Chương 5: Gần hơn
Shi. Akira
25/02/2015
Kì Du ngất ngay dưới chân Ren, máu ở cánh tay thấm hết vào thân áo trắng.Ren khẽ thở dài. Cũng là do cô cử động tay quá mạnh nên mới khiến miệng vết thương bị rách.
Đòn đánh của Ren khi ấy không hề nhẹ,chỉ cần là người phàm thì đều không chịu đựng được quá trong 5 phút. Cũng bởi Kì Du là hiện thân nên cô không bị tổn hại nghiêm trọng như vậy. Nhưng, chỉ cần không chữa lành lặn hẳn vết thương thì Kì Du cũng có thể sẽ chết .
Chết hay không cũng tùy thuộc vào bản thân cô. Nếu Kì Du vẫn giữ thái độ hoảng sợ như thế này , e rằng vết thương sẽ càng thêm nặng.
Ren cúi xuống,bế cô trở lại phòng.Không hiểu vì sao,trái tim cậu có chút day dứt. Ren nhìn con gà con đang nằm ngoan ngoãn trong tay cậu, ánh mắt dấy lên một chút yêu thương không thành hình.
"Francy, chăm sóc con nhóc này cẩn thận." - Ren nói với cô hầu nữ bên cạnh,ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Du chắm chú
"Vâng,thưa cậu"
Như đã chấp thuận câu trả lời,Ren quay người bước ra cửa.Trong ánh hoàng hôn chiếu rọi,cả thân hình to lớn , chắc khỏe của cậu đổ bóng xuống nền đất. Cô đơn mà cũng thật đầy khí chất. Ren ! Cậu đã cô đơn suốt bao lâu rồi ?
-----
Tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường. Lại là cái giường bao công.Giờ nghĩ lại việc mình là quỷ - theo như lời tên điên kia nói - tôi không thấy hoang mang nữa mà còn thấy chút thú vị.
Theo phản xạ nhìn xuống cánh tay,hay chưa,cánh tay tôi khỏi rồi này,cử động cũng không thấy đau nữa.
Giờ tôi mới nhận ra chỉ còn một mình mình trong phòng.Bà nó,ghê chết đi được.Tận dụng thời gian không có ai canh giữ,tôi đi ra khỏi phòng. Ở đây 2 ngày rồi,ít nhất cũng phải biết hình thù ngõ ngách ngôi nhà này ra sao chứ.
Tòa lâu đài này rất rộng,tôi đi mãi mà vẫn chưa hết,cảm giác còn giống như ... bị lạc ấy.Mỏi chân quá,tốt nhất là nên vào phòng đánh một giấc.Nhưng đúng lúc định quay người trở lại , tôi mới ngây ngô nhận ra rằng : Tôi bị lạc thật rồi TT^TT
Rất nhiều ngách cầu thang,nhưng tôi lại chẳng biết đi hướng nào cho đúng.Đánh liều,cứ thế đi thẳng vậy.
Đi tầm 10', tôi mới biết cầu thang này chẳng dẫn đến đâu cả,cũng không đi qua ngách phòng nào cả,tôi chỉ thấy những nấc cầu thang nối tiếp nhau hình xoắn ốc.Tưởng chừng như vô tận.
Bỗng sâu phía cuối len lói ánh sáng của mặt trời,bước chân tôi mỗi lúc một dồn dập hơn. Cái gì thế nhỉ ?
Ôi mẹ ơi !!!
Con cám ơn mẹ đã sinh ra con.
Con sống xem ra cũng không uổng tí nào.
Đẹp quá !!
Trước mắt tôi là một cái hồ rất rộng,rất trong.Xung quanh là những cây cổ thụ cao vời vợi,rễ từ cành rủ xuống rắn chắc,kết đính vào nhau,tạo thành dây quai xích đu gắn với miếng gỗ ở dưới. Nhìn nơi đây cứ như như thể ở ngoài trời ấy. Vì nó cũng có mây,có gió,có mặt trời.Tôi nói "cứ như" là bởi vì tôi đi theo cầu thang xuống ,nhưng suổ quãng đường không thấy dấu hiệu nào là ở bên ngoài cả. nhìn xa xa,tôi còn có thể thấy viền tường bao quanh kín nơi này.
