Quyển 1 - Chương 42: Thiên Mã
Hoàng Thổ
02/07/2014
Đôi mắt trừng
lớn, Gabriel hoàn toàn không kịp phản ứng. Có lẽ, chỉ có một từ chính
xác để diễn tả cảm xúc của kỵ sĩ lúc này. Đó là đau! Rất đau!
Thời gian chỉ tương đương với một cái nháy mắt, thế nhưng với Gabriel, nó lại tương đương với cả thế kỷ… Nụ hôn đầu tiên của hai kiếp sống cũng không ngọt ngào như hắn tưởng tượng, thay vào đó là vô tận đau đớn! Lúc này, Gabriel chỉ hi vọng có thể đẩy nữ mục sư ra xa rồi hét to lên để phát tiết, thế nhưng… không thể. Khoảnh khắc đôi môi hai người chạm nhau, toàn thân kỵ sĩ đột nhiên cứng đờ, sau đó, dấu ấn mà nữ mục sư để lại trên người hắn bắt đầu rung động kịch liệt. Từ vị trí trái tim, hai sợi xích bạc như hai con rắn nhỏ len lỏi khắp cơ thể kỵ sĩ, nơi chúng đi qua, từng cơn đau đứt ruột truyền về ý thức. Hành hạ không chỉ là thể xác… mà là cả linh hồn.
Chỉ trong khoảnh khắc, những đường vân hình xích bạc đã lan tỏa ra toàn bộ thân thể kỵ sĩ, cứ như chúng vốn đã ở đó từ trước.
Đau đớn tới mau, mà đi cũng mau. Khi Gabriel hồi thần lại thì nữ mục sư đã rời xa hắn từ lúc nào không hay. Nhẹ liếm môi, trong ánh mắt bực bội và khó hiểu của người đối diện, nữ mục sư vươn tay gõ nhẹ vào mũ giáp kỵ sĩ.
“Chiếc mũ của ngươi quá vướng.”
“Vừa rồi…”
“Thống khổ chúc phúc. Thống khổ gây ra bởi thần thuật càng lớn thì chúc phúc càng nhiều…” Lập tức ngắt lời Gabriel, nữ mục sư nở nụ cười như mọi khi, khuôn mặt bình thản nhẹ nhàng, dường như việc vừa xảy ra là quá đỗi bình thường với nàng. Rồi khẽ liếc mắt cảnh cáo những ánh mắt bỉ ổi trong đội ngũ, nàng tiếp tục: “Nhìn xung quanh đi…Ta không nghĩ ngươi còn thời gian tiếp tục ở đây hỏi ta đâu.”
Thời gian mới chỉ trôi qua vài hô hấp sau khi bị phục kích, thế nhưng, tiền quân của đội ngũ địch đã bắt đầu tổ chức phản công trở về với hi vọng kết nối được với hậu quân. Xem ra sĩ quan bên đối phương cũng có đôi chút năng lực.
Khẽ đẩy nhẹ kỵ sĩ, nữ mục sư dõi mắt về phía trước, nơi xa, đội ngũ của Bạch Ngân vừa chạm trán với quân địch.
“Đi đi, tới với đội trưởng Bạch Ngân. Chúng ta cần một kỵ sĩ đủ mạnh để giữ trận!” Không đợi kỵ sĩ quay người, nàng đột nhiên trầm giọng: “Hơn nữa, đối phương cũng không yếu như chúng ta tưởng tượng đâu.”
Hí~ hí hí~
Như hưởng ứng câu nói của nữ mục sư, tiếng chiến mã hí dài cùng tiếng vỗ cánh lập tức vang vọng khắp hẻm núi. Từ dưới vực thẳm bên cạnh, mười ba bóng trắng vọt lên giữa lưng chừng trời, mười ba thiếu nữ áo trắng như tuyết cưỡi trên mười ba con bạch mã có cánh, mỗi người, mỗi vật đều xinh đẹp dị thường. Thế nhưng, không một chức nghiệp giả nào ở đây dám khinh thường họ, bởi tất cả đều tỏa ra khí tức của ma thú và chức nghiệp giả cấp hai.
“Ta! Kiếm sĩ Yuri, thủ lĩnh đội kiếm sĩ Thiên Mã dưới trướng nam tước Diệp Phong! Tới lấy tính mạng các ngươi!”
