Chương 33
Mặt Trời Nhỏ
20/06/2023
Đêm hôm ấy, Hoài Chiêu không quay về cabin mà lại tìm thuê một khách sạn gần đó. Ngọc Nghi không thể để cô ấy ở một mình tại nơi xa lạ thế này,
nên đành nuốt nước mắt ngược vào trong, một lần nữa dùng đến quỹ khẩn
cấp để thuê một phòng ngay bên cạnh cô ấy.
Kể từ lần tan rã trong không vui đó cho đến hết kỳ nghỉ hè năm ấy, Ngọc Nghi không còn gặp lại Hoài Chiêu nữa.
Vì Hoài Chiêu không tuyệt tình đến mức chặn hết mọi phương thức liên lạc, nên Ngọc Nghi đã thử gửi tin nhắn và gọi điện mấy lần, nhưng đều chẳng có hồi âm. Thỉnh thoảng giả vờ tình cờ đi ngang qua nhà thì đều thấy cổng sắt khóa chặt. Cô ấy dường như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của cô.
Hoài Chiêu cứ như một giấc mơ giữa đêm dài. Khi bình minh vừa lên, tỉnh mộng đẹp, chẳng còn đọng lại được gì nữa.
Đôi lúc Ngọc Nghi đã cảm thấy có chút hối hận.
Có phải cô đã sai khi bày tỏ tình cảm với Hoài Chiêu và khiến cả hai phải rơi tình thế khó xử như bây giờ?
Nếu cô không quá bồng bột và hấp tấp, nếu cô vĩnh viễn giấu nhẹm đi tình cảm đó, thì có lẽ giờ đây bọn cô vẫn đang vui vẻ tận hưởng mùa hè đầu tiên cùng nhau.
Lẽ ra cô không nên cưỡng cầu, cưỡng cầu đã khiến cô mất đi những thứ vốn dĩ có thể đạt được. Rõ ràng đã biết kết quả sẽ chẳng ra làm sao, nhưng lại hết sức cố chấp mà nuôi nấng hy vọng rằng sẽ có kỳ tích xảy ra. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
3. Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly
4. Một Đời Dài Lâu
=====================================
Người ngốc không phải Hoài Chiêu, mà là cô mới đúng...
Trông vào cái nét mặt cau có của chú hổ bông đặt trên bàn cạnh giường, Ngọc Nghi bĩu môi nhìn chằm chằm vào nó: "Cả mày và người tặng mày đều y như nhau, lúc nào cũng nhăn nhó thế kia, mau già lắm cho coi." Rồi cô lại rũ mắt, cúi người ôm nó vào lòng, "Nhưng mà, dáng vẻ của đồ ngốc nhà cậu khi về già, mình cũng muốn được nhìn thấy..."
Một lần nữa đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man vô định, chợt Ngọc Nghi nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng.
"Nghi! Con lăn ra đây cho mẹ!" Bà Chi đứng trước cửa phòng con gái và gọi to.
Bà chịu hết nổi cái cảnh này rồi.
Từ sau khi đi tắm biển với Hoài Chiêu về là nó làm tổ luôn trong phòng, trừ giờ ăn cơm thì chẳng thấy mặt mũi đâu. Bà còn muốn hỏi cho ra nhẽ rằng tại sao số tiền trong thẻ lại lần nữa không cánh mà bay, nhưng trông thấy điệu bộ rầu rĩ như người mắc bệnh nan y của con gái là bà lại không đành lòng khiến nó tổn thương thêm.
Bà cũng có tìm thằng bạn thân của nó là Minh Quân sang rủ rê đi chơi cho khuây khỏa tinh thần, nhưng chẳng những lần nào thành công.
Nhưng không sao, nó là con gái bà mà, chả lẽ bà lại không có cách nào để lôi nó ra ngoài sao.
Lát sau, đứng dưới cái nắng chói chang cùng túi đi chợ trong tay, Ngọc Nghi thở dài thườn thượt, chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe lời mẫu thân đại nhân.
Ngang qua một khu đất đang được rao bán, Ngọc Nghi tình cờ nhìn thấy một bụi hoa mọc trên mấy viên đá đặt cạnh bức tường cũ kĩ bám đầy rêu.
Thân cây rất mảnh, những cánh hoa trắng tinh khôi kết hợp với màu nhụy vàng ươm, dù là hoa dại nhưng lại mang một nét đẹp nhẹ nhàng và không vì hoàn cảnh sống mà héo mòn.
Hoa xuyến chi à...
Hình như khi còn nhỏ, cũng vào một ngày hè oi ả thế này, Ngọc Nghi đã từng gối đầu lên đùi ba và chăm chú lắng nghe mẹ kể sự tích về loài hoa này.
Mẹ bảo rằng, khi xưa từng có một cô gái được trời ban cho giọng hát trong trẻo du dương, nhưng vì khuôn mặt xấu xí nên luôn bị mọi người xung quanh ghét bỏ.
