Chương 24
Như Thị Phi Nghênh
06/06/2017
Đoàn người vừa đi vào cửa
lớn khách sạn, liền có một người mặc âu phục mang giày da bước đến hoan
nghênh: “Xin chào các vị, xin hỏi quý vị đến dùng bữa phải không ạ?”
“Phải. Tầng ba còn phòng trống không?” Dễ nhận ra Liên Chấn Khâm là khách quen của khách sạn này.
Triển Nhược Lăng tò mò đưa mắt nhìn chung quanh, phong cách trang trí của khách sạn vô cùng sang trọng và lộng lẫy, bức tường phía sau sảnh tiếp tân treo đến hơn mười mấy chiếc đồng hồ, mỗi chiếc chạy theo giờ của một quốc gia khác nhau. Chùm đèn pha lê trên trần nhà càng tô điểm cho phong cách hoàng gia trang nhã. Ánh sáng phát ra từ đèn chùm trên cao và toàn bộ nội thất khu vực đại sảnh đều được phản chiếu tinh tế xuống sàn đá cẩm thạnh bóng như gương.
Một tiếng “đinh” nhỏ vang lên, cửa thang máy bên trong sảnh mở ra, ba người bước ra ngoài.
Đi đầu là một người đàn ông thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ tây trang đắt tiền, gương mặt anh tuấn, ánh mắt sáng vô cùng sắc bén, ánh đèn màu cam chiếu xuống gương mặt anh khiến sống mũi cao càng thêm nổi bật, đôi mắt đen lướt qua sảnh khách sạn, nhìn thấy đoàn người vừa bước vào liền lập tức phát sáng lên.
Triển Nhược Lăng kinh ngạc, vội vội vàng vàng cúi thấp đầu.
Quả thật không thể ngờ tới, lần đầu tiên đến khách sạn của cậu ấy thật sự có thể gặp được cả người.
Chung Khi bước từng bước dài đi đến, đến phía trước đoàn người mới dừng lại, mỉm cười chào hỏi: “Chú Liên.”
Liên Chấn Khâm đưa tay ra bắt tay với anh, cười rất sảng khoái: “Chung Khi, hôm nay không bận rộn gì à? Bố mẹ cháu gần đây thế nào rồi?”
“Đang chuẩn bị ra ngoài ạ. Nhờ phúc của chú, hai người họ vẫn khỏe mạnh ạ.”
Liên Chấn Khâm gật đầu: “Hôm nay chú cùng ông bạn già đến ăn cơm, đang chuẩn bị nhờ đầu bếp của cháu tham khảo chút ý kiến đây.”
“Hoan nghênh mọi người đến đây.” Chung Khi nhẹ mỉm cười, ánh mắt đầy ý vị của anh dừng lại trên người cuối cùng đứng phía sau sáu người.
Liên Chấn Khâm mở lời giới thiệu: “Vị này là ông bạn già Triển Ký Tân của chú, giám đốc công ty Duy Khang. Lão Triển, vị này là tổng giám đốc của khách sạn Thánh Đình Holiday.”
Chung Khi cúi khom người: “Chào chú Triển ạ.”
Bố Triển bắt tay với vị tổng giám đốc khách sạn trẻ tuổi, khen ngợi không ngớt lời: “Không dám nhận. Chung tổng mới thực sự là tuổi trẻ tài cao. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!”
Liên Chấn Khâm vỗ vai Chung Khi: “Được rồi, cháu bận việc thì cứ đi đi, lần sau chúng ta lại nói chuyện.”
Chung Khi gật đầu, hơi khom người, “vậy cháu xin lỗi không tiếp chuyện vói mọi người được. Chúc mọi người dùng bữa ngon miệng.” Nói xong liền đi về phía cửa lớn khách sạn, khi ngang qua quầy tiếp tân, bước chân anh dừng lại một chút, dặn dò người quản lý: “Nhớ phục vụ khách chu đáo.”
Quản lý sảnh phòng vội vàng khom người “dạ” một tiếng.
Người gác cửa khách sạn cung kính đẩy cánh cửa kính mở ra. Vị trợ lý vẫn đi phía sau Chung Khi, thấy anh đột nhiên thả chậm bước chân, vì vậy cũng điều chỉnh tốc độ của mình chậm lại.
Đến cạnh cửa Chung Khi hơi dừng chân, ánh mắt nhìn về phía đoàn người đang đứng ở đại sảnh.
Cô cúi đầu nhìn mãi xuống sàn, tựa như xuất thần bước vào cõi thần tiên nào rồi, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt cô.