Trái ngược với màn xuất hiện kinh tâm động phách, câu nói của thủ lĩnh phe đối phương lại khiến mọi người ngỡ ngàng. Không phân địch ta, tất cả đều hơi sững lại trước màn giới thiệu đặc biệt ấn tượng này.
Thế nào là gà con?!
Đây là gà con! Trước khi tấn công đã nói hết ý đồ và thân phận của mình, nữ nhân kia lo không được chết quá nhanh sao?
Khô khốc nở nụ cười, Gabriel cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân còn có thể cười khẩy, kỵ sĩ có thể đảm bảo rằng: kể từ khi hắn trở thành kỵ sĩ học đồ, đây là lần đầu tiên có kẻ xưng tên trước khi chiến đấu… Đối mặt với một đám gà con coi chiến tranh như quyết đấu giữa các quý tộc, hắn còn phải sợ sao?!
Lúc này đây, kinh nghiệm chiến đấu của địch ta song phương thể hiện rõ ràng. Đối lập với vẻ trì độn của phe địch, thuộc hạ dưới quyền của Gabriel đáp trả màn trình diễn ngoạn mục vừa rồi bằng những cái liếc mắt khinh thường rồi tiếp tục công cuộc chém giết.
Trong khi đó, sự xuất hiện đột ngột của thủ lĩnh khiến binh lính đối phương nhất thời phân tâm sao lãng. Chỉ tới khi bên tai vang lên âm thanh của kim loại nhập sâu vào máu thịt cùng tiếng hét thảm của đồng bạn, đám người ô hợp mới hoảng hốt vội vàng giơ vũ khí chống đỡ. Nhưng tất cả đã quá muộn, đội hình bị phá, sĩ khí xuống thấp, phe địch liên tiếp bại lui.
Là người đứng trước nhất của đội ngũ, nhiệm vụ của kỵ sĩ là cản trở không cho kẻ địch hội quân. Tuy nhiên, hắn càng ưa thích tấn công hơn phòng thủ, đặc biệt là những lúc như thế này.
Nhờ có chúc phúc của nữ mục sư, sức chiến đấu của Gabriel tăng lên không chỉ gấp đôi ba lần.
Oanh!
Vung khiên đón đỡ công kích phép thuật bắn tới theo đường vòng cung, kỳ lạ thay, những đòn tấn công mà trước đây hắn vẫn kiêng kỵ trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Vụ nổ mạnh không mảy may tổn thương tới Gabriel hay đội ngũ đằng sau, ngược lại, chấn động của phép thuật bị kỵ sĩ thuận thế bắn ngược về trước đẩy vài binh lính đối phương xuống vực. Trên con đường nhỏ hẹp, hắn tựa như được chiến thần nhập thân, nơi kiếm đi qua, bụi vàng tung bay, không một ai cản nổi.
Khẽ liếc mắt lên cao, bằng thị lực xuất sắc của mình, kỵ sĩ có thể loáng thoáng thấy được ánh mắt phẫn nộ của nữ nhân trên trời. Lúc này, dường như nhận ra hành động của mình vừa tiếp tay cho đối thủ, khuôn mặt của nữ thủ lĩnh âm trầm đến đáng sợ.
“Lại có thể bỏ qua ta?! Được lắm, lũ rác rưởi! Ta thề sẽ dùng máu tươi của các ngươi để rửa sạch nỗi sỉ nhục ngày hôm nay!” Dừng lại một chút hít sâu áp chế cơn giận, nữ thủ lĩnh tiếp tục với giọng điệu âm lãnh, từng câu từng chữ như gằn lên bên tai từng binh lính nơi chiến trường. “Đội kiếm sĩ Thiên Mã nghe lệnh! Hãy cho lũ rác rưởi này biết sự lợi hại của chúng ta!”
“Tuân lệnh!” Lập tức, mười hai câu trả lời cùng lúc vang lên. Như có ăn ý, mười ba kỵ binh chia làm hai đường phi thẳng xuống dưới, tốc độ như lướt gió xé mây.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, không cần suy nghĩ quá nhiều, Gabriel chắc chắn bản thân sẽ phải chiến đấu với những đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay.
Hàng trăm suy nghĩ lướt nhanh qua đầu, chỉ trong nháy mắt, công kích của đối phương đã tới trước mặt hắn. Kèm theo phong áp, hai thanh kiếm sắc lạnh xuyên qua từng đợt cuồng phong đâm thẳng về khe hở nơi áo giáp kỵ sĩ, mũi kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh lục của chiến khí phụ gia.
