩ mình là ai vậy chứ.
Vậy mà hẹn cô đi tới nhà anh ta.
Có biết xấu hổ hay không vậy? Cô cùng anh ta quen thuộc lắm sao??
Giang Nhược Kiều ý cười trên mặt thu liễm dần: “Lục Dĩ Thành, cậu giỡn với tôi à?”
Hết thảy mọi chuyện đều không thể hiểu được, đầu tiên là hẹn cô tới đâu, lần này lại hẹn cô đi nhà anh ta. Cho dù nhà anh ta có vàng để đào đi chăng nữa, cô cũng chỉ muốn nhổ vào anh ta [1] một cái.
[1] Nhổ vào anh ta - 啐他一口: Nó có nghĩa là khinh thường và coi thường. Dùng sức khạc ra từ miệng thì được gọi là "khạc nhổ", và "nhổ" vào người để thể hiện sự khinh bỉ.
Lục Dĩ Thành cũng ngủ không ngon, để tính toán mọi chuyện đâu vào đấy làm đêm qua anh ngủ không quá bốn tiếng, vốn dĩ tinh thần lúc này đã không phấn chấn mà sự việc lại vô cùng rắc rối, cho dù anh có vòng vo hay khéo léo đến đâu, thì việc nói ra chuyện này cũng khó mà tin được. Cho dù là thế nào thì một mình anh cũng quản không được, vậy chỉ còn cách tìm mẹ của con trai chia sẻ hỗ trợ, cùng nhau đưa ra ý kiến thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Dĩ Thành không biết phải giải thích như thế nào, đành phải nói: “Cô xem tin nhắn đi, tôi gửi cho cô một tấm ảnh.”
Anh dừng lại một chút, xuất phát từ hảo tâm nhắc nhở Giang Nhược Kiều: “Cô trước tiên che miệng lại.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Lục Dĩ Thành khi nào trở nên ngốc như vậy?
Cô cúi đầu, không có nghe lời anh.
Lục Dĩ Thành chần chờ đem báo cáo xét nghiệm ADN gửi cho cô.
Giang Nhược Kiều click vào mở ra xem.
Lúc đầu biểu hiện của cô thậm chí chỉ là có lệ, sau đó mới ý thức được đây là cái gì, cô kinh ngạc rồi ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Thành.....
Cái báo cáo này là bảo mật hình thức, Lục Dĩ Thành đã tìm một tổ chức không chính quy, trừ bỏ mang theo lông tóc, anh có thể không cần phải cung cấp thông tin danh tính của mình.
Trên đó biểu thị là quan hệ cha con.
Vậy thì, cái này cùng cô có quan hệ gì sao?
Trừ phi đứa nhỏ này là của Tưởng Diên.
Lục Dĩ Thành cũng biết hành vi của chính mình thực sự không thể hiểu được, nếu đổi lại là anh, anh khẳng định cho rằng đối phương bị điên, cho nên trước khi đối phương kịp phản ứng cái gì, anh cần thiết đem hết thảy mọi chuyện giải thích rõ ràng.
Vì thế anh đánh một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái trở lại sau đó gửi vài tin nhắn nữa cho cô ——
【 Đó là báo cáo xét nghiệm ADN của tôi cùng thằng bé 】
【 Ý tôi muốn nói chính là, thằng bé là con trai của cô. 】
【 Nói ra thì thật sự khó mà tin được, nhưng đây là sự thật. 】
【 Thằng bé từ tương lai xuyên không tới đây. 】
【 Nếu cô không tin, cô cũng có thể đi làm xét nghiệm ADN. 】
Lục Dĩ Thành hít sâu một hơi: 【 Chi phí tôi có thể trả giúp cô, nhưng xin cô hãy tin tưởng tôi, tôi không có lừa cô. 】
Giang Nhược Kiều nhìn tin nhắn ở trong điện thoại.
Cô rất muốn hỏi Lục Dĩ Thành định tiếp tục cuộc nói chuyện này trong bao lâu nữa đây??
ĐM [2] cùng Tưởng Diên yêu đương mấy tháng cũng không có nghe nói bạn cùng phòng của anh ta bị bệnh gì nặng a?
[2] ĐM: nguyên văn “Đạp mã: 踏马: tà mǎ” đồng âm với từ "他妈的: tā mā de“ là một từ chửi thề bên Trung có nghĩa là “Địt m*”
Editor & Beta: Yu
Giang Nhược Kiều cảm thấy đứa nhỏ này rất kỳ quái, nhìn thấy cô mà cứ giống như nhìn thấy người thân vậy. Làm cô càng tò mò về mục đích mà Lục Dĩ Thành mời cô đến đây. Cô không giỏi giao tiếp với mấy đứa trẻ xa lạ, xem thì thấy cậu nhóc này lớn lên cũng thật đáng yêu, cô mi mắt cong cong, lịch sự chào cậu: “Chào em.”
