Chương 32
Mặt Trời Nhỏ
19/06/2023
"...Vậy à." Giọng Hoài Chiêu đột nhiên trầm xuống.
Có vẻ cô ấy có ngạc nhiên trước lời tỏ tình bất ngờ này, nhưng Ngọc Nghi lại chẳng tìm thấy chút gì gọi là ngại ngùng hay hạnh phúc trên khuôn mặt cô ấy.
Cô lùi ra sau một chút để tạo khoảng cách giữa cả hai, nhưng tay vẫn một mực đặt trên người Hoài Chiêu. Cô vô cùng hoang mang khi nhìn vào cô ấy.
"Cậu ấy đang...khó chịu?"
Hai người rơi vào sự im lặng nặng nề, bên tai còn sót lại tiếng sóng dữ dội đập vào bờ.
Hoài Chiêu cúi đầu nhìn chằm chằm vào nền cát trắng dưới chân, rồi lại ngẩng đầu lên: "Vậy, cậu muốn gì?"
"Hả...?" Bây giờ thì đến lượt Ngọc Nghi bối rối.
Hỏi cô muốn gì ư? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
"Mình muốn chúng ta được bên nhau... Ý mình là, mình muốn chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"
Hoài Chiêu hơi nghiêng đầu: "Chẳng phải bây giờ chúng ta đang như vậy sao?"
"Không, kiểu như là..." Ngọc Nghi cố vắt óc tìm kiếm từ ngữ chính xác nhất để diễn tả cảm xúc của mình, "Mình muốn mối quan hệ của chúng ta trở nên đặc biệt hơn!"
"Cậu là người bạn đầu tiên và quan trọng nhất của tôi, như vậy vẫn chưa đủ đặc biệt ư?"
"Cái đó..." Ngọc Nghi một lần nữa không nói nên lời.
Đúng như lời Hoài Chiêu nói, đối với cô ấy thì cô thật sự rất quan trọng. Theo nhiều nghĩa thì, có lẽ mối quan hệ giữa họ trong mắt Hoài Chiêu đã đặc biệt hơn cả bạn bè hay thậm chí là người yêu.
Nhưng kể cả vậy...
"Có thể cậu đã đúng một phần, nhưng điều mà mình muốn nói đến còn hơn thế nữa."
Một lần nữa, Ngọc Nghi hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy vai Hoài Chiêu, nỗ lực trong tuyệt vọng để giãi bày hết những tâm tư tình cảm đã ám ảnh cô suốt thời gian qua: "Mình muốn cậu chỉ nhìn vào mình. Mình muốn tất cả của cậu, quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Mình vốn không được thông minh cho lắm, chuyện gì cũng phải rất lâu mới hiểu ra. Nhưng nếu cậu cho mình cơ hội, mình nhất định sẽ dành hết thời gian của cuộc đời để hiểu cậu hơn bất kỳ ai trên thế giới này!"
Với khuôn mặt đỏ bừng cùng nhịp thở dồn dập, Ngọc Nghi im lặng đôi chút, rồi lại tiếp tục nhìn sâu vào mắt Hoài Chiêu: "Đó là mối quan hệ mà mình muốn có giữa chúng ta, và cũng là định nghĩa của mình về tình yêu!"
Hoài Chiêu lắng nghe từng lời Ngọc Nghi nói, nhưng cô vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào ngoại trừ một cái nhíu mày thật khẽ: "...Tôi vẫn không hiểu. Tất cả mọi điều cậu muốn chính là những gì tôi đang thể hiện, vậy tại sao cứ nhất thiết phải thay đổi mối quan hệ vốn đã rất tốt đẹp này?"
"Điều mình muốn là sự ràng buộc lẫn nhau giữa hai chúng ta." Ngọc Nghi dời tay ra khỏi vai Hoài Chiêu và chuyển sang nắm lấy tay cô ấy, nắm chặt đến mức khiến Hoài Chiêu có chút nao núng, "Mình cũng sẽ trao đi tất cả của bản thân cho cậu. Mình đã trao hết tình cảm mà Lâm Ngọc Nghi có được ở tuổi 17, cho cậu. Và trong tương lai, mình mong vẫn có thể tiếp tục trao nó cho cậu."
