Chương 23
Như Thị Phi Nghênh
04/06/2017
Gió đông mang theo hơi lạnh thấu xương len qua những tòa nhà cao tầng,
lùa vào hành lang rít lên từng đợt, vuốt qua gò má người đi đường hơi
đau rát.
Triển Nhược Lăng tần ngần đứng trên hành lang một lúc, sau đó xoay người bước vào phòng bệnh.
Lâm Vi Lan đang ngồi trên giường bệnh, vừa thấy cô bước vào liền gọi cô đến: “Triển Nhược Lăng, hôm nay cậu làm mình surprise thật đấy!”
Triển Nhược Lăng nhẹ nhàng đóng cửa lại, điềm nhiên lên tiếng: “Vì sao?”
Lâm Vi Lan mỉm cười, đôi mắt tròn xoe ngây thơ mở to, ánh sáng bên trong mắt lấp lánh: “Bởi vì sếp mình và cậu biết nhau, thần kỳ quá đi mất.”
Triển Nhược Lăng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi ánh mắt ra xa xăm dừng lại ở một điểm nhìn mơ hồ nào đó, bất lực nhếch khóe môi, trong giọng nói không giấu được ít nhiều phiền muộn: “Mình cũng bất ngờ.”
Những chiếc lá cây màu xanh đậm của những gốc ngô đồng đại thụ trồng trong khuôn viên bệnh viện nổi bật trên nền trời xanh đang dần tối sẫm lại.
Cả thế giới như thể khung trời qua ô cửa sổ, nhỏ bé đến thế.
Cô biết cậu ấy là người phụ trách khách sạn Thánh Đình Holiday, cũng biết Lâm Vi Lan đang làm việc tại một khách sạn, nhưng lại chẳng bao ngờ ngờ được khách sạn Lâm Vi Lan làm việc trùng hợp thế nào lại chính là Thánh Đình Holiday.
Nói như vậy, người hôm ấy cô và Lâm Vi Lan nhìn thấy phía trước trung tâm thương mại không ai khác chính là cậu ấy.
Lâm Vi Lan có chút ngẩn người, chăm chú nhìn bạn thân, sau đó hấp háy mắt lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, có phải cậu có tâm sự gì không?”
Triển Nhược Lăng bình tĩnh thu hồi tầm nhìn, không trả lời thẳng câu hỏi của bạn: “Sao anh ấy vẫn chưa đến vậy? Cậu có muốn ăn gì không? Mình xuống dưới mua cho cậu?”
Lâm Vi Lan lắc đầu: “Chẳng muốn gì gì cả, đồ ăn trong bệnh viện không ngon.”
“Vậy cậu không định ăn cơm luôn à? Nếu vậy buổi tối đói thì làm thế nào?” Triển Nhược Lăng chau mày.
“Mình có nói là không ăn cơm đâu...” Lâm Vi Lam khổ sở trả lời.
Nghe giọng điệu của bạn thân Triển Nhược Lăng mới đột nhiên nhận ra, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười, “mình biết rồi nhé – anh ấy đến đây ăn cùng cậu chứ gì?”
Đôi má Lâm Vi Lan ửng đỏ: “Bọn mình cùng ăn luôn nhé?”
Triển Nhược Lăng cười lắc đầu: “Không cần đâu. Lúc nãy anh trai mình gọi điện thoại đến, mình nói với anh ấy lát nữa sẽ về nhà ăn cơm rồi.”
“Aizz, vốn định hôm nay mời cậu ăn cơm đấy chứ...”
“Không sao mà, đợi cậu khỏe lại hãy nói.”
Triển Nhược Lăng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, hai người nói vài chuyện lặt vặt, cô hỏi: “À đúng rồi, sao cậu lại bị sái chân vậy?”
Lâm Vi Lan liền ngồi thẳng người, “là thế này này, tuần này khách sạn bọn mình tổ chức một cuộc hội thảo lớn, hôm nay bế mạc, sếp mình...”
Lâm Vi Lan dừng lại một chút, nhìn Triển Nhược Lăng nháy mắt, “cũng là ông bạn học của cậu ấy, tiễn một vị khách quan trọng ra đến cổng chính, mình cũng đi theo, đúng lúc đó có một chiếc xe từ bãi đỗ xe chạy vọt ra, người lái là một cô gái, có điều mình đoán chắc cô ta chỉ mới biết lái thôi, lái không tốt lắm, lúc cua xe không chịu để ý xung quanh gì cả, kết quả vừa quay đuôi xe một cái, mình lui vào không kịp, thế là không cẩn thận bị tông sái chân, sau đó sếp liền đưa mình đến bệnh viện rồi nhập viện luôn...”
“Ra là vậy à, mình nói này, sao cậu không cẩn thận gì cả.”
