Chương 16
Mặt Trời Nhỏ
10/06/2023
Người vẫn hay ríu rít bên mình đột nhiên biến đâu mất, điều này khiến
cho Hoài Chiêu hoảng loạn không thôi. Cô ngó đầu ra khỏi cửa lớp, thu
hút vô số ánh nhìn từ các bạn học sinh đi ngang qua.
Ngọc Nghi nhiệt tình đáp lại Hoài Chiêu bằng một cái vẫy tay lâu thật lâu, rồi ra hiệu bảo cô ấy cứ vào lớp trước, còn bản thân thì bắt đầu lôi kéo hai quân sư của mình chạy mất.
Hiện tại, dưới căng tin.
"Hai người, mình có thể hỏi hai người một chuyện riêng tư được không?"
Như đánh hơi thấy mùi thú vị, Ngân Châu vội đáp ngay: "Tất nhiên!"
Minh Quân đang thưởng thức gói Oishi vị rong biển, vừa nhai vừa hỏi: "Chuyện gì cơ?"
"Mình nên...tặng quà Giáng sinh gì cho Hoài Chiêu đây?"
Âm thanh đầu tiên mà cô nghe được từ Ngân Châu là một tiếng cười khẽ: "Cậu lo lắng quá mức rồi đấy."
Minh Quân cũng gật đầu tán thành: "Mình tin là Hoài Chiêu sẽ thích bất cứ thứ gì cậu tặng."
Nghe vậy, Ngọc Nghi lắp bắp nói: "V-Vậy... Đồ trang sức thì sao?"
Minh Quân và Ngân Châu lại bật cười, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt đần độn hiện giờ của Ngọc Nghi.
"Cậu không nghĩ như thế là quá vật chất sao?" Với tư cách là một đứa con gái coi trọng tình cảm hơn tiền bạc, Ngân Châu lên tiếng.
"Nhưng đó là món quà Giáng sinh đầu tiên của tụi mình. Mình muốn nó phải thật đặc biệt!"
"Mua trang sức thì cũng được. Nhưng cậu có đủ tiền sao?" Minh Quân hỏi vậy là có nguyên do. Bởi ngày nào cậu cũng phải nghe nhỏ bạn thân này than thở về chuyện hết sạch tiền tiêu vặt của một tháng trong một tuần.
"Không có cũng phải có!" Ngọc Nghi trả lời chắc nịch.
"Ăn cắp là trẻ hư đấy, Nghi à." Ngân Châu đặt tay lên vai Ngọc Nghi, dùng chất giọng của mẹ hiền dạy dỗ con thơ, "Đi vay nặng lãi cũng không được."
Cuộc trò chuyện rơi vào khoảng lặng.
Đây là lúc Ngọc Nghi nhớ đến Hoài Chiêu. Nhớ đến từng nụ cười ấm áp, sự dịu dàng mà cô ấy đã dành cho cô trong ngày sinh nhật hôm đó.
Thậm chí, cô còn tưởng tượng ra viễn cảnh Hoài Chiêu cảm động trước món quà của cô, rồi nhào thẳng vào lòng cô...
Quyết định rồi!
Ngọc Nghi cô đây dù có làm chuyện trái lương tâm thế nào, cũng phải mua cho được một món quà thật đáng giá, phải thật xứng với sự tuyệt vời của Hoài Chiêu!
...
Ngay lúc này, Ngọc Nghi đang đứng bên ngoài lối vào của một cửa hàng trang sức. Nơi này có lẽ đã cách đủ xa nhà cô và trường, hy vọng sẽ không gặp phải bất kỳ người quen nào ở đây.
Nhìn lên biển hiệu đầy màu sắc và đèn đóm treo trên cửa, Ngọc Nghi đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu trước khi đẩy cửa bước vào.
"Ô, Nghi đấy à?"
Giọng nói trầm của một người con trai làm Ngọc Nghi đóng băng ngay tại chỗ, cô từ từ ngoảnh mặt lại phía quầy: "À..." Cô lắp bắp, vẫy cánh tay cứng đờ chào như một con robot, "T-Trùng hợp ghê ha!"
Người con trai này tên Phong Kha, là anh họ của Ngọc Nghi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì nghe đâu đã học lên đại học, vậy sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
"A-Anh đang đi làm thêm hả?"