Nghe những lời cô nói, Hoài Chiêu rốt cuộc cũng có phản ứng rõ ràng hơn bằng cách tròn mắt nhìn cô, như thể không tin được những gì mình vừa nghe. Cô ấy lo lắng cử động bàn tay đang bị kẹt trong cái nắm tay rất chặt của Ngọc Nghi.
Thấy đối phương có vẻ khó chịu, Ngọc Nghi cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cô quyết không để bản thân lùi bước: "Đối với mình, ở trong một mối quan hệ đặc biệt có nghĩa là chúng ta sẽ trao đi tất cả cho nửa kia. Không chỉ có những điều tốt đẹp, mà mình còn muốn chúng ta cùng nhau gánh vác mọi điều tồi tệ nhất có thể xảy ra."
"Có thể cho phép mình được là nửa kia của cậu không, Hoài Chiêu?"
Khi ánh mắt của một bên nồng nàn tình cảm và một bên lạnh nhạt thờ ơ va vào nhau, cảm giác như mọi thanh âm xung quanh họ đều đã tan biến. Lời nói chỉ đơn giản là sóng âm thanh, còn đôi mắt chính là thứ bộc lộ tình cảm một cách chân thành nhất.
Phải mất một lúc lâu, Hoài Chiêu mới thở dài nhìn ra phía đại dương sâu thẳm, đồng thời từ từ rút tay mình ra khỏi tay người kia: "Không thể."
Chỉ trong vài giây, Ngọc Nghi gần như không tin vào tai mình: "Cái gì..."
Ánh mắt Hoài Chiêu vẫn không rời khỏi mặt nước đen tối đến đáng sợ ngoài kia, cô đưa tay vén tóc ra sau khi vừa có một trận gió lạnh thổi qua: "Tôi không nghĩ mình có thể ở trong một mối quan hệ như vậy." Nói đoạn, cô quay sang nhìn Ngọc Nghi bằng một cái nhìn phẳng lặng không chút gợn sóng, lời nói có chút thống khổ, gần như là cầu xin, "Có thể, đừng thay đổi không? Hai ta cứ mãi thế này, không được sao...?"
"Nghi à, đừng yêu tôi." Hoài Chiêu nói, thẳng thắn đến đau lòng.
"Cậu thật sự không có chút tình cảm gì với mình sao?"
Ngọc Nghi vội cắn môi, kìm lại những tiếng nói ồn ào trong lòng: "N-Nhưng, tại sao...?"
"Không có lý do gì cả." Hoài Chiêu cúi đầu khẽ đáp. Cô nhìn người kia trong giây lát, rồi dứt khoát lướt qua và rời đi.
Tất cả dũng khí của Ngọc Nghi dường như đã hoàn thành sụp đổ chỉ vì một cái quay lưng của người ấy.
Ngọc Nghi sững sờ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đang dần rời xa mình.
Hóa ra so với câu "tôi không yêu cậu" thì "đừng yêu tôi" còn đau thương hơn rất nhiều. Chẳng những Hoài Chiêu không yêu cô, mà ngay cả tư cách được yêu cô ấy cũng bị tước đoạt.
Hoài Chiêu cũng thật sự tàn nhẫn, nói không thích nghĩa là không thích, chẳng vì lý do nào cả. Ngay cả một chút cơ hội để Ngọc Nghi vì cô ấy mà thay đổi, vì cô ấy mà trở nên tốt hơn cô ấy cũng không cho.
Cô tỏ tình vì không muốn bỏ lỡ Hoài Chiêu, và cũng vì muốn cô ấy có thể biết rằng, tuy thế giới này chẳng mấy tốt đẹp, nhưng vẫn tồn tại một người sẵn sàng dốc hết lòng mình để yêu thương cô ấy. Cô một chút cũng không muốn bỏ lỡ Hoài Chiêu. Nhưng chỉ tiếc rằng, có một số chuyện căn bản kiên trì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngay khoảnh khắc người ấy sắp hòa mình vào đêm đen tịch mịch, những ký ức khi cả hai bên nhau bất chợt ùa về trong tâm trí Ngọc Nghi.
"Nếu tôi lại làm vậy thì cậu không thể bảo vệ tôi sao?"
"Cậu muốn làm gì cũng được, mình mãi mãi là đường lui của cậu."
...
"Đừng nghe bọn họ nói bậy."
"Hả?"
"Cậu không gian lận."
"Tôi tin cậu. Nỗ lực của cậu những ngày qua, tôi có thể thấy rõ."
...
