Quyển 1 - Chương 19: Báo danh
Hoàng Thổ
09/05/2014
Rời bệnh viện, thanh niên lấy ra một tấm thẻ đồng rồi đeo lên cổ.
Nghe nói ở đây, bất kì ai ra đường mà không đeo thân phận bài sẽ lập tức tập trung chém giết. Tin tưởng các chức nghiệp giả cũng không ngại mà thu thêm một khoản thu nhập từ tài sản của một gián điệp, dù sao chiến lợi phẩm là hợp pháp.
Hồi còn ở chủ thành Phương Bắc, Gabriel đã tìm hiểu rất nhiều tin tức về mục tiêu sắp đến. Thế nhưng cho đến khi chân chính nhìn thấy toàn cảnh doanh trại, hắn vẫn không nhịn được mà hít lạnh.
Nếu đây thực sự chỉ là quy mô của một đơn vị trinh sát, thanh niên cảm thấy mình cần phải đánh giá lại cuộc chiến tranh sắp tới.
Nơi này thực sự quá mức khổng lổ, diện tích tương đương với một trấn nhỏ, bên trong có thể chứa ít nhất 10 ngàn người, hoặc còn nhiều hơn!
Dọc đường đi, Gabriel thấy đủ các dạng người, có thương nhân hi vọng kiếm chút tiền lãi chiến tranh, ngựa xe qua lại tấp nập, có chức nghiệp giả túm năm tụm ba thảo luận những chủ để khiến máu nóng sôi trào, cũng có hộ vệ cùng người hầu đang bận rộn thực hiện chức trách. Kể từ khi chiến tranh bắt đầu, có lẽ đám người sốt sắng nhất không phải quân bộ mà là các thương nhân, như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, các tổ chức thương nhân sẽ xuất hiện ở bất cứ đâu, phục vụ bất cứ ai chỉ cầu đạt được lợi nhuận tối ưu nhất.
Trái ngược hoàn toàn với chủ thành Phương Bắc, bầu không khí chiến tranh bao phủ toàn bộ doanh trại. Mỗi người ở đây, dù lười biếng nằm phơi nắng bên đường hay lạnh nhạt tản bộ ngoài trời, đều không chút nào che giấu tâm trạng khẩn trương, vội vã. Mùi máu tanh hỗn tạp với mùi mồ hôi phảng phất khắp nơi khắp chốn.
Điều kì lạ là dù hoạt động dị thường hỗn loạn, nhưng cũng không thấy ai dám to tiếng hay tranh chấp, trị an ở đây quả thực còn tốt hơn trong thành trấn.
Vừa đi vừa miên man đánh giá xung quanh, Gabriel chợt giật mình nhận ra bản thân bị… lạc đường.
Thực ra trước khi đi, hắn có đại khái hỏi qua mấy bệnh nhân phòng bên đường tới nơi đăng kí, thế nhưng có lẽ thanh niên bỏ qua một vấn đề rất quan trọng: chiến chức giả cũng không phải nghề nghiệp hoạt động trí não, ngươi có thể hi vọng mấy người thô bỉ đó tả được cái gì rõ ràng đây? Tất nhiên, ngoại trừ Odin.
Thở dài ngao ngán, thanh niên đành kéo tạm một người bên đường để hỏi thăm.
“Thứ lỗi vì làm phiền, có thể hỏi ngài một chút được không?”
“A, không sao, không sao, ta cũng đang rảnh.” Đánh giá một chút người hỏi, chiến sĩ khẽ nghiêng đầu, thông qua giọng nói có thể thấy tâm tình hắn rất tốt.
Ban nãy bởi nhìn từ đằng sau nên Gabriel không để ý, cho tới khi đối diện, thanh niên mới phát hiện thì ra người này đang đeo mặt nạ. Mặt nạ màu bạc tinh mỹ che kín cả khuôn mặt, bên trên chỉ để hở lỗ mắt và lỗ mũi. Mái tóc tím dài tới lưng mềm mại bồng bềnh, âm thanh khàn khàn trung tính, thân hình thon dài mảnh khảnh, chiến sĩ lộ ra quyến rũ mê người.
