Chương 108
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
01/11/2016
Mãi đến tận lúc hồi cung, Tịch Nguyệt vẫn có dáng vẻ không yên lòng. Cảnh
để thấy nàng như vậy thì hỏi: "Làm sao vậy? Sao về nhà một chuyến mà tâm tình lại không yên vậy?"
Tịch Nguyệt lắc đầu, hai tay ôm lấy eo hắn, dáng vẻ kia vô cùng đáng thương.
"Hoàng thượng, người nói thiếp có phải là một kẻ ngốc luôn buồn lo vô cớ không? Tại sao thấy dáng vẻ phồn hoa của Thẩm gia thì thiếp lại càng bất an?"
Không ngờ nàng lại nghĩ như vậy, Cảnh đế vuốt tóc nàng.
"Nói linh tinh gì vậy, hôm nay là ngày tốt, ca ca nàng thành thân, nàng đó, nói không chừng là cảm thấy ca ca bị chị dâu đoạt mất nên trong lòng mới khó chịu đó!" Nói xong còn dùng khóe mắt liếc nàng.
Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy, giả vờ đánh hắn hai cái: "Người mới nói linh tinh, ta không phải như vậy."
Đương nhiên Cảnh đế biết rõ là không phải, có điều thấy tâm tình của nàng không tốt nên mới nói như vậy. Xem đi, không phải là đã tốt lên rồi sao?
"Được rồi, ngày hôm nay bận rộn suốt, cũng nệt mỏi rồi, không bằng hôm nay tới Tuyên Minh Điện nghỉ ngơi đi?"
Lời đề nghị của Cảnh đế cực kỳ hợp ý Tịch Nguyệt, từ trước đến giờ nàng vốn là người lười biếng, hôm nay xuất cung một chuyến cũng khiến nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Nếu như có thể đến Tuyên Minh Điện ngâm ôn tuyền thì cũng là một cách thư giãn rất tốt.
"Ừm, được." Nàng cười hì hì ôm lấy cánh tay Cảnh đế, dáng vẻ kia vô cùng ngây thơ khả ái, Cảnh đế chọt chọt gò má mềm mại non nớt của nàng.
"Dáng vẻ nàng như thế này, đúng là giống Đại công chúa của trẫm."
Tịch Nguyệt nhớ đến lời nói đùa của hai người, mặt đỏ lên.
Lần này xuất cung, Lai Hỉ không đi theo, thấy Cảnh đế trở về thì vội vàng tiến lên: "Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Thuần chiêu nghi."
"Đứng lên đi."
"Vâng." Lai Hỉ đứng dậy, phất cây hất trần ở trong tay, đưa mắt liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, mặc dù chưa nói gì nhưng Cảnh đế cũng hiểu được là trong cung đã xảy ra chuyện.
"Có việc gì?"
Lai Hỉ biểu hiện rõ ràng như vậy có nghĩa là chuyện này Tịch Nguyệt cũng có thể biết. Nghĩ vậy, Cảnh đế mở miệng hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, chiều nay Tề phi cảm thấy thân thể không khỏe, truyền Thái y tới bắt mạch, chẩn ra là đã mang thai một tháng."
Khi nói chuyện công việc thì giọng nói của Lai Hỉ vẫn vững vàng không thay đổi.
Động tác của Tịch Nguyệt hơi khựng lại, có điều chỉ trong nháy mắt.
Không phải là đã sớm biết chuyện này rồi sao?
Đúng như quỹ đạo trước kia, Bạch Du Nhiên có thể sinh ra Tam hoàng tử, vậy hẳn là Tứ hoàng tử của Tề phi cũng có thể sinh ra.
Cảnh đế suy nghĩ một hồi: "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, việc này ngày mai lại nói tiếp, trẫm hơi mệt."
Nắm tay Tịch Nguyệt bước vào nội thất, Cảnh đế đưa tay ôm Tịch Nguyệt vào lòng, thế nhưng như vậy lại không thể thấy được vẻ mặt của nàng, trong lòng không biết là mùi vị gì, nhất thời cảm thấy có hơi không thoải mái.
"Hoàng thượng làm sao vậy?" Thấy dáng vẻ này của hắn, Tịch Nguyệt cười quay người lại ôm lấy cổ hắn.
