Ký Chủ! Thỉnh Làm Theo Nhiệm Vụ
Chương 5: Thu huyết thị
Vô Cầu
04/07/2024
Mặc dù tỏ ra không mấy hài lòng với dị thú của Thiên Tinh Nhã nhưng chung quy cũng được coi là hoàn thành nhiệm vụ nên chỉ mất một lúc 01 liền vui vẻ trở lại, còn cùng Trư Thiên đùa nghịch. ( Trư Thiên là heo nhỏ tên)
Thiên Tinh Nhã vẻ mặt như thường, vốn nhìn không ra nàng là vui hay buồn.
Đúng lúc này thanh âm 01 lại vang lên:
"Nhiệm vụ ẩn kế ước dị thú hoàn thành, phần thưởng là một bình thức tỉnh huyết mạch dị thú".
Thiên Tinh Nhã bắt lấy đang ở lơ lửng trước mặt lọ thủy tinh cất vào nhẫn không gian.
" Nhiệm vụ ẩn tiếp theo, kế ước dị thú thức tỉnh thưởng một kiện vũ khí 3 sao". 01 nói tiếp.
Thiên Tinh Nhã giật giật khoé miệng, nàng bất đắc dĩ đem đồ vật mới thu vào nhẫn không gian ném cho Trư Thiên.
" Ta biết huyết mạch của ngươi là 80%, hoàn toàn có cơ hội cao tự mình thức tỉnh nhưng ta lại không muốn mạo hiểm, một khi ngươi thất bại thì sẽ chết, vì vậy ngươi liền dùng thức tỉnh dược thủy, không cần bận tâm việc dược thủy này quá quý giá, mạng của ngươi quan trọng hơn".
Nói rồi nàng liền mở cửa bước ra khỏi phòng để lại 01 cùng Trư Thiên cảm động rớt nước mắt mà đâu biết mục đích thật sự nàng đưa Trư Thiên là vì chê thiên phú của nó quá thấp, sợ nó nửa chừng xảy ra chuyện thì thân làm chủ nhân như nàng cũng rất mất mặt mũi.
"01 lão đại, chủ nhân đi đâu thế". Trư Thiên nhìn theo bóng lưng Thiên Tinh Nhã đi xa hỏi.
Lúc này 01 mới giật mình đứng phắt dậy hô lớn ra bên ngoài.
" Nè nè ký chủ, ta còn chưa đi theo mà".
Tiếc là Thiên Tinh Nhã đã đi xa hoàn toàn không nghe vào tai.
Nhờ có kế ước quan hệ nên dị thú của Thiên Tinh Nhã đều biết sự hiện diện của 01.
Lúc này đây hoàng thành cửa ra vào, một toán binh lính hơn ba mươi người tạo thành vòng tròn bao vây lấy một người vào trong đó, người kia không ai khác chính là trong lời đồn thích chạy ra ngoài vui chơi tam công chúa điện hạ.
" Tam điện hạ, thỉnh ngài chờ trong chốc lát, thuộc hạ đã cho người vào trong cung bẩm lên bệ hạ việc này, tin rằng rất nhanh sẽ có cấm quân tới hộ giá, lúc đó điện hạ ngài muốn đi đến đâu liền đi".
Thiên Tinh Nhã đen mặt, nàng bị đám người này dây dưa đến trên trán cũng nổi gân xanh luôn rồi, vậy mà bọn họ vẫn ở đây lảm nhảm dài dòng.
"Tránh ra". Thiên Tinh Nhã giọng có phần mất kiên nhẫn nói.
" Điện hạ xin chờ thêm một lát". Thị vệ trưởng kiên quyết ngăn trở.
Thiên Tinh Nhã hừ lạnh một tiếng, trước mắt bao nhiêu người liền như một làn gió biến mất.
" Muốn ngăn cản ta, các ngươi còn chưa có thực lực đó". Thanh âm của nàng từ xa vọng lại trước sự bất lực của đám thị vệ, bọn họ không ngờ Thiên Tinh Nhã vậy mà có thân pháp nhanh đến xuất quỷ nhập thần như vậy, với tu vi của họ thì quả thật đến góc áo của nàng cũng không thể bắt kịp.
