Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé
Chương 9: Nhóc Quả Nhiên Chính Là Người Đáng Thương Nhất Thế Giới Này!! (1)
Lâm Miên Miên
26/08/2022
Tác giả: Lâm Miên Miên (林绵绵)
Editor & Beta: Yu
Lục Dĩ Thành không hổ danh là học bá máy bay chiến đấu [1].
[1] Học bá máy bay chiến đấu - 学霸中的战斗机: Là học sinh học hành cực kỳ chăm chỉ, nghiêm túc hơn cả học bá và đạt được nhiều thành tích học tập cực kỳ xuất sắc.
Một tin nhắn lại tiếp một tin nhắn, cũng có thể đem Giang Nhược Kiều ép đến mức miệng muốn phun ra mùi thơm [2], vị học thần mà giáo viên hay nói cho dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì cũng không biến sắc, nay lại khẽ cắn môi rồi lại gửi tiếp một tin nhắn:【 Tôi không có nổi điên, đầu óc cũng không có vấn đề gì, nếu như tôi có lừa cô một chữ nào, tôi ra cửa sẽ bị xe đâm chết, Giang Nhược Kiều, hiện tại cái vấn đề này cần phải giải quyết ngay, đứa bé không phải của một mình tôi. 】
[2] Miệng muốn phun ra mùi thơm - 口吐芬芳: Từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ việc chửi thề hoặc thay thế những từ chửi thề phổ biến. Nói chung, những từ ngữ bẩn thủi được gọi là "mùi hôi" nhưng lại cố tình mỉa mai gọi nó là "mùi thơm" trong cái miệng đầy từ ngữ bẩn thủi.
Chỉ có thể nói Lục Dĩ Thành đã chọn một địa điểm rất tốt, mới làm Giang Nhược Kiều không đến mức thét lên.
Tình huống này là như thế nào?
Cô cho rằng chính mình hôm nay tới đây là muốn ăn dưa.
Đúng vậy, Lục Dĩ Thành luôn thần bí như thế mà lại hẹn cô tới đây, cô kết luận dưa ngoài ruộng hẳn là có quả dưa chín rất to, kết quả ghê thiệt, cư nhiên nói anh ta cùng cô có một đứa con!!
Giang Nhược Kiều ngốc, là ngốc hoàn toàn luôn.
Không những không thể thét lên, mà cô còn cảm thấy cổ họng mình cũng xảy ra vấn đề rồi, cô một câu cũng không thể nói ra được.
Máy lạnh trong KFC bật rất lớn.
Cánh tay trắng mịn của Giang Nhược Kiều đều nổi da gà hết cả lên.
Rõ ràng hết thảy mọi chuyện đều vớ vẩn như thế, cô rõ ràng hẳn nên đứng dậy rời đi, nhưng cũng không biết vì cái gì, trong đầu cô như có một âm thanh đang nói: Anh ấy không có nói dối.
Lục Dĩ Thành, anh ta có lý do gì mà đùa với cô kiểu này? Anh ta có cần thiết nói dối cô không?
Cho dù những lúc kiểu này dù cô có hỗn loạn đến cỡ nào, thì trong đầu Giang Nhược Kiều trước sau gì cũng sẽ giữ lại một tia tỉnh táo, cũng chính vì như thế, mà hiện tại cô thoạt nhìn coi như là bình tĩnh.
Lục Dĩ Thành thấy Giang Nhược Kiều không giống với những gì mà anh đã phán đoán trước đó mà như một đám mây tĩnh lặng, bất tri bất giác, anh lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, thậm chí sâu trong nội tâm anh khẳng định Giang Nhược Kiều có tố chất tâm lý cùng khả năng chịu đựng áp lực để vượt qua thử thách cực kì vững vàng.
Ngay sau đó, Lục Dĩ Thành rèn sắt khi còn nóng [3] luôn, đem cái đồng hồ quả quýt mà Lục Tư Nghiên đang đeo đưa cho cô.
[3] Rèn sắt khi còn nóng - 趁热打铁: Nắm lấy thời cơ và điều kiện thuận lợi để làm việc đó.
“Cái đồng hồ quả quýt này kỳ thật là di vật của bà nội tôi, lúc tôi nhặt được cậu nhóc, thì nhóc đó đang cầm nó ở trên tay, chờ tôi về nhà, tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm được cái đồng hồ của bà.”
Giang Nhược Kiều đờ đẫn mà tiếp nhận cái đồng hồ quả quýt kia, mở nó ra xem, thì nhìn thấy chính là tấm ảnh của một nhà ba người.
Chỉ cần cô ít xem mấy cuốn tiểu thuyết, có khi cô lúc này rất muốn đứng dậy rồi rời đi ngay.
Lục Dĩ Phàm không có lý do gì để nói giỡn với cô.
