Chương 3: Rắc Rối
Shi. Akira
25/02/2015
Có lẽ cái bạn đẹp trai kia hiểu tôi nghĩ gì,liền nói :
“Đây là lâu đài của danh tộc Rikira”
“…..” – Rikira ? Vậy thì liên quan quái gì đến tôi ? Bạn Aron đẹp trai à .. Có phải bạn bắt lộn người rồi không ?
Tôi dám cá cái mặt của tôi lúc này còn nhăn hơn cả đít khỉ . Bằng chứng là cái bạn đẹp trai kia nhìn tôi rất là tội nghiệp a ~~
“Chúng tôi cần cậu ”
“……” – Tôi im lặng,mà cho dù có nói cũng chẳng biết nói gì. Haha,tôi nghĩ có gì đó nhầm lẫn rồi, tốt nhất là nên dời đi.
Bước 1 : Từ từ đứng dậy,cẩn thận và không va chạm vào thứ gì.
Bước 2 : Mỉm cười thật tươi và thân thiện.
Bước 3 : Nghĩ kế chuồn ??????
“Hiiii Tôi nghĩ cậu tìm nhầm người rồi, tôi … tôi không phải hiện thân gì gì đó đâu …. Vậy nên … Chào nhé !!!” – Chạy,chạy, ta chạy,chạy thật nhanh vào, cố sức mà chạy ….
*****
- Điện hạ,không thể để cô ta đi như thế được
- Ta biết ….. nhưng không phải lúc này – Aron mỉm cười,gợi lên chút thú vị .
*****
Tôi cứ chạy mãi,chạy mãi mà không biết rằng mình đã chạy đi đâu =.=” .
Trời bắt đầu nhá nhem tối,tôi dường như không còn thấy chút ánh sáng mặt trời nào cả.Không thể tin được,tôi đang lạc giữa rừng.Trong cái thành phố X này có rừng khi nào thế ?
Đói.Lại còn lạnh nữa. Tôi bắt đầu thấy nhụt chí,ngồi xụp xuống đất.
“ Híc … hic ..“ – Bà nó,tôi khóc mất rồi.Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều.
Tôi đói với lạnh lắm. Rõ là đang mùa hè mà , tại sao ở đây lại lạnh như thế chứ ???
Thôi,hết chịu nổi mất. Sự sợ hãi quá lớn khiến tôi không cầm được nữa mà gào lên khóc :
“Oa oa … Mẹ ơi !! Cứu con với với, Hu hu hu” – Có thể nhìn vào bạn sẽ không tin rằng một con bé như tôi lại đang học đại học . Nhưng phải chịu thôi,tôi sợ lắm rồi.
“Cộp …cộp ” – Tôi nghe thấy tiếng bước chân ,mỗi lúc một gần. Chẳng mấy chốc,lờ mờ xuất hiện trước tôi một bóng người .
Tóc dài màu bạch kim,bộ trang phục đen tuyền kì dị. Là cái tên điên đấy.
Hắn hoàn toàn không để ý đến tôi. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ dừng lại hỏi han,ai ngờ, tên đó chỉ liếc qua tôi ,rồi tiếp tục đi thẳng.
Này! Không phải hắn định bỏ tôi lại đấy chứ ? Cái tên vô tâm này @#%^$@$
Gạt đi lòng tự trọng,tôi bám lấy gấu áo choàng của hắn :
“Gi…giúp … tôi”
“Bỏ”
Goắt dơ ?!! Hắn nói “BỎ ” á ?? Là tôi đã từng vác hắn 40’ về nhà mình cho hắn nghỉ ngơi mà bây giờ hắn nói bỏ á ???
“GIÚP TÔI ” – Không xong rồi,tôi càng khóc to hơn,nói với hắn mà như quát. Nhỡ hắn không giúp tôi thì sao ?
Hắn dơ tay lến cao,trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng màu đen. Tôi tròn mắt nhìn hắn mạnh mẽ hất tay về phía tôi.Trong khoảng khắc,tôi thấy cánh tay mình tế nhức rồi nứt ra . Một thứ dung dịch đỏ đục chảy giàn rụa.
Đáu quá .
Tôi giương mắt nhìn hắn đầy oán hận. Tên điên này, không giúp thì thôi, sau hắn còn dám ….
Tôi bỗng cảm thấy cơ thể mình nặng lên vài tạ,đổ gục xuống nền đất. Mọi thứ xung quanh bổng quay mòng mòng, tôi dường như chẳng nhận thức được gì nữa.
Trong chớp mắt mọi thứ đen thui ..
===
Ren nhìn Kì Du ngất lịm trên đất.Định quay lưng bước đi,nhưng thứ gì đó giữ bước chân cậu.Ren quay lại,sửng sốt .
Máu của cô ta . Một màu đỏ lấp lánh,tỏa sáng.
Máu từ con nhóc đó chảy xuống đất,Bổng chốc,xung quanh mọc lên đầy cây cỏ hoa lá.
Máu của nó khiến cho sự sống nảy mầm.
Ren sửng sốt nhìn đứa con gái đang nằm song soài dưới đất …
Mặc Kì Du ?? Hiện thân của Thượng Đế ??
Ren tặc lưỡi, lại gần bế Kì Du lên tay, nhún chân bay lên trời và biến mất trong khoảnh khắc.