Chung Khi kín đáo thu hồi tầm mắt, nâng bước chân bước tiếp ra bên ngoài.
Trên bàn cực kỳ phong phú, các món ăn lần lượt được mang lên, người lớn hai nhà vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, vì vậy bữa ăn này rất lâu mới kết thúc.
Tần Nhã và Triển Nhược Lăng ngồi gần nhau, hai người nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu trả lời mấy câu hỏi của người lớn.
Ăn xong món chính, phục vụ mang trái cây lên, Liên Nghiêu ngồi ép vào lưng ghế nhường chỗ cho phục vụ, thuận tiện nghiêng đầu hỏi cô: “Triển Nhược Lăng, anh trai và chị dâu em dạo này thế nào?”
Triển Nhược Lăng gật đầu: “Cảm ơn anh, hai người họ tốt lắm ạ.”
Liên Nghiêu lại hỏi: “Hai người vẫn còn ở căn nhà trước đây à?”
“Dạ, chưa chuyển nhà lần nào cả.”
Liên Nghiêu quay đầu nói với Tần Nhã: “A Nhã, lần sau có thời gian rảnh chúng ta đến thăm hai người họ nhé?”
TV trong phòng đang mở, nhưng âm lượng được chỉnh ở mức rất thấp, chỗ ngồi của Triển Nhược Lăng vừa khéo đối diện với TV, trên màn hình là bộ phim “Thần điêu đại hiệp” bản của Huỳnh Hiểu Minh và Lưu Diệc Phi. Hai gia đình vô cùng quen thân với nhau, cho nên cũng không khách sáo bắt bẻ lễ tiết, vì vậy cô liền yên tâm ngẩng đầu xem phim.
Xem được vài phút, điện thoại trong túi xách đột ngột rung lên.
Màn hình điện thoại lên một dãy số, bốn số cuối vô cùng quen thuộc – 5171, chưa kịp qua suy nghĩ của đại não cô đã bắt máy, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ lên tiếng, “a lô.”
Không có người nói chuyện, điện thoại chỉ truyền lại âm thanh của không khí.
Triển Nhược Lăng cảm thấy kỳ quặc, đột nhiên giống như vừa có một tia sáng lóe lên trong đầu, cô cầm điện thoại xem lại dãy số một lần nữa, quả tim treo trong lồng ngực thình lình đập nhanh đến mức không thể kiểm soát nổi.
137xxxx5171, mười một con số xếp hàng theo một trật tự nhất định, gần như cô có thể đọc ngược dãy số này một cách nhuần nhuyễn.
Đây là số điện thoại khi cậu ấy học đại học ở Quảng Châu, về sau khi cậu ấy đến Australia đã trở thành dãy số không còn ai dùng đến. Trước khi cô ra nước ngoài, đã từng gọi vào dãy số này không dưới vài chục lần. Hai năm học ở Tây Ban Nha, gần như mỗi lúc cảm thấy cô đơn vắng vẻ, cũng sẽ gọi đến số điện thoại này, hết lần này đến lần khác lắng nghe giọng nói lịch sự của nhân viên tổng đài.
Hô hấp của cô có phần ứ đọng, ngơ ngẩn cầm điện thoại trong tay đứng tại chỗ, mãi đến khi một giọng nói hơi trầm từ điện thoại truyền đến đánh thức cô, “vẫn chưa ăn xong à?”
Một giọng nói ấm áp thoải mái.
Giọng nói cô khắc cốt ghi tâm lâu như vậy, cho dù phát ra từ điện thoại, thế mà vẫn rõ ràng không thôi.
Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, sau đó mới nhận ra cậu ấy đang hỏi về bữa ăn, câu trả lời trôi ra khỏi cổ họng cô: “Ừ, chưa ăn xong, người lớn còn đang nói chuyện.”
“Cậu không phải người lớn à?” giọng nói từ điện thoại truyền đến vẫn vô cùng tự tại, thoải mái.
Triển Nhược Lăng chợt nhớ lại mấy hôm trước Thái Ân Kỳ nói đùa với cô, rằng tết năm nay cô có thể trắng trợt đòi người nhà cho tiền lì xì - ở Quảng Đông, mặc dù đã qua mười tám tuổi, nhưng chỉ cần chưa kết hôn đều có thể nhận lì xì, đặc biệt là con gái.
Cô liền không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Còn chưa kết hôn thì không tính.”
“Ừ. Nói có lý.” Trong giọng còn mang theo cả tiếng cười.
Nói có lý.
Rất lâu rất lâu trước đây cậu ấy cũng nói ba chữ này.