Theo bản năng, Gabriel nghiêng đầu lùi bước né tránh rồi… đột ngột dừng lại. Ngay sau lưng hắn là đội ngũ và nữ mục sư!
“Đồng đội… sao?”
Nở nụ cười khổ, kỵ sĩ biết lựa chọn duy nhất dành cho mình là chính diện đối kháng nếu không muốn ảnh hưởng tới binh lính phía sau. Bước chân thay đổi, hắn chuyển lùi thành tiến chủ động đón nhận thế công của đối thủ.
Tập trung tinh thần, Gabriel vung mạnh kiếm và khiên trên tay về hai phương hướng bất đồng, mục tiêu là hai thanh tế kiếm đang cắt gió đâm tới. Trường kiếm hơi chếch, kỵ sĩ kịp thời vung kiếm chặn đứng một thanh kiếm đang đâm tới, tiếp đó hắn lại vung mạnh tay còn lại, tấm khiên vẽ thành đường vòng chuẩn xác đập lệch công kích còn lại. Còn kịp để phản công! Ánh mắt loé lên, kỵ sĩ nghiêng thân áp sát đối phương.
Thế nhưng, dường như hắn đã quá khinh thường đối thủ của mình. Khoảnh khắc chần chừ ban nãy khiến Gabriel phải trả một cái giá lớn. Thanh tế kiếm còn đang dây dưa với trường kiếm của kỵ sĩ đột nhiên rung lên, lưỡi kiếm như độc xà lượn quanh một vòng rồi bắn thẳng tới khe mắt nơi trung tâm mũ giáp. Tầm mắt Gabriel là một mảnh bóng bạc. Giây phút sinh tử, hắn vội vàng nghiêng đầu sang bên.
Chít~ kít~ kít~
Tiếng kim loại ma sát vang sát bên tai, đường kiếm để lại một vết thương sâu nơi má mũ giáp, âm thanh chói tai khiến thính giác của kỵ sĩ tạm thời bị vô hiệu hóa. Không kịp cảm nhận đau đớn, Gabriel cố gắng vung mạnh trường kiếm. Theo bí kĩ vận chuyển, một đám bụi vàng rải rác tán loạn khoảng không trước mặt kỵ sĩ, bao phủ thân thể đối phương khiến động tác của họ tạm thời bị trì trệ.
Còn chưa kịp thở dốc, phong áp lại trầm muộn đè ép lên người Gabriel.
Hai con Thiên Mã vẫn im hơi lặng tiếng nãy giờ đột nhiên phát lực, thân ngựa hơi vươn cao, bốn vó như bốn thanh chùy sắt nặng nề đập lên tấm khiên nhỏ bé phía dưới.
Phanh phanh phanh phanh!!!
Bốn âm thanh trầm đục liên tục vang lên, cứ sau mỗi tiếng “phanh” là kỵ sĩ lại bị đẩy lùi lại một chút. Đến khi loạt công kích kết thúc, Gabriel đã cách vị trí ban đầu một bước dài. Tuy nhiên, dường như đối phương cũng không có ý định cứ kết thúc như vậy. Ngay khi kỵ sĩ định phản công thì hai con Thiên Mã đột nhiên hí vang rồi lao vút lên trời, kèm theo những cái vỗ cánh là vô số lưỡi dao gió bắn nhanh về Gabriel và đồng đội phía sau.
Trên con đường hẹp không có chỗ để trốn tránh, không có gì bất ngờ, toàn bộ binh lính tuyến đầu lãnh trọn phép thuật bắn tới. Bằng tố chất thân thể và cảm giác nhạy bén, Gabriel hầu như chặn lại toàn bộ các đòn tần công. Thế nhưng, chỉ là gần như toàn bộ, vẫn có một vài công kích vượt qua phòng thủ của kỵ sĩ, những lưỡi giao gió được nén lại ở cường độ cao xé tan những tấm khiên thép dày cả centimet rồi để lại vô số vết thương sâu hoắm trên thân thể đám binh lính sau lưng Gabriel. Giờ phút này, uy lực của ma thú cấp hai được thể hiện rõ ràng.
Ánh mắt sầu lo, Gabriel căm tức nhìn hai con Thiên Mã đang lượn vòng trên không trung để chờ cơ hội công kích. Đối thủ phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nữa lại linh hoạt dị thường, kể từ lúc giao chiến cho tới thời điểm hiện tại, hắn vẫn luôn bị hai kiếm sĩ kia nắm giữ tiết tấu.