Cảnh đế thấy nàng cười, muốn tìm ra mấy phần ngụy trang thế như vẫn không thấy, không hiểu sao hắn lại càng thấy phiền muộn.
Không biết tại sao, thấy nàng như vậy hắn lại càng cảm thấy nàng cũng không yêu thích mình đến vậy, nâng gương mặt nàng lên, nhìn chăm chú vào đó.
Trong lòng Tịch Nguyệt cảm thấy mờ mịt, không hiểu hắn bị làm sao. Tề phi mang thai, không phải là hắn nên vui mừng sao, tại sao lại có vẻ mặt này, còn nhìn mình như vậy.
Trong lòng có hơi phiền chán nhưng vẫn kéo khóe miệng, bên trong nụ cười có mấy phần qua loa lấy lệ.
Thế nhưng phần qua loa này lại khiến cho tâm tình nóng nảy của Cảnh đế tốt hơn một chút.
Nàng ghen, hắn mới cảm thấy nàng thực sự yêu thích hắn.
Nhìn tia tức giận trong mắt cô nhóc này, trong lòng Cảnh đế thoải mái hắn lên. Thì ra không phải là nàng không ghen, chẳng qua là nàng giấu đi thôi.
Ôm lấy nàng, Cảnh đế an ủi nói: "Đừng tức giận, trẫm thương nàng."
Tịch Nguyệt không rõ là có chuyện gì xảy ra với hắn, đúng là một người thay đổi thất thường. Có điều hắn đã nói như vậy, Tịch Nguyệt đương nhiên là thuận thế trèo lên: "Hoàng thượng, người thực sự thương thiếp sao?"
Lời nói này yếu ớt, lại có mấy phần ai oán.
Nhưng mà Cảnh đế là người thế nào chứ, hắn chỉ tin những phản ứng tự động kia, còn như bây giờ, hắn nhìn thấu mưu kế nhỏ của nàng.
Có điều nữ nhân sử dụng mưu kế vặt với hắn cũng thể hiện là họ thực lòng ái mộ hắn.
Hôn lên môi nàng một hồi, Cảnh đế ngang ngược ôm lấy nàng.
Bên trong ôn tuyền lượn lờ sương khói, hai người đều nằm ngửa, tựa vào thành hồ.
"Thực sự thương nàng."
Tịch Nguyệt đang mơ mơ nàng màng chỉ nghe hắn nói câu được câu không,
"Hả?" Nàng mờ mịt nhìn hắn.
Thấy nàng dường như là không hiểu hắn đang muốn nói đến câu hỏi lúc trước của nàng, chỉ sợ là nàng đã quên việc này rồi, trong lòng hơi oán giận, Cảnh đế không nói nữa, đúng là một cô nhóc vô lương tâm.
Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ của hắn, lúc này mới nhận ra là hắn đang trả lời câu hỏi lúc trước của nàng.
Nàng hơi dịch chuyển vị trí của mình, đến gần người hắn, hai người đều không mặt đồ khiến cho hắn phát ra một tiếng than nhẹ.
"Thiếp biết là Hoàng thượng tốt với thiếp mà."
Cảnh đế nhìn dáng vẻ dựa vào hắn của nàng, trong lòng sinh ra một tia khó hiểu. Một tiểu cô nương nhìn như đơn thuần vô hại, tại sao hắn lại không thể nhìn thấu nàng? Khi thì ngây thơ, khi thì khôn khéo. Rốt cuộc ai mới là nàng, hay là, cả hai đều là nàng?
Có lẽ là hơi mệt, có lẽ là nghĩ quá nhiều, đêm đó hai người cũng không làm gì, sau khi tắm rửa xong thì chỉ ôm nhau ngủ.
Một đêm này, Tịch Nguyệt ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại, đương nhiên là Hoàng thượng đã không còn ở đó. Tịch Nguyệt cảm thán, nàng cũng có lúc ngủ sâu như vậy.
Nghĩ đến Hoàng thượng tối hôm qua, Tịch Nguyệt lắc đầu, quả thực không hiểu được hắn bị làm sao.