Phong Kha cười lớn: "Hahaha, đây là cửa hàng của anh."
"..." Ngọc Nghi cười gượng gạo, "V-Vậy ạ. À thì, chúc anh buôn may bán đắt. Tiếc quá giờ em phải đi r–"
"Ôi thôi nào!" Phong Kha nói, anh ra hiệu cho cô vào trong, "Đừng tưởng anh không biết nhé, mấy ngày nay em cứ luôn lởn vởn trước cửa hàng nhà anh mà. Cửa sổ đằng kia là kính một chiều đấy!"
Ngọc Nghi lắc lắc đầu, cố xoa dịu vết ửng đỏ trên mặt. Bằng một cái gật đầu đầy miễn cưỡng, cô đã bị chủ tiệm dẫn dắt vào trong.
Mặc dù có vô số tủ kính chứa đầy trang sức lấp lánh được xếp dọc theo các bức tường, nhưng điều đầu tiên đập vào mắt Ngọc Nghi lại là anh chủ tiệm. Phong Kha là một thanh niên cao lớn, anh thường mặc đồ tối màu. Nói tóm lại, anh hoàn toàn trái ngược với hình mẫu chủ tiệm trang sức trong suy nghĩ của Ngọc Nghi. Nhưng chỉ qua vài cuộc trò chuyện, cô tin chắc anh có đầy đủ sự nhạy bén trong kinh doanh để giữ cho cửa hàng tồn tại và phát triển.
"Vậy, em định mua trang sức đeo à, hay mua làm quà tặng?" Phong Kha hỏi, thành công điều chỉnh lại mạch suy nghĩ đang dần bị trật bánh của Ngọc Nghi.
"Ưm, em muốn tặng quà Giáng sinh cho một người. Nhưng em không biết phải bắt đầu từ đâu, hay anh giới thiệu cho em mấy loại đắt một chút đi."
"Đi thẳng vào mấy loại đắt tiền luôn hả? Anh không ngờ em lại là kiểu người thích vung tiền như vậy."
Ngọc Nghi bật cười: "Em cũng không ngờ luôn."
Nhưng lần này là ngoại lệ.
"Đừng lo. Để anh đưa em đi tham quan một chút, xem xem có cái nào mà em cảm thấy thích hợp không."
Đôi mắt Ngọc Nghi lập tức bừng sáng: "Tuyệt! Cảm ơn anh trước nhé."
Bắt đầu từ tủ kính gần nhất tính từ lối vào, Phong Kha bước đi chậm rãi, chỉ ra vô số món mà anh cảm thấy đẹp nhất cho cô tham khảo.
Từ những chiếc nhẫn với những viên đá được chạm khắc đơn lẻ, cho tới những chiếc nhẫn bằng vàng nguyên khối có đính pha lê cao cấp dọc theo vòng tròn. Từ dây chuyền vàng đến mặt dây chuyền với đủ mọi thiết kế lộng lẫy khác. Từ hoa tai đinh tán cho đến hoa tai rũ xuống tận vai.
Mấy lựa chọn này đa dạng đến nỗi, dù đã nghe qua những lời giải thích sâu sắc nhất từ Phong Kha, Ngọc Nghi vẫn cảm thấy khó có thể tìm được món quà thật sự thích hợp.
Tuy nhiên, chuyến tham quan của cô đã bị cắt ngang giữa chừng bởi tiếng cửa mở và một giọng nữ quen thuộc:
"Xin chào, có ai ở đây không? Làm phiền giúp tôi chọn một món quà."
Người đến là Hoài Chiêu!
Ôi trời đất ơi, cái duyên phận gì vậy nè!
"Vâng, tôi đến với quý khách ngay đây ạ." Phong Kha đáp, trong khi người bên cạnh anh khi nãy đã nhanh chóng thu người lại hết mức có thể đằng sau tủ kính.
Trước khi Phong Kha kịp nói gì thêm, Ngọc Nghi đã cất lời chặn họng anh lại: "Cứ hành xử như thường và vui vẻ giúp đỡ cậu ấy nhé. Còn nữa, đừng nói với cậu ấy là em ở đây!"