“Đây… là một người phụ nữ?” Ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong lòng, thanh niên không tự chủ được mà đánh giá vóc dáng đối phương mong tìm được câu trả lời.
…
“E hèm.” Để ý thấy vẻ mặt sửng sốt của thanh niên, lại cảm nhận ánh mắt như có như không liếc qua bộ ngực mình, chiến sĩ ho khan một tiếng nhắc nhở.
Thất thố… thật quá mất mặt, Gabriel thầm mắng bản thân quên sạch lễ nghi. Sự việc lần này hắn chỉ có thể đổ lỗi cho tuổi trẻ nhiều tinh lực, không phải tinh trùng lên não, thật sự không phải.
“Tha thứ cho ta, sắc đẹp của ngài làm ta mê mẩn, tiểu thư, vẻ đẹp của…”
“Ta là nam.”
“Phải phải, là nam nhân, công tử, vẻ đẹp của ngài như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt… xin lỗi, phải chăng ta vừa nghe nhầm, ngài là nam?!”
“Nam nhân chân chính, ừm, thế nhưng ta cũng không ngại nhận lời khen ngợi của ngài.”
“…Cám ơn sự rộng lượng của ngài.”
“Không sao, ta quen rồi.” Mắt đẹp chớp động sau mặt nạ, cử chỉ nữ tính ấy khiến Gabriel hơi thấy rợn rợn người. “Vậy, ngài muốn hỏi ta vấn đề gì?”
“Cũng không có gì to tát, thú thực là… ta lạc đường. Ngài có thể chỉ cho ta đường đến nơi báo danh được không?”
“A a, xem thân phận bài này, ngài vừa nằm viện?” Hơi gập người xuống xem xét mảnh đồng trước ngực thanh niên, chiến sĩ như cô gái nhà bên hỏi thăm bằng hữu.
“Thật xấu hổ, ta bị trọng thương khi đang tới đây báo danh.”
“Ta hiểu.” Thật sâu nhìn thanh niên, trong mắt chiến sĩ hơi có ý cười, lại có chút chút hoài niệm ẩn sâu trong giọng nói. “Đi thôi, thuận tiện ta cũng qua đó có chút việc.”
“Vô cùng cảm kích.”
Gabriel cũng không vì bộ dáng gầy yếu của đối phương mà đánh giá thấp người này, chiến sĩ có vẻ phi thường rõ ràng lộ tuyến nơi đây, phải biết, cũng không phải ai cũng có thể sống sót mà nhớ kĩ lộ tuyến cả doanh trại. Hơn nữa, xem thẻ bài thân phận thì người này là một sĩ quan.
“Theo ta thấy, nơi này đã tụ tập không dưới 15 ngàn người, lại dị thường hỗn tạp, đủ các loại giai tầng, tại sao lại không thấy ai phát sinh xung đột? Phải biết có một số chức nghiệp giả rất nóng tính, chỉ một xung đột nhỏ cũng có thể dẫn phát chém giết.”
“Về vấn đề này, phải nói tất cả là nhờ kỵ sĩ trưởng đại nhân của chúng ta.” Chiến sĩ có vẻ rất quen thuộc kỵ sĩ trưởng, trong giọng nói của hắn không che giấu sự giễu cợt.
“Ta còn nhớ như in hôm đó, có vài tên điên cậy mình là chức nghiệp giả cấp hai mà la lối om sòm giữa đường, đúng lúc kỵ sĩ trưởng đi qua. Kết quả… ừm, ngài thử đoán đoán xem.”
Chần chừ một lúc, thanh niên làm một động tác giơ tay cứa cổ rồi đưa mắt dò hỏi chiến sĩ. Xuyên qua mặt nạ nhìn vào đôi mắt màu đỏ đậm, Gabriel biết mình đoán đúng.