Chỉnh trang xong xuôi, nàng trở lại Thính Vũ Các.
Tịch Nguyệt nghĩ một hồi, dặn dò Cẩm Tâm chuẩn bị lễ vật, Tề phi mang thai, đương nhiên bọn họ phải tặng lễ.
Cẩm Tâm nói: "Hôm qua chẩn ra Tề phi mang thai, Thái hậu nương nương cực kỳ vui mừng, đưa rất nhiều lễ vật qua đó. Nô tỳ đã sắp xếp lễ vật của chúng ta dựa theo tiền lệ rồi. Nương nương tự mình đưa qua hay là sai người đưa đi?"
Hôm qua Cẩm Tâm không theo Tịch Nguyệt xuất cung, điều này cũng là đương nhiên, Hoàng thượng luôn có suy nghĩ của mình.
Cẩm Tâm là một người tỉ mỉ, nghe nói Tề phi mang thai thì vội vã chuẩn bị lễ vật thật kỹ càng, cũng không cần Tịch Nguyệt phải dặn dò nhiều.
Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút: "Hôm nay Tề phi có đi thỉnh an Thái hậu không?"
Hôm nay vừa không phải mùng một, vừa không phải mười lăm nhưng Tịch Nguyệt biết, hôm qua Tề phi được Thái hậu tặng lễ, theo tình tình của nàng ta thì hôm nay nhất định sẽ đến tạ ơn.
Nghĩ lại, trong cung này cũng không có mấy người giống như Trần Vũ Lan, dựa vào chuyện mang thai mà kiêu ngạo, cũng chính vì phần kiêu ngạo này của nàng ta nên mới không thể sinh đứa bé ra được.
"Nô tỳ cũng không rõ chuyện này, đợi nô tỳ bảo Đào Nhi đi hỏi một chút."
Tịch Nguyệt gật đầu.
Đợi đến khi gọi Đào Nhi vào, sau khi dò hỏi một lúc thì quả nhiên là như vậy.
Khẽ cười, Tịch Nguyệt thoải mái đứng dậy: "Hầu hạ ta thay quần áo, nếu như là đi thỉnh an vậy thì sao ta có thể thua kém người ta chứ! Lễ vật cũng để đó đi, đợi ta thỉnh an trở về thì cho người đưa đến cung của Tề phi."
Cẩm Tâm cúi đầu đáp.
Tịch Nguyệt cũng không muốn đi tới cung của Tề Phi, Tề Phi này, tính tình cẩn thận, nàng ta sẽ không bị người khác tính toán. Không chỉ không bị người khác tính toán, chỉ sợ là còn có thể lợi dụng chuyện này để tính toán người khác.
Nhưng mà dù sao Tề phi cũng là Phi, một Chiêu nghi như nàng, nếu không đi thì không ổn, nhưng mà, nếu như có nguyên nhân thì sẽ không như vậy.
Cười cười, Tịch Nguyệt nhìn mấy cung nữ nói: "Hạnh Nhi, Đào Nhi, đi thôi, theo ta ra ngoài."
Hai cung nữ thấy tâm tình của chủ tử rất tốt thì có hơi lo lắng, nhưng mà các nàng cũng hiểu được chủ tử sẽ không để cho bản thân phải rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Vì vậy hai người cũng học theo chủ tử, khẽ mỉm cười.
Tuệ Từ cung.
Quế ma ma thấy Tịch Nguyệt đến thì khá là nhiệt tình.
"Thuần chủ tử đợi một chút, lão nô vào thông báo."
Sau khi thông báo không lâu.
"Nguyệt nha đầu đã tới rồi sao?" Tâm tình của Thái hậu hôm nay rất tốt.
Tịch Nguyệt cười hì hì cúi người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Thái hậu, tham kiến Tề phi nương nương."
Qủa nhiên là Tề phi ở đây.
"Đứng dậy, đứng dậy đi."
"Tạ ơn Thái hậu nương nương."
