Chương 4: Cười Nhạo
Già Phê Hòa Đường
01/09/2022
Lâm Chi Nam không trả lời anh ta, có lẽ là do ánh đèn quá mông lung, gương mặt xinh đẹp ngạo nghễ kia của cô đột nhiên giống như một bức tranh sơn dầu trải rộng, bị nụ hôn của anh ta làm cho nổi bật,
Lồng ngực Liên Thắng lên xuống dữ dội: “Cũng đúng.”
Anh ta thở hổn hển nói: “Nhìn mẹ cô làm lâu như thế, đã sớm học xong.”
Bàn tay để trên lồng ngực của anh ta thoáng cứng đờ, sau đó lại giống như không nghe thấy, tiếp tục vuốt ve.
Dọc theo cơ ngực của người đàn ông hướng xuống dưới, sờ lên vùng bụng rắn chắc của anh ta, kéo dây lưng của khăn tắm, trực tiếp nắm lấy dương vật đen nhánh.
Cả người Liên Thắng căng lên: “Cởi quần lót ra rồi ngồi lên, nhanh lên!”
Lâm Chi Nam cong môi cười, nhìn gương mặt hãm sâu vào trong tình dục của anh ta.
Chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.
Cô khẽ hất tóc, mái tóc xõa tung từ lưng chuyển đến trước ngực, áo lót tùy ý cởi ra, đuôi tóc xõa trên đôi gò bồng đảo kia, nhẹ nhàng đong đưa.
Hai gò bồng đào cứ thế bị che giấu bên trong bụi rậm, như ẩn như hiện.
Trong tiếng thở hổn hển của người đàn ông, Lâm Chi Nam khẽ nhấc mông lên, quần lót bị cởi bỏ từng chút một.
Dưới ánh đèn mông lung, càng tôn lên vẻ phấn hồng của nơi đó, cộng thêm không chút lông mu nào, hiện lên giống như một chiếc bánh kẹp, chỉ cần khẽ tách ra là thơm ngon đến chảy nước.
Ngay tại ánh mắt đen kịt của người đàn ông, nơi đó đang hướng ở ngay phía trên dương vật.
Máu nóng trong người Liên Thắng sôi trào, gần như muốn nổ tung, anh ta thở hổn hển nói: “Chi Nam.”
Chi Nam: “Hửm?”
“Từ từ ma sát.” Anh ta thấp giọng ra lệnh: “Dùng côn thịt từ từ ma sát với tiểu huyệt của cô.”
Gân xanh trên cánh tay người đàn ông nổi lên, anh ta đã nhẫn nại đến cực hạn, thế nhưng vẫn giao quyền chủ động cho cô.
Lâm Chi Nam cũng không ngẩng đầu lên, cô sợ chính mình không thể che giấu hết cảm xúc trong tay mắt.
Đường sống mà ông trời để lại cho cô rất hẹp, nếu như ngay cả chuyện này cô cũng không nắm bắt được, cô sẽ vĩnh viễn bị giam trong chuồng chó.
Vì thế cô cầm lấy dương vật nhấc lên, cự vật dữ tợn chạm vào hai mảnh âm môi, xúc cảm nóng hổi và mềm mại chạm nhau khiến cho hai người đều run lên.
Thân thể thiếu nữ ngồi trên cự vật kia, sau đó vặn vẹo, xinh đẹp như rắn nước.
Xúc cảm nóng hổi theo cánh môi ướt át hé mở truyền vào trong cơ thể, nóng đến mức Lâm Chi Nam khẽ rên rỉ, tiếng rên yêu kiều như ngóc.
Thế nhưng phía sau đôi mắt bị mái tóc dài che khuất lại là chán ghét và lạnh lẽo,
Cùng với sự khủng hoảng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Dáng vẻ thiếu nữ ở dưới thân người ta mang theo xấu hổ và e sợ, xinh đẹp trần trụi như yêu tinh này, giống như đang cưỡi anh ta.
Môi đỏ cắn chặt, hàm răng trắng ngà, trên gương mặt hiện lên mấy phần đỏ ửng, thật đúng là kiều hoa mặc anh ta hái.
Hơi thở của Liên Thắng dồn dập, chuẩn bị đảo khách thành chủ, Lâm Chi Nam lại đẩy lồng ngực anh ta, cúi đầu hôn Liên Thắng.
Chi Nam đặt hai tay anh ta lên ngực mình: “Sờ tôi.”
Tay nhỏ dẫn dắt bàn tay to của anh ta xoa nắn, chú thỏ nhỏ dưới lòng bàn tay giống như chiếc bánh bao mềm mại thơm ngào ngạt.
Liên Thắng yêu thích không buông tay, nắm lấy vừa xoa nắn lại vân vê, vừa xoa lại vừa đáp lại nụ hôn của cô, đôi mắt đen rơi vào bể sâu tình dục, hoàn toàn trầm luân.
Trong hoảng hốt, anh ta giống như nhìn thấy cảnh tượng lúc mới gặp ban đầu.
Khi đó anh ta là tên lưu manh, cô là người có thanh danh thấp hèn, vẫn luôn sống trong nơi hương diễm mà miệng người đời nhắc đến.
Anh ta ngậm nhánh cỏ, vô tình đi ngang qua, nghe được cô gái 15 tuổi ở dưới cây ngô đồng đọc thơ.
Manh chi si si.
Bảo bố mậu ty.
Phỉ lai mậu ty.
Lai tức ngã mi (mưu).