“Ai~ xem ra câu hỏi này quá dễ để trả lời, không tính, không tính.” Quơ tay bày tỏ sự bất mãn, chiến sĩ dùng ngón cái chỉ chỉ về phía sau, giọng nói không ngừng than thở: “Mấy tên đó quá xui xẻo, lại chọc phải người không nên chọc. Theo con đường này tới quảng trường, ngươi sẽ thấy hai nửa của bọn họ được đinh trên cọc gỗ…”
“Hai… nửa?” Rùng mình, Gabriel không nhịn được mà hỏi lại.
“Ừ, bị xé đôi. Máu me lênh láng, đáng thương là bọn họ còn chưa chết ngay, bị sống sờ sờ mà đinh vào trên tường. Ai~ mấy tên đáng thương.” Lại một lần nữa cảm thán, xem ra chiến sĩ mặt nạ cũng là một người đa sầu đa cảm.
“Mà thôi, đến nơi rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện khiến thơi gian trôi qua nhanh chóng, hoặc cũng có thể là địa điểm cũng không xa, chỉ xuyên qua vài con đường nhỏ, chiến sĩ đã đưa Gabriel tới nơi quản lý. Chào tạm biệt nhau rồi mỗi người đi một ngả, Gabriel còn tinh mắt để ý thấy chiến sĩ đi vào sâu bên trong, nơi đó chỉ dành cho nhân viên nội bộ.
Dọc hành lang tới phòng đăng kí, Gabriel có thể thấy rất nhiều chức nghiệp giả tới cùng mục đích. Phần nhiều là học đồ, cũng có số ít là cấp một, thậm chí có lác đác vài chức nghiệp giả cấp hai. Trong đó, không chỉ có kỵ sĩ, mà còn có đủ các loại nghề nghiệp khác: chiến sĩ, ám sát giả, thi pháp giả… Cũng đúng thôi, chỉ cần ngươi có thể cưỡi ngựa chiến đấu, vậy ngươi được gọi là kỵ binh.
Đã là buổi trưa nhưng nơi đăng kí vẫn có người tấp nập ngược xuôi, xem ra thư kí quan cũng không phải một nghề dễ làm.
“D175 tới phòng 011.”
Chờ khoảng nửa tiếng đã tới phiên Gabriel, thanh niên vội vã đi vào buồng đăng kí. Đây là một căn phòng hẹp có hai cửa, một cho khách và một dành cho nhân viên, cả hai người được ngăn cách bởi một bức tường trong suốt.
Ngồi trên ghế, thanh niên bắt đầu thủ tục ghi danh. Cũng không có gì nhiều, ghi tên tuổi, xuất thân, chức nghiệp, mọi dữ liệu về ngươi đã được ghi chép đầy đủ trong máy tính, việc duy nhất cần phải làm là xác nhận lại thân phận.
“Mời nhận.” Thư kí quan trẻ tuổi đưa cho Gabriel một thẻ bài bằng đồng, bên trên có khắc vẽ chằng chịt hoa văn. Thực ra, thứ này cũng không có gì phức tạp, ma văn chằng chịt bên trên chỉ là để dọa người, thẻ bài chỉ có tác dụng duy nhất là cung cấp dữ liệu của chủ nhân nó cho người kiểm tra.
Theo hướng dẫn, thanh niên nhỏ một giọt máu lên trên thẻ đồng, giọt máu vừa rơi xuống lập tức bị hấp thu hết, văn lộ bên trên cũng theo đó mà chuyển sang màu đỏ xanh. Tiếp sau đó, thư kí quan sẽ nhập số thẻ vào máy. Thủ tục kết thúc chỉ trong vài phút.
Cung kính trả lại thẻ bài cho Gabriel, thư kí quan không quên nhắc nhở:
“Chức nghiệp giả đại nhân, ngày mai sẽ có phân phối biên đội cho ngài, mời kiểm tra thông tin.”
“Ừ, ngoài ra, ta cần nhận đồ đạc được gửi trước.”
“Xin hỏi ngài có giấy tờ chứng minh không.”
“Đây.”
Thanh niên lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy nhỏ rồi đưa cho thư kí quan, bên trên có con dấu của nữ bác sĩ. Người sau đưa tay tùy tiện đón nhận tờ giấy, sau đó mặt hắn biến sắc.