Chợ nô lệ là địa phương chuyên phụ trách buôn bán người, ở thế giới này có một quy tắc, phàm là đột phá đến bán bộ hồn sư đều có thể lựa chọn một người trở thành huyết thị của mình, một khi trở thành huyết thị sẽ mất đi quyền tự sinh tự diệt bởi vì sự sống còn của huyết thị đều phụ thuộc vào một ý niệm của chủ nhân. Hơn thế một khi chủ nhân chán ghét huyết thị thì có thể lập tức ban chết rồi kế ước một cái huyết thị khác.
Đó là lý do vì sao huyết thị chỉ nên lựa chọn từ những nô lệ không có sức phản kháng này, nếu là một cái bình thường hồn sư thì chắc chắn đối phương thà chết chứ không chịu khuất phục trở thành huyết thị.
Thiên Tinh Nhã giờ phút này đang ở trong chợ nô lệ dạo qua một vòng, nàng vốn cũng chẳng bận tâm việc thu huyết thị, lão cha của nàng sớm đã vì nàng mà chuẩn bị tốt nhất người, bất quá Thiên Tinh Nhã chính là thích làm trái ý người khác.
Thiên Tinh Nhã vẫn như lúc tiến vào, hết sức chậm rãi mà xem xét từng cái nô lệ bị giam dữ trong lồng sắt, thời điểm nàng đang đánh giá một nữ nô lệ thì ở một hướng nào đó có tiếng ầm ĩ vang lên thu hút ánh nhìn của nàng.
Chỉ thấy tại một lồng giam cách chỗ Thiên Tinh Nhã đứng không xa, một thiếu nữ thân hình lướt la, ăn mặc có phần lộ liễu đang tức giận ra lệnh cho thủ vệ của ả hướng thiếu niên đối diện động thủ.
Thiếu niên kia mặc dù bị người cầm đao kiếm chĩa vào nhưng ánh mắt trước sau như một không hề sợ hãi, nếu có cũng chỉ là sát ý.
"Thiếu niên kia là ai". Thiên Tinh Nhã hỏi người phụ trách đứng gần đó.
Người kia thấy nàng là khách mua hàng nên cũng lịch sự trả lời.
" Hắn là bán nhân thú, do người và sói sinh ra. Cách đây không lâu hắn bị chính tộc nhân của mình mang đến nơi này bán lại cho ta. Mặc dù tuổi hắn không lớn, mới 12 tuổi đã là bán bộ hồn sư tam cấp nhưng linh thú vốn tu luyện nhanh hơn nhân loại chúng ta nên nếu mua được hắn làm huyết thị thì quả thực là bắt được món hời lớn ".
Nói đến đây hắn ngừng lại một chút nói tiếp.
" Có điều linh thú bản tính kiêu ngạo, hiểu được tầm quan trọng khi trở thành huyết thị như hắn lại càng trống trả quyết liệt những ai đánh chủ ý lên bản thân. Vị Vương Hạc đại tiểu thư kia chính là một cái ví dụ".
Thiên Tinh Nhã nghe đến ba từ Vương Hạc gia, trong mắt tinh quang liền lạnh đi mấy phần, nàng cười mỉm nâng gót giày liền tiến về phía nhóm người ồn ào kia.
Thấy đám người trước mắt như hổ nhìn mồi mà nhắm tới mình, Côi Lang hai mắt co rụt lại thầm nghĩ hôm nay cho dù hắn tự sát cũng tuyệt đối không khuất phục.
Thời khắc hắn vận hồn lực vào nắm tay hòng tự kết liễu tính mạng của mình thì đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé từ đâu đứng chắn trước mặt hắn, tay nàng nhẹ vung lên một ngọn lửa ngay sau đó được dung nhập thành hình con phượng hoàng hướng đám người kia bay đi, Phượng hoàng lửa bay đến đâu đám người kia liền bị trọng thương ngã nhào ra đất đến đấy. Một màn này khiến Côi Lang trong lòng nảy sinh rung động.
Mà Thiên Tinh Nhã sau khi đứng ra làm mỹ nhân cứu anh hùng thì không khỏi mím môi, thứ nàng vừa xử dụng là công pháp mạnh nhất của Thiên Thành quốc, thuộc về hoàng thất Thiên Thành đế tộc mới có thể học gọi là Phượng Hoàng Tế Thiên. Nàng còn cho rằng công pháp nghe tên uy vũ như thế này chắc hẳn phải lợi hại lắm, mà khi nhìn đám người chỉ bị trọng thương kia, ấy là chưa nói bọn họ tu vi cũng bằng nàng là bán bộ nhất cấp hồn sư cảnh giới... Thiên Tinh Nhã quả thật hạn hán lời với bộ công pháp gia truyền này.