“Aizz, BMW màu đỏ - đúng là một người phụ nữ có tiền, tiếc là kĩ thuật lái xe chẳng đâu vào đâu cả, trực tiếp biến mình thành vật thí nghiệm luôn, đúng là lãng phí một chiếc BMW hàng hiệu mà... Có điều cũng chẳng phải việc gì lớn, với lại sếp đã nói sẽ cho mình nghỉ phép một tuần, haizz... suy cho cùng mình cũng có mất mát gì đâu...” Lâm Vi Lan càng nói, tâm tình lại càng cảm thấy có chút vui vẻ và phấn khích.
Cửa phòng bệnh bỗng dưng được mở ra, hai người ăn ý cùng nhau nhìn ra cửa.
Từ Tấn Kiệt từ ngoài đi vào, gật đầu với bạn gái dang ngồi trên giường bệnh trước, sau đó mới bước đến trước mặt Triển Nhược Lăng, “Triển Nhược Lăng, có lỗi với em quá, hình như sự việc lệch lạc khỏi cung đường đúng đắn của nó rồi, đáng lẽ tối nay phải dành để chúc mừng em mới phải...”
Triển Nhược Lăng đứng dậy, bật cười với anh lên tiếng, “không sao cả.”
“Anh đến rồi thì tốt.” Cô cầm lấy túi xách, nghiêng người nói với Lâm Vi Lan: “Lâm Vi Lan, mình về trước nhé. Ngày mai lại qua thăm cậu.”
Lâm Vi Lan túm lấy tay cô: “Ngày mai mình xuất viện rồi, cậu không cần đến đâu, đợi chân khỏi mình sẽ đến tìm cậu.”
“OK.”
Từ khu phòng bệnh đi ra, bầu không khí đầy hơi lạnh liền ùa tới, xâm nhập vào từng lỗ chân lông, cảm giác lạnh lẽo theo từng hơi thở lan khắp toàn thân.
Triển Nhược Lăng ngẩng đầu, bầu trời trên đầu một màu xâm xẩm tối, nền trời xanh thăm thẳm, mây trắng trôi lững thững cuối chân trời, khuất sau đỉnh núi đen sẫm, ráng chiều màu hồng nhạt cuối ngày càng thêm phần rực rỡ.
Đột nhiên nhớ lại năm ấy cô ngắm biển ở Barcelona.
Khi ấy cô đã ở Tây Ban Nha được ba năm, hôm sinh nhật, cô ngồi xe hơn một giờ đồng hồ đến biển. Khi đến nơi vẫn kịp ngắm hoàng hôn, ánh mặt trời cuối ngày lấp loáng trên mặt biển, trôi theo từng con sóng bồng bềnh, một mình cô ngồi trên bãi biển, để mặc gió thổi rối mái tóc, yên lặng ngắm mặt trời cùng ánh sáng huy hoàng của nó dần lặn xuống, sau đó từ từ biến mất bên kia đường chân trời.
Ngày ấy, nơi chân trời và mặt nước ôm lấy nhau ráng chiều vẫn còn le lói, so với cảnh tượng hôm nay còn rạng rỡ và chói mắt hơn, nửa bầu trời dường như được bọc trong sắc hồng cam hoàng hôn ấm áp đó. Chỉ là, khi ấy, tâm trạng của cô cùng giống như mặt trời sắp lặn về tây, tang thương và tịch mịch.
Sắc trời dần tối sẫm, trên phố người đi bộ dần nhiều lên, dòng xe cộ qua lại lại không ngớt. Triển Nhược Lăng kéo khóa áo khoác ngoài, ra khỏi cổng bệnh viện, đứng bên vệ đường gọi taxi.
Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ thấy cô về, liền gọi cô cùng vào ăn cơm: “Vừa kịp lúc, mau đến ăn cơm nào.”
Triển Nhược Lăng thay giày, đến phòng vệ sinh rửa tay, nghe Thái Ân Kỳ hỏi: “Bạn học của em có sao không?”
“Chân chỉ bị sái thôi, không nghiêm trọng, ngày mai có thể xuất viện rồi ạ. Bạn trai cô ấy đến trông, cho nên em đi về.” Triển Nhược Lăng lau khô tay, sau đó đến bàn ăn ngồi xuống.
“Cô ấy làm nghề gì?” Triển Cảnh Việt thuận miệng lên tiếng hỏi.
“Cậu ấy làm việc ở khách sạn.” Triển Nhược Lăng xới một bát cơm, do dự một lúc mới lên tiếng: “Chính là khách sạn Thánh Đình Holiday, cậu ấy là phó giám đốc bộ phận kế hoạch.”
Thái Ân Kỳ có chút kinh ngạc, “Thánh Đình Holiday? Được lắm đấy...”
“Vâng ạ, em cũng nói với cậu ấy thế.”
Thái Ân Kỳ nghiêng đầu, thuận miệng nói: “Em nhớ lần trước chúng ta đến khách sạn Thánh Đình Holiday có gặp qua tổng giám đốc của bọn họ rồi đấy.”