Tịch Nguyệt ngồi xuống, mỉm cười nhìn Tề phi: "Tối hôm qua nghe nói Tề phi tỷ tỷ có thai, muội muội đang muốn qua thăm tỷ tỷ để chúc mừng. Nhưng mà lúc đó đã muộn rồi, nghe nói những người có thai đều ham ngủ cho nên muội cũng không dám quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Vốn định sáng nay sau khi thỉnh an Thái hậu xong sẽ tới thăm tỷ, không ngờ tỷ và muội có duyên như vậy, có thể gặp ở nơi này."
Vừa dứt lời đã cười khanh khác, dáng vẻ rất ngây thơ.
Tề phi cũng cười: "Muội muội nghĩ cho tỷ tỷ như vậy, trong lòng tỷ rất vui mừng."
"Lúc trước còn nói muội muội phải an tâm tĩnh dưỡng, tranh thủ sớm ngày sinh được Đại hoàng tử cho Hoàng thượng, không ngờ tỷ tỷ lại đoạt trước. Tỷ tỷ nhất định phải sinh một tiểu hoàng tử, không được cướp Đại công chúa với muội đâu nhé."
Thái hậu nghe Tịch Nguyệt nói thì bật cười: "Cô nhóc nhà ngươi, sinh con cũng có thể tùy tiện phân chia sao! Ai cũng muốn sinh một tiểu hoàng tử, chỉ có ngươi là suốt ngày nói Đại công chúa, ai gia thấy ngươi không sinh được Đại công chúa thì sẽ không cam tâm đi."
Tịch Nguyệt không đồng ý, chu môi: "Thái hậu lại chê cươi thần thiếp."
Thái hậu và Tề phi đều cười. Tề phi trêu ghẹo nói: "Tỷ tỷ nhất định sẽ không tranh với muội, đúng là vẫn là một đứa bé."
"Không phải sao? Ngươi xem bộ dạng này, còn không phải chính là đứa bé à?"
Tịch Nguyệt lấy khăn che mặt, làm bộ cực kỳ xấu hổ.
Khung cảnh này cực kỳ hài hòa.
Sau khi cười đùa, Tịch Nguyệt giống như vô cùng nghiêm túc, căn dăn: "Tỷ tỷ nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều. Nghe nói những người có thai cũng muốn nghỉ ngơi nhiều. Còn nữa, không thể tùy tiện dùng đồ vật linh tinh, hương liệu gì gì đó cũng không thể tùy tiện sử dụng. Kể cả đồ ăn cũng phải chú ý. Tất cả chuyện ăn mặc ở cũng phải kiểm tra qua mới được."
Những điều Tịch Nguyệt nói đều là điều mà ai cũng biết, thế nhưng chỉ có nàng là đàng hoàng trịnh trọng nói ra.
Thái hậu cười gật đầu: " Nguyệt nha đầu này cũng là một người tỉ mỉ."
Tề phi cũng mang dáng vẻ cảm kích, nhưng mà Tịch Nguyệt cũng hiểu được là không có mấy phần thực lòng trong đó.
Có điều nàng cũng không để ý những điều đó.
Nàng tới nơi này cũng chỉ là làm dáng bên cạnh Thái hậu mà thôi, cho nên đoạn đường tới Khánh Tường cung của Tề phi, đương nhiên là nàng sẽ không đi.
Thấy Thái hậu nhìn nàng, Tịch Nguyệt có hơi xấu hổ, nhưng mà vẫn đáp: "Thần thiếp vẫn muốn khai chi tán diệp cho Hoàng thượng, cho nên chuẩn bị sớm một chút."
Nói xong thì cánh tay nhỏ vặn khăn tay, dáng vẻ đơn thuần vô hại, lại có chút chờ mong.
Thái hậu cười thấu hiều.
Nhìn về phía Tề phi: "Tuổi của ngươi lớn hơn Nguyệt nha đầu rất nhiều, những đạo lý này đến nàng cũng hiểu, ngươi cũng nên chú ý nhiều hơn. Nhiều năm như vậy, mang thai cũng không dễ dàng gì, nhất định phải vô cùng cẩn trọng, miễn cho thương tổn đến cái thai này.
"Thái hậu nương nương yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ cẩn thận."
"Vốn là một lúc nữa còn muốn đến thăm Tề phi tỷ tỷ, nếu đã gặp ở đây rồi thì muội cũng không đi Khánh Tường cung làm phiền nữa, miễn cho ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tỷ tỷ." Tịch Nguyệt cười híp mắt.