Phong Kha chậm rãi gật đầu. Rồi như chợt nhận thức được điều gì đó, anh nhếch mép cười. Anh bắt đầu tiến đến gần Hoài Chiêu, tạo một bộ mặt đầy tính công nghiệp: "Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?"
"Tôi đang cân nhắc mua quà tặng cho một người bạn." Hoài Chiêu trả lời, hoàn toàn không nhìn thấy Ngọc Nghi đang ẩn nấp hay chuyện mặt cô ấy đã đỏ bừng ra sao khi nghe được những lời này, "Anh có gợi ý nào không ạ?"
"Đừng lo." Phong Kha mỉm cười, anh hơi nghiêng người và chìa một tay ra, nhường đường cho Hoài Chiêu bước lên trước, "Tôi sẽ dẫn quý khách đi tham quan một chút."
Hoài Chiêu khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Ở nơi ẩn nấp, Ngọc Nghi có thể nghe thấy Phong Kha đang lảm nhảm về mấy chuyện ngoài lề.
Này!
Tư vấn thì lo mà tư vấn cho đàng hoàng chứ, nói nhiều thế làm gì?
Còn có, anh tính dẫn cậu ấy đi tham quan đến chừng nào nữa đây?
Tuy nhiên, những tiếng bước chân ngày một rõ rệt đã lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Ngọc Nghi lén nhìn ra, cô thấy hai người kia đã sắp đi tới chỗ của mình. Kiềm chế bản năng muốn thốt ra thành lời vì hoảng loạn, Ngọc Nghi không tiếng động mà lách người qua một góc khác của tủ kính, thành công né được tầm nhìn của Hoài Chiêu.
Chẳng mấy chốc hai người kia lại vòng qua góc này, và trò chơi mèo vờn chuột đã diễn ra trong khắp mọi ngõ ngách của cửa hàng. May mắn chính là, Ngọc Nghi vẫn chưa bị phát hiện.
Khi chuyến tham quan đã kết thúc, Ngọc Nghi nhận ra mình lại quay về vị trí trốn ban đầu. Cô đặt tay lên ngực mình, ngăn chặn nhịp tim đang rối loạn không thôi. Sau đó, cô liếc nhìn sang Hoài Chiêu, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Khẽ gật đầu chào tạm biệt, Hoài Chiêu nhàn nhạt nói: "Thành thật xin lỗi vì sự phiền toái này. Nhưng tôi còn muốn tìm thêm vài lựa chọn khác trước khi đưa ra quyết định."
"Haha, không phiền gì đâu." Phong Kha cười, anh vẫy tay chào cô, "Tôi rất cảm kích vì quý khách đã lựa chọn bước vào cửa hàng của tôi. Hẹn gặp lại ạ!"
Hoài Chiêu quay người ra cửa: "Vâng, chúc anh một ngày tốt lành."
"Quý khách cũng vậy nhé!" Phong Kha vẫn cố chấp nói vọng theo mặc cho cánh cửa đã đóng lại. Và nụ cười của anh càng thêm gian xảo khi hỏi Ngọc Nghi, "Này, đó là cô gái mà em muốn tặng quà à?"
"Dạ..." Ngọc Nghi thừa nhận, cô từ từ bò ra từ sau tủ kính và đứng lên.
"Đã hiểu." Phong Kha cười khúc khích, "Có vẻ em ấy là một cô gái tốt."
"Cậu ấy là tốt nhất!" Ngọc Nghi lập tức khoanh tay trước ngực và lên giọng khoe khoang. Rồi lại bất chợt chùng xuống, "Chính vì thế mà em rất muốn tặng cho cậu ấy món quà tốt nhất có thể."
"Từ cách nói chuyện thì có vẻ em ấy khá dè dặt. Có chắc là em ấy muốn một món phụ kiện đắt tiền không đấy?"
Ngọc Nghi cười đắc chí và vẫy vẫy ngón trỏ trên không trung: "Cậu ấy đáng yêu lắm, anh không biết được đâu. Tin em đi, em biết mình đang làm gì mà."
"Chẳng phải hồi nãy em nói không biết phải bắt đầu từ đâu sao?"