Triển Cảnh Việt gắp thịt gà cho vợ, “có à? Khi nào vậy? Có anh không?”
“Có cả anh nữa, chúng ta cùng đi mà.” Thái Ân Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói: “Em nhớ, hình như làm năm ngoái... Khi ấy chúng ta đến Thánh Đình ăn cơm, tổng giám đốc của bọn họ đang ở đại sảnh dặn dò việc gì đó, anh ta còn nhìn chúng ta một lúc. Em còn cho rằng không biết có phải trước kia anh ta từng gặp chúng ta ở đâu không...”
Triển Nhược Lăng ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn Triển Cảnh Việt, gương mặt anh trai hoàn toàn mờ mịt, rõ ràng đã quên mất việc này.
“Việc từ đời nào như thế, làm sao anh nhớ được?” Triển Cảnh Việt không đồng ý lắc đầu, sau đó thay đổi chủ đề, “A Lăng, anh đã nói với mẹ sáng chủ nhật tuần này chúng ta cùng về nhà, ăn cơm tối xong mới về lại bên này.”
Triển Nhược Lăng “dạ” một tiếng, nói: “Anh, chị dâu, tối mai em không về cùng với hai người đâu, em phải tìm phòng trọ. Với lại mẹ bảo em ở lại nhà vài hôm.” Qua tết phải chính thức đi làm, vì vậy phải tranh thủ tìm nhà trọ trước.
Triển Cảnh Việt đồng ý, “tùy em. Em định tìm phòng trọ một người ở hay ở chung?”
“Một người ở.” Triển Nhược Lăng ngẩng đầu cười, “em vẫn chưa đi làm, ở đâu ra người quen biết mà ở chung chứ?”
Sau bữa tối, Thái Ân Kỳ vào nhà tắm tắm rửa, Triển Cảnh Việt và Triển Nhược Lăng ngồi lại phòng khách xem ti vi.
Xem ti vi một lúc, Triển Nhược Lăng thình lình lên tiếng hỏi: “Anh hai, anh có biết ở Australia có thể vào được QQ hay không không?”
Triển Cảnh Việt ngần ngừ sau đó trả lời: “Đương nhiên có thể chứ.”
“Có thể vào hòm thư 163 không?”
“Chắc là cũng được đấy, kết nối internet toàn cầu mà.”
Triển Nhược Lăng do dự nói: “Nhưng mà em có một bạn học, khi cô ấy du học ở Singapore, có một đoạn thời gian không thể đăng nhập vào hòm thư 126 được.”
“Có lẽ do có vấn đề gì đó... Có điều hoàn cảnh ở Australia thế nào anh cũng không rõ, em lên mạng tìm hiểu thử xem.”
Triển Nhược Lăng “dạ” một tiếng, lại hỏi: “Anh hai, bây giờ anh còn dùng hòm thư lúc trước nữa không?”
“Cơ bản là không dùng đến nữa. Bây giờ anh có địa chỉ hòm thư của công ty.” Triển Cảnh Việt đang làm việc tại một công ty của Mỹ, website của công ty có tạo lập địa chỉ email cho nhân viên.
“Vậy anh có thỉnh thoảng đăng nhập vào hòm thư cũ tìm lại thư từ gì không?”
“Anh quên mất hòm thư đó từ lâu rồi, lấy đâu ra mà đăng nhập chứ.” Triển Cảnh Việt dồn sự chú ý của mình từ ti vi sang em gái đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy hồ nghi: “Sao lại đột nhiên hỏi việc này?”
“Không có gì, chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi.” Triển Nhược Lăng tiện tay cầm lấy tờ báo bên cạnh sô pha lật ra vài trang, “em đọc báo đây.”
Mắt nhìn vào trang báo, nhưng trong lòng lại đang canh cánh một việc khác.
Cuộc gặp mặt buổi chiều quá chóng vánh, ngay cả những câu xã giao khách sáo cũng không kịp nói với nhau, cô không biết rốt cuộc cậu ấy đã xem được bức thư cô gửi năm ấy hay chưa.
Nhưng nghe những lời Triển Cảnh Việt vừa nói, trong lòng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Quãng thời gian đó gửi cho cậu ấy nhiều thư như vậy, cậu ấy không hồi đáp lại bất cứ điều gì, nếu vậy có lẽ vẫn chưa xem được.
Cô chỉ có thể âm thầm tự an ủi mình như vậy, chỉ là trước nay chưa từng đủ can đảm nghĩ đến một khả năng khác – nếu như cậu ấy đã xem rồi, vậy cô phải làm thế nào đây.
Chỉ có thể trốn tránh, cố hết sức trốn tránh.