Sao Tề phi lại không biết tâm tư của nàng chứ, Thẩm Tịch Nguyệt này thực sự không vô hại như vẻ ngoài.
Nếu như thực sự không có chút tâm tư nào thì sao nàng có thể trong một năm rưỡi từ một Thường tại nho nhỏ đi lên thành Thuần Chiêu nghi được sủng ái hiện nay chứ.
Nở một nụ cười, Tề phi nhìn gương mặt quyến rũ nho nhỏ kia.
Hôm nay ngươi được sủng ái thì sao chứ, luôn có một ngày Hoàng thượng sẽ coi nhẹ ân cứu mạng ngày đó, mà cũng sẽ có người mới tiến cung, khi đó, ta muốn xem ngươi sẽ làm sao.
"Được rồi, Tề phi không có chuyện gì nữa thì trở về nghỉ ngơi đi. Thời kì đầu mang thai thường chưa ổn định, ngươi nhất định không được bất cẩn."
Tề phi vội vàng đứng lên, hơi nhún người hành lễ: "Vậy thần thiếp xin cáo lui."
Đại cung nữ bên người Tề phi lập tức tới đỡ nàng ta, cho dù hiện nay không thể nhìn ra là nàng ta mang thai nhưng nàng ta vẫn đi tập tễnh, hơi ưỡn bụng ra.
Trong lòng Tịch Nguyệt thầm bật cười, nghĩ lại cũng đú, bất luận ngày xưa có thể ẩn nhẫn đến đâu thì lúc này cũng không như trước nữa.
Dù sao, mẹ quý nhờ con mà.
Thấy Tề phi rời đi, Thái hậu cười nhìn về phía Tịch Nguyệt: "Lại đây, ngồi gần ai gia."
Vỗ vỗ bàn tay Tịch Nguyệt, dường như Thái hậu rất hài lòng với nàng.
"Không nên ước ao, ngày sau ngươi cũng có thể sinh cho Hoàng thượng một đứa bé mập mạp."
Tịch Nguyệt cười, lông mày cong cong.
"Ừm, thần thiếp sẽ nỗ lực."
Thấy nàng như vậy, Thái hậu không nhịn cười được.
Nha đầu này quả thực là một người đáng yêu.
"Một mình ngươi nỗ lực thì có ích gì? Nha đầu này!"
Mặt Tịch Nguyệt lập tức đỏ lên.
Lúng túng, ngập ngừng, lắp bắp nói: "Hoàng thượng rất yêu thích thần thiếp..."
Trong cung này, sao có ai dám nói lời này trước mặt người ngoài, không nói đến chuyện các phi tần khác đố kị, ngay cả bên cạnh Thái hậu cũng không có ai nói như vậy. Từ xưa đến nay có mẹ chồng nào lại thích con dâu nói như vậy chứ.
Nhưng mà Tịch Nguyệt lại giống như e thẹn nói ra nhưng lời này.
Thái hậu nhìn dáng vẻ như vậy của nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ nhẹ đầu nàng: "Nha đầu ngươi, đúng là không có tâm cơ. Ngươi xem dáng vẻ của ngươi thế này, nếu không có ai gia và Hoàng thượng trông nom thì không phải là sẽ bị những yêu tinh kia ăn tươi nuốt sống sao?"
"Hoàng thượng giá lâm..."
Sáng sớm Hoàng thượng lại tới nơi này của Thái hậu, đúng là kỳ lạ.
Lúc Cảnh đế vào cửa, thấy Thái hậu nhìn Tịch Nguyệt như vậy, có chút không hiểu.
Cười ấm áp: "Sao vậy? Nha đầu này lại làm sai chuyện gì sao?"
Tịch Nguyệt nghe thấy chữ 'lại' này, chu môi.
Thái hậu thấy vậy thì nở nụ cười.
"Chẳng lẽ nha đầu này thường xuyên làm sai chuyện?"
Thấy Tịch Nguyệt chu môi không đồng ý, Cảnh đế thực sự muốn trực tiếp hôn lên đôi môi ấy. Có điều nơi này là Tuệ Từ cung, hắn miễn cưỡng giấu ý nghĩ này của mình đi.