"Sau này, sinh nhật năm nào mình cũng muốn nhận được một món đồ bằng len từ cậu!"
"Cậu không chê là được."
...
"Chúng ta phải mãi mãi bên nhau đấy."
"Tất nhiên rồi... Nghe có vẻ, rất tuyệt."
...
"Tôi muốn cậu đưa tôi đến những nơi mà cậu thích, muốn được cùng cậu trải nghiệm tất cả."
"Chỉ cần cậu muốn, mình nhất định sẽ đưa đi khắp mọi nơi trên thế giới này!"
...
Từng giọng điệu và nét mặt khi Hoài Chiêu nói ra những lời này cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Chúng đều là những lời nói hết sức chân thành, vì Hoài Chiêu của cô nói dối rất tệ.
Hoài Chiêu của cô, nàng thơ của cô, tình yêu của cô...
Không thể cứ vậy mà bỏ cuộc được!
"Hoài Chiêu!" Tiếng kêu như xé toạc lòng người, Ngọc Nghi bước thật nhanh về phía bóng lưng kia, "Đồ ngốc nhà cậu, đừng tưởng chỉ bằng mấy lời đó thì có thể làm mình suy sụp!"
"Mình yêu cậu! Cậu có nghe không hả? Vì cậu mà khóc, vì cậu mà cười, vì cậu mà đau lòng, vì cậu mà tự hào. Dù có khó khăn hơn nữa cũng chẳng sao. Mình chỉ yêu một mình cậu thôi đó có biết chưa!?"
"Mình biết cậu không yêu mình, nhưng mình vẫn muốn dành cho cậu một tình cảm đặc biệt. Có biết tại sao không!? Vì cậu đáng được yêu thương, đáng để chờ đ– Ui...!"
Trời quá tối khiến Ngọc Nghi không thể nhìn rõ xung quanh nên đã bất cẩn vấp phải một hòn đá nhỏ giữa đường, cả người lập tức ngã nhào xuống đất.
Cô có thể thấy người trước mặt đã hơi khựng lại vì động tĩnh từ cô, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong vài giây, rồi lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục bước đi.
Ngọc Nghi cắn răng ngẩng cao khuôn mặt dính đầy cát lên, hét to đến mức lạc giọng: "Đồ ngốc! Cậu cứ chờ đó cho mình!!"
Có vẻ cô ấy có ngạc nhiên trước lời tỏ tình bất ngờ này, nhưng Ngọc Nghi lại chẳng tìm thấy chút gì gọi là ngại ngùng hay hạnh phúc trên khuôn mặt cô ấy.
Cô lùi ra sau một chút để tạo khoảng cách giữa cả hai, nhưng tay vẫn một mực đặt trên người Hoài Chiêu. Cô vô cùng hoang mang khi nhìn vào cô ấy.
"Cậu ấy đang...khó chịu?"
Hai người rơi vào sự im lặng nặng nề, bên tai còn sót lại tiếng sóng dữ dội đập vào bờ.
Hoài Chiêu cúi đầu nhìn chằm chằm vào nền cát trắng dưới chân, rồi lại ngẩng đầu lên: "Vậy, cậu muốn gì?"
"Hả...?" Bây giờ thì đến lượt Ngọc Nghi bối rối.
Hỏi cô muốn gì ư? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
"Mình muốn chúng ta được bên nhau... Ý mình là, mình muốn chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"
Hoài Chiêu hơi nghiêng đầu: "Chẳng phải bây giờ chúng ta đang như vậy sao?"
"Không, kiểu như là..." Ngọc Nghi cố vắt óc tìm kiếm từ ngữ chính xác nhất để diễn tả cảm xúc của mình, "Mình muốn mối quan hệ của chúng ta trở nên đặc biệt hơn!"
"Cậu là người bạn đầu tiên và quan trọng nhất của tôi, như vậy vẫn chưa đủ đặc biệt ư?"
"Cái đó..." Ngọc Nghi một lần nữa không nói nên lời.
Đúng như lời Hoài Chiêu nói, đối với cô ấy thì cô thật sự rất quan trọng. Theo nhiều nghĩa thì, có lẽ mối quan hệ giữa họ trong mắt Hoài Chiêu đã đặc biệt hơn cả bạn bè hay thậm chí là người yêu.
Nhưng kể cả vậy...
"Có thể cậu đã đúng một phần, nhưng điều mà mình muốn nói đến còn hơn thế nữa."