Sáng chủ nhật, cả ba người cùng về nhà họ Triển. Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ ngày thứ hai phải đi làm, vì vậy ăn xong cơm tối, ngồi uống nước nói chuyện một lúc liền lái xe về lại căn nhà gần trung tâm thành phố của mình, chỉ còn Triển Nhược Lăng ở lại với bố mẹ.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Triển Nhược Lăng lên mạng tìm phòng trọ thích hợp với yêu cầu của cô, sau đó cẩn thận ghi lại thông tin vào sổ tay.
Hôm đó ăn xong bữa trưa, Triển Nhược Lăng ngồi xe đến trung tâm thành phố xem phòng, gần chập tối mới về đến nhà. Vào bước vào cửa, liền nhận ra trong nhà đang có khách.
Thay giày xong đã nghe thấy mẹ gọi tên mình: “A Lăng, con về rồi à? Qua đây chào hỏi bác Liên trai và bác Liên gái đi.”
Triển Nhược Lăng từ phía sau bình phong đi ra đã thấy hai cặp vợ chồng đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, phong cách ăn mặc sang trọng quý phái, liền nhận ra chính là cả nhà Liên Chấn Khâm đã nhiều năm cô chưa gặp mặt.
Cặp vợ chồng trẻ tuổi hơn là Liên Nghiêu và Tần Nhã, hôn lễ của Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ hai người họ cũng có đến dự. Những người trẻ tuổi với nhau tương đối dễ nói chuyện, hai người thấy Triển Nhược Lăng liền vẫy tay với cô: “Hi, Triển Nhược Lăng.”
Triển Nhược Lăng chào lại bọn họ, sau đó bước lại gần đến lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác Liên trai, bác Liên gái.”
Liên Chấn Khâm hồ hởi gật đầu: “Được, được. A Lăng có phải không? Mấy năm không gặp cháu rồi nhỉ.”
Bà Liên vui vẻ mỉm cười, quay đều nói với mẹ Triển: “Aizz, Thu Dung này, tôi nhớ lần trước đến nhà chị, chỉ gặp Triển Cảnh Việt thôi, khi ấy không gặp được con bé.” Vừa nói vừa chỉ về phía Triển Nhược Lăng.
Gương mặt bà tràn đầy vẻ hâm mộ nói tiếp, “vợ chồng hai người thật có phúc, con trai con gái ai cũng đẹp cả...”
Mẹ Triển giả vờ bất mãn lên tiếng trách móc: “Khi ấy con bé này còn đang ở châu Âu, aizz, con gái lớn rồi chẳng còn ở nhà được mấy ngày, con bé vừa từ Tây Ban Nha về chưa được bao lâu...”
Tần Nhã vẫy tay gọi Triển Nhược Lăng đến ngồi cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Triển Nhược Lăng, Tây Ban Nha đẹp không?”
Triển Nhược Lăng nhẹ gật đầu: “Ừ, đẹp lắm.” Cô kể tóm tắt cho hai người những địa danh nổi tiếng không thể bỏ qua khi đến Tây Ban Nha du lịch.
Tần Nhã nghe xong liền kéo kéo tay áo Liên Nghiêu, thấp giọng nói: “Liên Nghiêu, hay là lần sau có thời gian chúng ta cùng đến Tây Ban nha chơi nhé?”
Liên Nghiêu gật đầu, “được đấy.”
Bố Triển uống hết trà trong cốc, sau đó cầm chìa khóa xe trên bàn trà đứng dậy: “Bây giờ chúng ta đi luôn nhé?”
Liên Chấn Khâm cũng đứng dậy: “Được, đi thôi.”
Bà Liên và vợ chồng Liên Khâm cũng đều đứng dậy, theo bố Triển bước ra ngoài, phòng khách vốn đang náo nhiệt phút chốc trở nên yên tĩnh hẳn lại.
Triển Nhược Lăng hơi mờ mịt, mẹ đi đến cạnh cô, “chúng ta mời cả nhà bác Liên ăn bữa cơm, con cũng đi cùng nhé. Mau thay giày đi.”
“Dạ.”
Đến cửa ra vào, Triển Nhược Lăng vừa thay giày vừa hỏi mẹ: “Chúng ta đi ăm ở đâu hả mẹ?”
“Thánh Đình.”
Toàn thân Triển Nhược Lăng cứng ngắc, vội vàng hỏi lại lần nữa: “Thánh Đình?”
“Thì khách sạn Thánh Đình Holiday ấy.” Mẹ vỗ nhẹ vào tóc cô.
Triển Nhược Lăng cắn môi dưới, “xa vậy? Sao không đến khách sạn Quân Duyệt ấy ạ?” Trước đây cả nhà cô ra ngoài ăn đều đến khách sạn ở gần nhà hoặc đến khách sạn Quân Duyệt.
Mẹ nhìn thấy cô thay xong giày vẫn chần chừ đứng tại chỗ không chịu đi, liền kéo cô bước ra ngoài: “Là bác Liên đề nghị đấy, với lại bố con cũng đến Thánh Đình mấy lần rồi, ông ấy nói đồ ăn ở đó khá ngon miệng.”