“Xin chờ một chút, đồ đạc của ngài sẽ lập tức được đưa tới.”
“Cảm ơn.”
“…”
“Xin hỏi, ngài là như thế nào với vị bác sĩ kia?”
“Cũng không có gì, ta là bệnh nhân của nàng.” Nhạy bén bắt được chút kiêng kỵ trong mắt thư kí quan, tính tò mò của Gabriel lại nổi lên. “Có vấn đề gì sao?”
Thở nhẹ trong lòng xác nhận lại suy đoán, thư kí quan trả lời, trong giọng nói có chút đồng tình:
“Ngài rất nổi tiếng, mấy hôm nay cả doanh trại không ai không biết… nữ bác sĩ có một món đồ chơi mới.”
“Nàng rất nổi tiếng?”
“Thưa ngài, nàng là đóa hoa của cả doanh trại.” Thư kí quan trịnh trọng trả lời, thái độ vô cùng nghiêm túc. Xem ra nhân duyên của nữ bác sĩ cũng rất tốt.
Nhắc tới nữ bác sĩ, Gabriel không kìm được mà tưởng tượng cảnh nàng chữa trị cho mình, tai hắn theo đó mà đỏ lên. Thế nhưng, ảo tưởng tự sướng của thanh niên cũng không thể giấu được tuệ nhãn của thư kí quan.
“Lời khuyên chân thành dành cho ngài, nếu không muốn chết thì yên tâm mà nghe lời nàng làm việc.”
“Có thể nói cho ta lý do sao?”
“Cái này…” Lấy tay vân vê cằm, quan quân hơi lưỡng lự.
“Đã giúp thì giúp cho chót, mời ngài chỉ cho ta một con đường sáng.” Nhận thấy động tác nhỏ của người trước mặt, Gabriel dị thường thuần thục đưa lên một gói nhỏ. Xem động tác cũng không phải lần đầu tiên…
“Ngài thật tốt bụng, được giúp đỡ ngài là vinh hạnh của ta.” Giả vờ đưa đẩy mấy câu, thư kí quan nhanh tay nhét túi tiền vào người, ngón tay nhanh chóng ma sát ước chừng lượng tiền trong gói. Xem ra thanh niên trước mặt cũng có chút sâu xa với quý tộc, kỵ sĩ bình thường cứng nhắc và nguyên tắc chắc chắn sẽ không làm thế. Hắn làm động tác vừa rồi phi thương bí mật để thử thanh niên, kết quả là người sau đáp lại phi thường hoàn mỹ, nguyên tắc nhưng không cứng nhắc, xem ra có thể báo cáo lên trên được rồi.
“Nghe nói, xin nhớ, chỉ là nghe nói thôi, kỵ sĩ trưởng có ý tứ với nữ bác sĩ từ lâu rồi. Chỉ là hình như vị kia đã có người yêu.”
“Ha ha, yên tâm, chuyện này ta nghe được ai đó thảo luận ngoài đường.”
Lại tán phét với thư kí quan một lúc, Gabriel thu được rất nhiều thông tin hữu dụng, giả sử như tiệm rèn nào thích hợp để đặt hàng khôi giáp, thương nhân nào đang bán một món vũ khí ma pháp, tính cách của kỵ sĩ trưởng ra sao, biên đội nào khá an toàn…
Buôn chán chuyện thời sự chiến tranh, hai tên khốn lại quay sang chém truyện tình yêu nam nữ mà hồn nhiên bỏ qua đang có mấy chức nghiệp giả tức đến xì khói đang đợi ở bên ngoài.
Một lúc sau, bao đồ của Gabriel được đưa tới, hắn cũng không ngần ngại kiểm tra túi không gian trước mặt thư kí quan. Phải biết, ban nãy hắn cũng thấy không ít người có món đồ này.
Khóa trên túi vẫn còn nguyên, đồ đạc cũng đầy đủ, xem ra lo lắng trước đây là dư thừa.
Thuận tay xin một tấm bản đồ doanh trại, Gabriel rời khu quản lý. Hắn phải vội vã đi lĩnh phòng ở, có một món đồ hắn muốn sử dụng ngay sau khi trở thành chức nghiệp giả.