Một lần nữa, Ngọc Nghi hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy vai Hoài Chiêu, nỗ lực trong tuyệt vọng để giãi bày hết những tâm tư tình cảm đã ám ảnh cô suốt thời gian qua: "Mình muốn cậu chỉ nhìn vào mình. Mình muốn tất cả của cậu, quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Mình vốn không được thông minh cho lắm, chuyện gì cũng phải rất lâu mới hiểu ra. Nhưng nếu cậu cho mình cơ hội, mình nhất định sẽ dành hết thời gian của cuộc đời để hiểu cậu hơn bất kỳ ai trên thế giới này!"
Với khuôn mặt đỏ bừng cùng nhịp thở dồn dập, Ngọc Nghi im lặng đôi chút, rồi lại tiếp tục nhìn sâu vào mắt Hoài Chiêu: "Đó là mối quan hệ mà mình muốn có giữa chúng ta, và cũng là định nghĩa của mình về tình yêu!"
Hoài Chiêu lắng nghe từng lời Ngọc Nghi nói, nhưng cô vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào ngoại trừ một cái nhíu mày thật khẽ: "...Tôi vẫn không hiểu. Tất cả mọi điều cậu muốn chính là những gì tôi đang thể hiện, vậy tại sao cứ nhất thiết phải thay đổi mối quan hệ vốn đã rất tốt đẹp này?"
"Điều mình muốn là sự ràng buộc lẫn nhau giữa hai chúng ta." Ngọc Nghi dời tay ra khỏi vai Hoài Chiêu và chuyển sang nắm lấy tay cô ấy, nắm chặt đến mức khiến Hoài Chiêu có chút nao núng, "Mình cũng sẽ trao đi tất cả của bản thân cho cậu. Mình đã trao hết tình cảm mà Lâm Ngọc Nghi có được ở tuổi 17, cho cậu. Và trong tương lai, mình mong vẫn có thể tiếp tục trao nó cho cậu."
Nghe những lời cô nói, Hoài Chiêu rốt cuộc cũng có phản ứng rõ ràng hơn bằng cách tròn mắt nhìn cô, như thể không tin được những gì mình vừa nghe. Cô ấy lo lắng cử động bàn tay đang bị kẹt trong cái nắm tay rất chặt của Ngọc Nghi.
Thấy đối phương có vẻ khó chịu, Ngọc Nghi cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cô quyết không để bản thân lùi bước: "Đối với mình, ở trong một mối quan hệ đặc biệt có nghĩa là chúng ta sẽ trao đi tất cả cho nửa kia. Không chỉ có những điều tốt đẹp, mà mình còn muốn chúng ta cùng nhau gánh vác mọi điều tồi tệ nhất có thể xảy ra."
"Có thể cho phép mình được là nửa kia của cậu không, Hoài Chiêu?"
Khi ánh mắt của một bên nồng nàn tình cảm và một bên lạnh nhạt thờ ơ va vào nhau, cảm giác như mọi thanh âm xung quanh họ đều đã tan biến. Lời nói chỉ đơn giản là sóng âm thanh, còn đôi mắt chính là thứ bộc lộ tình cảm một cách chân thành nhất.
Phải mất một lúc lâu, Hoài Chiêu mới thở dài nhìn ra phía đại dương sâu thẳm, đồng thời từ từ rút tay mình ra khỏi tay người kia: "Không thể."
Chỉ trong vài giây, Ngọc Nghi gần như không tin vào tai mình: "Cái gì..."
Ánh mắt Hoài Chiêu vẫn không rời khỏi mặt nước đen tối đến đáng sợ ngoài kia, cô đưa tay vén tóc ra sau khi vừa có một trận gió lạnh thổi qua: "Tôi không nghĩ mình có thể ở trong một mối quan hệ như vậy." Nói đoạn, cô quay sang nhìn Ngọc Nghi bằng một cái nhìn phẳng lặng không chút gợn sóng, lời nói có chút thống khổ, gần như là cầu xin, "Có thể, đừng thay đổi không? Hai ta cứ mãi thế này, không được sao...?"
"Nghi à, đừng yêu tôi." Hoài Chiêu nói, thẳng thắn đến đau lòng.
"Cậu thật sự không có chút tình cảm gì với mình sao?"
Ngọc Nghi vội cắn môi, kìm lại những tiếng nói ồn ào trong lòng: "N-Nhưng, tại sao...?"