Mãi cho đến một ngày, có một người lữ hành ngang qua vùng quê nọ và đã vô tình đem lòng say mê tiếng hát của nàng. Người ấy đến bên nàng, quan tâm, chăm sóc và che chở cho nàng. Lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu thương từ một người, nàng đã chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến, tin tưởng vào một tình yêu vĩnh cửu.
Nhưng có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ hay biết, người lữ hành kia chỉ say mê giọng hát của nàng, chứ chưa từng thật sự nhìn vào khuôn mặt xấu xí kia của nàng.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, hoa vội nở cũng vội tàn, người lữ hành đã quay gót ra đi mà không một lời từ biệt. Trái tim nàng tan nát, vụn vỡ. Thế nhưng, nàng vẫn không ngừng ngóng chờ mòn mỏi, nhen nhóm hy vọng sẽ có một ngày người lữ khách quay về bên mình.
Nàng cứ vậy mà chờ đợi, đợi đến khi kiệt quệ và ngã quỵ xuống. Nơi nàng ngã xuống đã mọc lên một loài hoa cánh trắng mỏng manh, nhụy vàng tròn xoe như hạt nắng mật.
Loài hoa ấy luôn cố níu chân những ai vô tình đi qua bằng cách cắm những hạt hoa nhỏ vào gấu quần của họ. Dường như nó đang khao khát tìm lại được sự quan tâm, che chở như nàng từng may mắn có được.
Đó là lần đầu tiên Ngọc Nghi nghe kể chuyện mà không ngủ gật. Cái kết bi thảm của nàng đã khiến cô day dứt trong một khoảng thời gian khá dài.
Cô trách người lữ hành tuyệt tình máu lạnh, lại trách người con gái quá ngốc nghếch khi hy vọng vào một tình yêu vốn chỉ là ngộ nhận.
Nhưng sau khi trưởng thành hơn một chút, tư tưởng của Ngọc Nghi lại khác đi.
Có lẽ người lữ hành không sai. Đặt lợi ích của mình lên đầu, là ích kỷ hay biết tôn trọng bản thân chỉ khác nhau ở quan điểm của từng người.
Người con gái tội nghiệp kia càng không có gì đáng trách. Khi đã phải cô độc quá lâu, con người ta vẫn thường khao khát chút ấm áp, dù cho chỉ là tạm bợ. Nhưng có lẽ nàng không biết, khi đã được chiêm ngưỡng ánh mặt trời rực rỡ, thì làm gì có ai muốn đắm mình trong bóng tối lần nữa đâu chứ.
Nếu có, thì chắc chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi.
Kể từ lần tan rã trong không vui đó cho đến hết kỳ nghỉ hè năm ấy, Ngọc Nghi không còn gặp lại Hoài Chiêu nữa.
Vì Hoài Chiêu không tuyệt tình đến mức chặn hết mọi phương thức liên lạc, nên Ngọc Nghi đã thử gửi tin nhắn và gọi điện mấy lần, nhưng đều chẳng có hồi âm. Thỉnh thoảng giả vờ tình cờ đi ngang qua nhà thì đều thấy cổng sắt khóa chặt. Cô ấy dường như đã bốc hơi khỏi cuộc sống của cô.
Hoài Chiêu cứ như một giấc mơ giữa đêm dài. Khi bình minh vừa lên, tỉnh mộng đẹp, chẳng còn đọng lại được gì nữa.
Đôi lúc Ngọc Nghi đã cảm thấy có chút hối hận.
Có phải cô đã sai khi bày tỏ tình cảm với Hoài Chiêu và khiến cả hai phải rơi tình thế khó xử như bây giờ?
Nếu cô không quá bồng bột và hấp tấp, nếu cô vĩnh viễn giấu nhẹm đi tình cảm đó, thì có lẽ giờ đây bọn cô vẫn đang vui vẻ tận hưởng mùa hè đầu tiên cùng nhau.
Lẽ ra cô không nên cưỡng cầu, cưỡng cầu đã khiến cô mất đi những thứ vốn dĩ có thể đạt được. Rõ ràng đã biết kết quả sẽ chẳng ra làm sao, nhưng lại hết sức cố chấp mà nuôi nấng hy vọng rằng sẽ có kỳ tích xảy ra. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
3. Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly
4. Một Đời Dài Lâu
=====================================
Người ngốc không phải Hoài Chiêu, mà là cô mới đúng...
Trông vào cái nét mặt cau có của chú hổ bông đặt trên bàn cạnh giường, Ngọc Nghi bĩu môi nhìn chằm chằm vào nó: "Cả mày và người tặng mày đều y như nhau, lúc nào cũng nhăn nhó thế kia, mau già lắm cho coi." Rồi cô lại rũ mắt, cúi người ôm nó vào lòng, "Nhưng mà, dáng vẻ của đồ ngốc nhà cậu khi về già, mình cũng muốn được nhìn thấy..."