Thiên Tinh Nhã bận một bên tặc lưỡi chê bai mà không chú ý đến mọi người xung quanh dùng khiếp sợ ánh mắt nhìn nàng. Phượng Hoàng Tế Thiên là công pháp thuộc về hoàng thất, mà có thể xử ra chiêu thức hóa hình thì có nghĩa công pháp này đã được tu luyện đến mức hoàn mỹ, người luyện được đến cảnh giới hoàn mỹ này từ trước đến nay chỉ có vị kia hoàng thế tổ, người đầu tiên sáng lập ra chiêu thức này, thử hỏi bây giờ khi lần nữa nhìn đến Phượng Hoàng Tế Thiên, lại là do một hài tử 9 tuổi biểu diễn ra, mọi người có thể bình tĩnh được không.
Sau ngày hôm nay e rằng tên tuổi Thiên Tinh Nhã sẽ lần nữa truyền vang khắp Thiên Thành quốc, cũng có lẽ là sang cả các vương quốc lân cận. Mà điều này vừa hay là thứ Thiên Tinh Nhã muốn, nàng càng nổi bật, kẻ có âm mưu với nàng sẽ càng nhanh lộ diện.
Trở lại trung tâm, nơi mọi người đang tụ tập đông vui lúc này. Vương Hạc Linh Đan sau mấy giây kinh hãi lúc này đã lấy lại bình tĩnh, nàng ta giờ đây giận dữ hướng Thiên Tinh Nhã chỉ tay mắng.
" Thiên Tinh Nhã, ngươi cho rằng ngươi còn là tam công chúa thiên tài của trước đây nữa sao, hồn linh đã mất, ngươi trên con đường tu luyện mãi mãi chỉ là phế vật mà thôi".
Thêm một tin chấn động khiến người nghe phải kinh hãi, có điều trước mắt chưa thể kiểm chứng lời Vương Hạc Linh Đan nói là thật hay giả nên người ở đây cũng không dám loạn truyền tin.
Vương Hạc Linh Đan không dừng lại vẫn tiếp tục hướng Thiên Tinh Nhã chửi rủa. " Ta nói cho ngươi biết, Thiên Thành đế tộc các ngươi sắp bị diệt tộc rồi, không lâu nữa Vương Hạc gia tộc chúng ta sẽ lên nắm quyền, đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi...".
Lời ả ta chưa nói xong liền thấy trước mắt Thiên Tinh Nhã không biết từ đâu lấy được thanh kiếm hướng phía nàng ta nhẹ vung một cái, tức thì cả cánh tay đang chĩa vào mũi Thiên Tinh Nhã kia lập tức rơi xuống đất.
Toàn trường yên tĩnh chỉ nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết của Vương Hạc Linh Đan.
Thiên Tinh Nhã chuyển tay, chuôi kiếm chĩa thẳng Côi Lang, nàng ra lệnh:
"Giết nàng ta"
Côi Lang ngơ ra một giây sau liền kiên định đưa hai tay nhận lấy kiếm, dưới sự đe đọa sau lại cầu xin tha thứ từ Vương Hạc Linh Đan, Côi Lang lạnh lùng vung kiếm không chút lưu tình cắt đứt cổ nàng ta.
Thiên Tinh Nhã đứng một bên nhìn không chút lưu động, nhớ đến nữ nhân kia lời nói, Thiên Tinh Nhã hiểu ra được sắp có biến cố lớn xảy ra, có thể diệt sát toàn bộ tộc nhân của hoàng thất phải bao gồm cả hai tên ca ca đang tu luyện ở học phủ của nàng nữa, xem chừng kẻ đứng sau sai khiến tất cả mọi chuyện không phải ai xa lạ mà chính là học phủ mấy cái kia lão già, tưởng đâu tốt lành gì muốn thu thiên tài bồi dưỡng nhưng mục đích là gì thì phải chờ ngày mai giao lưu giữa các thế lực trong Thiên Thành quốc mới biết được.