"Chuyện đó–" Ngọc Nghi đang muốn phản bác thì chợt dừng lại. Nét mặt cô trở nên rạng rỡ, dõng dạc tuyên bố, "Em có thể mua cho cậu ấy một sợi dây chuyền thật đẹp!"
"Thấy chưa, em đã nghĩ ra rồi đấy thôi." Phong Kha nói, anh bắt đầu lấy ra nhiều mẫu dây chuyền và đặt lên trên quầy, "Em chọn đi."
Thậm chí còn không cần nhìn vào mấy cái khác, mắt Ngọc Nghi đã ngay lập tức dán chặt vào một sợi dây chuyền đặc biệt, có mặt là hình hoa anh đào, mỗi cánh hoa đều được nạm đá quý. Cô đắm chìm trong vẻ đẹp của nó, không khỏi ngăn bản thân tưởng tượng ra hình ảnh nó được đeo trên chiếc cổ trắng trẻo của Hoài Chiêu. Ánh sáng rực rỡ của dây chuyền làm cô lóa mắt đến nỗi quên mất hiện trạng của bản thân, và mất một lúc sau cô mới nhớ ra một yếu tố hết sức quan trọng: giá của nó.
Mắt cô lướt xuống nhãn giá, ngay khi vừa đọc xong, Ngọc Nghi đã lập tức điêu đứng.
Chỉ ngón tay run run vào sợi dây chuyền, Ngọc Nghi hỏi: "A-Anh thật sự nỡ làm vậy với em họ mình sao?"
Phong Kha phá lên cười: "Biết gì không? Em nên cảm thấy may mắn khi gặp anh đấy. Hôm nay anh vui, nên có lẽ sẽ giảm giá cho em một chút."
"Thật ạ!?" Mắt Ngọc Nghi sáng lấp lánh.
"Ừ, 1/4 thôi nhé."
Một lần nữa, ánh sáng vụt tắt khỏi mắt cô: "Lẽ ra em không nên quá mong chờ ở anh."
"Xin lỗi, nhưng đó là giá thấp nhất anh có thể bán rồi đấy."
Ngọc Nghi hít vào thật sâu, thở ra và mở ví. Bên trong ví, chỉ còn vài tờ tiền lẻ. Nhưng thay vào đó, tại nơi kín đáo nhất, cô đã lôi ra một tấm thẻ tín dụng. Tâm trí cô chợt lao vùn vụt về khoảnh khắc mà mẹ trao cho cô tấm thẻ này, kèm theo đó là lời dặn dò:
"Chỉ nên sử dụng nó nếu con thật sự cần tiền và không còn lựa chọn nào khác."
Ngọc Nghi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ lâu đến nỗi ánh mắt của cô như muốn khoét một lỗ trên đó.
Hâm nóng mối quan hệ với Hoài Chiêu là một chuyện hết sức quan trọng mà đúng không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không tặng quà Giáng sinh cho cô ấy? Và nếu vì làm theo lời mẹ dặn mà không thể mua được món quà tốt nhất cho cô ấy thì sao? Đây cũng là một trường hợp thật sự cần tiền và không còn lựa chọn nào khác mà đúng không?
Cho nên...
Sau khi đã quyết định kỹ lưỡng, Ngọc Nghi dứt khoát rút tấm thẻ ra: "Em sẽ mua nó."
"Cảm ơn quý khách ạ!" Phong Kha mang sợi dây chuyền đến quầy tính tiền. Trong lúc đặt nó vào hộp, anh hỏi, "Cơ mà em có muốn gói quà lại luôn không?"
"Em sẽ tự làm." Ngọc Nghi trả lời, vẫy vẫy tấm thẻ trong tay, "Như vậy sẽ đặc biệt hơn."
"Tốt lắm." Phong Kha mỉm cười, "Đây, của em xong rồi."
Ngọc Nghi quẹt thẻ, hoàn tất thanh toán và vui vẻ nhận chiếc hộp từ Phong Kha.
"Chúc một ngày tốt lành. Hy vọng em ấy sẽ thích nó."
"Em tin là cậu ấy sẽ thích mà!"
Nói xong, Ngọc Nghi ngoảnh mặt đi ra. Mãi cho đến khi cánh cửa khép lại, cô mới lén lút ngó nhìn ví tiền của mình. Khi đặt chân xuống vỉa hè, cô đã thầm cầu nguyện không dưới trăm lần rằng sẽ không nhận phải bất kỳ hình phạt đáng sợ nào từ mẫu thân đại nhân.