- AAAA .... - tiếng hét thất thanh vang lên. Tiếng quạ kêu thảm thiết bay lên bầu trời. Tôi bỗng thấy giật mình. Tôi nhận ra tiếng hét đấy, không phải là giọng của tên điên kia sao ?
Đảo mắt tìm,tôi bỗng thấy tên đó đang dãy dụa trên nền cỏ xanh thẳm. Dung dịch đen đúa túa ra từ người hắn. Máu à ?
" Này, anh không sao chứ ? " - Khi tôi đến,máu túa ra người hắn mỗi lúc một nhiều,đến nỗi tôi còn ngửi thấy mùi máu thanh nồng xộc thẳng vào mũi xuống gan , phổi .
"Tên điên này,tôi đang hỏi anh đấy" - Chúa ơi,tên này bị sao vậy. Hôm trước còn thấy huênh hoang lắm mà,sao giờ lại thê thảm thế này ?
Đôi mắt hai màu của hắn hơi cụp xuống mệt mỏi nhưng sự lạnh lẽo vẫn còn vấn vương.
Bỗng bàn tay hắn chạm lấy tay tôi. Oái! Hắn làm gì thế ? Cầm tay tôi đặt lên vết thương ở lồng ngực,hắn thì thào :
"Chỉ một lúc thôi"
Vốn định rụt tay về ngay nhưng bộ dạng của hắn bây giờ khiến tôi không nỡ.Dù gì đi nữa tôi cũng là người được lợi "sờ " hắn cơ mà , với lại hắn cũng cho tôi ở nhờ,dù hắn rất xấu xa, kênh kiệu ... nhưng, tôi thấy hắn cũng rất đáng thương. Nhìn bàn tay dính bê bết máu của mình,tôi thấy rợn người. Máu ở chỗ vết thương đã ngừng chảy,sắc mặt tên điên này cũng trở nên hồng hào hơn.Chắc là đỡ rồi nhỉ ?
Nhưng mà.... Tay tôi thần kì đến thế à ? Mới để lên có tí thôi mà đã ngừng chảy máu rồi này.Nhưng nghĩ kĩ lại thì tôi chỉ là một con nhóc vừa mới biết mình - không - phải - là - người cách đây không lâu thi làm thế quái nào có phép được.
Thôi,cứ về phòng lấy bông băng thuốc đỏ xuống băng vết thương cho tên này đã. Dời khỏi tấm ngực bê tông của hắn,tôi thấy hơi tiêng tiếc. Bỗng bàn tay hắn nắm chặt lấy tôi,giọng điệu có vẻ khỏe khoắn hơn trước rất nhiều :
"Đi đâu ? " - Đùa chứa, bà đi lấy thuốc cho mi đấy chứ còn đi đâu. Biết mi là quỷ,vài vết thương không nhằm nhò gì nhưng vẫn cần băng vết thương lại đấy hiểu chưa ?
"Lấy thuốc chứ còn đi đâu,anh không tính băng vết thương của mình lại à ?"
Bỗng hắn nhếch mép cười. Bà nó,cười cái gì, sao mi dám cười lòng tốt của bà hả ?
"Cô biết đường " - Lại cợt nhả rồi, nhưng nghe hắn nói cũng đúng. Chính vì không biết đường nên tôi mới lạc xuống dưới đây mà.Cho dù có biết đường đi chăng nữa thì tôi có biết hắn để tủ thuốc ở đâu đâu. À mà hắn không phải người, chắc gì đã có tủ thuốc giống cái thế giới tôi từng sống.
" À .. ừ thì ..." - Tôi ngại chín mặt,chỉ biết lấp lửng nói .
"Ở lại đây, cho tôi mượn vai một chút ... " - Dứt lời,hắn di chuyển người sang tư thế ngồi, nghiêng đầu dựa vào vai tôi. Hương thơm từ tóc phả vào mặt, tôi đơ ra như người mất hồn. Cả tấm thân lớn của hắn ngả vào tôi. Tôi thấy tim mình đạp loạn xạ.
Quái thật, tên điên này lại dùng mỹ nam kế cuốn hút bà, đám cho mi vài phát cho đỡ giận. Thế nhưng,tôi lại ngồi im cho hắn tựa,nhìn xuống khuôn mặt của hắn.
"Anh ngủ à ? "
"..."
"Anh có đau không ?"
"..."
Hắn không trả lời. Tôi nghe thoáng qua tiếng trúc tiêu nhè nhẹ thổi.