"Ta ngược lại rất mong chờ các ngươi sẽ mang đến cho ta kinh ngạc gì ". Thiên Tinh Nhã ha hả cười một tiếng rồi xoay người rời đi.
Thiên Tinh Nhã vẻ mặt như thường, vốn nhìn không ra nàng là vui hay buồn.
Đúng lúc này thanh âm 01 lại vang lên:
"Nhiệm vụ ẩn kế ước dị thú hoàn thành, phần thưởng là một bình thức tỉnh huyết mạch dị thú".
Thiên Tinh Nhã bắt lấy đang ở lơ lửng trước mặt lọ thủy tinh cất vào nhẫn không gian.
" Nhiệm vụ ẩn tiếp theo, kế ước dị thú thức tỉnh thưởng một kiện vũ khí 3 sao". 01 nói tiếp.
Thiên Tinh Nhã giật giật khoé miệng, nàng bất đắc dĩ đem đồ vật mới thu vào nhẫn không gian ném cho Trư Thiên.
" Ta biết huyết mạch của ngươi là 80%, hoàn toàn có cơ hội cao tự mình thức tỉnh nhưng ta lại không muốn mạo hiểm, một khi ngươi thất bại thì sẽ chết, vì vậy ngươi liền dùng thức tỉnh dược thủy, không cần bận tâm việc dược thủy này quá quý giá, mạng của ngươi quan trọng hơn".
Nói rồi nàng liền mở cửa bước ra khỏi phòng để lại 01 cùng Trư Thiên cảm động rớt nước mắt mà đâu biết mục đích thật sự nàng đưa Trư Thiên là vì chê thiên phú của nó quá thấp, sợ nó nửa chừng xảy ra chuyện thì thân làm chủ nhân như nàng cũng rất mất mặt mũi.
"01 lão đại, chủ nhân đi đâu thế". Trư Thiên nhìn theo bóng lưng Thiên Tinh Nhã đi xa hỏi.
Lúc này 01 mới giật mình đứng phắt dậy hô lớn ra bên ngoài.
" Nè nè ký chủ, ta còn chưa đi theo mà".
Tiếc là Thiên Tinh Nhã đã đi xa hoàn toàn không nghe vào tai.
Nhờ có kế ước quan hệ nên dị thú của Thiên Tinh Nhã đều biết sự hiện diện của 01.
Lúc này đây hoàng thành cửa ra vào, một toán binh lính hơn ba mươi người tạo thành vòng tròn bao vây lấy một người vào trong đó, người kia không ai khác chính là trong lời đồn thích chạy ra ngoài vui chơi tam công chúa điện hạ.
" Tam điện hạ, thỉnh ngài chờ trong chốc lát, thuộc hạ đã cho người vào trong cung bẩm lên bệ hạ việc này, tin rằng rất nhanh sẽ có cấm quân tới hộ giá, lúc đó điện hạ ngài muốn đi đến đâu liền đi".
Thiên Tinh Nhã đen mặt, nàng bị đám người này dây dưa đến trên trán cũng nổi gân xanh luôn rồi, vậy mà bọn họ vẫn ở đây lảm nhảm dài dòng.
"Tránh ra". Thiên Tinh Nhã giọng có phần mất kiên nhẫn nói.
" Điện hạ xin chờ thêm một lát". Thị vệ trưởng kiên quyết ngăn trở.
Thiên Tinh Nhã hừ lạnh một tiếng, trước mắt bao nhiêu người liền như một làn gió biến mất.
" Muốn ngăn cản ta, các ngươi còn chưa có thực lực đó". Thanh âm của nàng từ xa vọng lại trước sự bất lực của đám thị vệ, bọn họ không ngờ Thiên Tinh Nhã vậy mà có thân pháp nhanh đến xuất quỷ nhập thần như vậy, với tu vi của họ thì quả thật đến góc áo của nàng cũng không thể bắt kịp.
Chợ nô lệ là địa phương chuyên phụ trách buôn bán người, ở thế giới này có một quy tắc, phàm là đột phá đến bán bộ hồn sư đều có thể lựa chọn một người trở thành huyết thị của mình, một khi trở thành huyết thị sẽ mất đi quyền tự sinh tự diệt bởi vì sự sống còn của huyết thị đều phụ thuộc vào một ý niệm của chủ nhân. Hơn thế một khi chủ nhân chán ghét huyết thị thì có thể lập tức ban chết rồi kế ước một cái huyết thị khác.