"Lỗi lớn thì không có nhưng lỗi nhỏ thì thường xuyên, khiến cho trẫm thực lo lắng. Còn nói mình là Đại công chúa của Trẫm, không phải là trẫm cũng nuôi nàng như Đại công chúa sao? Nuôi thành dáng vẻ yêu kiều như vậy, nàng đúng là chọc cho trẫm tức chết rồi."
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tịch Nguyệt, Thái hậu nhìn con mình, trêu ghẹo nói: "Con còn nói thêm nữa thì hai má của Nguyệt nha đầu sẽ bốc cháy đó."
Cảnh đế nhìn nàng một cái, cũng không nói nhiều, chỉ cười yếu ớt.
Tịch Nguyệt cúi đầu, gương mặt giống như vô cùng thẹn thùng nhưng trong lòng lại hận chết Cảnh đế. Sao hắn có thể hồn nhiên nói bậy trước mặt Thái hậu như vậy chứ, sau này nàng phải gặp người thế nào đây? Chỉ sợ lần sau nhìn thấy Thái hậu nàng lại nghĩ tới chuyện hôm nay.
Trong lòng vừa thẹn vừa giận, hai má của người nào đó đã đỏ như quả táo.
Có lẽ là thấy Tịch Nguyệt thực sự xấu hổ, Thái hậu đổi đề tài: "Được rồi, con đó, đừng thấy Nguyệt nha đầu còn nhỏ mà bắt nạt nàng. Xem nàng thẹn thùng thế nào kìa."
Vẻ mặt Cảnh đế vẫn bình thường, nói: "Nếu như trẫm bắt nạt nàng thì cũng sẽ không làm ở nơi này."
Cảnh đế nói xong, ngay cả Thái hậu cũng lúng túng.
Nhưng mà hắn quả thực không cố ý. Trên chuyện này cái nhìn của nam nhân và nữ nhân cũng không giống nhau.
Có điều dù sao Thái hậu cũng là người lớn tuổi, cũng không tầm thường như vậy, nghĩ đến thời gian hắn đến đây thì hỏi: "Hoàng thượng sao lại đến đây vào lúc này?"
Cảnh đế nhìn cốc trà, Tịch Nguyệt vội vàng rót đầy cốc trà cho hắn.
"Không phải là vì chuyện Tề phi mang thai sao, trẫm nghĩ những tháng đầu thai kì thường không ổn định, việc vặt trong cung lại nhiều, bất luận thế nào thì đứa bé cũng quan trọng hơn. Không bằng đem cung vụ của Tề phi phân lại cho Đức phi và Huệ phi, nàng ấy cũng có thể an tâm dưỡng thai, mẫu hậu thấy thế nào?"
Thái hậu nở nụ cười: "Hoàng thượng và ai gia đúng là nghĩ giống nhau. Ôi, nếu như không phải Nguyệt nha đầu còn nhỏ thì cũng có thể giúp đỡ quản lý một chút, bây giờ xem ra đành phải làm phiền Huệ phi và Đức phi rồi."
Cảnh đế suy nghĩ một chút, ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Mẫu hậu, người xem rồi làm đi."
Thái hậu gật đầu.
Tịch Nguyệt ngoan ngoãn ngồi một bên quan sát hai người này, trong lòng có suy nghĩ của mình.
Đúng như dự đoán, cũng chỉ hai ngày sau Tề phi đã giao tất cả mọi chuyện mình quản lý ra.
Có điều khiến cho Tịch Nguyệt bất ngờ là đa số đều giao cho Huệ phi Phó Cẩn Dao, Tịch Nguyệt đúng là không ngờ tới.
Lại nhìn trên mặt mấy người kia vẫn là vẻ thân thiết hài hòa, Tịch Nguyệt hùa theo mấy câu.
Qủa nhiên là lúc này không phải thời kì tốt để nhúng tay vào chuyện này.
Có điều cũng có thể nhìn ra được Tề phi cực kỳ coi trọng cái thai này của mình, từ khi mang thai đến nay, lúc nào cũng vô cùng cẩn thận.