Hơn nữa……
Giang Nhược Kiều nhìn thoáng qua cậu nhóc một bên thì gặm cánh gà một bên giống như chú mèo dựng tai lên nghe lén kia.
Đúng là có thể tìm được những điều quen thuộc, ví dụ như tóc, nếu như không có uốn, thì thật đúng là rất giống với gene tóc xoăn tự nhiên giống y như nhà bọn cô!
Còn có cặp mắt kia, liền mắt hai mí cũng giống luôn.
Vãi!
Vãi vãi vãi!!!
Hai ngày trước cô mới nhìn qua album ảnh khi còn nhỏ của mình, lúc này nhìn vào Lục Tư Nghiên, thật đúng là nhìn kiểu gì thì cũng thấy giống.
Cạn lời luôn rồi, không còn từ gì để nói nỗi nữa.
Cô cùng Lục Dĩ Thành?? Sao có thể được chứ? Cho dù cô có cùng Tưởng Diên chia tay đi nữa, cô cũng không sa đoạ đến mức kết hôn với Lục Dĩ Thành chứ!!
Lục Dĩ Thành hoàn toàn không phải là khẩu vị của Giang Nhược Kiều.
Trừ phi, trừ phi anh ta trúng vé số mấy trăm triệu, như vậy còn có khả năng.
Lục Tư Nghiên thấy Giang Nhược Kiều nhìn nhóc, lập tức nhe răng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, nhưng vì đang ăn cánh gà, nên khoé miệng dính toàn dầu mỡ.
Giang Nhược Kiều: “……”
Xong con bê.
Khi cười cậu nhóc lộ ra má lúm đồng tiền cũng giống cô như đúc, tổn thọ quá đi!!
Lục Dĩ Thành sợ Giang Nhược Kiều không tin, còn đặc biệt trấn định, đầu óc rõ ràng mà nói: “Giang Nhược Kiều, hẳn là cô cũng biết, tôi không có lý do gì để lừa cô cả, tôi lừa cô thì tôi cũng đâu được cái gì? Thứ nhất, chẳng lẽ tôi lợi dụng đứa bé này để lấy tiền của cô sao? Cô trở tay một cái là có thể báo nguy có phải hay không, cô cũng không phải loại người sẽ bị lừa tiền.”
Nói về gạt người, trên cơ bản thì nó có hai mục đích.
Hoặc là vì tài, hoặc là vì sắc.
Lục Dĩ Thành lại nói: “Thứ hai, tôi cùng Tưởng Diên là bạn thân……”
Được rồi, nói tới đây, Lục Dĩ Thành cùng Giang Nhược Kiều đều có vẻ mặt biểu hiện một lời khó mà nói hết chuyện tình.
Lục Dĩ Thành không thể tin được chính mình lại sẽ cùng bạn gái của bạn thân kết hôn sinh con.
Cho dù trong tương lai kia, Giang Nhược Kiều có cùng Tưởng Diên chia tay đi nữa, thì cái tầng quan hệ này vẫn ở đấy.
Chẳng lẽ anh thật là cái loại mặt người dạ thú?
Hiện tại Giang Nhược Kiều cũng đang rất hoài nghi về tương lai của mình.
Có thể đói dụng đến mức nào, mới có thể cũng bạn thân của bạn trai ở cùng một chỗ?
Hay trong tương lai của Lục Dĩ Thành thì anh ta trở thành người giàu có nhất à?
Là người nam nhân cuối cùng trên thế giới này sao??
Moá!!
Giờ phút này, hai người đều đối với nhân phẩm của chính mình sinh ra nghi ngờ.
“Tóm lại, nếu đây là một lời nói dối, cũng là lời nói dối vụng về, chỉ cần chọc một cái thôi cũng đã đủ đánh bại lời nói dối này rồi.” Lục Dĩ Thành nói: “Nếu tôi mà muốt gạt cô, tuyệt đối sẽ không dùng phương thức này.”
Giang Nhược Kiều lại cầm ly Americano đá uống lên mấy ngụm.
Vị vừa lạnh vừa đắng, tạm thời làm cô bình tĩnh và trấn định trở lại.
Chính xác, những lời mà Lục Dĩ Thành nói, cô đều nghe hiểu, nếu anh ta phải dùng cái chuyện này để lừa tài lừa sắc, vậy không biết chỉ số thông minh của anh ta thấp đến mức nào cơ chứ??
Lục Tư Nghiên lo lắng mà nhìn Giang Nhược Kiều.
Trẻ con khả năng liền có bản lĩnh như thế, mặc dù trước mắt ở phương tiện học vấn của nhóc chỉ là ở lớp chồi trong nhà trẻ, nhưng mà nhóc vẫn có thể phân biệt chính xác được người lớn là có thích nhóc hay là chán ghét nhóc. Từ ánh mắt đến những hành động nhỏ nhoi, đều có thề phân biệt ra được.