Ngọc Nghi nhiệt tình đáp lại Hoài Chiêu bằng một cái vẫy tay lâu thật lâu, rồi ra hiệu bảo cô ấy cứ vào lớp trước, còn bản thân thì bắt đầu lôi kéo hai quân sư của mình chạy mất.
Hiện tại, dưới căng tin.
"Hai người, mình có thể hỏi hai người một chuyện riêng tư được không?"
Như đánh hơi thấy mùi thú vị, Ngân Châu vội đáp ngay: "Tất nhiên!"
Minh Quân đang thưởng thức gói Oishi vị rong biển, vừa nhai vừa hỏi: "Chuyện gì cơ?"
"Mình nên...tặng quà Giáng sinh gì cho Hoài Chiêu đây?"
Âm thanh đầu tiên mà cô nghe được từ Ngân Châu là một tiếng cười khẽ: "Cậu lo lắng quá mức rồi đấy."
Minh Quân cũng gật đầu tán thành: "Mình tin là Hoài Chiêu sẽ thích bất cứ thứ gì cậu tặng."
Nghe vậy, Ngọc Nghi lắp bắp nói: "V-Vậy... Đồ trang sức thì sao?"
Minh Quân và Ngân Châu lại bật cười, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt đần độn hiện giờ của Ngọc Nghi.
"Cậu không nghĩ như thế là quá vật chất sao?" Với tư cách là một đứa con gái coi trọng tình cảm hơn tiền bạc, Ngân Châu lên tiếng.
"Nhưng đó là món quà Giáng sinh đầu tiên của tụi mình. Mình muốn nó phải thật đặc biệt!"
"Mua trang sức thì cũng được. Nhưng cậu có đủ tiền sao?" Minh Quân hỏi vậy là có nguyên do. Bởi ngày nào cậu cũng phải nghe nhỏ bạn thân này than thở về chuyện hết sạch tiền tiêu vặt của một tháng trong một tuần.
"Không có cũng phải có!" Ngọc Nghi trả lời chắc nịch.
"Ăn cắp là trẻ hư đấy, Nghi à." Ngân Châu đặt tay lên vai Ngọc Nghi, dùng chất giọng của mẹ hiền dạy dỗ con thơ, "Đi vay nặng lãi cũng không được."
Cuộc trò chuyện rơi vào khoảng lặng.
Đây là lúc Ngọc Nghi nhớ đến Hoài Chiêu. Nhớ đến từng nụ cười ấm áp, sự dịu dàng mà cô ấy đã dành cho cô trong ngày sinh nhật hôm đó.
Thậm chí, cô còn tưởng tượng ra viễn cảnh Hoài Chiêu cảm động trước món quà của cô, rồi nhào thẳng vào lòng cô...
Quyết định rồi!
Ngọc Nghi cô đây dù có làm chuyện trái lương tâm thế nào, cũng phải mua cho được một món quà thật đáng giá, phải thật xứng với sự tuyệt vời của Hoài Chiêu!
...
Ngay lúc này, Ngọc Nghi đang đứng bên ngoài lối vào của một cửa hàng trang sức. Nơi này có lẽ đã cách đủ xa nhà cô và trường, hy vọng sẽ không gặp phải bất kỳ người quen nào ở đây.
Nhìn lên biển hiệu đầy màu sắc và đèn đóm treo trên cửa, Ngọc Nghi đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu trước khi đẩy cửa bước vào.
"Ô, Nghi đấy à?"
Giọng nói trầm của một người con trai làm Ngọc Nghi đóng băng ngay tại chỗ, cô từ từ ngoảnh mặt lại phía quầy: "À..." Cô lắp bắp, vẫy cánh tay cứng đờ chào như một con robot, "T-Trùng hợp ghê ha!"
Người con trai này tên Phong Kha, là anh họ của Ngọc Nghi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì nghe đâu đã học lên đại học, vậy sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
"A-Anh đang đi làm thêm hả?"
Phong Kha cười lớn: "Hahaha, đây là cửa hàng của anh."