Buông ra kiếm khiên đã tàn tạ vì loạt công kích ban nãy, Gabriel nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái rồi tiếp tục ứng phó với một đợt phản công mới của kẻ địch dưới đất. Đằng sau hắn, đám thuộc hạ cũng bắt đầu điều chỉnh lại đội hình, từng mũi tên được bắn ra để hỗ trợ cho thân ảnh đang hết mình chiến đấu phía trước.
Trên thực tế, đối mặt với đội quân ô hợp trước mặt, Gabriel chưa từng băn khoăn sẽ gặp phải nguy hiểm. Đây không phải là chủ quan, mà là tự tin. Tự tin của chiến sĩ đã được máu tươi của kẻ địch rèn luyện. Trước khi được chúc phúc bởi thần thuật, đám người chưa từng khiến hắn cảm nhận được uy hiếp, bây giờ lại càng không.
Lúc này đây, trái ngược với bộ dạng máu me điên cuồng chém giết, Gabriel lại vô cùng thanh tỉnh. Hắn đang lo lắng một vấn đề hoàn toàn khác. Thiên phú cảm giác được phát huy tới tối đa, kỵ sĩ vừa vung vũ khí tiêu diệt những kẻ cản đường vừa tập trung chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Vừa rồi, mười ba con Thiên Mã chia làm hai hướng tấn công, sáu chặn đường đội ngũ Bạch Ngân, sáu theo nữ thủ lĩnh tấn công đám người Gabriel. Phân ra hai người quấy rầy kỵ sĩ, năm kiếm sĩ còn lại đánh thẳng về trung tâm của đội hình, nơi có nữ mục sư và các thi pháp giả.
Chỉ mới giao chiến được vài hô hấp nhưng tình cảnh nhóm người đã hết sức tệ hại. Đối mặt với kẻ địch có sức chiến đấu vượt trội hơn hẳn, phía nữ mục sư hoàn toàn yếu hơn trên mọi phương diện. Ỷ vào bên ta khuyết thiếu công kích tầm xa, đối phương không ngừng sử dụng những đòn tập kích từ trên không. Linh hoạt né tránh những phép thuật bắn tới, đám Thiên Mã như diều hâu săn mồi, cứ mỗi lần chúng lao xuống là lại xuất hiện những tiếng hét thảm thiết. Đội ngũ Địa Sư còn đỡ, ít nhất đám người đều là tinh nhuệ có thể uy hiếp tới tính mạng của Gabriel, bọn họ biết làm thế nào để sống lâu hơn người khác. Thế nhưng binh lính bình thường trong tiểu đội Kim Ngân Hoa lại không, phần lớn trong số đó đều là lính mới, cứ mỗi lần đối phương công kích, lại có người bị dính vào phạm vi phép thuật mà thiệt mạng. Có lẽ, nếu không có thần thuật của nữ mục sư cùng phép thuật của Địa Sư, trận chiến đã đến hồi ngã ngũ kể từ lần tập kích đầu tiên.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại cách kết quả đó cũng không xa. Theo thời gian trôi qua, binh lính bình thường phe ta không ngừng xuất hiện thương vong, ngược lại, sĩ khí của quân địch ngày càng lên cao. Thấy thủ lĩnh phát uy, đám hậu quân địch cũng bắt đầu tổ chức những đợt phản công lên mô đất. Tồi tệ hơn, lại có thêm vài thi pháp giả của đối phương bắt đầu hồi phục sau cơn chấn động vừa rồi để gia nhập chiến đấu. Theo âm thanh ngâm nga thần chú gia tăng, áp lực lên từng binh lính cũng ngày càng nặng nề.
Lúc này, đội ngũ Gabriel đang bị ép chặt từ hai hướng, như cô đảo giữa biển rộng đầy sóng.
Liếc mắt qua bên kia sườn núi, nơi đoàn người Bạch Ngân đang giao chiến với kẻ địch. Tình trạng bên đó cũng không khá hơn là mấy. Chỉ thấy xa xa nơi tiền quân địch, cứ hai con tạo thành một cặp, đám Thiên Mã không ngừng bay lên rồi lao xuống. Mỗi lần tấn công như thế, chúng lại tạo ra những đợt gió xoáy khủng khiếp mang theo vô số mảnh vụn của kim loại và máu thịt.
