Chương 3: Không Sợ, Cũng Không Thể Sợ
Già Phê Hòa Đường
01/09/2022
Lâm Chi Nam cho rằng từ khi mình bước chân vào cánh cửa này thì đã làm tốt tất cả chuẩn bị.
Cô không sợ, cũng không thể sợ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nhìn chòng chọc của người đàn ông kia, tim cô cũng run lên.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta dâng lên vô số ngọn lửa, mang theo dã tâm tình thế bắt buộc, cô giống như bị điện giật đem tầm mắt rời đi, chuyển hướng đến cánh cửa phòng đóng chặt.
Không kịp làm bất kỳ công tác chuẩn bị gì, cơ thể cao lớn kia đã từng bước đến gần, chỉ mấy bước đã ngăn chặn ánh sáng trước mặt cô.
Chi Nam giật mình, lùi về sau hai ba bước đã bị đè lên tương, Liên Thắng vùi đầu vào cổ cô, hít sâu một hơi, hô hấp nóng rực phả bên tai cô.
Mỗi lần người đàn ông thở dốc đều giống như đang ăn cô, gò bồng đào trước ngực bị đè chặt.
Cả người Lâm Chi Nam run lên, còn chưa đẩy ra đã bị phần hông Liên Thắng chống đỡ.
“Đừng…”
Trong giây lát khi tiếng phản kháng tràn ra khỏi cuống họng kia, Chi Nam bị một bàn tay ôm lấy.
Bàn tay nóng rực của Liên Thắng mạnh mẽ, giống như ôm lấy trẻ sơ sinh, vừa kéo cô vừa đi vừa hôn.
Rất nhanh, hai người đã ngã xuống giường, cơ thể thiếu nữ lún xuống giường lớn, sau đó bàn chân tinh tế cũng bị ép xuống.
Lâm Chi Nam dùng tay níu chặt gối, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn rơi vào trên trán, mặt cô, sau đó là trằn trọc đi xuống dưới cổ.
Mỗi một tấc đều nóng như lửa thiêu đốt.
Khi nụ hôn đó chuẩn bị dừng trên môi cô lại bị cô trở tay che đi.
Hai người đều sững sờ.
Lâm Chi Nam run rẩy nói: “Tắt đèn.”
“Sợ à?” Liên Thắng hôn lên lòng bàn tay cô: “Nhưng tôi lại muốn chơi cô dưới ánh đèn.”
Chút kiên nhẫn còn sót lại của người đàn ông bị hoạt sắc sinh hương trước mắt quấy nhiễu đến rối tinh rối mù, cường thế lấy tay của cô ra, muốn hôn xuống lại bị Chi Nam nghiêng đầu tránh đi: “Bật đèn bàn đi.”
Cô ngừng một lát lại nhìn anh ta hỏi: “Được chứ?”
Thiếu nữ đang sợ, đôi mắt ngậm nước khẩn cầu nhìn anh ta, dưới lông mi đều là ánh nước lấp lánh.
Đôi mắt này ẩn tình như nước, đem sự ngây ngô và dụ hoặc phát huy đến cực điểm, khiến người đàn ông đè ở trên càng thêm thở hổn hển.
Rõ ràng muốn lập tức ăn luôn cô đi, nhưng cũng sinh ra mấy phần thương tiếc.
Dù sao vẫn là chim non, nghe cô thì sao chứ? Dù sao cũng không thể trốn thoát.
Ánh đèn sáng chói tạch một tiếng đột nhiên tắt đi.
Thay vào đó là chiếc đèn ngủ cạnh giường sáng lên, mấy tia sáng hắt lên vào đôi nam nữ mây mưa trên giường lớn.
Hai cơ thể trên giường lăn lộn giao nhau, tiếng mút từ bên miệng nhau phát ra ngoài, đều là nước đọng kiều diễm.
Liên Thắng chưa từng chạm qua cô gái nào như thế, chỉ một nụ hôn cũng đủ khiến anh ta đê mê, cảm giác tê dại theo sống lưng chui thẳng lên não, dục tiên dục tử.
Anh ta giống như một gã đàn ông đói khát đang nhấp nháp đồ ăn ngon, muốn nuốt chửng nhưng lại không nỡ, từng chút ngậm trong miệng nhấm nháp.
Tay của anh ta vuốt ve sống lưng của thiếu nữ, hôn đến thỏa thích lại không biết móng tay để ở cổ anh ta đang dùng sức bấu xuống, giống như đang tiếp nhận đau đớn trước khi niết bàn.
Trong lúc lăn lộn lên trên, Lâm Chi Nam chống tay lên lồng ngực người đàn ông, hai đôi môi đang kề sát nhau bị ép tách rời, kéo ra một sợi nước miếng.
Liên Thắng cau mày, muốn túm cô lại.
Cô gái lại một lần nữa đẩy anh ta xuống, dạng chân ngồi lên lưng anh ta: “Để tôi.”