Lần này không cần Lục Dĩ Thành nhắc nhở hay cảnh cáo gì, nhưng nước mắt Lục Tư Nghiên không cần tiền mà vẫn cứ rơi như mưa.
Khóc thật sự thương tâm, cánh gà rán cũng thấy không còn thơm nữa.....
Chỉ tiếc hiện tại Giang Nhược Kiều cùng Lục Dĩ Thành đều chỉ là những sinh viên hai mươi tuổi, dù Lục Tư Nghiên khóc thương tâm như thế, nhưng mà khi hai người nhìn nó thì chỉ cảm thấy thật phiền toái mà thôi……Vì cái gì muốn khóc nha.
Lục Dĩ Thành biết Lục Tư Nghiên là con của anh, bất quá biết là biết, nhưng anh hoàn toàn không thể nhập vai nhân vật người cha này được.
Chỉ xem Lục Tư Nghiên giống như con của họ hàng vậy thôi.
Giang Nhược Kiều cũng giống vậy.
Nhìn thấy tiểu đậu đinh khóc đến thở hổn hển, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, thậm chí sâu trong nội tâm còn có chút oán trách Lục Dĩ Thành, nói chuyện thì nói chuyện thôi, mang theo thằng nhóc này làm cái gì, cũng không phải không mang được, mà chẳng lẽ không nên báo trước cho cô một tiếng được à?
Lục Dĩ Thành cứng rắn mà nói: “Lục Tư Nghiên, con đừng khóc nữa.”
Lục Tư Nghiên nếu không phải còn nhớ thương bữa Pizza Hut kia, đã sớm đem đầu chui vào trong lòng ngực Giang Nhược Kiều gọi mẹ và không bao giờ muốn tách ra rồi.
Năm tuổi Lục Tư Nghiên cũng rất thông minh. Nhóc biết rất nhiều chuyện không thích hợp, mẹ trẻ tuổi hơn rất nhiều, diện mạo thì vẫn giống, nhưng cảm giác lại không quá tương đồng, cũng chính là bởi vì điểm này, nên nhóc mới kiềm chế bản thân mình không được tiến lên, cũng không phải chỉ vì một bữa ăn Pizza Hut kia.
Ba người bọn họ đều không nói lời nào.
Khóc một hồi xong, Lục Tư Nghiên lại bắt đầu ăn uống, chôn đầu ăn Hamburger với khoai tây chiên.
Trẻ con mau quên, chính là đơn giản như vậy.
Dù sao thì…… Ba mẹ của nhóc đều ở đây rồi.
Cô chỉ nghĩ Lục Dĩ Thành nếu có việc gì thì mau nói đi, một phút một giây cũng đừng chậm trễ, nghe xong rồi còn để cô tranh thủ thời gian rời đi.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Giang Nhược Kiều hỏi, cô chỉ uống một ngụm cà phê đá, cảm giác hương vị không đúng, nhíu nhíu mày rồi lại buông xuống.
Lục Dĩ Thành chỉ vào Lục Tư Nghiên ở đối diện, “Có liên quan với nhóc đó, tương đối nghiêm trọng, là tôi không chu toàn, lựa chọn một địa điểm không thích hợp như này. Chúng ta đi đổi một nơi khác để nói chuyện có được không?”
Giang Nhược Kiều: “……”
Lại có liên quan đến cậu nhóc đó.
Thì có thể có quan hệ gì với cô chứ???
“Cậu muốn chuyển sang chỗ nào nói?” Giang Nhược Kiều nhẫn nại hỏi.
Lục Dĩ Thành suy nghĩ, kế bên này có khách sạn cùng nhà nghỉ, thích hợp thì có thích hợp nhưng mà không cần thiết.
Thứ nhất, hai người bạn họ đi thuê phòng thì cũng không khỏi quá kỳ đi.
Thứ hai, giá phòng cũng không thấp, không nhất thiết chỉ vì một lần nói chuyện mà phải đi thuê một phòng hai ba trăm có khi hơn.
“Đi nhà tôi, cô thấy thế nào?” Lục Dĩ Thành thành khẩn đặt câu hỏi.