Đột nhiên, Gabriel cảm thấy trận phục kích này là một lần tấn công tự sát, được ăn cả ngã về không. Có lẽ, không chỉ mình hắn nghĩ vậy.
Thời gian chỉ tương đương với một cái nháy mắt, thế nhưng với Gabriel, nó lại tương đương với cả thế kỷ… Nụ hôn đầu tiên của hai kiếp sống cũng không ngọt ngào như hắn tưởng tượng, thay vào đó là vô tận đau đớn! Lúc này, Gabriel chỉ hi vọng có thể đẩy nữ mục sư ra xa rồi hét to lên để phát tiết, thế nhưng… không thể. Khoảnh khắc đôi môi hai người chạm nhau, toàn thân kỵ sĩ đột nhiên cứng đờ, sau đó, dấu ấn mà nữ mục sư để lại trên người hắn bắt đầu rung động kịch liệt. Từ vị trí trái tim, hai sợi xích bạc như hai con rắn nhỏ len lỏi khắp cơ thể kỵ sĩ, nơi chúng đi qua, từng cơn đau đứt ruột truyền về ý thức. Hành hạ không chỉ là thể xác… mà là cả linh hồn.
Chỉ trong khoảnh khắc, những đường vân hình xích bạc đã lan tỏa ra toàn bộ thân thể kỵ sĩ, cứ như chúng vốn đã ở đó từ trước.
Đau đớn tới mau, mà đi cũng mau. Khi Gabriel hồi thần lại thì nữ mục sư đã rời xa hắn từ lúc nào không hay. Nhẹ liếm môi, trong ánh mắt bực bội và khó hiểu của người đối diện, nữ mục sư vươn tay gõ nhẹ vào mũ giáp kỵ sĩ.
“Chiếc mũ của ngươi quá vướng.”
“Vừa rồi…”
“Thống khổ chúc phúc. Thống khổ gây ra bởi thần thuật càng lớn thì chúc phúc càng nhiều…” Lập tức ngắt lời Gabriel, nữ mục sư nở nụ cười như mọi khi, khuôn mặt bình thản nhẹ nhàng, dường như việc vừa xảy ra là quá đỗi bình thường với nàng. Rồi khẽ liếc mắt cảnh cáo những ánh mắt bỉ ổi trong đội ngũ, nàng tiếp tục: “Nhìn xung quanh đi…Ta không nghĩ ngươi còn thời gian tiếp tục ở đây hỏi ta đâu.”
Thời gian mới chỉ trôi qua vài hô hấp sau khi bị phục kích, thế nhưng, tiền quân của đội ngũ địch đã bắt đầu tổ chức phản công trở về với hi vọng kết nối được với hậu quân. Xem ra sĩ quan bên đối phương cũng có đôi chút năng lực.
Khẽ đẩy nhẹ kỵ sĩ, nữ mục sư dõi mắt về phía trước, nơi xa, đội ngũ của Bạch Ngân vừa chạm trán với quân địch.
“Đi đi, tới với đội trưởng Bạch Ngân. Chúng ta cần một kỵ sĩ đủ mạnh để giữ trận!” Không đợi kỵ sĩ quay người, nàng đột nhiên trầm giọng: “Hơn nữa, đối phương cũng không yếu như chúng ta tưởng tượng đâu.”
Hí~ hí hí~
Như hưởng ứng câu nói của nữ mục sư, tiếng chiến mã hí dài cùng tiếng vỗ cánh lập tức vang vọng khắp hẻm núi. Từ dưới vực thẳm bên cạnh, mười ba bóng trắng vọt lên giữa lưng chừng trời, mười ba thiếu nữ áo trắng như tuyết cưỡi trên mười ba con bạch mã có cánh, mỗi người, mỗi vật đều xinh đẹp dị thường. Thế nhưng, không một chức nghiệp giả nào ở đây dám khinh thường họ, bởi tất cả đều tỏa ra khí tức của ma thú và chức nghiệp giả cấp hai.
“Ta! Kiếm sĩ Yuri, thủ lĩnh đội kiếm sĩ Thiên Mã dưới trướng nam tước Diệp Phong! Tới lấy tính mạng các ngươi!”
Trái ngược với màn xuất hiện kinh tâm động phách, câu nói của thủ lĩnh phe đối phương lại khiến mọi người ngỡ ngàng. Không phân địch ta, tất cả đều hơi sững lại trước màn giới thiệu đặc biệt ấn tượng này.
Thế nào là gà con?!