Triển Nhược Lăng tần ngần đứng trên hành lang một lúc, sau đó xoay người bước vào phòng bệnh.
Lâm Vi Lan đang ngồi trên giường bệnh, vừa thấy cô bước vào liền gọi cô đến: “Triển Nhược Lăng, hôm nay cậu làm mình surprise thật đấy!”
Triển Nhược Lăng nhẹ nhàng đóng cửa lại, điềm nhiên lên tiếng: “Vì sao?”
Lâm Vi Lan mỉm cười, đôi mắt tròn xoe ngây thơ mở to, ánh sáng bên trong mắt lấp lánh: “Bởi vì sếp mình và cậu biết nhau, thần kỳ quá đi mất.”
Triển Nhược Lăng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi ánh mắt ra xa xăm dừng lại ở một điểm nhìn mơ hồ nào đó, bất lực nhếch khóe môi, trong giọng nói không giấu được ít nhiều phiền muộn: “Mình cũng bất ngờ.”
Những chiếc lá cây màu xanh đậm của những gốc ngô đồng đại thụ trồng trong khuôn viên bệnh viện nổi bật trên nền trời xanh đang dần tối sẫm lại.
Cả thế giới như thể khung trời qua ô cửa sổ, nhỏ bé đến thế.
Cô biết cậu ấy là người phụ trách khách sạn Thánh Đình Holiday, cũng biết Lâm Vi Lan đang làm việc tại một khách sạn, nhưng lại chẳng bao ngờ ngờ được khách sạn Lâm Vi Lan làm việc trùng hợp thế nào lại chính là Thánh Đình Holiday.
Nói như vậy, người hôm ấy cô và Lâm Vi Lan nhìn thấy phía trước trung tâm thương mại không ai khác chính là cậu ấy.
Lâm Vi Lan có chút ngẩn người, chăm chú nhìn bạn thân, sau đó hấp háy mắt lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, có phải cậu có tâm sự gì không?”
Triển Nhược Lăng bình tĩnh thu hồi tầm nhìn, không trả lời thẳng câu hỏi của bạn: “Sao anh ấy vẫn chưa đến vậy? Cậu có muốn ăn gì không? Mình xuống dưới mua cho cậu?”
Lâm Vi Lan lắc đầu: “Chẳng muốn gì gì cả, đồ ăn trong bệnh viện không ngon.”
“Vậy cậu không định ăn cơm luôn à? Nếu vậy buổi tối đói thì làm thế nào?” Triển Nhược Lăng chau mày.
“Mình có nói là không ăn cơm đâu...” Lâm Vi Lam khổ sở trả lời.
Nghe giọng điệu của bạn thân Triển Nhược Lăng mới đột nhiên nhận ra, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười, “mình biết rồi nhé – anh ấy đến đây ăn cùng cậu chứ gì?”
Đôi má Lâm Vi Lan ửng đỏ: “Bọn mình cùng ăn luôn nhé?”
Triển Nhược Lăng cười lắc đầu: “Không cần đâu. Lúc nãy anh trai mình gọi điện thoại đến, mình nói với anh ấy lát nữa sẽ về nhà ăn cơm rồi.”
“Aizz, vốn định hôm nay mời cậu ăn cơm đấy chứ...”
“Không sao mà, đợi cậu khỏe lại hãy nói.”
Triển Nhược Lăng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, hai người nói vài chuyện lặt vặt, cô hỏi: “À đúng rồi, sao cậu lại bị sái chân vậy?”
Lâm Vi Lan liền ngồi thẳng người, “là thế này này, tuần này khách sạn bọn mình tổ chức một cuộc hội thảo lớn, hôm nay bế mạc, sếp mình...”
Lâm Vi Lan dừng lại một chút, nhìn Triển Nhược Lăng nháy mắt, “cũng là ông bạn học của cậu ấy, tiễn một vị khách quan trọng ra đến cổng chính, mình cũng đi theo, đúng lúc đó có một chiếc xe từ bãi đỗ xe chạy vọt ra, người lái là một cô gái, có điều mình đoán chắc cô ta chỉ mới biết lái thôi, lái không tốt lắm, lúc cua xe không chịu để ý xung quanh gì cả, kết quả vừa quay đuôi xe một cái, mình lui vào không kịp, thế là không cẩn thận bị tông sái chân, sau đó sếp liền đưa mình đến bệnh viện rồi nhập viện luôn...”
“Ra là vậy à, mình nói này, sao cậu không cẩn thận gì cả.”