Tính ra, Tề phi có thai trong thời gian đi tới hành cung, đối với chuyện đi hành cung lần này, cả hâu cung đều sôi trào. Cũng có người ác ý cảm thán, con người nha, cũng phải tin vào vận mệnh, các ngươi xem Huệ phi cũng đi theo hai lần nhưng cũng không mang thai, nhưng mà Tề phi lại không như vậy.
Tịch Nguyệt nghe thấy những lời này, âm thầm lắc đầu, thủ đoạn mưu mô của người này cũng quá tầm thường rồi.
Muốn Tề phi và Huệ phi đối đầu, nói nghe thì dễ.
Nếu như là Đức phi thì gây xích mích như vậy còn có chút tác dụng thế như nếu như đó là Tề phi thì không có một chút tác dụng nào.
Theo Tịch Nguyệt thấy, Tề phi sở trường nhất là chuyện ẩn nhẫn.
Mà Huệ phi có xuất thân tốt, cho dù tính tình kém thì cũng không làm những chuyện bỉ ổi này.
Tịch Nguyệt lắc đầu, hai tay ôm lấy eo hắn, dáng vẻ kia vô cùng đáng thương.
"Hoàng thượng, người nói thiếp có phải là một kẻ ngốc luôn buồn lo vô cớ không? Tại sao thấy dáng vẻ phồn hoa của Thẩm gia thì thiếp lại càng bất an?"
Không ngờ nàng lại nghĩ như vậy, Cảnh đế vuốt tóc nàng.
"Nói linh tinh gì vậy, hôm nay là ngày tốt, ca ca nàng thành thân, nàng đó, nói không chừng là cảm thấy ca ca bị chị dâu đoạt mất nên trong lòng mới khó chịu đó!" Nói xong còn dùng khóe mắt liếc nàng.
Tịch Nguyệt thấy hắn như vậy, giả vờ đánh hắn hai cái: "Người mới nói linh tinh, ta không phải như vậy."
Đương nhiên Cảnh đế biết rõ là không phải, có điều thấy tâm tình của nàng không tốt nên mới nói như vậy. Xem đi, không phải là đã tốt lên rồi sao?
"Được rồi, ngày hôm nay bận rộn suốt, cũng nệt mỏi rồi, không bằng hôm nay tới Tuyên Minh Điện nghỉ ngơi đi?"
Lời đề nghị của Cảnh đế cực kỳ hợp ý Tịch Nguyệt, từ trước đến giờ nàng vốn là người lười biếng, hôm nay xuất cung một chuyến cũng khiến nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Nếu như có thể đến Tuyên Minh Điện ngâm ôn tuyền thì cũng là một cách thư giãn rất tốt.
"Ừm, được." Nàng cười hì hì ôm lấy cánh tay Cảnh đế, dáng vẻ kia vô cùng ngây thơ khả ái, Cảnh đế chọt chọt gò má mềm mại non nớt của nàng.
"Dáng vẻ nàng như thế này, đúng là giống Đại công chúa của trẫm."
Tịch Nguyệt nhớ đến lời nói đùa của hai người, mặt đỏ lên.
Lần này xuất cung, Lai Hỉ không đi theo, thấy Cảnh đế trở về thì vội vàng tiến lên: "Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Thuần chiêu nghi."
"Đứng lên đi."
"Vâng." Lai Hỉ đứng dậy, phất cây hất trần ở trong tay, đưa mắt liếc nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, mặc dù chưa nói gì nhưng Cảnh đế cũng hiểu được là trong cung đã xảy ra chuyện.
"Có việc gì?"
Lai Hỉ biểu hiện rõ ràng như vậy có nghĩa là chuyện này Tịch Nguyệt cũng có thể biết. Nghĩ vậy, Cảnh đế mở miệng hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, chiều nay Tề phi cảm thấy thân thể không khỏe, truyền Thái y tới bắt mạch, chẩn ra là đã mang thai một tháng."
Khi nói chuyện công việc thì giọng nói của Lai Hỉ vẫn vững vàng không thay đổi.
Động tác của Tịch Nguyệt hơi khựng lại, có điều chỉ trong nháy mắt.
Không phải là đã sớm biết chuyện này rồi sao?
