Chương 5: Bất Ngờ
Già Phê Hòa Đường
01/09/2022
Liên Thắng nghe không hiểu, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ cùng với ánh mắt trong veo của cô khiến anh ta sửng sốt.
Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
[Đây là một đoạn trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.]
Trí nhớ vĩnh viễn dừng ở ba năm trước, không có sau này dây dưa nhục nhã, không có vẻ mặt xem thường bệ nghễ của cô.
Cũng không có sau khi anh ta trở lại huyện thành từ trên cao nhìn xuống.
Anh ta vẫn là một Liên Thắng tiểu lưu manh, là một kẻ chém giết vô số, ngẩng đầu trong đêm tối tìm ánh sáo, tìm cô để an ủi.
Động tác trên tay của người đàn ông không ngừng, giọng nói khàn khàn lại mang theo mấy phần dịu dàng: “Chi Nam, sau này ngoan ngoãn đi theo tôi?”
Anh ta nói: “Tôi sẽ không bạc đãi em.”
Một năm này chẳng qua là muốn cho cô một bài học, Liên Thắng không muốn so đo trước kia.
Lâm Chi Nam giống như trầm mê trong nụ hôn đó, môi từ hầu kết của anh ta đi xuống bên môi, giọng nói rất trầm thấp: “Được, sau này tôi đi theo anh.”
Đạt được câu trả lời hài lòng, vẻ mặt Liên Thắng hoàn toàn thả lỏng, mỗi một tế bào đều bị dục vọng chiếm lấy, vô cùng dữ dội.
Anh ta như si như say, chưa từng phát hiện, bàn tay nhỏ giữ chặt đầu anh ta, giống như tiếp nhận cực hình, theo yêu kiều căng lỏng lập đi lập lại.
Hai tay biến thành một tay, một tay còn lại lẳng lặng rời sang bên cạnh, mò sang chiếc đèn giường ở bên cạnh.
Ngón tay từng chút cầm lấy cán đèn.
Bạn đã từng gặp qua giây phút bươm bướm phá kén hay chưa?
Ánh đèn mông lung hắt lên vách tường, bàn tay kia cũng chính là cánh bướm.
Cô không biết mình có thể sống hay không, từ khi sinh ra đến giờ, cô đã bị vây trong kén, ngay cả tôn nghiêm và bình đẳng cũng chưa được hưởng thụ qua.
Nhưng dù sao lần này cô cũng phải thử.
Lâm Chi Nam si mê hôn anh ta, thân dưới cưỡi trên côn thịt cọ lấy, đôi mắt hơi khép hờ lại dần dần mở ra.
Vào thời khắc mà đôi môi hôn lên mí mắt người đàn ông, cô trở tay cầm lấy đèn bàn, đánh mạnh vào đầu anh ta.
Anh ta dự định đưa cô rời khỏi huyện thành này.
Mua một căn nhà ở phía Tây tỉnh Chiết Đông, đặt mua mấy món đồ dùng trong nhà, hơn nữa trên ban công còn có bồn hoa, anh nhớ rõ cô thích nhất hoa hồng.
Đột nhiên một tiếng sét đánh xuống làm vỡ từng mộng cảnh của Liên Thắng.
Không phải sét mà là trên đầu truyền đến cảm giác đau đớn.
Anh ta hoảng sợ mở to mắt, đau đớn nhìn qua, gương mặt thiếu nữ bị mái tóc dài che khuất hơn một nữa, lại không thể che hết sự lạnh lẽo trong đôi mắt nâu kia.
Thì ra cô vẫn là Lâm Chi Nam cao cao tại thượng đó.
Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
[Đây là một đoạn trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.]
Trí nhớ vĩnh viễn dừng ở ba năm trước, không có sau này dây dưa nhục nhã, không có vẻ mặt xem thường bệ nghễ của cô.
Cũng không có sau khi anh ta trở lại huyện thành từ trên cao nhìn xuống.
Anh ta vẫn là một Liên Thắng tiểu lưu manh, là một kẻ chém giết vô số, ngẩng đầu trong đêm tối tìm ánh sáo, tìm cô để an ủi.
Động tác trên tay của người đàn ông không ngừng, giọng nói khàn khàn lại mang theo mấy phần dịu dàng: “Chi Nam, sau này ngoan ngoãn đi theo tôi?”
Anh ta nói: “Tôi sẽ không bạc đãi em.”
Một năm này chẳng qua là muốn cho cô một bài học, Liên Thắng không muốn so đo trước kia.
Lâm Chi Nam giống như trầm mê trong nụ hôn đó, môi từ hầu kết của anh ta đi xuống bên môi, giọng nói rất trầm thấp: “Được, sau này tôi đi theo anh.”
Đạt được câu trả lời hài lòng, vẻ mặt Liên Thắng hoàn toàn thả lỏng, mỗi một tế bào đều bị dục vọng chiếm lấy, vô cùng dữ dội.
Anh ta như si như say, chưa từng phát hiện, bàn tay nhỏ giữ chặt đầu anh ta, giống như tiếp nhận cực hình, theo yêu kiều căng lỏng lập đi lập lại.
Hai tay biến thành một tay, một tay còn lại lẳng lặng rời sang bên cạnh, mò sang chiếc đèn giường ở bên cạnh.
Ngón tay từng chút cầm lấy cán đèn.
Bạn đã từng gặp qua giây phút bươm bướm phá kén hay chưa?
Ánh đèn mông lung hắt lên vách tường, bàn tay kia cũng chính là cánh bướm.
Cô không biết mình có thể sống hay không, từ khi sinh ra đến giờ, cô đã bị vây trong kén, ngay cả tôn nghiêm và bình đẳng cũng chưa được hưởng thụ qua.
Nhưng dù sao lần này cô cũng phải thử.
Lâm Chi Nam si mê hôn anh ta, thân dưới cưỡi trên côn thịt cọ lấy, đôi mắt hơi khép hờ lại dần dần mở ra.
Vào thời khắc mà đôi môi hôn lên mí mắt người đàn ông, cô trở tay cầm lấy đèn bàn, đánh mạnh vào đầu anh ta.
Anh ta dự định đưa cô rời khỏi huyện thành này.
Mua một căn nhà ở phía Tây tỉnh Chiết Đông, đặt mua mấy món đồ dùng trong nhà, hơn nữa trên ban công còn có bồn hoa, anh nhớ rõ cô thích nhất hoa hồng.
Đột nhiên một tiếng sét đánh xuống làm vỡ từng mộng cảnh của Liên Thắng.
Không phải sét mà là trên đầu truyền đến cảm giác đau đớn.
Anh ta hoảng sợ mở to mắt, đau đớn nhìn qua, gương mặt thiếu nữ bị mái tóc dài che khuất hơn một nữa, lại không thể che hết sự lạnh lẽo trong đôi mắt nâu kia.
Thì ra cô vẫn là Lâm Chi Nam cao cao tại thượng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.