Chương 2: Những Con Kẻ Không Bình Thường
Shi. Akira
25/02/2015
“Anh … Anh là ai ?” – Thôi xong,tôi mất sức rồi.Chỉ có thể ngồi bệt dưới đất mà yếu ớt hỏi.
Hồi nhỏ tôi cũng từng ước được thấy siêu nhân hay bà tiên gì gì đấy.Ngay đến cả bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ rằng đang đi đường bỗng nhiên ông thần đèn hiện lên cho tôi 3 điều ước. Thế nhưng,trong trường hợp này,tôi mong rằng cái thằng điên đang ở trước mặt tôi không phải thuộc dạng “gì gì đấy” như thế kia.
Hắn nhìn tôi,nhếch miệng. Bà nó,hắn không hiểu được thế nào là phép lịch sử tối thiểu hả?
Bực mình rồi đây,tôi cất miệng định hỏi tại, tất nhiên là người vẫn run như cầy sấy :
“Anh .. là …”
“Ren Phantom”
Chắc chắn là tên này ngu học luôn rồi. Hỏi không nói,lúc hỏi lại thì chen miệng vào,chưa để tôi nói hết câu. Nhưng mà Ren Phantom ?? Tôi có hỏi tên anh ta đâu. Ý tôi anh ta là cái thể loại gì cơ ? Người , Quỷ , Ma , … hay cái gì đó tương tự như thế .
Đùa,dù tôi có tin vào chuyện viễn tưởng đi nữa thì trên đời này làm gì có ma quỷ ? Mà nếu có thì tên kia đã ăn thịt hoặc hút linh hồn tôi lâu rồi chứ làm gì để tôi ngồi đây lẩm bẩm một mình thế này ?
Nhưng nếu anh ta là người, thì sao lại có hai màu mắt ? Chẳng lẽ do chất độc màu da cam hay thuốc hóa học gì gì đấy ? Cơ mà nếu nhiễm phải cái thứ đấy mà vẫn giữ được cái mặt đẹp trai như thế thì kể cũng tài.
Khoan!
Mặc Kì Du ơi Mặc Kì Du , mày có biết là mày đang ở trong hoàn cảnh nào không mà vẫn còn thời gian suy nghĩ lung tung thế hả ?
Tôi thì ngồi yên một chỗ,nhưng hắn thì đã đứng dậy, bước ra khỏi phía ban công. Phòng kí túc của tôi ở tầng 5 mà .Nhưng hắn định làm gì ?
“Thời khắc đến.Kết giới mở.Cuộc sống của người trong cuộc bị đảo lộn”
Hắn nói cái gì thế ? Tôi không hiểu . Nhưng chưa kịp hỏi lại thì hắn đã nhảy tót lên không trung.
…….
…..
NHẢY Á ??????
Có cái gì đó bay trên bầu trời.Màu đen.Nhưng rất nổi bật
Mặc Kì Du tôi thấy một màu bạch kim bay phất phơ trong gió.Là tóc. Rất dài. Nhưng khuôn mặt lại là một người con trai đẹp tựa thiên sứ.
Có lẽ là mơ ?! Cái bóng đen ấy xuất hiện trong tích tắc, rồi biến mất.
Sớm hôm sau
Tôi vác cái mặt với đôi mắt thâm quầng ra khỏi nhà.Đến giờ tôi vẫn nghĩ đến tên điên hôm qua. Những gì đang xảy ra tôi biết có nói với ai cũng chẳng tin mình. Mà có lẽ , họ cho tôi bị điên cũng nên.
Nhưng những gì tôi chứng kiến đều là sự thật,dù tôi vẫn có chút mơ hồ.
Hôm nay tôi không đi xe bus.Đơn giản vì tôi vẫn còn ám ảnh.Hôm qua tôi gặp một kẻ chắc chắn không phải là người. Nhỡ đâu hắn sợ tôi đi nói với mọi người,làm lộ tung tích của hắn nên chạy theo tôi ám sát thì sao ?