Đây là gà con! Trước khi tấn công đã nói hết ý đồ và thân phận của mình, nữ nhân kia lo không được chết quá nhanh sao?
Khô khốc nở nụ cười, Gabriel cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân còn có thể cười khẩy, kỵ sĩ có thể đảm bảo rằng: kể từ khi hắn trở thành kỵ sĩ học đồ, đây là lần đầu tiên có kẻ xưng tên trước khi chiến đấu… Đối mặt với một đám gà con coi chiến tranh như quyết đấu giữa các quý tộc, hắn còn phải sợ sao?!
Lúc này đây, kinh nghiệm chiến đấu của địch ta song phương thể hiện rõ ràng. Đối lập với vẻ trì độn của phe địch, thuộc hạ dưới quyền của Gabriel đáp trả màn trình diễn ngoạn mục vừa rồi bằng những cái liếc mắt khinh thường rồi tiếp tục công cuộc chém giết.
Trong khi đó, sự xuất hiện đột ngột của thủ lĩnh khiến binh lính đối phương nhất thời phân tâm sao lãng. Chỉ tới khi bên tai vang lên âm thanh của kim loại nhập sâu vào máu thịt cùng tiếng hét thảm của đồng bạn, đám người ô hợp mới hoảng hốt vội vàng giơ vũ khí chống đỡ. Nhưng tất cả đã quá muộn, đội hình bị phá, sĩ khí xuống thấp, phe địch liên tiếp bại lui.
Là người đứng trước nhất của đội ngũ, nhiệm vụ của kỵ sĩ là cản trở không cho kẻ địch hội quân. Tuy nhiên, hắn càng ưa thích tấn công hơn phòng thủ, đặc biệt là những lúc như thế này.
Nhờ có chúc phúc của nữ mục sư, sức chiến đấu của Gabriel tăng lên không chỉ gấp đôi ba lần.
Oanh!
Vung khiên đón đỡ công kích phép thuật bắn tới theo đường vòng cung, kỳ lạ thay, những đòn tấn công mà trước đây hắn vẫn kiêng kỵ trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Vụ nổ mạnh không mảy may tổn thương tới Gabriel hay đội ngũ đằng sau, ngược lại, chấn động của phép thuật bị kỵ sĩ thuận thế bắn ngược về trước đẩy vài binh lính đối phương xuống vực. Trên con đường nhỏ hẹp, hắn tựa như được chiến thần nhập thân, nơi kiếm đi qua, bụi vàng tung bay, không một ai cản nổi.
Khẽ liếc mắt lên cao, bằng thị lực xuất sắc của mình, kỵ sĩ có thể loáng thoáng thấy được ánh mắt phẫn nộ của nữ nhân trên trời. Lúc này, dường như nhận ra hành động của mình vừa tiếp tay cho đối thủ, khuôn mặt của nữ thủ lĩnh âm trầm đến đáng sợ.
“Lại có thể bỏ qua ta?! Được lắm, lũ rác rưởi! Ta thề sẽ dùng máu tươi của các ngươi để rửa sạch nỗi sỉ nhục ngày hôm nay!” Dừng lại một chút hít sâu áp chế cơn giận, nữ thủ lĩnh tiếp tục với giọng điệu âm lãnh, từng câu từng chữ như gằn lên bên tai từng binh lính nơi chiến trường. “Đội kiếm sĩ Thiên Mã nghe lệnh! Hãy cho lũ rác rưởi này biết sự lợi hại của chúng ta!”
“Tuân lệnh!” Lập tức, mười hai câu trả lời cùng lúc vang lên. Như có ăn ý, mười ba kỵ binh chia làm hai đường phi thẳng xuống dưới, tốc độ như lướt gió xé mây.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, không cần suy nghĩ quá nhiều, Gabriel chắc chắn bản thân sẽ phải chiến đấu với những đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay.
Hàng trăm suy nghĩ lướt nhanh qua đầu, chỉ trong nháy mắt, công kích của đối phương đã tới trước mặt hắn. Kèm theo phong áp, hai thanh kiếm sắc lạnh xuyên qua từng đợt cuồng phong đâm thẳng về khe hở nơi áo giáp kỵ sĩ, mũi kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh lục của chiến khí phụ gia.
Theo bản năng, Gabriel nghiêng đầu lùi bước né tránh rồi… đột ngột dừng lại. Ngay sau lưng hắn là đội ngũ và nữ mục sư!
