Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 31: Em là đôi mắt của anh
Cát Tường Dạ
05/01/2015
Anh vẫn như cũ ngồi im ở đó, giống như đại gia, không động tay, chờ cô tới đút.
Cô nghiến răng, nguyền rủa thêm lần nữa, nguyền rủa anh lúc đi nhà cầu không có giấy vệ sinh.
Cô hừ lạnh trong lòng hai tiếng, đem một miếng hoành thành đút tới miệng anh, mới vừa chạm đến môi, anh đã khoa trương hét lớn: “Muốn tôi bỏng chết sao? Sao không thổi trước một chút?”
Cái quái gì đây! Cô là y tá chứ không phải người giúp việc.
“Tả 18!” Cô tức giận đến mức muốn ném bát đi, nghĩ lại, chợt cười một tiếng, múc một miếng hoành thánh, nhẹ nhàng thổi thổi.
Tả 18? Cô đặt tên mới cho anh sao? Còn kêu đến nghiện nữa?
“Bây giờ thì được rồi!” Xem ra cô đã thổi cho nguội bớt, chiếc thìa sứ khẽ chạm vào môi anh.
Anh liếm thử, nuốt một miếng, chậm rãi nhai, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Trong ánh mắt cong cong của cô lóe lên một nụ cười xấu xa, “Tả 18 tiên sinh, thật xin lỗi phải nói cho ngài biết, vừa rồi lúc tôi thổi hoành thánh, không cẩn thận bị rớt nước miếng vào trong đó rồi.”
Cô nhìn thấy nét mặt của anh cứng đờ, ngừng nhai, cô nghĩ rằng giây kế tiếp anh sẽ bắt đầu ói lên ói xuống, sau đó gào thét như sấm dậy. Đó chính là kết cục mà cô mong đợi nhất.
Vậy mà, cô thất vọng, cực kỳ thất vọng.
Tả 18 tiên sinh tiếp tục nhai, sau đó từ từ nuốt xuống, thế nhưng khóe miệng anh lại lộ ra một tia đùa cợt. Đó là vẻ mặt cô chưa từng nhìn thấy, lại nói, trước đó cô còn cho rằng Tả 18 tiên sinh chỉ biết nổi giận và cứng đờ giống như xác chết.
Chẳng qua là, lời nói kế tiếp của anh lại khiến cô muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Chỉ thấy sau nụ cười giễu cợt của anh, đôi môi mỏng khẽ mở: “Y tá sắc nữ, ý của cô là…vừa rồi chúng ta đã gián tiếp hôn môi?”
“Anh…lưu manh!” Cô hoàn toàn quên mất mình đã giở trò lưu manh thế nào.
“Sắc nữ, cô rốt cuộc đã từng được hôn chưa?”
Anh khi dễ cô? Anh thế nhưng dám khi dễ cô?
Nhưng mà cũng phải nói, cô thật sự không có…
Chỉ là cô đã từng khoác lác với anh, nói mình đã duyệt qua vô số cái ấy…
“Hừ…đương nhiên là đã từng.” Cô nhất thời nhanh miệng, chỉ là không muốn trước sau xuất hiện một chút mâu thuẫn nào.
Anh cười thầm, mặc dù mắt anh bị mù, nhưng lỗ tai của anh không bị điếc, tâm của anh cũng không mù quáng.
Rõ ràng cô thuần khiết giống như một trang giấy, hết lần này đến lần khác lại muốn giả vờ làm thục nữ.
“Vậy…đến đây đi!” Môi của anh đột nhiên tới gần.
Có ý gì đây? Anh ta còn muốn hôn cô nữa?
Mặt của cô đỏ tới mang tai, may mắn là anh không nhìn thấy gì. Nghe nói cậu ấm của những gia đình có tiền đều là lưu manh, quả nhiên là như vậy.
Cô nổi giận: “Tôi thà tiếp tục hôn một con heo cũng không muốn tiếp tục với anh.
Anh khẽ cúi đầu, mặc dù đôi mắt của anh đã được che lại bằng tấm băng gạc nhưng không khó để nhận ra vẻ mặt vô tội của anh: “Sắc nữ! Ai muốn hôn tiếp với cô? Tôi muốn ăn hoành thánh! Tiếp tục đi!”
Hóa ra là như vậy…
Ra là cô suy nghĩ quá nhiều…
Cô hận đến mức muốn tìm được cái lỗ để chui vào, Hạ Vãn Lộ, cô có thể mất mặt hơn một chút nữa không?