Nếu không phải do ngày thường hình tượng của Lục Dĩ Thành đều rất tốt, nếu không phải tò mò cái chuyện quan trọng mà anh ta muốn nói thì Giang Nhược Kiều thật muốn bỏ tất cả mà chạy ngay đi.
Nghĩ mình là ai vậy chứ.
Vậy mà hẹn cô đi tới nhà anh ta.
Có biết xấu hổ hay không vậy? Cô cùng anh ta quen thuộc lắm sao??
Giang Nhược Kiều ý cười trên mặt thu liễm dần: “Lục Dĩ Thành, cậu giỡn với tôi à?”
Hết thảy mọi chuyện đều không thể hiểu được, đầu tiên là hẹn cô tới đâu, lần này lại hẹn cô đi nhà anh ta. Cho dù nhà anh ta có vàng để đào đi chăng nữa, cô cũng chỉ muốn nhổ vào anh ta [1] một cái.
[1] Nhổ vào anh ta - 啐他一口: Nó có nghĩa là khinh thường và coi thường. Dùng sức khạc ra từ miệng thì được gọi là "khạc nhổ", và "nhổ" vào người để thể hiện sự khinh bỉ.
Lục Dĩ Thành cũng ngủ không ngon, để tính toán mọi chuyện đâu vào đấy làm đêm qua anh ngủ không quá bốn tiếng, vốn dĩ tinh thần lúc này đã không phấn chấn mà sự việc lại vô cùng rắc rối, cho dù anh có vòng vo hay khéo léo đến đâu, thì việc nói ra chuyện này cũng khó mà tin được. Cho dù là thế nào thì một mình anh cũng quản không được, vậy chỉ còn cách tìm mẹ của con trai chia sẻ hỗ trợ, cùng nhau đưa ra ý kiến thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Dĩ Thành không biết phải giải thích như thế nào, đành phải nói: “Cô xem tin nhắn đi, tôi gửi cho cô một tấm ảnh.”
Anh dừng lại một chút, xuất phát từ hảo tâm nhắc nhở Giang Nhược Kiều: “Cô trước tiên che miệng lại.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Lục Dĩ Thành khi nào trở nên ngốc như vậy?
Cô cúi đầu, không có nghe lời anh.
Lục Dĩ Thành chần chờ đem báo cáo xét nghiệm ADN gửi cho cô.
Giang Nhược Kiều click vào mở ra xem.
Lúc đầu biểu hiện của cô thậm chí chỉ là có lệ, sau đó mới ý thức được đây là cái gì, cô kinh ngạc rồi ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Thành.....
Cái báo cáo này là bảo mật hình thức, Lục Dĩ Thành đã tìm một tổ chức không chính quy, trừ bỏ mang theo lông tóc, anh có thể không cần phải cung cấp thông tin danh tính của mình.
Trên đó biểu thị là quan hệ cha con.
Vậy thì, cái này cùng cô có quan hệ gì sao?
Trừ phi đứa nhỏ này là của Tưởng Diên.
Lục Dĩ Thành cũng biết hành vi của chính mình thực sự không thể hiểu được, nếu đổi lại là anh, anh khẳng định cho rằng đối phương bị điên, cho nên trước khi đối phương kịp phản ứng cái gì, anh cần thiết đem hết thảy mọi chuyện giải thích rõ ràng.
Vì thế anh đánh một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái trở lại sau đó gửi vài tin nhắn nữa cho cô ——
【 Đó là báo cáo xét nghiệm ADN của tôi cùng thằng bé 】
【 Ý tôi muốn nói chính là, thằng bé là con trai của cô. 】
【 Nói ra thì thật sự khó mà tin được, nhưng đây là sự thật. 】
【 Thằng bé từ tương lai xuyên không tới đây. 】
【 Nếu cô không tin, cô cũng có thể đi làm xét nghiệm ADN. 】
Lục Dĩ Thành hít sâu một hơi: 【 Chi phí tôi có thể trả giúp cô, nhưng xin cô hãy tin tưởng tôi, tôi không có lừa cô. 】
Giang Nhược Kiều nhìn tin nhắn ở trong điện thoại.
Cô rất muốn hỏi Lục Dĩ Thành định tiếp tục cuộc nói chuyện này trong bao lâu nữa đây??
ĐM [2] cùng Tưởng Diên yêu đương mấy tháng cũng không có nghe nói bạn cùng phòng của anh ta bị bệnh gì nặng a?
[2] ĐM: nguyên văn “Đạp mã: 踏马: tà mǎ” đồng âm với từ "他妈的: tā mā de“ là một từ chửi thề bên Trung có nghĩa là “Địt m*”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.