"..." Ngọc Nghi cười gượng gạo, "V-Vậy ạ. À thì, chúc anh buôn may bán đắt. Tiếc quá giờ em phải đi r–"
"Ôi thôi nào!" Phong Kha nói, anh ra hiệu cho cô vào trong, "Đừng tưởng anh không biết nhé, mấy ngày nay em cứ luôn lởn vởn trước cửa hàng nhà anh mà. Cửa sổ đằng kia là kính một chiều đấy!"
Ngọc Nghi lắc lắc đầu, cố xoa dịu vết ửng đỏ trên mặt. Bằng một cái gật đầu đầy miễn cưỡng, cô đã bị chủ tiệm dẫn dắt vào trong.
Mặc dù có vô số tủ kính chứa đầy trang sức lấp lánh được xếp dọc theo các bức tường, nhưng điều đầu tiên đập vào mắt Ngọc Nghi lại là anh chủ tiệm. Phong Kha là một thanh niên cao lớn, anh thường mặc đồ tối màu. Nói tóm lại, anh hoàn toàn trái ngược với hình mẫu chủ tiệm trang sức trong suy nghĩ của Ngọc Nghi. Nhưng chỉ qua vài cuộc trò chuyện, cô tin chắc anh có đầy đủ sự nhạy bén trong kinh doanh để giữ cho cửa hàng tồn tại và phát triển.
"Vậy, em định mua trang sức đeo à, hay mua làm quà tặng?" Phong Kha hỏi, thành công điều chỉnh lại mạch suy nghĩ đang dần bị trật bánh của Ngọc Nghi.
"Ưm, em muốn tặng quà Giáng sinh cho một người. Nhưng em không biết phải bắt đầu từ đâu, hay anh giới thiệu cho em mấy loại đắt một chút đi."
"Đi thẳng vào mấy loại đắt tiền luôn hả? Anh không ngờ em lại là kiểu người thích vung tiền như vậy."
Ngọc Nghi bật cười: "Em cũng không ngờ luôn."
Nhưng lần này là ngoại lệ.
"Đừng lo. Để anh đưa em đi tham quan một chút, xem xem có cái nào mà em cảm thấy thích hợp không."
Đôi mắt Ngọc Nghi lập tức bừng sáng: "Tuyệt! Cảm ơn anh trước nhé."
Bắt đầu từ tủ kính gần nhất tính từ lối vào, Phong Kha bước đi chậm rãi, chỉ ra vô số món mà anh cảm thấy đẹp nhất cho cô tham khảo.
Từ những chiếc nhẫn với những viên đá được chạm khắc đơn lẻ, cho tới những chiếc nhẫn bằng vàng nguyên khối có đính pha lê cao cấp dọc theo vòng tròn. Từ dây chuyền vàng đến mặt dây chuyền với đủ mọi thiết kế lộng lẫy khác. Từ hoa tai đinh tán cho đến hoa tai rũ xuống tận vai.
Mấy lựa chọn này đa dạng đến nỗi, dù đã nghe qua những lời giải thích sâu sắc nhất từ Phong Kha, Ngọc Nghi vẫn cảm thấy khó có thể tìm được món quà thật sự thích hợp.
Tuy nhiên, chuyến tham quan của cô đã bị cắt ngang giữa chừng bởi tiếng cửa mở và một giọng nữ quen thuộc:
"Xin chào, có ai ở đây không? Làm phiền giúp tôi chọn một món quà."
Người đến là Hoài Chiêu!
Ôi trời đất ơi, cái duyên phận gì vậy nè!
"Vâng, tôi đến với quý khách ngay đây ạ." Phong Kha đáp, trong khi người bên cạnh anh khi nãy đã nhanh chóng thu người lại hết mức có thể đằng sau tủ kính.
Trước khi Phong Kha kịp nói gì thêm, Ngọc Nghi đã cất lời chặn họng anh lại: "Cứ hành xử như thường và vui vẻ giúp đỡ cậu ấy nhé. Còn nữa, đừng nói với cậu ấy là em ở đây!"
Phong Kha chậm rãi gật đầu. Rồi như chợt nhận thức được điều gì đó, anh nhếch mép cười. Anh bắt đầu tiến đến gần Hoài Chiêu, tạo một bộ mặt đầy tính công nghiệp: "Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?"