Nghe nói ở đây, bất kì ai ra đường mà không đeo thân phận bài sẽ lập tức tập trung chém giết. Tin tưởng các chức nghiệp giả cũng không ngại mà thu thêm một khoản thu nhập từ tài sản của một gián điệp, dù sao chiến lợi phẩm là hợp pháp.
Hồi còn ở chủ thành Phương Bắc, Gabriel đã tìm hiểu rất nhiều tin tức về mục tiêu sắp đến. Thế nhưng cho đến khi chân chính nhìn thấy toàn cảnh doanh trại, hắn vẫn không nhịn được mà hít lạnh.
Nếu đây thực sự chỉ là quy mô của một đơn vị trinh sát, thanh niên cảm thấy mình cần phải đánh giá lại cuộc chiến tranh sắp tới.
Nơi này thực sự quá mức khổng lổ, diện tích tương đương với một trấn nhỏ, bên trong có thể chứa ít nhất 10 ngàn người, hoặc còn nhiều hơn!
Dọc đường đi, Gabriel thấy đủ các dạng người, có thương nhân hi vọng kiếm chút tiền lãi chiến tranh, ngựa xe qua lại tấp nập, có chức nghiệp giả túm năm tụm ba thảo luận những chủ để khiến máu nóng sôi trào, cũng có hộ vệ cùng người hầu đang bận rộn thực hiện chức trách. Kể từ khi chiến tranh bắt đầu, có lẽ đám người sốt sắng nhất không phải quân bộ mà là các thương nhân, như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, các tổ chức thương nhân sẽ xuất hiện ở bất cứ đâu, phục vụ bất cứ ai chỉ cầu đạt được lợi nhuận tối ưu nhất.
Trái ngược hoàn toàn với chủ thành Phương Bắc, bầu không khí chiến tranh bao phủ toàn bộ doanh trại. Mỗi người ở đây, dù lười biếng nằm phơi nắng bên đường hay lạnh nhạt tản bộ ngoài trời, đều không chút nào che giấu tâm trạng khẩn trương, vội vã. Mùi máu tanh hỗn tạp với mùi mồ hôi phảng phất khắp nơi khắp chốn.
Điều kì lạ là dù hoạt động dị thường hỗn loạn, nhưng cũng không thấy ai dám to tiếng hay tranh chấp, trị an ở đây quả thực còn tốt hơn trong thành trấn.
Vừa đi vừa miên man đánh giá xung quanh, Gabriel chợt giật mình nhận ra bản thân bị… lạc đường.
Thực ra trước khi đi, hắn có đại khái hỏi qua mấy bệnh nhân phòng bên đường tới nơi đăng kí, thế nhưng có lẽ thanh niên bỏ qua một vấn đề rất quan trọng: chiến chức giả cũng không phải nghề nghiệp hoạt động trí não, ngươi có thể hi vọng mấy người thô bỉ đó tả được cái gì rõ ràng đây? Tất nhiên, ngoại trừ Odin.
Thở dài ngao ngán, thanh niên đành kéo tạm một người bên đường để hỏi thăm.
“Thứ lỗi vì làm phiền, có thể hỏi ngài một chút được không?”
“A, không sao, không sao, ta cũng đang rảnh.” Đánh giá một chút người hỏi, chiến sĩ khẽ nghiêng đầu, thông qua giọng nói có thể thấy tâm tình hắn rất tốt.
Ban nãy bởi nhìn từ đằng sau nên Gabriel không để ý, cho tới khi đối diện, thanh niên mới phát hiện thì ra người này đang đeo mặt nạ. Mặt nạ màu bạc tinh mỹ che kín cả khuôn mặt, bên trên chỉ để hở lỗ mắt và lỗ mũi. Mái tóc tím dài tới lưng mềm mại bồng bềnh, âm thanh khàn khàn trung tính, thân hình thon dài mảnh khảnh, chiến sĩ lộ ra quyến rũ mê người.