Lần đó là trong tiết Ngữ văn, giáo viên vừa dứt lời câu ấy liền nói chen vào một câu “nói có lý.”
Tiết học hôm đó, có lẽ các bạn học cũ lớp 10/6 năm đó đều đã quên rồi, suy cho cùng cũng chỉ là một tiết học không mấy ai coi trọng trong vô số tiết học ở trường mà thôi, nhưng cô thì vẫn nhớ, toàn bộ những ký ức liên quan đến cậu ấy đều được cô cất giữ cẩn thận ở một góc quý giá nhất trong đầu, chưa lúc nào quên hồi tưởng lại.
Giọng nói từ điện thoại truyền đến, cùng với giọng nói trong ký ức vào tiết học hôm đó đan xen lẫn nhau, như một sự kết hợp hoàn mỹ với quá khứ.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng cười trầm thấp, “vậy cậu đang làm gì đấy?”
“Mình… mình đang xem TV.” Triển Nhược Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm nồng đậm bao trùm lên bầu trời thành phố, ánh đèn neon từ xa xa như một điểm sáng lấp lánh, trang điểm cho màn đêm thêm phần rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện điện thoại với cậu ấy.
Quãng thời gian học đại học ở Bắc Kinh, các nữ sinh sinh khác trong phòng ký tục xá của bọn cô liên tục có bạn trai, thỉnh thoảng dùng điện thoại ở ký túc xá nói chuyện với bạn trai, khi ấy cô ngồi trên giường, trong lòng không giấu nổi vô cùng mong đợi được nói chuyện điện thoại với cậu ấy – cho dù chỉ nói vài chuyện nhỏ xíu vặt vãnh, chỉ cần nghe được giọng nói của cậu ấy, như vậy đã vui lắm rồi. Thế nhưng, mấy lần cầm điện thoại bấm đến số của cậu ấy, lại không tìm đủ dũng khí để nhấn vào phím gọi.
Sau này cậu ấy đi Australia, cô không biết cách nào để liên lạc với cậu ấy nữa. Chỉ là, bắt đầu từ lúc đó, cô lại gom đủ can đảm, hết lần này đến lần khác gọi vào số điện thoại không ai sử dụng kia.
Tâm nguyện từ thật lâu về trước, cuối cùng cũng trở thành hiện thực vào một buổi tối của rất nhiều năm sau, khóe mắt cô chợt ươn ướt.
“Phải. Tầng ba còn phòng trống không?” Dễ nhận ra Liên Chấn Khâm là khách quen của khách sạn này.
Triển Nhược Lăng tò mò đưa mắt nhìn chung quanh, phong cách trang trí của khách sạn vô cùng sang trọng và lộng lẫy, bức tường phía sau sảnh tiếp tân treo đến hơn mười mấy chiếc đồng hồ, mỗi chiếc chạy theo giờ của một quốc gia khác nhau. Chùm đèn pha lê trên trần nhà càng tô điểm cho phong cách hoàng gia trang nhã. Ánh sáng phát ra từ đèn chùm trên cao và toàn bộ nội thất khu vực đại sảnh đều được phản chiếu tinh tế xuống sàn đá cẩm thạnh bóng như gương.
Một tiếng “đinh” nhỏ vang lên, cửa thang máy bên trong sảnh mở ra, ba người bước ra ngoài.
Đi đầu là một người đàn ông thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ tây trang đắt tiền, gương mặt anh tuấn, ánh mắt sáng vô cùng sắc bén, ánh đèn màu cam chiếu xuống gương mặt anh khiến sống mũi cao càng thêm nổi bật, đôi mắt đen lướt qua sảnh khách sạn, nhìn thấy đoàn người vừa bước vào liền lập tức phát sáng lên.
Triển Nhược Lăng kinh ngạc, vội vội vàng vàng cúi thấp đầu.
Quả thật không thể ngờ tới, lần đầu tiên đến khách sạn của cậu ấy thật sự có thể gặp được cả người.
Chung Khi bước từng bước dài đi đến, đến phía trước đoàn người mới dừng lại, mỉm cười chào hỏi: “Chú Liên.”
Liên Chấn Khâm đưa tay ra bắt tay với anh, cười rất sảng khoái: “Chung Khi, hôm nay không bận rộn gì à? Bố mẹ cháu gần đây thế nào rồi?”
“Đang chuẩn bị ra ngoài ạ. Nhờ phúc của chú, hai người họ vẫn khỏe mạnh ạ.”