"Tôi đang cân nhắc mua quà tặng cho một người bạn." Hoài Chiêu trả lời, hoàn toàn không nhìn thấy Ngọc Nghi đang ẩn nấp hay chuyện mặt cô ấy đã đỏ bừng ra sao khi nghe được những lời này, "Anh có gợi ý nào không ạ?"
"Đừng lo." Phong Kha mỉm cười, anh hơi nghiêng người và chìa một tay ra, nhường đường cho Hoài Chiêu bước lên trước, "Tôi sẽ dẫn quý khách đi tham quan một chút."
Hoài Chiêu khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Ở nơi ẩn nấp, Ngọc Nghi có thể nghe thấy Phong Kha đang lảm nhảm về mấy chuyện ngoài lề.
Này!
Tư vấn thì lo mà tư vấn cho đàng hoàng chứ, nói nhiều thế làm gì?
Còn có, anh tính dẫn cậu ấy đi tham quan đến chừng nào nữa đây?
Tuy nhiên, những tiếng bước chân ngày một rõ rệt đã lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Ngọc Nghi lén nhìn ra, cô thấy hai người kia đã sắp đi tới chỗ của mình. Kiềm chế bản năng muốn thốt ra thành lời vì hoảng loạn, Ngọc Nghi không tiếng động mà lách người qua một góc khác của tủ kính, thành công né được tầm nhìn của Hoài Chiêu.
Chẳng mấy chốc hai người kia lại vòng qua góc này, và trò chơi mèo vờn chuột đã diễn ra trong khắp mọi ngõ ngách của cửa hàng. May mắn chính là, Ngọc Nghi vẫn chưa bị phát hiện.
Khi chuyến tham quan đã kết thúc, Ngọc Nghi nhận ra mình lại quay về vị trí trốn ban đầu. Cô đặt tay lên ngực mình, ngăn chặn nhịp tim đang rối loạn không thôi. Sau đó, cô liếc nhìn sang Hoài Chiêu, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Khẽ gật đầu chào tạm biệt, Hoài Chiêu nhàn nhạt nói: "Thành thật xin lỗi vì sự phiền toái này. Nhưng tôi còn muốn tìm thêm vài lựa chọn khác trước khi đưa ra quyết định."
"Haha, không phiền gì đâu." Phong Kha cười, anh vẫy tay chào cô, "Tôi rất cảm kích vì quý khách đã lựa chọn bước vào cửa hàng của tôi. Hẹn gặp lại ạ!"
Hoài Chiêu quay người ra cửa: "Vâng, chúc anh một ngày tốt lành."
"Quý khách cũng vậy nhé!" Phong Kha vẫn cố chấp nói vọng theo mặc cho cánh cửa đã đóng lại. Và nụ cười của anh càng thêm gian xảo khi hỏi Ngọc Nghi, "Này, đó là cô gái mà em muốn tặng quà à?"
"Dạ..." Ngọc Nghi thừa nhận, cô từ từ bò ra từ sau tủ kính và đứng lên.
"Đã hiểu." Phong Kha cười khúc khích, "Có vẻ em ấy là một cô gái tốt."
"Cậu ấy là tốt nhất!" Ngọc Nghi lập tức khoanh tay trước ngực và lên giọng khoe khoang. Rồi lại bất chợt chùng xuống, "Chính vì thế mà em rất muốn tặng cho cậu ấy món quà tốt nhất có thể."
"Từ cách nói chuyện thì có vẻ em ấy khá dè dặt. Có chắc là em ấy muốn một món phụ kiện đắt tiền không đấy?"
Ngọc Nghi cười đắc chí và vẫy vẫy ngón trỏ trên không trung: "Cậu ấy đáng yêu lắm, anh không biết được đâu. Tin em đi, em biết mình đang làm gì mà."
"Chẳng phải hồi nãy em nói không biết phải bắt đầu từ đâu sao?"
"Chuyện đó–" Ngọc Nghi đang muốn phản bác thì chợt dừng lại. Nét mặt cô trở nên rạng rỡ, dõng dạc tuyên bố, "Em có thể mua cho cậu ấy một sợi dây chuyền thật đẹp!"
