Kỵ Sĩ Khải Huyền

Quyển 1 - Chương 18: Khôi phục

Hoàng Thổ

09/05/2014

Lúc tỉnh lúc mê, những tiếng vo ve không ngừng quanh quẩn bên tai, ồn ào và vô nghĩa.

Bóng tối bao phủ ý thức hắn.

Thân thể chết lặng.

Giác quan gần như dừng lại.

Hắn chỉ biết mình được nâng lên ngựa rồi chở đi.

Sau đó thì sao?

Hắn không rõ chuyện gì sắp xảy ra với bản thân.

Xem như… được cứu đi???

---

“#%#@”

Âm thanh thầm thì đánh thức Gabriel.

Mờ mịt tỉnh giấc, hắn cố gắng nâng mi nhưng không thể, mí mắt nặng trĩu như thể ngàn cân.

“…Bác sĩ, tình hình hắn như thế nào rồi?”

“Nga, không có việc gì.”

Sát bên thanh niên, hai người đang nói chuyện với nhau, một vị là bác sĩ, người còn lại hình như đang hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của Gabriel. Tuy nhiên, giọng nói rất lạ tai, lục lọi ký ức hỗn loạn, thanh niên nhớ chưa từng gặp người này.

“Cánh tay hắn…”

“Đã chữa lành.”

“Còn về con ngựa…?”

“…Con ngựa, con ngựa nào?”

“Con ngựa chúng ta đem tới cho ngài…”

“Nga”

“Là con chiến mã lông đen tuyền, bốn vó có màu lam.”

“Nga”

“Tổ tông của ta, van ngài đừng giả ngu nữa. Mời ngài nói chút gì đó đi~ chẳng lẽ…”

“Chẳng lẽ cái gì, ngươi có ý kiến? Còn nữa, ngươi nói ai giả ngu?”

“Chẳng lẽ ngài thịt con ngựa rồi?”

Bộp~

Tiếng da thịt đập vào kim loại.

“Ai u, tên khốn, ai cho ngươi né tránh! Đứng nguyên.”

“…”

Cốp!

“Thoải mái, ngươi có thể đi.”

“Con ngựa…”

“Dài dòng~ ta đã bảo không có việc gì là sẽ không có việc gì! ...Ngươi xem, ngươi làm hắn tỉnh rồi đây này.”

“Lại không phải bởi ngài hét lên.” Âm thanh lẩm bẩm rất nhẹ, nhưng có lẽ bởi xung quanh quá yên tĩnh, toàn văn vẫn truyền tới tai Gabriel, và tất nhiên là cả bác sĩ.

“Ngươi muốn chết!”

Phập!



Tiếng da thịt bị xuyên thủng.

Gabriel chỉ thấy cánh tay đau nhói rồi tiếp tục hôn mê. Bên tai truyền tới tiếng bác sĩ quát mắng người kia.

“Mẹ cha của ta ơi, bổn đại nhân gặp phải lang băm?! Xui xẻo~” – Đây là ý nghĩ cuối cùng của hắn trước khi ngủ say.

---

Không biết bao lâu sau, Gabriel lần nữa tỉnh giấc.

Từ từ nâng mi đánh giá xung quanh, hắn thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, ngăn nắp và sạch sẽ là ấn tượng đầu tiên của bệnh nhân khi được đưa vào nơi đây. Khắp không gian tràn đầy hương vị thuốc và dược thảo, mùi thơm phảng phất khiến người ngửi an thần thoải mái.

Thanh niên nằm trên một chiếc giường nhỏ, cả người bị quấn đầy băng vải như một con búp bê cỡ lớn, trông vô cùng khôi hài. Nơi duy nhất trên người hắn có vẻ lành lạnh là bộ mặt, xin đừng hỏi tại sao hắn lại biết? Bởi đây là nơi duy nhất không có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Két~

Tiếng cửa gỗ đẩy ra thu hút sự chú ý của thanh niên.