Liên Chấn Khâm gật đầu: “Hôm nay chú cùng ông bạn già đến ăn cơm, đang chuẩn bị nhờ đầu bếp của cháu tham khảo chút ý kiến đây.”
“Hoan nghênh mọi người đến đây.” Chung Khi nhẹ mỉm cười, ánh mắt đầy ý vị của anh dừng lại trên người cuối cùng đứng phía sau sáu người.
Liên Chấn Khâm mở lời giới thiệu: “Vị này là ông bạn già Triển Ký Tân của chú, giám đốc công ty Duy Khang. Lão Triển, vị này là tổng giám đốc của khách sạn Thánh Đình Holiday.”
Chung Khi cúi khom người: “Chào chú Triển ạ.”
Bố Triển bắt tay với vị tổng giám đốc khách sạn trẻ tuổi, khen ngợi không ngớt lời: “Không dám nhận. Chung tổng mới thực sự là tuổi trẻ tài cao. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!”
Liên Chấn Khâm vỗ vai Chung Khi: “Được rồi, cháu bận việc thì cứ đi đi, lần sau chúng ta lại nói chuyện.”
Chung Khi gật đầu, hơi khom người, “vậy cháu xin lỗi không tiếp chuyện vói mọi người được. Chúc mọi người dùng bữa ngon miệng.” Nói xong liền đi về phía cửa lớn khách sạn, khi ngang qua quầy tiếp tân, bước chân anh dừng lại một chút, dặn dò người quản lý: “Nhớ phục vụ khách chu đáo.”
Quản lý sảnh phòng vội vàng khom người “dạ” một tiếng.
Người gác cửa khách sạn cung kính đẩy cánh cửa kính mở ra. Vị trợ lý vẫn đi phía sau Chung Khi, thấy anh đột nhiên thả chậm bước chân, vì vậy cũng điều chỉnh tốc độ của mình chậm lại.
Đến cạnh cửa Chung Khi hơi dừng chân, ánh mắt nhìn về phía đoàn người đang đứng ở đại sảnh.
Cô cúi đầu nhìn mãi xuống sàn, tựa như xuất thần bước vào cõi thần tiên nào rồi, mái tóc đen mềm mại rũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt cô.
Chung Khi kín đáo thu hồi tầm mắt, nâng bước chân bước tiếp ra bên ngoài.
Trên bàn cực kỳ phong phú, các món ăn lần lượt được mang lên, người lớn hai nhà vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, vì vậy bữa ăn này rất lâu mới kết thúc.
Tần Nhã và Triển Nhược Lăng ngồi gần nhau, hai người nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu trả lời mấy câu hỏi của người lớn.
Ăn xong món chính, phục vụ mang trái cây lên, Liên Nghiêu ngồi ép vào lưng ghế nhường chỗ cho phục vụ, thuận tiện nghiêng đầu hỏi cô: “Triển Nhược Lăng, anh trai và chị dâu em dạo này thế nào?”
Triển Nhược Lăng gật đầu: “Cảm ơn anh, hai người họ tốt lắm ạ.”
Liên Nghiêu lại hỏi: “Hai người vẫn còn ở căn nhà trước đây à?”
“Dạ, chưa chuyển nhà lần nào cả.”
Liên Nghiêu quay đầu nói với Tần Nhã: “A Nhã, lần sau có thời gian rảnh chúng ta đến thăm hai người họ nhé?”
TV trong phòng đang mở, nhưng âm lượng được chỉnh ở mức rất thấp, chỗ ngồi của Triển Nhược Lăng vừa khéo đối diện với TV, trên màn hình là bộ phim “Thần điêu đại hiệp” bản của Huỳnh Hiểu Minh và Lưu Diệc Phi. Hai gia đình vô cùng quen thân với nhau, cho nên cũng không khách sáo bắt bẻ lễ tiết, vì vậy cô liền yên tâm ngẩng đầu xem phim.
Xem được vài phút, điện thoại trong túi xách đột ngột rung lên.
Màn hình điện thoại lên một dãy số, bốn số cuối vô cùng quen thuộc – 5171, chưa kịp qua suy nghĩ của đại não cô đã bắt máy, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ lên tiếng, “a lô.”
Không có người nói chuyện, điện thoại chỉ truyền lại âm thanh của không khí.
Triển Nhược Lăng cảm thấy kỳ quặc, đột nhiên giống như vừa có một tia sáng lóe lên trong đầu, cô cầm điện thoại xem lại dãy số một lần nữa, quả tim treo trong lồng ngực thình lình đập nhanh đến mức không thể kiểm soát nổi.