Câu nói vang lên trong không trung rồi vỡ ra :
“Rắc Rối”
“Đây là lâu đài của danh tộc Rikira”
“…..” – Rikira ? Vậy thì liên quan quái gì đến tôi ? Bạn Aron đẹp trai à .. Có phải bạn bắt lộn người rồi không ?
Tôi dám cá cái mặt của tôi lúc này còn nhăn hơn cả đít khỉ . Bằng chứng là cái bạn đẹp trai kia nhìn tôi rất là tội nghiệp a ~~
“Chúng tôi cần cậu ”
“……” – Tôi im lặng,mà cho dù có nói cũng chẳng biết nói gì. Haha,tôi nghĩ có gì đó nhầm lẫn rồi, tốt nhất là nên dời đi.
Bước 1 : Từ từ đứng dậy,cẩn thận và không va chạm vào thứ gì.
Bước 2 : Mỉm cười thật tươi và thân thiện.
Bước 3 : Nghĩ kế chuồn ??????
“Hiiii Tôi nghĩ cậu tìm nhầm người rồi, tôi … tôi không phải hiện thân gì gì đó đâu …. Vậy nên … Chào nhé !!!” – Chạy,chạy, ta chạy,chạy thật nhanh vào, cố sức mà chạy ….
*****
- Điện hạ,không thể để cô ta đi như thế được
- Ta biết ….. nhưng không phải lúc này – Aron mỉm cười,gợi lên chút thú vị .
*****
Tôi cứ chạy mãi,chạy mãi mà không biết rằng mình đã chạy đi đâu =.=” .
Trời bắt đầu nhá nhem tối,tôi dường như không còn thấy chút ánh sáng mặt trời nào cả.Không thể tin được,tôi đang lạc giữa rừng.Trong cái thành phố X này có rừng khi nào thế ?
Đói.Lại còn lạnh nữa. Tôi bắt đầu thấy nhụt chí,ngồi xụp xuống đất.
“ Híc … hic ..“ – Bà nó,tôi khóc mất rồi.Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều.
Tôi đói với lạnh lắm. Rõ là đang mùa hè mà , tại sao ở đây lại lạnh như thế chứ ???
Thôi,hết chịu nổi mất. Sự sợ hãi quá lớn khiến tôi không cầm được nữa mà gào lên khóc :
“Oa oa … Mẹ ơi !! Cứu con với với, Hu hu hu” – Có thể nhìn vào bạn sẽ không tin rằng một con bé như tôi lại đang học đại học . Nhưng phải chịu thôi,tôi sợ lắm rồi.
“Cộp …cộp ” – Tôi nghe thấy tiếng bước chân ,mỗi lúc một gần. Chẳng mấy chốc,lờ mờ xuất hiện trước tôi một bóng người .
Tóc dài màu bạch kim,bộ trang phục đen tuyền kì dị. Là cái tên điên đấy.
Hắn hoàn toàn không để ý đến tôi. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ dừng lại hỏi han,ai ngờ, tên đó chỉ liếc qua tôi ,rồi tiếp tục đi thẳng.
Này! Không phải hắn định bỏ tôi lại đấy chứ ? Cái tên vô tâm này @#%^$@$
Gạt đi lòng tự trọng,tôi bám lấy gấu áo choàng của hắn :
“Gi…giúp … tôi”
“Bỏ”
Goắt dơ ?!! Hắn nói “BỎ ” á ?? Là tôi đã từng vác hắn 40’ về nhà mình cho hắn nghỉ ngơi mà bây giờ hắn nói bỏ á ???
“GIÚP TÔI ” – Không xong rồi,tôi càng khóc to hơn,nói với hắn mà như quát. Nhỡ hắn không giúp tôi thì sao ?
Hắn dơ tay lến cao,trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sáng màu đen. Tôi tròn mắt nhìn hắn mạnh mẽ hất tay về phía tôi.Trong khoảng khắc,tôi thấy cánh tay mình tế nhức rồi nứt ra . Một thứ dung dịch đỏ đục chảy giàn rụa.
Đáu quá .
Tôi giương mắt nhìn hắn đầy oán hận. Tên điên này, không giúp thì thôi, sau hắn còn dám ….
Tôi bỗng cảm thấy cơ thể mình nặng lên vài tạ,đổ gục xuống nền đất. Mọi thứ xung quanh bổng quay mòng mòng, tôi dường như chẳng nhận thức được gì nữa.
Trong chớp mắt mọi thứ đen thui ..
===
Ren nhìn Kì Du ngất lịm trên đất.Định quay lưng bước đi,nhưng thứ gì đó giữ bước chân cậu.Ren quay lại,sửng sốt .
Máu của cô ta . Một màu đỏ lấp lánh,tỏa sáng.
Máu từ con nhóc đó chảy xuống đất,Bổng chốc,xung quanh mọc lên đầy cây cỏ hoa lá.
Máu của nó khiến cho sự sống nảy mầm.
Ren sửng sốt nhìn đứa con gái đang nằm song soài dưới đất …
Mặc Kì Du ?? Hiện thân của Thượng Đế ??
Ren tặc lưỡi, lại gần bế Kì Du lên tay, nhún chân bay lên trời và biến mất trong khoảnh khắc.
Câu nói vang lên trong không trung rồi vỡ ra :
“Rắc Rối”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.