Một lần nữa đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man vô định, chợt Ngọc Nghi nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng.
"Nghi! Con lăn ra đây cho mẹ!" Bà Chi đứng trước cửa phòng con gái và gọi to.
Bà chịu hết nổi cái cảnh này rồi.
Từ sau khi đi tắm biển với Hoài Chiêu về là nó làm tổ luôn trong phòng, trừ giờ ăn cơm thì chẳng thấy mặt mũi đâu. Bà còn muốn hỏi cho ra nhẽ rằng tại sao số tiền trong thẻ lại lần nữa không cánh mà bay, nhưng trông thấy điệu bộ rầu rĩ như người mắc bệnh nan y của con gái là bà lại không đành lòng khiến nó tổn thương thêm.
Bà cũng có tìm thằng bạn thân của nó là Minh Quân sang rủ rê đi chơi cho khuây khỏa tinh thần, nhưng chẳng những lần nào thành công.
Nhưng không sao, nó là con gái bà mà, chả lẽ bà lại không có cách nào để lôi nó ra ngoài sao.
Lát sau, đứng dưới cái nắng chói chang cùng túi đi chợ trong tay, Ngọc Nghi thở dài thườn thượt, chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe lời mẫu thân đại nhân.
Ngang qua một khu đất đang được rao bán, Ngọc Nghi tình cờ nhìn thấy một bụi hoa mọc trên mấy viên đá đặt cạnh bức tường cũ kĩ bám đầy rêu.
Thân cây rất mảnh, những cánh hoa trắng tinh khôi kết hợp với màu nhụy vàng ươm, dù là hoa dại nhưng lại mang một nét đẹp nhẹ nhàng và không vì hoàn cảnh sống mà héo mòn.
Hoa xuyến chi à...
Hình như khi còn nhỏ, cũng vào một ngày hè oi ả thế này, Ngọc Nghi đã từng gối đầu lên đùi ba và chăm chú lắng nghe mẹ kể sự tích về loài hoa này.
Mẹ bảo rằng, khi xưa từng có một cô gái được trời ban cho giọng hát trong trẻo du dương, nhưng vì khuôn mặt xấu xí nên luôn bị mọi người xung quanh ghét bỏ.
Mãi cho đến một ngày, có một người lữ hành ngang qua vùng quê nọ và đã vô tình đem lòng say mê tiếng hát của nàng. Người ấy đến bên nàng, quan tâm, chăm sóc và che chở cho nàng. Lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu thương từ một người, nàng đã chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến, tin tưởng vào một tình yêu vĩnh cửu.
Nhưng có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ hay biết, người lữ hành kia chỉ say mê giọng hát của nàng, chứ chưa từng thật sự nhìn vào khuôn mặt xấu xí kia của nàng.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, hoa vội nở cũng vội tàn, người lữ hành đã quay gót ra đi mà không một lời từ biệt. Trái tim nàng tan nát, vụn vỡ. Thế nhưng, nàng vẫn không ngừng ngóng chờ mòn mỏi, nhen nhóm hy vọng sẽ có một ngày người lữ khách quay về bên mình.
Nàng cứ vậy mà chờ đợi, đợi đến khi kiệt quệ và ngã quỵ xuống. Nơi nàng ngã xuống đã mọc lên một loài hoa cánh trắng mỏng manh, nhụy vàng tròn xoe như hạt nắng mật.
Loài hoa ấy luôn cố níu chân những ai vô tình đi qua bằng cách cắm những hạt hoa nhỏ vào gấu quần của họ. Dường như nó đang khao khát tìm lại được sự quan tâm, che chở như nàng từng may mắn có được.
Đó là lần đầu tiên Ngọc Nghi nghe kể chuyện mà không ngủ gật. Cái kết bi thảm của nàng đã khiến cô day dứt trong một khoảng thời gian khá dài.
Cô trách người lữ hành tuyệt tình máu lạnh, lại trách người con gái quá ngốc nghếch khi hy vọng vào một tình yêu vốn chỉ là ngộ nhận.
Nhưng sau khi trưởng thành hơn một chút, tư tưởng của Ngọc Nghi lại khác đi.
Có lẽ người lữ hành không sai. Đặt lợi ích của mình lên đầu, là ích kỷ hay biết tôn trọng bản thân chỉ khác nhau ở quan điểm của từng người.
Người con gái tội nghiệp kia càng không có gì đáng trách. Khi đã phải cô độc quá lâu, con người ta vẫn thường khao khát chút ấm áp, dù cho chỉ là tạm bợ. Nhưng có lẽ nàng không biết, khi đã được chiêm ngưỡng ánh mặt trời rực rỡ, thì làm gì có ai muốn đắm mình trong bóng tối lần nữa đâu chứ.
Nếu có, thì chắc chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.