Editor & Beta: Yu
Lục Dĩ Thành không hổ danh là học bá máy bay chiến đấu [1].
[1] Học bá máy bay chiến đấu - 学霸中的战斗机: Là học sinh học hành cực kỳ chăm chỉ, nghiêm túc hơn cả học bá và đạt được nhiều thành tích học tập cực kỳ xuất sắc.
Một tin nhắn lại tiếp một tin nhắn, cũng có thể đem Giang Nhược Kiều ép đến mức miệng muốn phun ra mùi thơm [2], vị học thần mà giáo viên hay nói cho dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì cũng không biến sắc, nay lại khẽ cắn môi rồi lại gửi tiếp một tin nhắn:【 Tôi không có nổi điên, đầu óc cũng không có vấn đề gì, nếu như tôi có lừa cô một chữ nào, tôi ra cửa sẽ bị xe đâm chết, Giang Nhược Kiều, hiện tại cái vấn đề này cần phải giải quyết ngay, đứa bé không phải của một mình tôi. 】
[2] Miệng muốn phun ra mùi thơm - 口吐芬芳: Từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ việc chửi thề hoặc thay thế những từ chửi thề phổ biến. Nói chung, những từ ngữ bẩn thủi được gọi là "mùi hôi" nhưng lại cố tình mỉa mai gọi nó là "mùi thơm" trong cái miệng đầy từ ngữ bẩn thủi.
Chỉ có thể nói Lục Dĩ Thành đã chọn một địa điểm rất tốt, mới làm Giang Nhược Kiều không đến mức thét lên.
Tình huống này là như thế nào?
Cô cho rằng chính mình hôm nay tới đây là muốn ăn dưa.
Đúng vậy, Lục Dĩ Thành luôn thần bí như thế mà lại hẹn cô tới đây, cô kết luận dưa ngoài ruộng hẳn là có quả dưa chín rất to, kết quả ghê thiệt, cư nhiên nói anh ta cùng cô có một đứa con!!
Giang Nhược Kiều ngốc, là ngốc hoàn toàn luôn.
Không những không thể thét lên, mà cô còn cảm thấy cổ họng mình cũng xảy ra vấn đề rồi, cô một câu cũng không thể nói ra được.
Máy lạnh trong KFC bật rất lớn.
Cánh tay trắng mịn của Giang Nhược Kiều đều nổi da gà hết cả lên.
Rõ ràng hết thảy mọi chuyện đều vớ vẩn như thế, cô rõ ràng hẳn nên đứng dậy rời đi, nhưng cũng không biết vì cái gì, trong đầu cô như có một âm thanh đang nói: Anh ấy không có nói dối.
Lục Dĩ Thành, anh ta có lý do gì mà đùa với cô kiểu này? Anh ta có cần thiết nói dối cô không?
Cho dù những lúc kiểu này dù cô có hỗn loạn đến cỡ nào, thì trong đầu Giang Nhược Kiều trước sau gì cũng sẽ giữ lại một tia tỉnh táo, cũng chính vì như thế, mà hiện tại cô thoạt nhìn coi như là bình tĩnh.
Lục Dĩ Thành thấy Giang Nhược Kiều không giống với những gì mà anh đã phán đoán trước đó mà như một đám mây tĩnh lặng, bất tri bất giác, anh lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, thậm chí sâu trong nội tâm anh khẳng định Giang Nhược Kiều có tố chất tâm lý cùng khả năng chịu đựng áp lực để vượt qua thử thách cực kì vững vàng.
Ngay sau đó, Lục Dĩ Thành rèn sắt khi còn nóng [3] luôn, đem cái đồng hồ quả quýt mà Lục Tư Nghiên đang đeo đưa cho cô.
[3] Rèn sắt khi còn nóng - 趁热打铁: Nắm lấy thời cơ và điều kiện thuận lợi để làm việc đó.
“Cái đồng hồ quả quýt này kỳ thật là di vật của bà nội tôi, lúc tôi nhặt được cậu nhóc, thì nhóc đó đang cầm nó ở trên tay, chờ tôi về nhà, tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm được cái đồng hồ của bà.”
Giang Nhược Kiều đờ đẫn mà tiếp nhận cái đồng hồ quả quýt kia, mở nó ra xem, thì nhìn thấy chính là tấm ảnh của một nhà ba người.
Chỉ cần cô ít xem mấy cuốn tiểu thuyết, có khi cô lúc này rất muốn đứng dậy rồi rời đi ngay.
Lục Dĩ Phàm không có lý do gì để nói giỡn với cô.
Hơn nữa……
Giang Nhược Kiều nhìn thoáng qua cậu nhóc một bên thì gặm cánh gà một bên giống như chú mèo dựng tai lên nghe lén kia.