“Aizz, BMW màu đỏ - đúng là một người phụ nữ có tiền, tiếc là kĩ thuật lái xe chẳng đâu vào đâu cả, trực tiếp biến mình thành vật thí nghiệm luôn, đúng là lãng phí một chiếc BMW hàng hiệu mà... Có điều cũng chẳng phải việc gì lớn, với lại sếp đã nói sẽ cho mình nghỉ phép một tuần, haizz... suy cho cùng mình cũng có mất mát gì đâu...” Lâm Vi Lan càng nói, tâm tình lại càng cảm thấy có chút vui vẻ và phấn khích.
Cửa phòng bệnh bỗng dưng được mở ra, hai người ăn ý cùng nhau nhìn ra cửa.
Từ Tấn Kiệt từ ngoài đi vào, gật đầu với bạn gái dang ngồi trên giường bệnh trước, sau đó mới bước đến trước mặt Triển Nhược Lăng, “Triển Nhược Lăng, có lỗi với em quá, hình như sự việc lệch lạc khỏi cung đường đúng đắn của nó rồi, đáng lẽ tối nay phải dành để chúc mừng em mới phải...”
Triển Nhược Lăng đứng dậy, bật cười với anh lên tiếng, “không sao cả.”
“Anh đến rồi thì tốt.” Cô cầm lấy túi xách, nghiêng người nói với Lâm Vi Lan: “Lâm Vi Lan, mình về trước nhé. Ngày mai lại qua thăm cậu.”
Lâm Vi Lan túm lấy tay cô: “Ngày mai mình xuất viện rồi, cậu không cần đến đâu, đợi chân khỏi mình sẽ đến tìm cậu.”
“OK.”
Từ khu phòng bệnh đi ra, bầu không khí đầy hơi lạnh liền ùa tới, xâm nhập vào từng lỗ chân lông, cảm giác lạnh lẽo theo từng hơi thở lan khắp toàn thân.
Triển Nhược Lăng ngẩng đầu, bầu trời trên đầu một màu xâm xẩm tối, nền trời xanh thăm thẳm, mây trắng trôi lững thững cuối chân trời, khuất sau đỉnh núi đen sẫm, ráng chiều màu hồng nhạt cuối ngày càng thêm phần rực rỡ.
Đột nhiên nhớ lại năm ấy cô ngắm biển ở Barcelona.
Khi ấy cô đã ở Tây Ban Nha được ba năm, hôm sinh nhật, cô ngồi xe hơn một giờ đồng hồ đến biển. Khi đến nơi vẫn kịp ngắm hoàng hôn, ánh mặt trời cuối ngày lấp loáng trên mặt biển, trôi theo từng con sóng bồng bềnh, một mình cô ngồi trên bãi biển, để mặc gió thổi rối mái tóc, yên lặng ngắm mặt trời cùng ánh sáng huy hoàng của nó dần lặn xuống, sau đó từ từ biến mất bên kia đường chân trời.
Ngày ấy, nơi chân trời và mặt nước ôm lấy nhau ráng chiều vẫn còn le lói, so với cảnh tượng hôm nay còn rạng rỡ và chói mắt hơn, nửa bầu trời dường như được bọc trong sắc hồng cam hoàng hôn ấm áp đó. Chỉ là, khi ấy, tâm trạng của cô cùng giống như mặt trời sắp lặn về tây, tang thương và tịch mịch.
Sắc trời dần tối sẫm, trên phố người đi bộ dần nhiều lên, dòng xe cộ qua lại lại không ngớt. Triển Nhược Lăng kéo khóa áo khoác ngoài, ra khỏi cổng bệnh viện, đứng bên vệ đường gọi taxi.
Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ thấy cô về, liền gọi cô cùng vào ăn cơm: “Vừa kịp lúc, mau đến ăn cơm nào.”
Triển Nhược Lăng thay giày, đến phòng vệ sinh rửa tay, nghe Thái Ân Kỳ hỏi: “Bạn học của em có sao không?”
“Chân chỉ bị sái thôi, không nghiêm trọng, ngày mai có thể xuất viện rồi ạ. Bạn trai cô ấy đến trông, cho nên em đi về.” Triển Nhược Lăng lau khô tay, sau đó đến bàn ăn ngồi xuống.
“Cô ấy làm nghề gì?” Triển Cảnh Việt thuận miệng lên tiếng hỏi.
“Cậu ấy làm việc ở khách sạn.” Triển Nhược Lăng xới một bát cơm, do dự một lúc mới lên tiếng: “Chính là khách sạn Thánh Đình Holiday, cậu ấy là phó giám đốc bộ phận kế hoạch.”
Thái Ân Kỳ có chút kinh ngạc, “Thánh Đình Holiday? Được lắm đấy...”
“Vâng ạ, em cũng nói với cậu ấy thế.”
Thái Ân Kỳ nghiêng đầu, thuận miệng nói: “Em nhớ lần trước chúng ta đến khách sạn Thánh Đình Holiday có gặp qua tổng giám đốc của bọn họ rồi đấy.”
Triển Cảnh Việt gắp thịt gà cho vợ, “có à? Khi nào vậy? Có anh không?”