“Đây… là một người phụ nữ?” Ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong lòng, thanh niên không tự chủ được mà đánh giá vóc dáng đối phương mong tìm được câu trả lời.
…
“E hèm.” Để ý thấy vẻ mặt sửng sốt của thanh niên, lại cảm nhận ánh mắt như có như không liếc qua bộ ngực mình, chiến sĩ ho khan một tiếng nhắc nhở.
Thất thố… thật quá mất mặt, Gabriel thầm mắng bản thân quên sạch lễ nghi. Sự việc lần này hắn chỉ có thể đổ lỗi cho tuổi trẻ nhiều tinh lực, không phải tinh trùng lên não, thật sự không phải.
“Tha thứ cho ta, sắc đẹp của ngài làm ta mê mẩn, tiểu thư, vẻ đẹp của…”
“Ta là nam.”
“Phải phải, là nam nhân, công tử, vẻ đẹp của ngài như chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt… xin lỗi, phải chăng ta vừa nghe nhầm, ngài là nam?!”
“Nam nhân chân chính, ừm, thế nhưng ta cũng không ngại nhận lời khen ngợi của ngài.”
“…Cám ơn sự rộng lượng của ngài.”
“Không sao, ta quen rồi.” Mắt đẹp chớp động sau mặt nạ, cử chỉ nữ tính ấy khiến Gabriel hơi thấy rợn rợn người. “Vậy, ngài muốn hỏi ta vấn đề gì?”
“Cũng không có gì to tát, thú thực là… ta lạc đường. Ngài có thể chỉ cho ta đường đến nơi báo danh được không?”
“A a, xem thân phận bài này, ngài vừa nằm viện?” Hơi gập người xuống xem xét mảnh đồng trước ngực thanh niên, chiến sĩ như cô gái nhà bên hỏi thăm bằng hữu.
“Thật xấu hổ, ta bị trọng thương khi đang tới đây báo danh.”
“Ta hiểu.” Thật sâu nhìn thanh niên, trong mắt chiến sĩ hơi có ý cười, lại có chút chút hoài niệm ẩn sâu trong giọng nói. “Đi thôi, thuận tiện ta cũng qua đó có chút việc.”
“Vô cùng cảm kích.”
Gabriel cũng không vì bộ dáng gầy yếu của đối phương mà đánh giá thấp người này, chiến sĩ có vẻ phi thường rõ ràng lộ tuyến nơi đây, phải biết, cũng không phải ai cũng có thể sống sót mà nhớ kĩ lộ tuyến cả doanh trại. Hơn nữa, xem thẻ bài thân phận thì người này là một sĩ quan.
“Theo ta thấy, nơi này đã tụ tập không dưới 15 ngàn người, lại dị thường hỗn tạp, đủ các loại giai tầng, tại sao lại không thấy ai phát sinh xung đột? Phải biết có một số chức nghiệp giả rất nóng tính, chỉ một xung đột nhỏ cũng có thể dẫn phát chém giết.”
“Về vấn đề này, phải nói tất cả là nhờ kỵ sĩ trưởng đại nhân của chúng ta.” Chiến sĩ có vẻ rất quen thuộc kỵ sĩ trưởng, trong giọng nói của hắn không che giấu sự giễu cợt.
“Ta còn nhớ như in hôm đó, có vài tên điên cậy mình là chức nghiệp giả cấp hai mà la lối om sòm giữa đường, đúng lúc kỵ sĩ trưởng đi qua. Kết quả… ừm, ngài thử đoán đoán xem.”
Chần chừ một lúc, thanh niên làm một động tác giơ tay cứa cổ rồi đưa mắt dò hỏi chiến sĩ. Xuyên qua mặt nạ nhìn vào đôi mắt màu đỏ đậm, Gabriel biết mình đoán đúng.
“Ai~ xem ra câu hỏi này quá dễ để trả lời, không tính, không tính.” Quơ tay bày tỏ sự bất mãn, chiến sĩ dùng ngón cái chỉ chỉ về phía sau, giọng nói không ngừng than thở: “Mấy tên đó quá xui xẻo, lại chọc phải người không nên chọc. Theo con đường này tới quảng trường, ngươi sẽ thấy hai nửa của bọn họ được đinh trên cọc gỗ…”
“Hai… nửa?” Rùng mình, Gabriel không nhịn được mà hỏi lại.