Một nữ nhân chậm rãi bước vào.

Đôi mắt màu nâu to tròn lung linh, mái tóc màu bích lục suôn dài tới eo, khuôn mặt trái xoan cùng mũi dọc dừa. Chiếc áo bác sĩ màu trắng cũng không thể che khuất vóc người lồi lõm hấp dẫn của nàng. Đây là một nữ nhân xinh đẹp, thế nhưng sẽ không ai vì thế mà dám tới trêu ghẹo nàng: chỉ tấm huy chương học giả cấp một trên ngực kia cũng có thể xua tan bất kì rắc rối không cần thiết.

“Ồ, đã tỉnh?”

Khẽ kêu lên kinh ngạc bởi tốc độ khôi phục ngoài dự đoán của Gabriel, tuy nhiên, ánh mắt mà nữ bác sĩ dùng để nhìn hắn lại không có dù chỉ một chút bất ngờ, thay vào đó là … tò mò? Phải, ánh mắt của một đứa trẻ thấy món đồ chơi mình thích!

Mỉm cười từ ái, nàng ân cần xem xét tình trạng của hắn, tựa như cái nhìn ban nãy chỉ là ảo giác của thanh niên.

“Mà cũng tốt. Đúng dịp có người tới thăm ngươi.”

Theo lời nói của nàng, thanh niên mới chú ý tới phía sau cánh cửa. Odin đang đứng đó, số lượng băng vải quấn quanh cũng không kém đồng bạn mình là mấy, ừ, duy nhất khác biệt là hắn có thể đi lại. Trên trán, hai vai, vùng ngực, một bên chân, toàn bộ đều quấn quanh từng vòng băng vải dày cộp, ma văn phía trên lúc sáng lúc tối chứng tỏ vết thương đang không ngừng được chữa trị.

“Hai người nói chuyện, ta đi trước.”

Bỏ lại hai thanh niên trong gian phòng cùng ánh mắt ám muội, nữ bác sĩ vội vàng rời đi. Có lẽ nàng đang rất bận.

“Chúc mừng sống sót.” Trầm mặc đánh giá đồng bạn một lúc, Odin đột nhiên mở miệng, xem ra ranh giới sinh tử cũng không thể khiến hắn nói nhiều thêm chút nào.

“Chúc mừng kế hoạch thành công.” Gabriel nhếch miệng cười, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết luôn rất tuyệt vời và kích thích, hắn không nhịn được mà bắt đầu nói giỡn:

“Ha, đáng tiếc ngươi không thể tới nhặt xác ta.”

“Ừ, vô cùng tiếc nuối.” Odin lạnh nhạt trả lời, người không biết cứ tưởng hắn nói thật, thế nhưng Gabriel biết, đồng bạn mình đang cố gắng đùa bằng năng khiếu hài hước đáng thương của hắn. “Trưởng quan đã kể với ta về chuyện hôm đó, hắn đánh giá cao năng lực tác chiến của ngươi, lấy cảnh giới học đồ cầm chân một chức nghiệp giả cấp hai… rất giỏi.”

“Ha ha, may mắn, là may mắn thôi.” Thanh niên bắt đầu khiêm tốn, thế nhưng bộ dáng bán đứng suy nghĩ trong lòng, bản mặt kia như đang ám chỉ “cứ khen ta nữa đi, ta không ngại đâu.”

Hiển nhiên, Gabriel quên mất người đối diện là ai, khóe miệng hơi nghiêng, thanh niên mặt lạnh nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“…Thôi thôi, làm ơn đừng cười, quá thê thảm, haiz, làm bạn với ngươi ta cảm thấy năng khiếu hài hước của mình càng ngày càng kém.” Thanh niên thở dài, bộ dáng rất muốn ăn đòn.

“Trên thực tế, ngươi không có.”

“Ta cũng nghĩ vậy.”