“Có cả anh nữa, chúng ta cùng đi mà.” Thái Ân Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói: “Em nhớ, hình như làm năm ngoái... Khi ấy chúng ta đến Thánh Đình ăn cơm, tổng giám đốc của bọn họ đang ở đại sảnh dặn dò việc gì đó, anh ta còn nhìn chúng ta một lúc. Em còn cho rằng không biết có phải trước kia anh ta từng gặp chúng ta ở đâu không...”
Triển Nhược Lăng ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn Triển Cảnh Việt, gương mặt anh trai hoàn toàn mờ mịt, rõ ràng đã quên mất việc này.
“Việc từ đời nào như thế, làm sao anh nhớ được?” Triển Cảnh Việt không đồng ý lắc đầu, sau đó thay đổi chủ đề, “A Lăng, anh đã nói với mẹ sáng chủ nhật tuần này chúng ta cùng về nhà, ăn cơm tối xong mới về lại bên này.”
Triển Nhược Lăng “dạ” một tiếng, nói: “Anh, chị dâu, tối mai em không về cùng với hai người đâu, em phải tìm phòng trọ. Với lại mẹ bảo em ở lại nhà vài hôm.” Qua tết phải chính thức đi làm, vì vậy phải tranh thủ tìm nhà trọ trước.
Triển Cảnh Việt đồng ý, “tùy em. Em định tìm phòng trọ một người ở hay ở chung?”
“Một người ở.” Triển Nhược Lăng ngẩng đầu cười, “em vẫn chưa đi làm, ở đâu ra người quen biết mà ở chung chứ?”
Sau bữa tối, Thái Ân Kỳ vào nhà tắm tắm rửa, Triển Cảnh Việt và Triển Nhược Lăng ngồi lại phòng khách xem ti vi.
Xem ti vi một lúc, Triển Nhược Lăng thình lình lên tiếng hỏi: “Anh hai, anh có biết ở Australia có thể vào được QQ hay không không?”
Triển Cảnh Việt ngần ngừ sau đó trả lời: “Đương nhiên có thể chứ.”
“Có thể vào hòm thư 163 không?”
“Chắc là cũng được đấy, kết nối internet toàn cầu mà.”
Triển Nhược Lăng do dự nói: “Nhưng mà em có một bạn học, khi cô ấy du học ở Singapore, có một đoạn thời gian không thể đăng nhập vào hòm thư 126 được.”
“Có lẽ do có vấn đề gì đó... Có điều hoàn cảnh ở Australia thế nào anh cũng không rõ, em lên mạng tìm hiểu thử xem.”
Triển Nhược Lăng “dạ” một tiếng, lại hỏi: “Anh hai, bây giờ anh còn dùng hòm thư lúc trước nữa không?”
“Cơ bản là không dùng đến nữa. Bây giờ anh có địa chỉ hòm thư của công ty.” Triển Cảnh Việt đang làm việc tại một công ty của Mỹ, website của công ty có tạo lập địa chỉ email cho nhân viên.
“Vậy anh có thỉnh thoảng đăng nhập vào hòm thư cũ tìm lại thư từ gì không?”
“Anh quên mất hòm thư đó từ lâu rồi, lấy đâu ra mà đăng nhập chứ.” Triển Cảnh Việt dồn sự chú ý của mình từ ti vi sang em gái đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy hồ nghi: “Sao lại đột nhiên hỏi việc này?”
“Không có gì, chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi.” Triển Nhược Lăng tiện tay cầm lấy tờ báo bên cạnh sô pha lật ra vài trang, “em đọc báo đây.”
Mắt nhìn vào trang báo, nhưng trong lòng lại đang canh cánh một việc khác.
Cuộc gặp mặt buổi chiều quá chóng vánh, ngay cả những câu xã giao khách sáo cũng không kịp nói với nhau, cô không biết rốt cuộc cậu ấy đã xem được bức thư cô gửi năm ấy hay chưa.
Nhưng nghe những lời Triển Cảnh Việt vừa nói, trong lòng đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Quãng thời gian đó gửi cho cậu ấy nhiều thư như vậy, cậu ấy không hồi đáp lại bất cứ điều gì, nếu vậy có lẽ vẫn chưa xem được.
Cô chỉ có thể âm thầm tự an ủi mình như vậy, chỉ là trước nay chưa từng đủ can đảm nghĩ đến một khả năng khác – nếu như cậu ấy đã xem rồi, vậy cô phải làm thế nào đây.
Chỉ có thể trốn tránh, cố hết sức trốn tránh.
Sáng chủ nhật, cả ba người cùng về nhà họ Triển. Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ ngày thứ hai phải đi làm, vì vậy ăn xong cơm tối, ngồi uống nước nói chuyện một lúc liền lái xe về lại căn nhà gần trung tâm thành phố của mình, chỉ còn Triển Nhược Lăng ở lại với bố mẹ.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Triển Nhược Lăng lên mạng tìm phòng trọ thích hợp với yêu cầu của cô, sau đó cẩn thận ghi lại thông tin vào sổ tay.