“Đồng đội… sao?”
Nở nụ cười khổ, kỵ sĩ biết lựa chọn duy nhất dành cho mình là chính diện đối kháng nếu không muốn ảnh hưởng tới binh lính phía sau. Bước chân thay đổi, hắn chuyển lùi thành tiến chủ động đón nhận thế công của đối thủ.
Tập trung tinh thần, Gabriel vung mạnh kiếm và khiên trên tay về hai phương hướng bất đồng, mục tiêu là hai thanh tế kiếm đang cắt gió đâm tới. Trường kiếm hơi chếch, kỵ sĩ kịp thời vung kiếm chặn đứng một thanh kiếm đang đâm tới, tiếp đó hắn lại vung mạnh tay còn lại, tấm khiên vẽ thành đường vòng chuẩn xác đập lệch công kích còn lại. Còn kịp để phản công! Ánh mắt loé lên, kỵ sĩ nghiêng thân áp sát đối phương.
Thế nhưng, dường như hắn đã quá khinh thường đối thủ của mình. Khoảnh khắc chần chừ ban nãy khiến Gabriel phải trả một cái giá lớn. Thanh tế kiếm còn đang dây dưa với trường kiếm của kỵ sĩ đột nhiên rung lên, lưỡi kiếm như độc xà lượn quanh một vòng rồi bắn thẳng tới khe mắt nơi trung tâm mũ giáp. Tầm mắt Gabriel là một mảnh bóng bạc. Giây phút sinh tử, hắn vội vàng nghiêng đầu sang bên.
Chít~ kít~ kít~
Tiếng kim loại ma sát vang sát bên tai, đường kiếm để lại một vết thương sâu nơi má mũ giáp, âm thanh chói tai khiến thính giác của kỵ sĩ tạm thời bị vô hiệu hóa. Không kịp cảm nhận đau đớn, Gabriel cố gắng vung mạnh trường kiếm. Theo bí kĩ vận chuyển, một đám bụi vàng rải rác tán loạn khoảng không trước mặt kỵ sĩ, bao phủ thân thể đối phương khiến động tác của họ tạm thời bị trì trệ.
Còn chưa kịp thở dốc, phong áp lại trầm muộn đè ép lên người Gabriel.
Hai con Thiên Mã vẫn im hơi lặng tiếng nãy giờ đột nhiên phát lực, thân ngựa hơi vươn cao, bốn vó như bốn thanh chùy sắt nặng nề đập lên tấm khiên nhỏ bé phía dưới.
Phanh phanh phanh phanh!!!
Bốn âm thanh trầm đục liên tục vang lên, cứ sau mỗi tiếng “phanh” là kỵ sĩ lại bị đẩy lùi lại một chút. Đến khi loạt công kích kết thúc, Gabriel đã cách vị trí ban đầu một bước dài. Tuy nhiên, dường như đối phương cũng không có ý định cứ kết thúc như vậy. Ngay khi kỵ sĩ định phản công thì hai con Thiên Mã đột nhiên hí vang rồi lao vút lên trời, kèm theo những cái vỗ cánh là vô số lưỡi dao gió bắn nhanh về Gabriel và đồng đội phía sau.
Trên con đường hẹp không có chỗ để trốn tránh, không có gì bất ngờ, toàn bộ binh lính tuyến đầu lãnh trọn phép thuật bắn tới. Bằng tố chất thân thể và cảm giác nhạy bén, Gabriel hầu như chặn lại toàn bộ các đòn tần công. Thế nhưng, chỉ là gần như toàn bộ, vẫn có một vài công kích vượt qua phòng thủ của kỵ sĩ, những lưỡi giao gió được nén lại ở cường độ cao xé tan những tấm khiên thép dày cả centimet rồi để lại vô số vết thương sâu hoắm trên thân thể đám binh lính sau lưng Gabriel. Giờ phút này, uy lực của ma thú cấp hai được thể hiện rõ ràng.
Ánh mắt sầu lo, Gabriel căm tức nhìn hai con Thiên Mã đang lượn vòng trên không trung để chờ cơ hội công kích. Đối thủ phối hợp vô cùng ăn ý, hơn nữa lại linh hoạt dị thường, kể từ lúc giao chiến cho tới thời điểm hiện tại, hắn vẫn luôn bị hai kiếm sĩ kia nắm giữ tiết tấu.
Buông ra kiếm khiên đã tàn tạ vì loạt công kích ban nãy, Gabriel nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái rồi tiếp tục ứng phó với một đợt phản công mới của kẻ địch dưới đất. Đằng sau hắn, đám thuộc hạ cũng bắt đầu điều chỉnh lại đội hình, từng mũi tên được bắn ra để hỗ trợ cho thân ảnh đang hết mình chiến đấu phía trước.
Trên thực tế, đối mặt với đội quân ô hợp trước mặt, Gabriel chưa từng băn khoăn sẽ gặp phải nguy hiểm. Đây không phải là chủ quan, mà là tự tin. Tự tin của chiến sĩ đã được máu tươi của kẻ địch rèn luyện. Trước khi được chúc phúc bởi thần thuật, đám người chưa từng khiến hắn cảm nhận được uy hiếp, bây giờ lại càng không.
Lúc này đây, trái ngược với bộ dạng máu me điên cuồng chém giết, Gabriel lại vô cùng thanh tỉnh. Hắn đang lo lắng một vấn đề hoàn toàn khác. Thiên phú cảm giác được phát huy tới tối đa, kỵ sĩ vừa vung vũ khí tiêu diệt những kẻ cản đường vừa tập trung chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Vừa rồi, mười ba con Thiên Mã chia làm hai hướng tấn công, sáu chặn đường đội ngũ Bạch Ngân, sáu theo nữ thủ lĩnh tấn công đám người Gabriel. Phân ra hai người quấy rầy kỵ sĩ, năm kiếm sĩ còn lại đánh thẳng về trung tâm của đội hình, nơi có nữ mục sư và các thi pháp giả.
Chỉ mới giao chiến được vài hô hấp nhưng tình cảnh nhóm người đã hết sức tệ hại. Đối mặt với kẻ địch có sức chiến đấu vượt trội hơn hẳn, phía nữ mục sư hoàn toàn yếu hơn trên mọi phương diện. Ỷ vào bên ta khuyết thiếu công kích tầm xa, đối phương không ngừng sử dụng những đòn tập kích từ trên không. Linh hoạt né tránh những phép thuật bắn tới, đám Thiên Mã như diều hâu săn mồi, cứ mỗi lần chúng lao xuống là lại xuất hiện những tiếng hét thảm thiết. Đội ngũ Địa Sư còn đỡ, ít nhất đám người đều là tinh nhuệ có thể uy hiếp tới tính mạng của Gabriel, bọn họ biết làm thế nào để sống lâu hơn người khác. Thế nhưng binh lính bình thường trong tiểu đội Kim Ngân Hoa lại không, phần lớn trong số đó đều là lính mới, cứ mỗi lần đối phương công kích, lại có người bị dính vào phạm vi phép thuật mà thiệt mạng. Có lẽ, nếu không có thần thuật của nữ mục sư cùng phép thuật của Địa Sư, trận chiến đã đến hồi ngã ngũ kể từ lần tập kích đầu tiên.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại cách kết quả đó cũng không xa. Theo thời gian trôi qua, binh lính bình thường phe ta không ngừng xuất hiện thương vong, ngược lại, sĩ khí của quân địch ngày càng lên cao. Thấy thủ lĩnh phát uy, đám hậu quân địch cũng bắt đầu tổ chức những đợt phản công lên mô đất. Tồi tệ hơn, lại có thêm vài thi pháp giả của đối phương bắt đầu hồi phục sau cơn chấn động vừa rồi để gia nhập chiến đấu. Theo âm thanh ngâm nga thần chú gia tăng, áp lực lên từng binh lính cũng ngày càng nặng nề.
Lúc này, đội ngũ Gabriel đang bị ép chặt từ hai hướng, như cô đảo giữa biển rộng đầy sóng.
Liếc mắt qua bên kia sườn núi, nơi đoàn người Bạch Ngân đang giao chiến với kẻ địch. Tình trạng bên đó cũng không khá hơn là mấy. Chỉ thấy xa xa nơi tiền quân địch, cứ hai con tạo thành một cặp, đám Thiên Mã không ngừng bay lên rồi lao xuống. Mỗi lần tấn công như thế, chúng lại tạo ra những đợt gió xoáy khủng khiếp mang theo vô số mảnh vụn của kim loại và máu thịt.
Đột nhiên, Gabriel cảm thấy trận phục kích này là một lần tấn công tự sát, được ăn cả ngã về không. Có lẽ, không chỉ mình hắn nghĩ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.