“Ha ha ha…”

Tiếng cười vui sướng vang lên trong phòng, không khí trầm muộn sau cuộc chiến cũng theo đó mà xua tan. Hai người cũng hiểu, cho đến lúc này, cuộc chiến của mấy hôm trước mới thực sự chấm dứt, bọn họ có thể buông lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần. Nụ cười gượng gạo trên môi, lần đầu tiên thanh niên thấy Odin ngập ngừng muốn nói lại thôi, thế rồi như đã hạ quyết tâm, hắn trịnh trọng nói với Gabriel:

“Chúc mừng trở thành chính thức chức nghiệp giả.” Lời chúc mừng chất phác không chút hoa mỹ, thế nhưng, đây là lời chúc chân thành nhất mà thanh niên được nhận, phải biết, Odin cũng không giỏi khen ngợi người khác.

“Ngươi phát hiện?”

“Thiên phú.”

“Thiên phú gì mà thực dụng vậy, chỉ liếc mắt là nhìn ra cảnh giới của ta? … Từ từ, ngươi lặp lại? Thiên phú? Chẳng lẽ…”

“Đúng vậy, đừng kích động, sẽ ảnh hưởng tới vết thương.”

Dùng thiên phú cảm giác đánh giá đồng bạn, thanh niên phát hiện khí tức của người này trở nên mãnh mẽ rõ rệt, như biển cả rộng lớn khôn cùng, khí tức mênh mông, sâu không lường được. Dù cả người còn đang mang thương nhưng Odin cho hắn cảm giác được nguy hiểm, cực độ nguy hiểm! Rất may, hai người cũng không cần thực sự chém giết.

“Xem ra lần đó ngươi cũng có đột phá.”

“Không có gì to tát, dù sao ta kẹt ở cảnh giới này đã được hai tháng năm ngày, trận chiến đó… khi chiến đấu với ba người kia thì bản thân cũng có thu hoạch không nhỏ.”



“Vậy ba tên kia thì sao?”

“Bị ta giết chết.”

Sự việc được Odin mô tả tựa như đang thái rau chặt thịt, giản lược hết mức, thế nhưng Gabriel biết tình cảnh chắc chắn cũng không nhẹ nhàng như vậy. Cứ nhìn vết thương trên người tên kia là biết.

“Haiz, người với người chênh lệch đến thế là cùng.” Gabriel triệt để bó tay rồi, nếu chiến tích cầm chân một chức nghiệp giả cấp hai đáng giá để tự hào, vậy một mình chém giết ba chức nghiệp giả cấp một tính là gì? Phải biết, Gabriel có thể đợi được tới cứu viện cũng bởi có rất nhiều yếu tố may mắn bên trong… Nghĩ tới đây, Gabriel đột nhiên nhớ tới Đạp Phong, hắn vội vàng hỏi đồng bạn:

“Đúng rồi! Đạp Phong, chiến mã của ta sao rồi?”

“Bình tĩnh, ngươi có thể yên tâm, nó… không có vấn đề gì, có lẽ vậy, nữ bác sĩ đang chăm sóc nó.”

Thế nhưng, càng nghe Odin nói, Gabriel càng cảm thấy không đúng. Đợi đến lúc nghe xong câu nói, mặt hắn đã tái nhợt.

“Ta đang nghe nhầm phải không? Mời ngươi nói ta đang nghe nhầm… Ngươi, Odin, vừa dùng từ “có lẽ”. Chết tiệt, ngươi chưa bao giờ từng dùng từ đó!”

“…Dù danh tiếng nữ bác sĩ trong doanh không tốt lắm, nhưng nàng vẫn luôn giữ lời. Nếu ngươi lo lắng, có thể đợi chút nữa hỏi nàng ta.”

Nhắc tới nữ bác sĩ, lập tức sau cánh cửa có tiếng gọi của nữ bác sĩ vọng vào, kèm theo đó là âm thanh đẩy cửa.

“Này, hết giờ thăm bệnh rồi.”