“Ừ, bị xé đôi. Máu me lênh láng, đáng thương là bọn họ còn chưa chết ngay, bị sống sờ sờ mà đinh vào trên tường. Ai~ mấy tên đáng thương.” Lại một lần nữa cảm thán, xem ra chiến sĩ mặt nạ cũng là một người đa sầu đa cảm.
“Mà thôi, đến nơi rồi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện khiến thơi gian trôi qua nhanh chóng, hoặc cũng có thể là địa điểm cũng không xa, chỉ xuyên qua vài con đường nhỏ, chiến sĩ đã đưa Gabriel tới nơi quản lý. Chào tạm biệt nhau rồi mỗi người đi một ngả, Gabriel còn tinh mắt để ý thấy chiến sĩ đi vào sâu bên trong, nơi đó chỉ dành cho nhân viên nội bộ.
Dọc hành lang tới phòng đăng kí, Gabriel có thể thấy rất nhiều chức nghiệp giả tới cùng mục đích. Phần nhiều là học đồ, cũng có số ít là cấp một, thậm chí có lác đác vài chức nghiệp giả cấp hai. Trong đó, không chỉ có kỵ sĩ, mà còn có đủ các loại nghề nghiệp khác: chiến sĩ, ám sát giả, thi pháp giả… Cũng đúng thôi, chỉ cần ngươi có thể cưỡi ngựa chiến đấu, vậy ngươi được gọi là kỵ binh.
Đã là buổi trưa nhưng nơi đăng kí vẫn có người tấp nập ngược xuôi, xem ra thư kí quan cũng không phải một nghề dễ làm.
“D175 tới phòng 011.”
Chờ khoảng nửa tiếng đã tới phiên Gabriel, thanh niên vội vã đi vào buồng đăng kí. Đây là một căn phòng hẹp có hai cửa, một cho khách và một dành cho nhân viên, cả hai người được ngăn cách bởi một bức tường trong suốt.
Ngồi trên ghế, thanh niên bắt đầu thủ tục ghi danh. Cũng không có gì nhiều, ghi tên tuổi, xuất thân, chức nghiệp, mọi dữ liệu về ngươi đã được ghi chép đầy đủ trong máy tính, việc duy nhất cần phải làm là xác nhận lại thân phận.
“Mời nhận.” Thư kí quan trẻ tuổi đưa cho Gabriel một thẻ bài bằng đồng, bên trên có khắc vẽ chằng chịt hoa văn. Thực ra, thứ này cũng không có gì phức tạp, ma văn chằng chịt bên trên chỉ là để dọa người, thẻ bài chỉ có tác dụng duy nhất là cung cấp dữ liệu của chủ nhân nó cho người kiểm tra.
Theo hướng dẫn, thanh niên nhỏ một giọt máu lên trên thẻ đồng, giọt máu vừa rơi xuống lập tức bị hấp thu hết, văn lộ bên trên cũng theo đó mà chuyển sang màu đỏ xanh. Tiếp sau đó, thư kí quan sẽ nhập số thẻ vào máy. Thủ tục kết thúc chỉ trong vài phút.
Cung kính trả lại thẻ bài cho Gabriel, thư kí quan không quên nhắc nhở:
“Chức nghiệp giả đại nhân, ngày mai sẽ có phân phối biên đội cho ngài, mời kiểm tra thông tin.”
“Ừ, ngoài ra, ta cần nhận đồ đạc được gửi trước.”
“Xin hỏi ngài có giấy tờ chứng minh không.”
“Đây.”
Thanh niên lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy nhỏ rồi đưa cho thư kí quan, bên trên có con dấu của nữ bác sĩ. Người sau đưa tay tùy tiện đón nhận tờ giấy, sau đó mặt hắn biến sắc.
“Xin chờ một chút, đồ đạc của ngài sẽ lập tức được đưa tới.”