Nếu tôi di xe bus mà chuyện đó xảy ra thật thì không phải mọi người cũng gặp nguy hiểm à ?
Thôi được rồi,có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều.
“Bộp”
Trời đất tự dưng tối sầm lại. Trước mắt tôi chẳng còn nhìn thấy gì nữa.Hình như tôi cũng dần mất nhận thức . Chẳng lẽ tôi lại bị bắt cóc ??
Mẹ ơi !!!!!
--------
“Con bé đó chính là hiện thân ?”
“Tôi cũng không biết,Chúa tể tối cao đã nói vậy mà”
“Nhưng trông con bé đó chẳng có gì nổi bật cả”
Họ đang nói về tôi đấy à ?Hiện thân cái gì thế ? Tôi nghe thấy tiếng xì xào . Mắt tôi nặng trịch ,khó khăn lắm mới mở ra được. Những hình ảnh mờ mờ ảo ảo dần dần rõ ràng.
“Cậu tỉnh rồi ? Vẫn ổn chứ ?” – Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Tôi chợt nghĩ chắc kiếp trước tôi ăn ở có đức lắm nên kiếp này mới gặp được toàn người đẹp trai như thế này
Chàng trai hỏi han khi nãy đang ở trước mặt tôi,mỉm cười đôn hậu .
Kyaaaa~~~ Anh chàng này lại làm tôi nhớ đến thằng điên hôm qua,lòng có chút so sánh. Anh ta không đẹp trai bằng thằng điên kia (kém có tí thôi) , nghe cách nói chắc cũng nhẹ nhàng ấm áp, chắc chắn là không hề kiêu căng ngạo mạn. Tôi duyệt, anh chàng này thắng,tên điên kia thuaaaa. ^^
“Tôi là Aron Rikira”
Tôi nhìn cách ăn vận của cái cậu aron này, thật chẳng khác cái tên … gì nhỉ ? À , Ren Phantom kia, chỉ khác ở chỗ, Aron màu trắng,còn tên kia màu đen.
Nhưng, tóm lại vấn đề … Tôi đang ở đâu ??
Tôi dám chắc nơi này không phải là nơi bình thường …..
Hồi nhỏ tôi cũng từng ước được thấy siêu nhân hay bà tiên gì gì đấy.Ngay đến cả bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ rằng đang đi đường bỗng nhiên ông thần đèn hiện lên cho tôi 3 điều ước. Thế nhưng,trong trường hợp này,tôi mong rằng cái thằng điên đang ở trước mặt tôi không phải thuộc dạng “gì gì đấy” như thế kia.
Hắn nhìn tôi,nhếch miệng. Bà nó,hắn không hiểu được thế nào là phép lịch sử tối thiểu hả?
Bực mình rồi đây,tôi cất miệng định hỏi tại, tất nhiên là người vẫn run như cầy sấy :
“Anh .. là …”
“Ren Phantom”
Chắc chắn là tên này ngu học luôn rồi. Hỏi không nói,lúc hỏi lại thì chen miệng vào,chưa để tôi nói hết câu. Nhưng mà Ren Phantom ?? Tôi có hỏi tên anh ta đâu. Ý tôi anh ta là cái thể loại gì cơ ? Người , Quỷ , Ma , … hay cái gì đó tương tự như thế .
Đùa,dù tôi có tin vào chuyện viễn tưởng đi nữa thì trên đời này làm gì có ma quỷ ? Mà nếu có thì tên kia đã ăn thịt hoặc hút linh hồn tôi lâu rồi chứ làm gì để tôi ngồi đây lẩm bẩm một mình thế này ?
Nhưng nếu anh ta là người, thì sao lại có hai màu mắt ? Chẳng lẽ do chất độc màu da cam hay thuốc hóa học gì gì đấy ? Cơ mà nếu nhiễm phải cái thứ đấy mà vẫn giữ được cái mặt đẹp trai như thế thì kể cũng tài.
Khoan!
Mặc Kì Du ơi Mặc Kì Du , mày có biết là mày đang ở trong hoàn cảnh nào không mà vẫn còn thời gian suy nghĩ lung tung thế hả ?