Cô nghiến răng, nguyền rủa thêm lần nữa, nguyền rủa anh lúc đi nhà cầu không có giấy vệ sinh.
Cô hừ lạnh trong lòng hai tiếng, đem một miếng hoành thành đút tới miệng anh, mới vừa chạm đến môi, anh đã khoa trương hét lớn: “Muốn tôi bỏng chết sao? Sao không thổi trước một chút?”
Cái quái gì đây! Cô là y tá chứ không phải người giúp việc.
“Tả 18!” Cô tức giận đến mức muốn ném bát đi, nghĩ lại, chợt cười một tiếng, múc một miếng hoành thánh, nhẹ nhàng thổi thổi.
Tả 18? Cô đặt tên mới cho anh sao? Còn kêu đến nghiện nữa?
“Bây giờ thì được rồi!” Xem ra cô đã thổi cho nguội bớt, chiếc thìa sứ khẽ chạm vào môi anh.
Anh liếm thử, nuốt một miếng, chậm rãi nhai, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Trong ánh mắt cong cong của cô lóe lên một nụ cười xấu xa, “Tả 18 tiên sinh, thật xin lỗi phải nói cho ngài biết, vừa rồi lúc tôi thổi hoành thánh, không cẩn thận bị rớt nước miếng vào trong đó rồi.”
Cô nhìn thấy nét mặt của anh cứng đờ, ngừng nhai, cô nghĩ rằng giây kế tiếp anh sẽ bắt đầu ói lên ói xuống, sau đó gào thét như sấm dậy. Đó chính là kết cục mà cô mong đợi nhất.
Vậy mà, cô thất vọng, cực kỳ thất vọng.
Tả 18 tiên sinh tiếp tục nhai, sau đó từ từ nuốt xuống, thế nhưng khóe miệng anh lại lộ ra một tia đùa cợt. Đó là vẻ mặt cô chưa từng nhìn thấy, lại nói, trước đó cô còn cho rằng Tả 18 tiên sinh chỉ biết nổi giận và cứng đờ giống như xác chết.
Chẳng qua là, lời nói kế tiếp của anh lại khiến cô muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Chỉ thấy sau nụ cười giễu cợt của anh, đôi môi mỏng khẽ mở: “Y tá sắc nữ, ý của cô là…vừa rồi chúng ta đã gián tiếp hôn môi?”
“Anh…lưu manh!” Cô hoàn toàn quên mất mình đã giở trò lưu manh thế nào.
“Sắc nữ, cô rốt cuộc đã từng được hôn chưa?”
Anh khi dễ cô? Anh thế nhưng dám khi dễ cô?
Nhưng mà cũng phải nói, cô thật sự không có…
Chỉ là cô đã từng khoác lác với anh, nói mình đã duyệt qua vô số cái ấy…
“Hừ…đương nhiên là đã từng.” Cô nhất thời nhanh miệng, chỉ là không muốn trước sau xuất hiện một chút mâu thuẫn nào.
Anh cười thầm, mặc dù mắt anh bị mù, nhưng lỗ tai của anh không bị điếc, tâm của anh cũng không mù quáng.
Rõ ràng cô thuần khiết giống như một trang giấy, hết lần này đến lần khác lại muốn giả vờ làm thục nữ.
“Vậy…đến đây đi!” Môi của anh đột nhiên tới gần.
Có ý gì đây? Anh ta còn muốn hôn cô nữa?
Mặt của cô đỏ tới mang tai, may mắn là anh không nhìn thấy gì. Nghe nói cậu ấm của những gia đình có tiền đều là lưu manh, quả nhiên là như vậy.
Cô nổi giận: “Tôi thà tiếp tục hôn một con heo cũng không muốn tiếp tục với anh.
Anh khẽ cúi đầu, mặc dù đôi mắt của anh đã được che lại bằng tấm băng gạc nhưng không khó để nhận ra vẻ mặt vô tội của anh: “Sắc nữ! Ai muốn hôn tiếp với cô? Tôi muốn ăn hoành thánh! Tiếp tục đi!”
Hóa ra là như vậy…
Ra là cô suy nghĩ quá nhiều…
Cô hận đến mức muốn tìm được cái lỗ để chui vào, Hạ Vãn Lộ, cô có thể mất mặt hơn một chút nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.