Đó là lý do vì sao huyết thị chỉ nên lựa chọn từ những nô lệ không có sức phản kháng này, nếu là một cái bình thường hồn sư thì chắc chắn đối phương thà chết chứ không chịu khuất phục trở thành huyết thị.
Thiên Tinh Nhã giờ phút này đang ở trong chợ nô lệ dạo qua một vòng, nàng vốn cũng chẳng bận tâm việc thu huyết thị, lão cha của nàng sớm đã vì nàng mà chuẩn bị tốt nhất người, bất quá Thiên Tinh Nhã chính là thích làm trái ý người khác.
Thiên Tinh Nhã vẫn như lúc tiến vào, hết sức chậm rãi mà xem xét từng cái nô lệ bị giam dữ trong lồng sắt, thời điểm nàng đang đánh giá một nữ nô lệ thì ở một hướng nào đó có tiếng ầm ĩ vang lên thu hút ánh nhìn của nàng.
Chỉ thấy tại một lồng giam cách chỗ Thiên Tinh Nhã đứng không xa, một thiếu nữ thân hình lướt la, ăn mặc có phần lộ liễu đang tức giận ra lệnh cho thủ vệ của ả hướng thiếu niên đối diện động thủ.
Thiếu niên kia mặc dù bị người cầm đao kiếm chĩa vào nhưng ánh mắt trước sau như một không hề sợ hãi, nếu có cũng chỉ là sát ý.
"Thiếu niên kia là ai". Thiên Tinh Nhã hỏi người phụ trách đứng gần đó.
Người kia thấy nàng là khách mua hàng nên cũng lịch sự trả lời.
" Hắn là bán nhân thú, do người và sói sinh ra. Cách đây không lâu hắn bị chính tộc nhân của mình mang đến nơi này bán lại cho ta. Mặc dù tuổi hắn không lớn, mới 12 tuổi đã là bán bộ hồn sư tam cấp nhưng linh thú vốn tu luyện nhanh hơn nhân loại chúng ta nên nếu mua được hắn làm huyết thị thì quả thực là bắt được món hời lớn ".
Nói đến đây hắn ngừng lại một chút nói tiếp.
" Có điều linh thú bản tính kiêu ngạo, hiểu được tầm quan trọng khi trở thành huyết thị như hắn lại càng trống trả quyết liệt những ai đánh chủ ý lên bản thân. Vị Vương Hạc đại tiểu thư kia chính là một cái ví dụ".
Thiên Tinh Nhã nghe đến ba từ Vương Hạc gia, trong mắt tinh quang liền lạnh đi mấy phần, nàng cười mỉm nâng gót giày liền tiến về phía nhóm người ồn ào kia.
Thấy đám người trước mắt như hổ nhìn mồi mà nhắm tới mình, Côi Lang hai mắt co rụt lại thầm nghĩ hôm nay cho dù hắn tự sát cũng tuyệt đối không khuất phục.
Thời khắc hắn vận hồn lực vào nắm tay hòng tự kết liễu tính mạng của mình thì đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé từ đâu đứng chắn trước mặt hắn, tay nàng nhẹ vung lên một ngọn lửa ngay sau đó được dung nhập thành hình con phượng hoàng hướng đám người kia bay đi, Phượng hoàng lửa bay đến đâu đám người kia liền bị trọng thương ngã nhào ra đất đến đấy. Một màn này khiến Côi Lang trong lòng nảy sinh rung động.
Mà Thiên Tinh Nhã sau khi đứng ra làm mỹ nhân cứu anh hùng thì không khỏi mím môi, thứ nàng vừa xử dụng là công pháp mạnh nhất của Thiên Thành quốc, thuộc về hoàng thất Thiên Thành đế tộc mới có thể học gọi là Phượng Hoàng Tế Thiên. Nàng còn cho rằng công pháp nghe tên uy vũ như thế này chắc hẳn phải lợi hại lắm, mà khi nhìn đám người chỉ bị trọng thương kia, ấy là chưa nói bọn họ tu vi cũng bằng nàng là bán bộ nhất cấp hồn sư cảnh giới... Thiên Tinh Nhã quả thật hạn hán lời với bộ công pháp gia truyền này.