Tôi thì ngồi yên một chỗ,nhưng hắn thì đã đứng dậy, bước ra khỏi phía ban công. Phòng kí túc của tôi ở tầng 5 mà .Nhưng hắn định làm gì ?
“Thời khắc đến.Kết giới mở.Cuộc sống của người trong cuộc bị đảo lộn”
Hắn nói cái gì thế ? Tôi không hiểu . Nhưng chưa kịp hỏi lại thì hắn đã nhảy tót lên không trung.
…….
…..
NHẢY Á ??????
Có cái gì đó bay trên bầu trời.Màu đen.Nhưng rất nổi bật
Mặc Kì Du tôi thấy một màu bạch kim bay phất phơ trong gió.Là tóc. Rất dài. Nhưng khuôn mặt lại là một người con trai đẹp tựa thiên sứ.
Có lẽ là mơ ?! Cái bóng đen ấy xuất hiện trong tích tắc, rồi biến mất.
Sớm hôm sau
Tôi vác cái mặt với đôi mắt thâm quầng ra khỏi nhà.Đến giờ tôi vẫn nghĩ đến tên điên hôm qua. Những gì đang xảy ra tôi biết có nói với ai cũng chẳng tin mình. Mà có lẽ , họ cho tôi bị điên cũng nên.
Nhưng những gì tôi chứng kiến đều là sự thật,dù tôi vẫn có chút mơ hồ.
Hôm nay tôi không đi xe bus.Đơn giản vì tôi vẫn còn ám ảnh.Hôm qua tôi gặp một kẻ chắc chắn không phải là người. Nhỡ đâu hắn sợ tôi đi nói với mọi người,làm lộ tung tích của hắn nên chạy theo tôi ám sát thì sao ?
Nếu tôi di xe bus mà chuyện đó xảy ra thật thì không phải mọi người cũng gặp nguy hiểm à ?
Thôi được rồi,có lẽ là tôi nghĩ quá nhiều.
“Bộp”
Trời đất tự dưng tối sầm lại. Trước mắt tôi chẳng còn nhìn thấy gì nữa.Hình như tôi cũng dần mất nhận thức . Chẳng lẽ tôi lại bị bắt cóc ??
Mẹ ơi !!!!!
--------
“Con bé đó chính là hiện thân ?”
“Tôi cũng không biết,Chúa tể tối cao đã nói vậy mà”
“Nhưng trông con bé đó chẳng có gì nổi bật cả”
Họ đang nói về tôi đấy à ?Hiện thân cái gì thế ? Tôi nghe thấy tiếng xì xào . Mắt tôi nặng trịch ,khó khăn lắm mới mở ra được. Những hình ảnh mờ mờ ảo ảo dần dần rõ ràng.
“Cậu tỉnh rồi ? Vẫn ổn chứ ?” – Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Tôi chợt nghĩ chắc kiếp trước tôi ăn ở có đức lắm nên kiếp này mới gặp được toàn người đẹp trai như thế này
Chàng trai hỏi han khi nãy đang ở trước mặt tôi,mỉm cười đôn hậu .
Kyaaaa~~~ Anh chàng này lại làm tôi nhớ đến thằng điên hôm qua,lòng có chút so sánh. Anh ta không đẹp trai bằng thằng điên kia (kém có tí thôi) , nghe cách nói chắc cũng nhẹ nhàng ấm áp, chắc chắn là không hề kiêu căng ngạo mạn. Tôi duyệt, anh chàng này thắng,tên điên kia thuaaaa. ^^
“Tôi là Aron Rikira”
Tôi nhìn cách ăn vận của cái cậu aron này, thật chẳng khác cái tên … gì nhỉ ? À , Ren Phantom kia, chỉ khác ở chỗ, Aron màu trắng,còn tên kia màu đen.
Nhưng, tóm lại vấn đề … Tôi đang ở đâu ??
Tôi dám chắc nơi này không phải là nơi bình thường …..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.