Đúng là có thể tìm được những điều quen thuộc, ví dụ như tóc, nếu như không có uốn, thì thật đúng là rất giống với gene tóc xoăn tự nhiên giống y như nhà bọn cô!
Còn có cặp mắt kia, liền mắt hai mí cũng giống luôn.
Vãi!
Vãi vãi vãi!!!
Hai ngày trước cô mới nhìn qua album ảnh khi còn nhỏ của mình, lúc này nhìn vào Lục Tư Nghiên, thật đúng là nhìn kiểu gì thì cũng thấy giống.
Cạn lời luôn rồi, không còn từ gì để nói nỗi nữa.
Cô cùng Lục Dĩ Thành?? Sao có thể được chứ? Cho dù cô có cùng Tưởng Diên chia tay đi nữa, cô cũng không sa đoạ đến mức kết hôn với Lục Dĩ Thành chứ!!
Lục Dĩ Thành hoàn toàn không phải là khẩu vị của Giang Nhược Kiều.
Trừ phi, trừ phi anh ta trúng vé số mấy trăm triệu, như vậy còn có khả năng.
Lục Tư Nghiên thấy Giang Nhược Kiều nhìn nhóc, lập tức nhe răng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, nhưng vì đang ăn cánh gà, nên khoé miệng dính toàn dầu mỡ.
Giang Nhược Kiều: “……”
Xong con bê.
Khi cười cậu nhóc lộ ra má lúm đồng tiền cũng giống cô như đúc, tổn thọ quá đi!!
Lục Dĩ Thành sợ Giang Nhược Kiều không tin, còn đặc biệt trấn định, đầu óc rõ ràng mà nói: “Giang Nhược Kiều, hẳn là cô cũng biết, tôi không có lý do gì để lừa cô cả, tôi lừa cô thì tôi cũng đâu được cái gì? Thứ nhất, chẳng lẽ tôi lợi dụng đứa bé này để lấy tiền của cô sao? Cô trở tay một cái là có thể báo nguy có phải hay không, cô cũng không phải loại người sẽ bị lừa tiền.”
Nói về gạt người, trên cơ bản thì nó có hai mục đích.
Hoặc là vì tài, hoặc là vì sắc.
Lục Dĩ Thành lại nói: “Thứ hai, tôi cùng Tưởng Diên là bạn thân……”
Được rồi, nói tới đây, Lục Dĩ Thành cùng Giang Nhược Kiều đều có vẻ mặt biểu hiện một lời khó mà nói hết chuyện tình.
Lục Dĩ Thành không thể tin được chính mình lại sẽ cùng bạn gái của bạn thân kết hôn sinh con.
Cho dù trong tương lai kia, Giang Nhược Kiều có cùng Tưởng Diên chia tay đi nữa, thì cái tầng quan hệ này vẫn ở đấy.
Chẳng lẽ anh thật là cái loại mặt người dạ thú?
Hiện tại Giang Nhược Kiều cũng đang rất hoài nghi về tương lai của mình.
Có thể đói dụng đến mức nào, mới có thể cũng bạn thân của bạn trai ở cùng một chỗ?
Hay trong tương lai của Lục Dĩ Thành thì anh ta trở thành người giàu có nhất à?
Là người nam nhân cuối cùng trên thế giới này sao??
Moá!!
Giờ phút này, hai người đều đối với nhân phẩm của chính mình sinh ra nghi ngờ.
“Tóm lại, nếu đây là một lời nói dối, cũng là lời nói dối vụng về, chỉ cần chọc một cái thôi cũng đã đủ đánh bại lời nói dối này rồi.” Lục Dĩ Thành nói: “Nếu tôi mà muốt gạt cô, tuyệt đối sẽ không dùng phương thức này.”
Giang Nhược Kiều lại cầm ly Americano đá uống lên mấy ngụm.
Vị vừa lạnh vừa đắng, tạm thời làm cô bình tĩnh và trấn định trở lại.
Chính xác, những lời mà Lục Dĩ Thành nói, cô đều nghe hiểu, nếu anh ta phải dùng cái chuyện này để lừa tài lừa sắc, vậy không biết chỉ số thông minh của anh ta thấp đến mức nào cơ chứ??
Lục Tư Nghiên lo lắng mà nhìn Giang Nhược Kiều.
Trẻ con khả năng liền có bản lĩnh như thế, mặc dù trước mắt ở phương tiện học vấn của nhóc chỉ là ở lớp chồi trong nhà trẻ, nhưng mà nhóc vẫn có thể phân biệt chính xác được người lớn là có thích nhóc hay là chán ghét nhóc. Từ ánh mắt đến những hành động nhỏ nhoi, đều có thề phân biệt ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.