“Cảm ơn.”
“…”
“Xin hỏi, ngài là như thế nào với vị bác sĩ kia?”
“Cũng không có gì, ta là bệnh nhân của nàng.” Nhạy bén bắt được chút kiêng kỵ trong mắt thư kí quan, tính tò mò của Gabriel lại nổi lên. “Có vấn đề gì sao?”
Thở nhẹ trong lòng xác nhận lại suy đoán, thư kí quan trả lời, trong giọng nói có chút đồng tình:
“Ngài rất nổi tiếng, mấy hôm nay cả doanh trại không ai không biết… nữ bác sĩ có một món đồ chơi mới.”
“Nàng rất nổi tiếng?”
“Thưa ngài, nàng là đóa hoa của cả doanh trại.” Thư kí quan trịnh trọng trả lời, thái độ vô cùng nghiêm túc. Xem ra nhân duyên của nữ bác sĩ cũng rất tốt.
Nhắc tới nữ bác sĩ, Gabriel không kìm được mà tưởng tượng cảnh nàng chữa trị cho mình, tai hắn theo đó mà đỏ lên. Thế nhưng, ảo tưởng tự sướng của thanh niên cũng không thể giấu được tuệ nhãn của thư kí quan.
“Lời khuyên chân thành dành cho ngài, nếu không muốn chết thì yên tâm mà nghe lời nàng làm việc.”
“Có thể nói cho ta lý do sao?”
“Cái này…” Lấy tay vân vê cằm, quan quân hơi lưỡng lự.
“Đã giúp thì giúp cho chót, mời ngài chỉ cho ta một con đường sáng.” Nhận thấy động tác nhỏ của người trước mặt, Gabriel dị thường thuần thục đưa lên một gói nhỏ. Xem động tác cũng không phải lần đầu tiên…
“Ngài thật tốt bụng, được giúp đỡ ngài là vinh hạnh của ta.” Giả vờ đưa đẩy mấy câu, thư kí quan nhanh tay nhét túi tiền vào người, ngón tay nhanh chóng ma sát ước chừng lượng tiền trong gói. Xem ra thanh niên trước mặt cũng có chút sâu xa với quý tộc, kỵ sĩ bình thường cứng nhắc và nguyên tắc chắc chắn sẽ không làm thế. Hắn làm động tác vừa rồi phi thương bí mật để thử thanh niên, kết quả là người sau đáp lại phi thường hoàn mỹ, nguyên tắc nhưng không cứng nhắc, xem ra có thể báo cáo lên trên được rồi.
“Nghe nói, xin nhớ, chỉ là nghe nói thôi, kỵ sĩ trưởng có ý tứ với nữ bác sĩ từ lâu rồi. Chỉ là hình như vị kia đã có người yêu.”
“Ha ha, yên tâm, chuyện này ta nghe được ai đó thảo luận ngoài đường.”
Lại tán phét với thư kí quan một lúc, Gabriel thu được rất nhiều thông tin hữu dụng, giả sử như tiệm rèn nào thích hợp để đặt hàng khôi giáp, thương nhân nào đang bán một món vũ khí ma pháp, tính cách của kỵ sĩ trưởng ra sao, biên đội nào khá an toàn…
Buôn chán chuyện thời sự chiến tranh, hai tên khốn lại quay sang chém truyện tình yêu nam nữ mà hồn nhiên bỏ qua đang có mấy chức nghiệp giả tức đến xì khói đang đợi ở bên ngoài.
Một lúc sau, bao đồ của Gabriel được đưa tới, hắn cũng không ngần ngại kiểm tra túi không gian trước mặt thư kí quan. Phải biết, ban nãy hắn cũng thấy không ít người có món đồ này.
Khóa trên túi vẫn còn nguyên, đồ đạc cũng đầy đủ, xem ra lo lắng trước đây là dư thừa.
Thuận tay xin một tấm bản đồ doanh trại, Gabriel rời khu quản lý. Hắn phải vội vã đi lĩnh phòng ở, có một món đồ hắn muốn sử dụng ngay sau khi trở thành chức nghiệp giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.