“Cám ơn bác sĩ.” Hai người lễ phép chào hỏi nữ nhân, dù sao thì lấy lòng một vị bác sĩ có y thuật cao minh không bao giờ là xấu.

“A a, không cần cám ơn ta.”

“Là ngài cứu chúng ta.” Gabriel chân thành trả lời, thế nhưng hắn không để ý thấy khóe miệng hơi giật giật của Odin.

Liếc nhìn Odin, lại đánh giá thật kỹ thanh niên đang nằm trên giường, nữ bác sĩ vui vẻ cười to:

“Ha ha, thú vị, hai người các ngươi thật thú vị. Xem ra đồng bạn còn chưa kịp nói gì với ngươi.”

“Mà không sao, từ từ rồi ngươi sẽ biết.”

Dứt lời, nàng vung tay đẩy Odin ra ngoài, sau đó tung tăng rời đi, thân thể như không có trọng lượng. Khắp hành lang vang vọng tiếng cười trong trẻo, đây là tín hiệu chứng tỏ hôm nay tâm trạng nữ bác sĩ rất tốt, các bệnh nhân lão thành cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà an tâm điều trị.

Có người vui sẽ có kẻ buồn!

Trong một gian phòng bệnh có một thanh niên đang đau khổ suy nghĩ lung tung...

---

Ngoái đầu nhìn lại căn biệt thự ba tầng dùng làm bệnh viện, Gabriel lại một lần nữa cảm thán thành tựu rực rỡ của ma đạo văn minh. Ai có thể nghĩ đến một trại kỵ binh trinh sát lại có thể được xây dựng tương đương với một trang viên? Tường cao làm bằng hắc thạch, hào sâu nuôi đầy cá dữ, bệnh viện, nhà kho, tất cả đều đầy đủ, nơi đây càng giống một cứ điểm quân sự hơn là một trại lính trinh sát. Theo thông tin thanh niên nghe được, tất cả đều là ý tưởng của vị kỵ sĩ trưởng. Kiên trì, kỉ luật, thông thái là ấn tượng của hắn về vị đại nhân kia.

Lúc này đây, Gabriel vừa được phép xuất viện, đã ba ngày kể từ khi thanh niên tới trại kỵ binh.

Thời đại này thân thể con người đã đươc nghiên cứu hoàn toàn thấu triệt, trên lý thuyết, chỉ cần ngươi còn một hơi cũng có thể cứu! Khi được đưa về, Gabriel đã rất nguy kịch, mất máu nghiêm trọng cộng thêm dùng sức quá độ khiến hắn lâm vào chiều sâu hôn mê. Vậy mà chỉ sau mấy hôm, hắn lại có thể nhảy nhót vung kiếm như bình thường. Ca ngợi y học!

Nữ bác sĩ cũng có giải thích vấn đề này, thực tế, thương thế của hắn thuộc loại ngoại thương, bởi vậy cứu trị cũng tương đối dễ dàng. Nếu thực sự chuyển thành nội thương, dù chỉ là nội thương nhẹ nhất, không có mười ngày nửa tháng ôn dưỡng khôi phục cũng đừng mong sống khá giả.

Đây có thể coi là may mắn trong xui xẻo?

Hơi nắm tay phải, hắn không thể không thừa nhận y thuật của nàng rất cao minh. Cánh tay hắn như chưa từng bị chém, ngay cả vết thương trên ngực cùng vết sẹo trên mặt đã hoàn toàn biến mất, ừ, cả vết thương trên đùi nữa… khoan khoan, vết thương trên đùi? Trên đùi! Xong rồi, Gabriel cảm thấy hình như có thứ gì vừa vỡ ra, từ khi rời khỏi lâu đài nam tước, trinh tiết của hắn liên lục bị chà đạp. Tưởng tượng cảnh nữ bác sĩ xinh đẹp vừa thay băng vải vừa dùng đôi mắt trong trẻo đánh giá vóc người mình, thanh niên thấy cả người khô nóng, cũng không biết bởi xấu hổ hay bởi lý do gì khác.