[Một gã khù khờ thật ngáo ngơ,
Ôm tiền đi hỏi việc mua tơ.
Mua tơ chẳng phải giả vờ đó.
Đến để hỏi em cưới vợ thơ.]
Lồng ngực Liên Thắng lên xuống dữ dội: “Cũng đúng.”
Anh ta thở hổn hển nói: “Nhìn mẹ cô làm lâu như thế, đã sớm học xong.”
Bàn tay để trên lồng ngực của anh ta thoáng cứng đờ, sau đó lại giống như không nghe thấy, tiếp tục vuốt ve.
Dọc theo cơ ngực của người đàn ông hướng xuống dưới, sờ lên vùng bụng rắn chắc của anh ta, kéo dây lưng của khăn tắm, trực tiếp nắm lấy dương vật đen nhánh.
Cả người Liên Thắng căng lên: “Cởi quần lót ra rồi ngồi lên, nhanh lên!”
Lâm Chi Nam cong môi cười, nhìn gương mặt hãm sâu vào trong tình dục của anh ta.
Chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.
Cô khẽ hất tóc, mái tóc xõa tung từ lưng chuyển đến trước ngực, áo lót tùy ý cởi ra, đuôi tóc xõa trên đôi gò bồng đảo kia, nhẹ nhàng đong đưa.
Hai gò bồng đào cứ thế bị che giấu bên trong bụi rậm, như ẩn như hiện.
Trong tiếng thở hổn hển của người đàn ông, Lâm Chi Nam khẽ nhấc mông lên, quần lót bị cởi bỏ từng chút một.
Dưới ánh đèn mông lung, càng tôn lên vẻ phấn hồng của nơi đó, cộng thêm không chút lông mu nào, hiện lên giống như một chiếc bánh kẹp, chỉ cần khẽ tách ra là thơm ngon đến chảy nước.
Ngay tại ánh mắt đen kịt của người đàn ông, nơi đó đang hướng ở ngay phía trên dương vật.
Máu nóng trong người Liên Thắng sôi trào, gần như muốn nổ tung, anh ta thở hổn hển nói: “Chi Nam.”
Chi Nam: “Hửm?”
“Từ từ ma sát.” Anh ta thấp giọng ra lệnh: “Dùng côn thịt từ từ ma sát với tiểu huyệt của cô.”
Gân xanh trên cánh tay người đàn ông nổi lên, anh ta đã nhẫn nại đến cực hạn, thế nhưng vẫn giao quyền chủ động cho cô.
Lâm Chi Nam cũng không ngẩng đầu lên, cô sợ chính mình không thể che giấu hết cảm xúc trong tay mắt.
Đường sống mà ông trời để lại cho cô rất hẹp, nếu như ngay cả chuyện này cô cũng không nắm bắt được, cô sẽ vĩnh viễn bị giam trong chuồng chó.
Vì thế cô cầm lấy dương vật nhấc lên, cự vật dữ tợn chạm vào hai mảnh âm môi, xúc cảm nóng hổi và mềm mại chạm nhau khiến cho hai người đều run lên.
Thân thể thiếu nữ ngồi trên cự vật kia, sau đó vặn vẹo, xinh đẹp như rắn nước.
Xúc cảm nóng hổi theo cánh môi ướt át hé mở truyền vào trong cơ thể, nóng đến mức Lâm Chi Nam khẽ rên rỉ, tiếng rên yêu kiều như ngóc.
Thế nhưng phía sau đôi mắt bị mái tóc dài che khuất lại là chán ghét và lạnh lẽo,
Cùng với sự khủng hoảng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Dáng vẻ thiếu nữ ở dưới thân người ta mang theo xấu hổ và e sợ, xinh đẹp trần trụi như yêu tinh này, giống như đang cưỡi anh ta.
Môi đỏ cắn chặt, hàm răng trắng ngà, trên gương mặt hiện lên mấy phần đỏ ửng, thật đúng là kiều hoa mặc anh ta hái.
Hơi thở của Liên Thắng dồn dập, chuẩn bị đảo khách thành chủ, Lâm Chi Nam lại đẩy lồng ngực anh ta, cúi đầu hôn Liên Thắng.
Chi Nam đặt hai tay anh ta lên ngực mình: “Sờ tôi.”
Tay nhỏ dẫn dắt bàn tay to của anh ta xoa nắn, chú thỏ nhỏ dưới lòng bàn tay giống như chiếc bánh bao mềm mại thơm ngào ngạt.
Liên Thắng yêu thích không buông tay, nắm lấy vừa xoa nắn lại vân vê, vừa xoa lại vừa đáp lại nụ hôn của cô, đôi mắt đen rơi vào bể sâu tình dục, hoàn toàn trầm luân.
Trong hoảng hốt, anh ta giống như nhìn thấy cảnh tượng lúc mới gặp ban đầu.
Khi đó anh ta là tên lưu manh, cô là người có thanh danh thấp hèn, vẫn luôn sống trong nơi hương diễm mà miệng người đời nhắc đến.
Anh ta ngậm nhánh cỏ, vô tình đi ngang qua, nghe được cô gái 15 tuổi ở dưới cây ngô đồng đọc thơ.
Manh chi si si.
Bảo bố mậu ty.
Phỉ lai mậu ty.
Lai tức ngã mi (mưu).
[Một gã khù khờ thật ngáo ngơ,
Ôm tiền đi hỏi việc mua tơ.
Mua tơ chẳng phải giả vờ đó.
Đến để hỏi em cưới vợ thơ.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.