137xxxx5171, mười một con số xếp hàng theo một trật tự nhất định, gần như cô có thể đọc ngược dãy số này một cách nhuần nhuyễn.
Đây là số điện thoại khi cậu ấy học đại học ở Quảng Châu, về sau khi cậu ấy đến Australia đã trở thành dãy số không còn ai dùng đến. Trước khi cô ra nước ngoài, đã từng gọi vào dãy số này không dưới vài chục lần. Hai năm học ở Tây Ban Nha, gần như mỗi lúc cảm thấy cô đơn vắng vẻ, cũng sẽ gọi đến số điện thoại này, hết lần này đến lần khác lắng nghe giọng nói lịch sự của nhân viên tổng đài.
Hô hấp của cô có phần ứ đọng, ngơ ngẩn cầm điện thoại trong tay đứng tại chỗ, mãi đến khi một giọng nói hơi trầm từ điện thoại truyền đến đánh thức cô, “vẫn chưa ăn xong à?”
Một giọng nói ấm áp thoải mái.
Giọng nói cô khắc cốt ghi tâm lâu như vậy, cho dù phát ra từ điện thoại, thế mà vẫn rõ ràng không thôi.
Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, sau đó mới nhận ra cậu ấy đang hỏi về bữa ăn, câu trả lời trôi ra khỏi cổ họng cô: “Ừ, chưa ăn xong, người lớn còn đang nói chuyện.”
“Cậu không phải người lớn à?” giọng nói từ điện thoại truyền đến vẫn vô cùng tự tại, thoải mái.
Triển Nhược Lăng chợt nhớ lại mấy hôm trước Thái Ân Kỳ nói đùa với cô, rằng tết năm nay cô có thể trắng trợt đòi người nhà cho tiền lì xì - ở Quảng Đông, mặc dù đã qua mười tám tuổi, nhưng chỉ cần chưa kết hôn đều có thể nhận lì xì, đặc biệt là con gái.
Cô liền không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Còn chưa kết hôn thì không tính.”
“Ừ. Nói có lý.” Trong giọng còn mang theo cả tiếng cười.
Nói có lý.
Rất lâu rất lâu trước đây cậu ấy cũng nói ba chữ này.
Lần đó là trong tiết Ngữ văn, giáo viên vừa dứt lời câu ấy liền nói chen vào một câu “nói có lý.”
Tiết học hôm đó, có lẽ các bạn học cũ lớp 10/6 năm đó đều đã quên rồi, suy cho cùng cũng chỉ là một tiết học không mấy ai coi trọng trong vô số tiết học ở trường mà thôi, nhưng cô thì vẫn nhớ, toàn bộ những ký ức liên quan đến cậu ấy đều được cô cất giữ cẩn thận ở một góc quý giá nhất trong đầu, chưa lúc nào quên hồi tưởng lại.
Giọng nói từ điện thoại truyền đến, cùng với giọng nói trong ký ức vào tiết học hôm đó đan xen lẫn nhau, như một sự kết hợp hoàn mỹ với quá khứ.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng cười trầm thấp, “vậy cậu đang làm gì đấy?”
“Mình… mình đang xem TV.” Triển Nhược Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm nồng đậm bao trùm lên bầu trời thành phố, ánh đèn neon từ xa xa như một điểm sáng lấp lánh, trang điểm cho màn đêm thêm phần rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện điện thoại với cậu ấy.
Quãng thời gian học đại học ở Bắc Kinh, các nữ sinh sinh khác trong phòng ký tục xá của bọn cô liên tục có bạn trai, thỉnh thoảng dùng điện thoại ở ký túc xá nói chuyện với bạn trai, khi ấy cô ngồi trên giường, trong lòng không giấu nổi vô cùng mong đợi được nói chuyện điện thoại với cậu ấy – cho dù chỉ nói vài chuyện nhỏ xíu vặt vãnh, chỉ cần nghe được giọng nói của cậu ấy, như vậy đã vui lắm rồi. Thế nhưng, mấy lần cầm điện thoại bấm đến số của cậu ấy, lại không tìm đủ dũng khí để nhấn vào phím gọi.
Sau này cậu ấy đi Australia, cô không biết cách nào để liên lạc với cậu ấy nữa. Chỉ là, bắt đầu từ lúc đó, cô lại gom đủ can đảm, hết lần này đến lần khác gọi vào số điện thoại không ai sử dụng kia.
Tâm nguyện từ thật lâu về trước, cuối cùng cũng trở thành hiện thực vào một buổi tối của rất nhiều năm sau, khóe mắt cô chợt ươn ướt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.