“Đáng chết~ lại nghĩ lung tung!”

Đã một ngày nay, Gabriel luôn cau mày ủ dột… Odin và hắn, hai người phải kí một loạt hợp đồng không công bình để trả giá cho hành động của họ, thật lòng mà nói, thanh niên hơi hối hận vì mình là người đã bấm nút phát tín hiệu.

Tối hôm qua, khi thanh niên vừa nhận được thông báo xuất viện, gian phòng của hắn lập tức tiếp đón một vị khách lạ, một thanh niên trẻ tuổi, đây là người hỏi thăm tình hình của hắn hôm trước. Thế nhưng, Gabriel còn chưa kịp nói lời cảm kích thì đối phương đã đi trước đưa ra một loạt các yêu cầu bất hợp lý…

Hóa ra, món đồ hôm trước Gabriel dùng là đồ chơi mới do Odin phỏng chế, tên khốn khiếp đó đem hai người làm thí nghiệm! Thảo nào mà phải nửa tiếng sau viện binh mới tới… hại Gabriel đại nhân xém chết mà vẫn nghĩ ngươi là người tốt. Hơn nữa, hậu quả của việc sử dụng hàng cấm là tổ hai người phải đáp ứng trở thành thí nghiệm phẩm của nữ bác sĩ. Tất nhiên, nghiên cứu luôn phải có đối tượng trọng điểm, có vẻ như nữ bác sĩ hứng thú với thiên phú hồi phục của thanh niên hơn là cái đầu điên điên của ai đó. Bởi vậy, Odin là hàng đi kèm, hắn phụ trách hỗ trợ nữ bác sĩ nghiên cứu bạn mình.

Đáng thương hắn, một đời anh minh chết vì xui xẻo, có vẻ như nữ bác sĩ đang làm một đề tài về khả năng hồi phục của cơ thể người. Theo lời nàng thì chỉ cần nghiên cứu được chút da lông thôi cũng đủ để trở thành một học giả cấp hai, thế nhưng ai biết “da lông” của nàng cần đến mức nào?!

Cùng chung số phận còn có Đạp Phong, nữ bác sĩ nói có một mối liên hệ thần bí giữa cả hai, vật cưỡi và kỵ sĩ, vì thế mà chiến mã được vinh dự trở thành vật thí nghiệm số hai... Đã vậy, hung thủ còn hiên ngang lẫm liệt khuyên: “biết đâu năng lực hồi phục có thể thông qua mối liên hệ cộng hưởng cho vật cưỡi thì sao?”

Tin mới là lạ.

Theo hợp đồng, cứ cách một quãng thời gian, Gabriel lại phải trở về tiếp nhận dược liệu, sau đó tiếp nhận kiểm tra của nữ bác sĩ. Nửa tiếng trước, hắn vừa phải làm như vậy:

Lấy ra từ đống bình bình lọ lọ ra một chai thuốc không tên, nữ bác sĩ đổ ra vài viên từ trong chai thuốc, lại nghĩ nghĩ có vẻ như cảm thấy không đủ, nàng tăng liều lượng lên gấp đôi. Chỉ sau khi xác nhận Gabriel đã uống hết chỗ thuốc, nàng mới hài lòng cho hắn rời đi, cả quá trình phi thường đáng ngờ.

Khuôn mặt đau khổ, Gabriel xuyên qua khu vườn đầy thảo dược trước cửa bệnh viện. Hắn cần đi lãnh đồ đạc của mình, cả người hắn bị lột sạch chỉ còn lại mỗi chiếc khuyên tai khi đang nằm viện. Hắn lo lắng sẽ có người đánh chủ ý chiếc túi không gian của mình, dù sao thì nơi đây quá… ngư long hỗn tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kỵ Sĩ Khải Huyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook