Chương 15
Mặt Trời Nhỏ
10/06/2023
Trời đã tối.
Cảnh vật trên đường phố chìm vào sắc màu xám xịt. Đèn ven đường dần được bật lên. Không khí lạnh thổi từng đợt gió. Có người bên cạnh ấm áp là niềm hy vọng duy nhất, thúc đẩy con người ta bước qua đoạn đường vắng lặng này.
Cả người Ngọc Nghi dường như vẫn chưa thoát khỏi dư âm còn đọng lại từ màn trình diễn vừa rồi. Gió lạnh thổi qua, cô càng siết chặt tay người ấy hơn.
"Bắn pháo hoa."
Lời nói đột ngột của Hoài Chiêu làm cô dừng bước, bối rối lặp lại: "Bắn pháo hoa?"
"Đúng." Hoài Chiêu mỉm cười, cô ngước nhìn lên bầu trời đêm, "Chúng ta cùng đi xem."
"A. Nhưng... Cậu đi từ trưa đến giờ, dì ở nhà sẽ không lo lắng chứ? Có cần gọi báo bình an một tiếng không?"
"Không cần đâu." Hoài Chiêu nhẹ nhàng trấn an, "Ở gần đây thôi."
...
"Hoài Chiêu?"
"Sao thế?"
"Mình nghĩ... Ở đây không có màn bắn pháo hoa nào đâu."
Tất nhiên là không có rồi.
Vì vấn đề kinh phí, nên mấy buổi trình diễn pháo hoa chỉ diễn ra vào những dịp quan trọng, tổ chức tư nhân hay cá nhân nào muốn tự bắn cũng phải trải qua rất nhiều quy trình nghiêm ngặt.
"A, hay tụi mình đi mua ít pháo nhỉ?" Ngọc Nghi nghĩ có lẽ Hoài Chiêu muốn được thưởng thức pháo hoa. Nhưng đó là điều bất khả thi rồi, mà cô thì lại không nỡ làm cô ấy hụt hẫng.
Đây là biện pháp tối ưu nhất trong lúc này.
Chỗ các cô đang đứng là một bãi đất trống trong khu dân cư. Nhà dân đã tắt hết đèn, có vài trụ bê tông đặt gọn gàng ở một góc, và một ao nước được bao quanh bởi mấy tảng đá nhỏ. Một nơi vô cùng thích hợp để đốt pháo.
"Không tin tôi à?"
"K-Không phải mình không tin, chỉ là thật s–" Lời nói của Ngọc Nghi bất ngờ bị cắt ngang bởi một tiếng vang lớn, gần như rung chuyển cả mặt đất.
Từ phía sau lưng Hoài Chiêu, có rất nhiều tia lửa được phóng lên, khiến bóng tối như bị tách khỏi bầu trời, nhường chỗ cho vô vàn sắc màu nở rộ thành những đóa hoa kiêu kỳ.
Ngọc Nghi mải mê ngắm nhìn, thu hết toàn bộ ánh sáng vào đáy mắt.
Cô chưa từng được xem pháo hoa ở một khoảng cách gần và một nơi thoáng đãng thế này. Vào mỗi đêm Giao thừa, ba mẹ đều đưa cô đi xem, nhưng lần nào cũng bị dòng người đông đúc chắn mất tầm nhìn, vừa nóng vừa mệt.
Hiện tại, cảm giác hoàn toàn khác.
Cô nhìn người đối diện.
Người ấy đứng ngược hướng với pháo hoa, nét mặt chìm trong bóng tối trở nên nửa thật nửa mơ, duy chỉ có ánh nhìn ấm áp đó là thủy chung không đổi.
Lại một khoảnh khắc tuyệt đẹp khác của hoa khôi Thành Bắc.
Ngọc Nghi đỡ Hoài Chiêu leo lên trụ bê tông. Cả hai tựa vai vào nhau, cùng ngắm nhìn pháo hoa rực sáng trên không trung.
Liếc nhìn người bên cạnh, Hoài Chiêu thấy cô đang nở nụ cười rạng rỡ khi dõi theo từng đợt pháo nổ tung: "Đẹp nhỉ?"
Ngọc Nghi gật đầu lia lịa, mắt vẫn dán chặt vào màn bắn pháo hoa: "Ừm! Trước giờ mình chưa từng được xem pháo hoa mà thoải mái thế này... Cảm giác thật sự, rất tuyệt." Nói đoạn, cô chuyển sự tập trung sang Hoài Chiêu, xúc động nói, "Cảm ơn cậu... Thật đấy, cảm ơn cậu rất nhiều. Có cậu bên cạnh, thật tốt!"
"Cậu thích là được."
"Hoài Chiêu nè... Cậu chính là, pháo hoa nở rộ trong đời mình đấy." Nói xong mấy lời này, mặt Ngọc Nghi đã sớm nóng ran, sắc đỏ dần lan rộng đến hai bên tai.
"...Vậy à." Tôi không chỉ muốn làm pháo hoa trong đời cậu, mà còn muốn là trăng sáng, âm thầm chiếu rọi những nơi cậu đi, "Dù sao thì, lần sau tôi sẽ chuẩn bị tốt hơn nữa."
Tiêu rồi, tình huống này... Trái tim Ngọc Nghi sẽ nổ tung vì hạnh phúc mất thôi.
Thu hết can đảm trong mười mấy năm cuộc đời, Ngọc Nghi khẽ siết chặt lấy tay Hoài Chiêu, cô nhìn sâu vào đôi mắt đối phương: "Hoài Chiêu, thật ra thì, m-mình thật sự rất... Mình thích c–"
"Pháo hoa hết rồi." Hoài Chiêu thốt ra câu này, đã thành công chặn lại những tâm tư tình cảm của Ngọc Nghi, "Về nhà thôi."
Như một gáo nước lạnh đổ xuống, dập tắt hết thảy nhiệt huyết trong người Ngọc Nghi. Cô ngượng ngùng gật đầu, thật không biết nên giấu mặt vào đâu.
Cậu ấy biết mình định tỏ tình nên mới cố tình ngắt lời sao?
Không đúng, Hoài Chiêu khờ khạo như vậy, làm sao mà biết được.
Hoặc có lẽ, cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng.
Dù sao thì, Ngọc Nghi cô cũng không phải con trai. Nên chắc là, khá kỳ cục nhỉ.
Phải rồi, cô không nên làm Hoài Chiêu khó xử.
Nhưng hôm nay là sinh nhật cô mà, cô vẫn còn một mong ước nữa.
"Nè, Hoài Chiêu." Khi cả hai đang trên đường trở về, Ngọc Nghi ngập ngừng gọi.
"Sao vậy?"
"T-Tên của mình ấy, khá dài dòng nhỉ...?"
"Không hẳn? Tôi thấy tên cậu rất hay mà."
"Không phải...! Ý mình là, ừm, không phải vậy..."
Nghe giọng Ngọc Nghi đang nhỏ dần, Hoài Chiêu khó hiểu nghiêng đầu: "Vậy thì là sao?"
"Aaa~ Mình nên nói thế nào đây...!"
Bằng vẻ mặt nghiêm túc thường này, Hoài Chiêu nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghi, kiên nhẫn chờ câu trả lời.
"N-Nghi!"
"?"
"M-Mình tên là Nghi!"
"...Tôi biết. Cả họ tên của cậu đều rất hay và đẹp."
Một lần nữa, Ngọc Nghi hoàn toàn không nói nên lời. Sau khoảng thời gian gắn bó với Hoài Chiêu, cô cơ bản có thể hiểu rằng, người này mặc dù là một học sinh vô cùng thông minh, nhưng xét ở vài khía cạnh nào đó, thì lại khá ngờ nghệch.
"Ý mình là... Từ giờ, cậu cứ gọi mình là Nghi thôi."
"Được chứ, Nghi."
"Ô... Nhanh không ngờ đấy."
...
"Đến nhà cậu rồi nè, vậy...tạm biệt nhé!"
"Ừ..."
Nhận ra sự lưỡng lự trong lời nói của Hoài Chiêu, Ngọc Nghi vẫn chưa rời đi ngay: "Cậu còn có chuyện gì sao?"
"Thật ra tôi còn có quà chưa tặng cậu..." Hoài Chiêu bối rối đảo mắt xung quanh, lấy ra trong túi xách một chú gấu trắng được đan bằng len, "Đây, cái này..."
"Oa~ Đẹp thế!!"
"Ngân Châu bảo cái này đang rất thịnh hành trong giới trẻ, nên tôi nghĩ cậu sẽ thích."
Ừ thì đúng là thế, nhưng đừng nói như thể cậu là bà cụ sống ở thế kỷ trước bị xuyên không tới đây vậy chứ.
Gần đây các bạn trong trường lũ lượt thay phiên nhau mua len về để trổ tài nữ công gia chánh. Ngọc Nghi cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc là tay nghề quá tệ, cộng thêm tính kiên nhẫn có hạn, nên chẳng bao lâu đã bỏ ngang.
"Cậu tự làm đúng không? Mình thích lắm, cảm ơn cậu!" Cầm chú gấu trắng được đan hết sức khéo léo trong tay, Ngọc Nghi nâng niu nó như một món bảo vật, "Quyết định rồi! Sau này, sinh nhật năm nào mình cũng muốn nhận được một món đồ bằng len từ cậu!"
"Cậu không chê là được."
Hoài Chiêu cảm thấy mong ước này quá mức đơn giản, đó là chuyện đương nhiên rồi. Sau này, nhất định cô sẽ luôn bên cạnh và cùng Ngọc Nghi chào đón tuổi mới.
"Vậy... Mình về thật đấy nhé?"
"Nghi!"
"Ơ-Ơi?"
"Sinh nhật vui vẻ."
Cảnh vật trên đường phố chìm vào sắc màu xám xịt. Đèn ven đường dần được bật lên. Không khí lạnh thổi từng đợt gió. Có người bên cạnh ấm áp là niềm hy vọng duy nhất, thúc đẩy con người ta bước qua đoạn đường vắng lặng này.
Cả người Ngọc Nghi dường như vẫn chưa thoát khỏi dư âm còn đọng lại từ màn trình diễn vừa rồi. Gió lạnh thổi qua, cô càng siết chặt tay người ấy hơn.
"Bắn pháo hoa."
Lời nói đột ngột của Hoài Chiêu làm cô dừng bước, bối rối lặp lại: "Bắn pháo hoa?"
"Đúng." Hoài Chiêu mỉm cười, cô ngước nhìn lên bầu trời đêm, "Chúng ta cùng đi xem."
"A. Nhưng... Cậu đi từ trưa đến giờ, dì ở nhà sẽ không lo lắng chứ? Có cần gọi báo bình an một tiếng không?"
"Không cần đâu." Hoài Chiêu nhẹ nhàng trấn an, "Ở gần đây thôi."
...
"Hoài Chiêu?"
"Sao thế?"
"Mình nghĩ... Ở đây không có màn bắn pháo hoa nào đâu."
Tất nhiên là không có rồi.
Vì vấn đề kinh phí, nên mấy buổi trình diễn pháo hoa chỉ diễn ra vào những dịp quan trọng, tổ chức tư nhân hay cá nhân nào muốn tự bắn cũng phải trải qua rất nhiều quy trình nghiêm ngặt.
"A, hay tụi mình đi mua ít pháo nhỉ?" Ngọc Nghi nghĩ có lẽ Hoài Chiêu muốn được thưởng thức pháo hoa. Nhưng đó là điều bất khả thi rồi, mà cô thì lại không nỡ làm cô ấy hụt hẫng.
Đây là biện pháp tối ưu nhất trong lúc này.
Chỗ các cô đang đứng là một bãi đất trống trong khu dân cư. Nhà dân đã tắt hết đèn, có vài trụ bê tông đặt gọn gàng ở một góc, và một ao nước được bao quanh bởi mấy tảng đá nhỏ. Một nơi vô cùng thích hợp để đốt pháo.
"Không tin tôi à?"
"K-Không phải mình không tin, chỉ là thật s–" Lời nói của Ngọc Nghi bất ngờ bị cắt ngang bởi một tiếng vang lớn, gần như rung chuyển cả mặt đất.
Từ phía sau lưng Hoài Chiêu, có rất nhiều tia lửa được phóng lên, khiến bóng tối như bị tách khỏi bầu trời, nhường chỗ cho vô vàn sắc màu nở rộ thành những đóa hoa kiêu kỳ.
Ngọc Nghi mải mê ngắm nhìn, thu hết toàn bộ ánh sáng vào đáy mắt.
Cô chưa từng được xem pháo hoa ở một khoảng cách gần và một nơi thoáng đãng thế này. Vào mỗi đêm Giao thừa, ba mẹ đều đưa cô đi xem, nhưng lần nào cũng bị dòng người đông đúc chắn mất tầm nhìn, vừa nóng vừa mệt.
Hiện tại, cảm giác hoàn toàn khác.
Cô nhìn người đối diện.
Người ấy đứng ngược hướng với pháo hoa, nét mặt chìm trong bóng tối trở nên nửa thật nửa mơ, duy chỉ có ánh nhìn ấm áp đó là thủy chung không đổi.
Lại một khoảnh khắc tuyệt đẹp khác của hoa khôi Thành Bắc.
Ngọc Nghi đỡ Hoài Chiêu leo lên trụ bê tông. Cả hai tựa vai vào nhau, cùng ngắm nhìn pháo hoa rực sáng trên không trung.
Liếc nhìn người bên cạnh, Hoài Chiêu thấy cô đang nở nụ cười rạng rỡ khi dõi theo từng đợt pháo nổ tung: "Đẹp nhỉ?"
Ngọc Nghi gật đầu lia lịa, mắt vẫn dán chặt vào màn bắn pháo hoa: "Ừm! Trước giờ mình chưa từng được xem pháo hoa mà thoải mái thế này... Cảm giác thật sự, rất tuyệt." Nói đoạn, cô chuyển sự tập trung sang Hoài Chiêu, xúc động nói, "Cảm ơn cậu... Thật đấy, cảm ơn cậu rất nhiều. Có cậu bên cạnh, thật tốt!"
"Cậu thích là được."
"Hoài Chiêu nè... Cậu chính là, pháo hoa nở rộ trong đời mình đấy." Nói xong mấy lời này, mặt Ngọc Nghi đã sớm nóng ran, sắc đỏ dần lan rộng đến hai bên tai.
"...Vậy à." Tôi không chỉ muốn làm pháo hoa trong đời cậu, mà còn muốn là trăng sáng, âm thầm chiếu rọi những nơi cậu đi, "Dù sao thì, lần sau tôi sẽ chuẩn bị tốt hơn nữa."
Tiêu rồi, tình huống này... Trái tim Ngọc Nghi sẽ nổ tung vì hạnh phúc mất thôi.
Thu hết can đảm trong mười mấy năm cuộc đời, Ngọc Nghi khẽ siết chặt lấy tay Hoài Chiêu, cô nhìn sâu vào đôi mắt đối phương: "Hoài Chiêu, thật ra thì, m-mình thật sự rất... Mình thích c–"
"Pháo hoa hết rồi." Hoài Chiêu thốt ra câu này, đã thành công chặn lại những tâm tư tình cảm của Ngọc Nghi, "Về nhà thôi."
Như một gáo nước lạnh đổ xuống, dập tắt hết thảy nhiệt huyết trong người Ngọc Nghi. Cô ngượng ngùng gật đầu, thật không biết nên giấu mặt vào đâu.
Cậu ấy biết mình định tỏ tình nên mới cố tình ngắt lời sao?
Không đúng, Hoài Chiêu khờ khạo như vậy, làm sao mà biết được.
Hoặc có lẽ, cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng.
Dù sao thì, Ngọc Nghi cô cũng không phải con trai. Nên chắc là, khá kỳ cục nhỉ.
Phải rồi, cô không nên làm Hoài Chiêu khó xử.
Nhưng hôm nay là sinh nhật cô mà, cô vẫn còn một mong ước nữa.
"Nè, Hoài Chiêu." Khi cả hai đang trên đường trở về, Ngọc Nghi ngập ngừng gọi.
"Sao vậy?"
"T-Tên của mình ấy, khá dài dòng nhỉ...?"
"Không hẳn? Tôi thấy tên cậu rất hay mà."
"Không phải...! Ý mình là, ừm, không phải vậy..."
Nghe giọng Ngọc Nghi đang nhỏ dần, Hoài Chiêu khó hiểu nghiêng đầu: "Vậy thì là sao?"
"Aaa~ Mình nên nói thế nào đây...!"
Bằng vẻ mặt nghiêm túc thường này, Hoài Chiêu nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghi, kiên nhẫn chờ câu trả lời.
"N-Nghi!"
"?"
"M-Mình tên là Nghi!"
"...Tôi biết. Cả họ tên của cậu đều rất hay và đẹp."
Một lần nữa, Ngọc Nghi hoàn toàn không nói nên lời. Sau khoảng thời gian gắn bó với Hoài Chiêu, cô cơ bản có thể hiểu rằng, người này mặc dù là một học sinh vô cùng thông minh, nhưng xét ở vài khía cạnh nào đó, thì lại khá ngờ nghệch.
"Ý mình là... Từ giờ, cậu cứ gọi mình là Nghi thôi."
"Được chứ, Nghi."
"Ô... Nhanh không ngờ đấy."
...
"Đến nhà cậu rồi nè, vậy...tạm biệt nhé!"
"Ừ..."
Nhận ra sự lưỡng lự trong lời nói của Hoài Chiêu, Ngọc Nghi vẫn chưa rời đi ngay: "Cậu còn có chuyện gì sao?"
"Thật ra tôi còn có quà chưa tặng cậu..." Hoài Chiêu bối rối đảo mắt xung quanh, lấy ra trong túi xách một chú gấu trắng được đan bằng len, "Đây, cái này..."
"Oa~ Đẹp thế!!"
"Ngân Châu bảo cái này đang rất thịnh hành trong giới trẻ, nên tôi nghĩ cậu sẽ thích."
Ừ thì đúng là thế, nhưng đừng nói như thể cậu là bà cụ sống ở thế kỷ trước bị xuyên không tới đây vậy chứ.
Gần đây các bạn trong trường lũ lượt thay phiên nhau mua len về để trổ tài nữ công gia chánh. Ngọc Nghi cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc là tay nghề quá tệ, cộng thêm tính kiên nhẫn có hạn, nên chẳng bao lâu đã bỏ ngang.
"Cậu tự làm đúng không? Mình thích lắm, cảm ơn cậu!" Cầm chú gấu trắng được đan hết sức khéo léo trong tay, Ngọc Nghi nâng niu nó như một món bảo vật, "Quyết định rồi! Sau này, sinh nhật năm nào mình cũng muốn nhận được một món đồ bằng len từ cậu!"
"Cậu không chê là được."
Hoài Chiêu cảm thấy mong ước này quá mức đơn giản, đó là chuyện đương nhiên rồi. Sau này, nhất định cô sẽ luôn bên cạnh và cùng Ngọc Nghi chào đón tuổi mới.
"Vậy... Mình về thật đấy nhé?"
"Nghi!"
"Ơ-Ơi?"
"Sinh nhật vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.