“Ồ?” Anh ta trêu chọc: “Cô biết à?”
Cô không sợ, cũng không thể sợ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nhìn chòng chọc của người đàn ông kia, tim cô cũng run lên.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta dâng lên vô số ngọn lửa, mang theo dã tâm tình thế bắt buộc, cô giống như bị điện giật đem tầm mắt rời đi, chuyển hướng đến cánh cửa phòng đóng chặt.
Không kịp làm bất kỳ công tác chuẩn bị gì, cơ thể cao lớn kia đã từng bước đến gần, chỉ mấy bước đã ngăn chặn ánh sáng trước mặt cô.
Chi Nam giật mình, lùi về sau hai ba bước đã bị đè lên tương, Liên Thắng vùi đầu vào cổ cô, hít sâu một hơi, hô hấp nóng rực phả bên tai cô.
Mỗi lần người đàn ông thở dốc đều giống như đang ăn cô, gò bồng đào trước ngực bị đè chặt.
Cả người Lâm Chi Nam run lên, còn chưa đẩy ra đã bị phần hông Liên Thắng chống đỡ.
“Đừng…”
Trong giây lát khi tiếng phản kháng tràn ra khỏi cuống họng kia, Chi Nam bị một bàn tay ôm lấy.
Bàn tay nóng rực của Liên Thắng mạnh mẽ, giống như ôm lấy trẻ sơ sinh, vừa kéo cô vừa đi vừa hôn.
Rất nhanh, hai người đã ngã xuống giường, cơ thể thiếu nữ lún xuống giường lớn, sau đó bàn chân tinh tế cũng bị ép xuống.
Lâm Chi Nam dùng tay níu chặt gối, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn rơi vào trên trán, mặt cô, sau đó là trằn trọc đi xuống dưới cổ.
Mỗi một tấc đều nóng như lửa thiêu đốt.
Khi nụ hôn đó chuẩn bị dừng trên môi cô lại bị cô trở tay che đi.
Hai người đều sững sờ.
Lâm Chi Nam run rẩy nói: “Tắt đèn.”
“Sợ à?” Liên Thắng hôn lên lòng bàn tay cô: “Nhưng tôi lại muốn chơi cô dưới ánh đèn.”
Chút kiên nhẫn còn sót lại của người đàn ông bị hoạt sắc sinh hương trước mắt quấy nhiễu đến rối tinh rối mù, cường thế lấy tay của cô ra, muốn hôn xuống lại bị Chi Nam nghiêng đầu tránh đi: “Bật đèn bàn đi.”
Cô ngừng một lát lại nhìn anh ta hỏi: “Được chứ?”
Thiếu nữ đang sợ, đôi mắt ngậm nước khẩn cầu nhìn anh ta, dưới lông mi đều là ánh nước lấp lánh.
Đôi mắt này ẩn tình như nước, đem sự ngây ngô và dụ hoặc phát huy đến cực điểm, khiến người đàn ông đè ở trên càng thêm thở hổn hển.
Rõ ràng muốn lập tức ăn luôn cô đi, nhưng cũng sinh ra mấy phần thương tiếc.
Dù sao vẫn là chim non, nghe cô thì sao chứ? Dù sao cũng không thể trốn thoát.
Ánh đèn sáng chói tạch một tiếng đột nhiên tắt đi.
Thay vào đó là chiếc đèn ngủ cạnh giường sáng lên, mấy tia sáng hắt lên vào đôi nam nữ mây mưa trên giường lớn.
Hai cơ thể trên giường lăn lộn giao nhau, tiếng mút từ bên miệng nhau phát ra ngoài, đều là nước đọng kiều diễm.
Liên Thắng chưa từng chạm qua cô gái nào như thế, chỉ một nụ hôn cũng đủ khiến anh ta đê mê, cảm giác tê dại theo sống lưng chui thẳng lên não, dục tiên dục tử.
Anh ta giống như một gã đàn ông đói khát đang nhấp nháp đồ ăn ngon, muốn nuốt chửng nhưng lại không nỡ, từng chút ngậm trong miệng nhấm nháp.
Tay của anh ta vuốt ve sống lưng của thiếu nữ, hôn đến thỏa thích lại không biết móng tay để ở cổ anh ta đang dùng sức bấu xuống, giống như đang tiếp nhận đau đớn trước khi niết bàn.
Trong lúc lăn lộn lên trên, Lâm Chi Nam chống tay lên lồng ngực người đàn ông, hai đôi môi đang kề sát nhau bị ép tách rời, kéo ra một sợi nước miếng.
Liên Thắng cau mày, muốn túm cô lại.
Cô gái lại một lần nữa đẩy anh ta xuống, dạng chân ngồi lên lưng anh ta: “Để tôi.”
“Ồ?” Anh ta trêu chọc: “Cô biết à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.