"Thấy chưa, em đã nghĩ ra rồi đấy thôi." Phong Kha nói, anh bắt đầu lấy ra nhiều mẫu dây chuyền và đặt lên trên quầy, "Em chọn đi."
Thậm chí còn không cần nhìn vào mấy cái khác, mắt Ngọc Nghi đã ngay lập tức dán chặt vào một sợi dây chuyền đặc biệt, có mặt là hình hoa anh đào, mỗi cánh hoa đều được nạm đá quý. Cô đắm chìm trong vẻ đẹp của nó, không khỏi ngăn bản thân tưởng tượng ra hình ảnh nó được đeo trên chiếc cổ trắng trẻo của Hoài Chiêu. Ánh sáng rực rỡ của dây chuyền làm cô lóa mắt đến nỗi quên mất hiện trạng của bản thân, và mất một lúc sau cô mới nhớ ra một yếu tố hết sức quan trọng: giá của nó.
Mắt cô lướt xuống nhãn giá, ngay khi vừa đọc xong, Ngọc Nghi đã lập tức điêu đứng.
Chỉ ngón tay run run vào sợi dây chuyền, Ngọc Nghi hỏi: "A-Anh thật sự nỡ làm vậy với em họ mình sao?"
Phong Kha phá lên cười: "Biết gì không? Em nên cảm thấy may mắn khi gặp anh đấy. Hôm nay anh vui, nên có lẽ sẽ giảm giá cho em một chút."
"Thật ạ!?" Mắt Ngọc Nghi sáng lấp lánh.
"Ừ, 1/4 thôi nhé."
Một lần nữa, ánh sáng vụt tắt khỏi mắt cô: "Lẽ ra em không nên quá mong chờ ở anh."
"Xin lỗi, nhưng đó là giá thấp nhất anh có thể bán rồi đấy."
Ngọc Nghi hít vào thật sâu, thở ra và mở ví. Bên trong ví, chỉ còn vài tờ tiền lẻ. Nhưng thay vào đó, tại nơi kín đáo nhất, cô đã lôi ra một tấm thẻ tín dụng. Tâm trí cô chợt lao vùn vụt về khoảnh khắc mà mẹ trao cho cô tấm thẻ này, kèm theo đó là lời dặn dò:
"Chỉ nên sử dụng nó nếu con thật sự cần tiền và không còn lựa chọn nào khác."
Ngọc Nghi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ lâu đến nỗi ánh mắt của cô như muốn khoét một lỗ trên đó.
Hâm nóng mối quan hệ với Hoài Chiêu là một chuyện hết sức quan trọng mà đúng không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không tặng quà Giáng sinh cho cô ấy? Và nếu vì làm theo lời mẹ dặn mà không thể mua được món quà tốt nhất cho cô ấy thì sao? Đây cũng là một trường hợp thật sự cần tiền và không còn lựa chọn nào khác mà đúng không?
Cho nên...
Sau khi đã quyết định kỹ lưỡng, Ngọc Nghi dứt khoát rút tấm thẻ ra: "Em sẽ mua nó."
"Cảm ơn quý khách ạ!" Phong Kha mang sợi dây chuyền đến quầy tính tiền. Trong lúc đặt nó vào hộp, anh hỏi, "Cơ mà em có muốn gói quà lại luôn không?"
"Em sẽ tự làm." Ngọc Nghi trả lời, vẫy vẫy tấm thẻ trong tay, "Như vậy sẽ đặc biệt hơn."
"Tốt lắm." Phong Kha mỉm cười, "Đây, của em xong rồi."
Ngọc Nghi quẹt thẻ, hoàn tất thanh toán và vui vẻ nhận chiếc hộp từ Phong Kha.
"Chúc một ngày tốt lành. Hy vọng em ấy sẽ thích nó."
"Em tin là cậu ấy sẽ thích mà!"
Nói xong, Ngọc Nghi ngoảnh mặt đi ra. Mãi cho đến khi cánh cửa khép lại, cô mới lén lút ngó nhìn ví tiền của mình. Khi đặt chân xuống vỉa hè, cô đã thầm cầu nguyện không dưới trăm lần rằng sẽ không nhận phải bất kỳ hình phạt đáng sợ nào từ mẫu thân đại nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.