Cảm giác kì lạ len lỏi vào sâu trong tim. Cứ như thể,tôi đang quan tâm hắn nhiều hơn một chút ....
Đòn đánh của Ren khi ấy không hề nhẹ,chỉ cần là người phàm thì đều không chịu đựng được quá trong 5 phút. Cũng bởi Kì Du là hiện thân nên cô không bị tổn hại nghiêm trọng như vậy. Nhưng, chỉ cần không chữa lành lặn hẳn vết thương thì Kì Du cũng có thể sẽ chết .
Chết hay không cũng tùy thuộc vào bản thân cô. Nếu Kì Du vẫn giữ thái độ hoảng sợ như thế này , e rằng vết thương sẽ càng thêm nặng.
Ren cúi xuống,bế cô trở lại phòng.Không hiểu vì sao,trái tim cậu có chút day dứt. Ren nhìn con gà con đang nằm ngoan ngoãn trong tay cậu, ánh mắt dấy lên một chút yêu thương không thành hình.
"Francy, chăm sóc con nhóc này cẩn thận." - Ren nói với cô hầu nữ bên cạnh,ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Du chắm chú
"Vâng,thưa cậu"
Như đã chấp thuận câu trả lời,Ren quay người bước ra cửa.Trong ánh hoàng hôn chiếu rọi,cả thân hình to lớn , chắc khỏe của cậu đổ bóng xuống nền đất. Cô đơn mà cũng thật đầy khí chất. Ren ! Cậu đã cô đơn suốt bao lâu rồi ?
-----
Tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường. Lại là cái giường bao công.Giờ nghĩ lại việc mình là quỷ - theo như lời tên điên kia nói - tôi không thấy hoang mang nữa mà còn thấy chút thú vị.
Theo phản xạ nhìn xuống cánh tay,hay chưa,cánh tay tôi khỏi rồi này,cử động cũng không thấy đau nữa.
Giờ tôi mới nhận ra chỉ còn một mình mình trong phòng.Bà nó,ghê chết đi được.Tận dụng thời gian không có ai canh giữ,tôi đi ra khỏi phòng. Ở đây 2 ngày rồi,ít nhất cũng phải biết hình thù ngõ ngách ngôi nhà này ra sao chứ.
Tòa lâu đài này rất rộng,tôi đi mãi mà vẫn chưa hết,cảm giác còn giống như ... bị lạc ấy.Mỏi chân quá,tốt nhất là nên vào phòng đánh một giấc.Nhưng đúng lúc định quay người trở lại , tôi mới ngây ngô nhận ra rằng : Tôi bị lạc thật rồi TT^TT
Rất nhiều ngách cầu thang,nhưng tôi lại chẳng biết đi hướng nào cho đúng.Đánh liều,cứ thế đi thẳng vậy.
Đi tầm 10', tôi mới biết cầu thang này chẳng dẫn đến đâu cả,cũng không đi qua ngách phòng nào cả,tôi chỉ thấy những nấc cầu thang nối tiếp nhau hình xoắn ốc.Tưởng chừng như vô tận.
Bỗng sâu phía cuối len lói ánh sáng của mặt trời,bước chân tôi mỗi lúc một dồn dập hơn. Cái gì thế nhỉ ?
Ôi mẹ ơi !!!
Con cám ơn mẹ đã sinh ra con.
Con sống xem ra cũng không uổng tí nào.
Đẹp quá !!
Trước mắt tôi là một cái hồ rất rộng,rất trong.Xung quanh là những cây cổ thụ cao vời vợi,rễ từ cành rủ xuống rắn chắc,kết đính vào nhau,tạo thành dây quai xích đu gắn với miếng gỗ ở dưới. Nhìn nơi đây cứ như như thể ở ngoài trời ấy. Vì nó cũng có mây,có gió,có mặt trời.Tôi nói "cứ như" là bởi vì tôi đi theo cầu thang xuống ,nhưng suổ quãng đường không thấy dấu hiệu nào là ở bên ngoài cả. nhìn xa xa,tôi còn có thể thấy viền tường bao quanh kín nơi này.
- AAAA .... - tiếng hét thất thanh vang lên. Tiếng quạ kêu thảm thiết bay lên bầu trời. Tôi bỗng thấy giật mình. Tôi nhận ra tiếng hét đấy, không phải là giọng của tên điên kia sao ?