"Không có lý do gì cả." Hoài Chiêu cúi đầu khẽ đáp. Cô nhìn người kia trong giây lát, rồi dứt khoát lướt qua và rời đi.
Tất cả dũng khí của Ngọc Nghi dường như đã hoàn thành sụp đổ chỉ vì một cái quay lưng của người ấy.
Ngọc Nghi sững sờ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đang dần rời xa mình.
Hóa ra so với câu "tôi không yêu cậu" thì "đừng yêu tôi" còn đau thương hơn rất nhiều. Chẳng những Hoài Chiêu không yêu cô, mà ngay cả tư cách được yêu cô ấy cũng bị tước đoạt.
Hoài Chiêu cũng thật sự tàn nhẫn, nói không thích nghĩa là không thích, chẳng vì lý do nào cả. Ngay cả một chút cơ hội để Ngọc Nghi vì cô ấy mà thay đổi, vì cô ấy mà trở nên tốt hơn cô ấy cũng không cho.
Cô tỏ tình vì không muốn bỏ lỡ Hoài Chiêu, và cũng vì muốn cô ấy có thể biết rằng, tuy thế giới này chẳng mấy tốt đẹp, nhưng vẫn tồn tại một người sẵn sàng dốc hết lòng mình để yêu thương cô ấy. Cô một chút cũng không muốn bỏ lỡ Hoài Chiêu. Nhưng chỉ tiếc rằng, có một số chuyện căn bản kiên trì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngay khoảnh khắc người ấy sắp hòa mình vào đêm đen tịch mịch, những ký ức khi cả hai bên nhau bất chợt ùa về trong tâm trí Ngọc Nghi.
"Nếu tôi lại làm vậy thì cậu không thể bảo vệ tôi sao?"
"Cậu muốn làm gì cũng được, mình mãi mãi là đường lui của cậu."
...
"Đừng nghe bọn họ nói bậy."
"Hả?"
"Cậu không gian lận."
"Tôi tin cậu. Nỗ lực của cậu những ngày qua, tôi có thể thấy rõ."
...
"Sau này, sinh nhật năm nào mình cũng muốn nhận được một món đồ bằng len từ cậu!"
"Cậu không chê là được."
...
"Chúng ta phải mãi mãi bên nhau đấy."
"Tất nhiên rồi... Nghe có vẻ, rất tuyệt."
...
"Tôi muốn cậu đưa tôi đến những nơi mà cậu thích, muốn được cùng cậu trải nghiệm tất cả."
"Chỉ cần cậu muốn, mình nhất định sẽ đưa đi khắp mọi nơi trên thế giới này!"
...
Từng giọng điệu và nét mặt khi Hoài Chiêu nói ra những lời này cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Chúng đều là những lời nói hết sức chân thành, vì Hoài Chiêu của cô nói dối rất tệ.
Hoài Chiêu của cô, nàng thơ của cô, tình yêu của cô...
Không thể cứ vậy mà bỏ cuộc được!
"Hoài Chiêu!" Tiếng kêu như xé toạc lòng người, Ngọc Nghi bước thật nhanh về phía bóng lưng kia, "Đồ ngốc nhà cậu, đừng tưởng chỉ bằng mấy lời đó thì có thể làm mình suy sụp!"
"Mình yêu cậu! Cậu có nghe không hả? Vì cậu mà khóc, vì cậu mà cười, vì cậu mà đau lòng, vì cậu mà tự hào. Dù có khó khăn hơn nữa cũng chẳng sao. Mình chỉ yêu một mình cậu thôi đó có biết chưa!?"
"Mình biết cậu không yêu mình, nhưng mình vẫn muốn dành cho cậu một tình cảm đặc biệt. Có biết tại sao không!? Vì cậu đáng được yêu thương, đáng để chờ đ– Ui...!"
Trời quá tối khiến Ngọc Nghi không thể nhìn rõ xung quanh nên đã bất cẩn vấp phải một hòn đá nhỏ giữa đường, cả người lập tức ngã nhào xuống đất.
Cô có thể thấy người trước mặt đã hơi khựng lại vì động tĩnh từ cô, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong vài giây, rồi lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục bước đi.
Ngọc Nghi cắn răng ngẩng cao khuôn mặt dính đầy cát lên, hét to đến mức lạc giọng: "Đồ ngốc! Cậu cứ chờ đó cho mình!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.