Thiên Tinh Nhã bận một bên tặc lưỡi chê bai mà không chú ý đến mọi người xung quanh dùng khiếp sợ ánh mắt nhìn nàng. Phượng Hoàng Tế Thiên là công pháp thuộc về hoàng thất, mà có thể xử ra chiêu thức hóa hình thì có nghĩa công pháp này đã được tu luyện đến mức hoàn mỹ, người luyện được đến cảnh giới hoàn mỹ này từ trước đến nay chỉ có vị kia hoàng thế tổ, người đầu tiên sáng lập ra chiêu thức này, thử hỏi bây giờ khi lần nữa nhìn đến Phượng Hoàng Tế Thiên, lại là do một hài tử 9 tuổi biểu diễn ra, mọi người có thể bình tĩnh được không.
Sau ngày hôm nay e rằng tên tuổi Thiên Tinh Nhã sẽ lần nữa truyền vang khắp Thiên Thành quốc, cũng có lẽ là sang cả các vương quốc lân cận. Mà điều này vừa hay là thứ Thiên Tinh Nhã muốn, nàng càng nổi bật, kẻ có âm mưu với nàng sẽ càng nhanh lộ diện.
Trở lại trung tâm, nơi mọi người đang tụ tập đông vui lúc này. Vương Hạc Linh Đan sau mấy giây kinh hãi lúc này đã lấy lại bình tĩnh, nàng ta giờ đây giận dữ hướng Thiên Tinh Nhã chỉ tay mắng.
" Thiên Tinh Nhã, ngươi cho rằng ngươi còn là tam công chúa thiên tài của trước đây nữa sao, hồn linh đã mất, ngươi trên con đường tu luyện mãi mãi chỉ là phế vật mà thôi".
Thêm một tin chấn động khiến người nghe phải kinh hãi, có điều trước mắt chưa thể kiểm chứng lời Vương Hạc Linh Đan nói là thật hay giả nên người ở đây cũng không dám loạn truyền tin.
Vương Hạc Linh Đan không dừng lại vẫn tiếp tục hướng Thiên Tinh Nhã chửi rủa. " Ta nói cho ngươi biết, Thiên Thành đế tộc các ngươi sắp bị diệt tộc rồi, không lâu nữa Vương Hạc gia tộc chúng ta sẽ lên nắm quyền, đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi...".
Lời ả ta chưa nói xong liền thấy trước mắt Thiên Tinh Nhã không biết từ đâu lấy được thanh kiếm hướng phía nàng ta nhẹ vung một cái, tức thì cả cánh tay đang chĩa vào mũi Thiên Tinh Nhã kia lập tức rơi xuống đất.
Toàn trường yên tĩnh chỉ nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết của Vương Hạc Linh Đan.
Thiên Tinh Nhã chuyển tay, chuôi kiếm chĩa thẳng Côi Lang, nàng ra lệnh:
"Giết nàng ta"
Côi Lang ngơ ra một giây sau liền kiên định đưa hai tay nhận lấy kiếm, dưới sự đe đọa sau lại cầu xin tha thứ từ Vương Hạc Linh Đan, Côi Lang lạnh lùng vung kiếm không chút lưu tình cắt đứt cổ nàng ta.
Thiên Tinh Nhã đứng một bên nhìn không chút lưu động, nhớ đến nữ nhân kia lời nói, Thiên Tinh Nhã hiểu ra được sắp có biến cố lớn xảy ra, có thể diệt sát toàn bộ tộc nhân của hoàng thất phải bao gồm cả hai tên ca ca đang tu luyện ở học phủ của nàng nữa, xem chừng kẻ đứng sau sai khiến tất cả mọi chuyện không phải ai xa lạ mà chính là học phủ mấy cái kia lão già, tưởng đâu tốt lành gì muốn thu thiên tài bồi dưỡng nhưng mục đích là gì thì phải chờ ngày mai giao lưu giữa các thế lực trong Thiên Thành quốc mới biết được.
"Ta ngược lại rất mong chờ các ngươi sẽ mang đến cho ta kinh ngạc gì ". Thiên Tinh Nhã ha hả cười một tiếng rồi xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.