Đảo mắt tìm,tôi bỗng thấy tên đó đang dãy dụa trên nền cỏ xanh thẳm. Dung dịch đen đúa túa ra từ người hắn. Máu à ?
" Này, anh không sao chứ ? " - Khi tôi đến,máu túa ra người hắn mỗi lúc một nhiều,đến nỗi tôi còn ngửi thấy mùi máu thanh nồng xộc thẳng vào mũi xuống gan , phổi .
"Tên điên này,tôi đang hỏi anh đấy" - Chúa ơi,tên này bị sao vậy. Hôm trước còn thấy huênh hoang lắm mà,sao giờ lại thê thảm thế này ?
Đôi mắt hai màu của hắn hơi cụp xuống mệt mỏi nhưng sự lạnh lẽo vẫn còn vấn vương.
Bỗng bàn tay hắn chạm lấy tay tôi. Oái! Hắn làm gì thế ? Cầm tay tôi đặt lên vết thương ở lồng ngực,hắn thì thào :
"Chỉ một lúc thôi"
Vốn định rụt tay về ngay nhưng bộ dạng của hắn bây giờ khiến tôi không nỡ.Dù gì đi nữa tôi cũng là người được lợi "sờ " hắn cơ mà , với lại hắn cũng cho tôi ở nhờ,dù hắn rất xấu xa, kênh kiệu ... nhưng, tôi thấy hắn cũng rất đáng thương. Nhìn bàn tay dính bê bết máu của mình,tôi thấy rợn người. Máu ở chỗ vết thương đã ngừng chảy,sắc mặt tên điên này cũng trở nên hồng hào hơn.Chắc là đỡ rồi nhỉ ?
Nhưng mà.... Tay tôi thần kì đến thế à ? Mới để lên có tí thôi mà đã ngừng chảy máu rồi này.Nhưng nghĩ kĩ lại thì tôi chỉ là một con nhóc vừa mới biết mình - không - phải - là - người cách đây không lâu thi làm thế quái nào có phép được.
Thôi,cứ về phòng lấy bông băng thuốc đỏ xuống băng vết thương cho tên này đã. Dời khỏi tấm ngực bê tông của hắn,tôi thấy hơi tiêng tiếc. Bỗng bàn tay hắn nắm chặt lấy tôi,giọng điệu có vẻ khỏe khoắn hơn trước rất nhiều :
"Đi đâu ? " - Đùa chứa, bà đi lấy thuốc cho mi đấy chứ còn đi đâu. Biết mi là quỷ,vài vết thương không nhằm nhò gì nhưng vẫn cần băng vết thương lại đấy hiểu chưa ?
"Lấy thuốc chứ còn đi đâu,anh không tính băng vết thương của mình lại à ?"
Bỗng hắn nhếch mép cười. Bà nó,cười cái gì, sao mi dám cười lòng tốt của bà hả ?
"Cô biết đường " - Lại cợt nhả rồi, nhưng nghe hắn nói cũng đúng. Chính vì không biết đường nên tôi mới lạc xuống dưới đây mà.Cho dù có biết đường đi chăng nữa thì tôi có biết hắn để tủ thuốc ở đâu đâu. À mà hắn không phải người, chắc gì đã có tủ thuốc giống cái thế giới tôi từng sống.
" À .. ừ thì ..." - Tôi ngại chín mặt,chỉ biết lấp lửng nói .
"Ở lại đây, cho tôi mượn vai một chút ... " - Dứt lời,hắn di chuyển người sang tư thế ngồi, nghiêng đầu dựa vào vai tôi. Hương thơm từ tóc phả vào mặt, tôi đơ ra như người mất hồn. Cả tấm thân lớn của hắn ngả vào tôi. Tôi thấy tim mình đạp loạn xạ.
Quái thật, tên điên này lại dùng mỹ nam kế cuốn hút bà, đám cho mi vài phát cho đỡ giận. Thế nhưng,tôi lại ngồi im cho hắn tựa,nhìn xuống khuôn mặt của hắn.
"Anh ngủ à ? "
"..."
"Anh có đau không ?"
"..."
Hắn không trả lời. Tôi nghe thoáng qua tiếng trúc tiêu nhè nhẹ thổi.
Cảm giác kì lạ len lỏi vào sâu trong tim. Cứ như thể,tôi đang quan tâm hắn nhiều hơn một chút ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.