Hôm đó ăn xong bữa trưa, Triển Nhược Lăng ngồi xe đến trung tâm thành phố xem phòng, gần chập tối mới về đến nhà. Vào bước vào cửa, liền nhận ra trong nhà đang có khách.
Thay giày xong đã nghe thấy mẹ gọi tên mình: “A Lăng, con về rồi à? Qua đây chào hỏi bác Liên trai và bác Liên gái đi.”
Triển Nhược Lăng từ phía sau bình phong đi ra đã thấy hai cặp vợ chồng đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, phong cách ăn mặc sang trọng quý phái, liền nhận ra chính là cả nhà Liên Chấn Khâm đã nhiều năm cô chưa gặp mặt.
Cặp vợ chồng trẻ tuổi hơn là Liên Nghiêu và Tần Nhã, hôn lễ của Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ hai người họ cũng có đến dự. Những người trẻ tuổi với nhau tương đối dễ nói chuyện, hai người thấy Triển Nhược Lăng liền vẫy tay với cô: “Hi, Triển Nhược Lăng.”
Triển Nhược Lăng chào lại bọn họ, sau đó bước lại gần đến lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác Liên trai, bác Liên gái.”
Liên Chấn Khâm hồ hởi gật đầu: “Được, được. A Lăng có phải không? Mấy năm không gặp cháu rồi nhỉ.”
Bà Liên vui vẻ mỉm cười, quay đều nói với mẹ Triển: “Aizz, Thu Dung này, tôi nhớ lần trước đến nhà chị, chỉ gặp Triển Cảnh Việt thôi, khi ấy không gặp được con bé.” Vừa nói vừa chỉ về phía Triển Nhược Lăng.
Gương mặt bà tràn đầy vẻ hâm mộ nói tiếp, “vợ chồng hai người thật có phúc, con trai con gái ai cũng đẹp cả...”
Mẹ Triển giả vờ bất mãn lên tiếng trách móc: “Khi ấy con bé này còn đang ở châu Âu, aizz, con gái lớn rồi chẳng còn ở nhà được mấy ngày, con bé vừa từ Tây Ban Nha về chưa được bao lâu...”
Tần Nhã vẫy tay gọi Triển Nhược Lăng đến ngồi cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Triển Nhược Lăng, Tây Ban Nha đẹp không?”
Triển Nhược Lăng nhẹ gật đầu: “Ừ, đẹp lắm.” Cô kể tóm tắt cho hai người những địa danh nổi tiếng không thể bỏ qua khi đến Tây Ban Nha du lịch.
Tần Nhã nghe xong liền kéo kéo tay áo Liên Nghiêu, thấp giọng nói: “Liên Nghiêu, hay là lần sau có thời gian chúng ta cùng đến Tây Ban nha chơi nhé?”
Liên Nghiêu gật đầu, “được đấy.”
Bố Triển uống hết trà trong cốc, sau đó cầm chìa khóa xe trên bàn trà đứng dậy: “Bây giờ chúng ta đi luôn nhé?”
Liên Chấn Khâm cũng đứng dậy: “Được, đi thôi.”
Bà Liên và vợ chồng Liên Khâm cũng đều đứng dậy, theo bố Triển bước ra ngoài, phòng khách vốn đang náo nhiệt phút chốc trở nên yên tĩnh hẳn lại.
Triển Nhược Lăng hơi mờ mịt, mẹ đi đến cạnh cô, “chúng ta mời cả nhà bác Liên ăn bữa cơm, con cũng đi cùng nhé. Mau thay giày đi.”
“Dạ.”
Đến cửa ra vào, Triển Nhược Lăng vừa thay giày vừa hỏi mẹ: “Chúng ta đi ăm ở đâu hả mẹ?”
“Thánh Đình.”
Toàn thân Triển Nhược Lăng cứng ngắc, vội vàng hỏi lại lần nữa: “Thánh Đình?”
“Thì khách sạn Thánh Đình Holiday ấy.” Mẹ vỗ nhẹ vào tóc cô.
Triển Nhược Lăng cắn môi dưới, “xa vậy? Sao không đến khách sạn Quân Duyệt ấy ạ?” Trước đây cả nhà cô ra ngoài ăn đều đến khách sạn ở gần nhà hoặc đến khách sạn Quân Duyệt.
Mẹ nhìn thấy cô thay xong giày vẫn chần chừ đứng tại chỗ không chịu đi, liền kéo cô bước ra ngoài: “Là bác Liên đề nghị đấy, với lại bố con cũng đến Thánh Đình mấy lần rồi, ông ấy nói đồ ăn ở đó khá ngon miệng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.