Đúng như quỹ đạo trước kia, Bạch Du Nhiên có thể sinh ra Tam hoàng tử, vậy hẳn là Tứ hoàng tử của Tề phi cũng có thể sinh ra.
Cảnh đế suy nghĩ một hồi: "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, việc này ngày mai lại nói tiếp, trẫm hơi mệt."
Nắm tay Tịch Nguyệt bước vào nội thất, Cảnh đế đưa tay ôm Tịch Nguyệt vào lòng, thế nhưng như vậy lại không thể thấy được vẻ mặt của nàng, trong lòng không biết là mùi vị gì, nhất thời cảm thấy có hơi không thoải mái.
"Hoàng thượng làm sao vậy?" Thấy dáng vẻ này của hắn, Tịch Nguyệt cười quay người lại ôm lấy cổ hắn.
Cảnh đế thấy nàng cười, muốn tìm ra mấy phần ngụy trang thế như vẫn không thấy, không hiểu sao hắn lại càng thấy phiền muộn.
Không biết tại sao, thấy nàng như vậy hắn lại càng cảm thấy nàng cũng không yêu thích mình đến vậy, nâng gương mặt nàng lên, nhìn chăm chú vào đó.
Trong lòng Tịch Nguyệt cảm thấy mờ mịt, không hiểu hắn bị làm sao. Tề phi mang thai, không phải là hắn nên vui mừng sao, tại sao lại có vẻ mặt này, còn nhìn mình như vậy.
Trong lòng có hơi phiền chán nhưng vẫn kéo khóe miệng, bên trong nụ cười có mấy phần qua loa lấy lệ.
Thế nhưng phần qua loa này lại khiến cho tâm tình nóng nảy của Cảnh đế tốt hơn một chút.
Nàng ghen, hắn mới cảm thấy nàng thực sự yêu thích hắn.
Nhìn tia tức giận trong mắt cô nhóc này, trong lòng Cảnh đế thoải mái hắn lên. Thì ra không phải là nàng không ghen, chẳng qua là nàng giấu đi thôi.
Ôm lấy nàng, Cảnh đế an ủi nói: "Đừng tức giận, trẫm thương nàng."
Tịch Nguyệt không rõ là có chuyện gì xảy ra với hắn, đúng là một người thay đổi thất thường. Có điều hắn đã nói như vậy, Tịch Nguyệt đương nhiên là thuận thế trèo lên: "Hoàng thượng, người thực sự thương thiếp sao?"
Lời nói này yếu ớt, lại có mấy phần ai oán.
Nhưng mà Cảnh đế là người thế nào chứ, hắn chỉ tin những phản ứng tự động kia, còn như bây giờ, hắn nhìn thấu mưu kế nhỏ của nàng.
Có điều nữ nhân sử dụng mưu kế vặt với hắn cũng thể hiện là họ thực lòng ái mộ hắn.
Hôn lên môi nàng một hồi, Cảnh đế ngang ngược ôm lấy nàng.
Bên trong ôn tuyền lượn lờ sương khói, hai người đều nằm ngửa, tựa vào thành hồ.
"Thực sự thương nàng."
Tịch Nguyệt đang mơ mơ nàng màng chỉ nghe hắn nói câu được câu không,
"Hả?" Nàng mờ mịt nhìn hắn.
Thấy nàng dường như là không hiểu hắn đang muốn nói đến câu hỏi lúc trước của nàng, chỉ sợ là nàng đã quên việc này rồi, trong lòng hơi oán giận, Cảnh đế không nói nữa, đúng là một cô nhóc vô lương tâm.
Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ của hắn, lúc này mới nhận ra là hắn đang trả lời câu hỏi lúc trước của nàng.
Nàng hơi dịch chuyển vị trí của mình, đến gần người hắn, hai người đều không mặt đồ khiến cho hắn phát ra một tiếng than nhẹ.
"Thiếp biết là Hoàng thượng tốt với thiếp mà."
Cảnh đế nhìn dáng vẻ dựa vào hắn của nàng, trong lòng sinh ra một tia khó hiểu. Một tiểu cô nương nhìn như đơn thuần vô hại, tại sao hắn lại không thể nhìn thấu nàng? Khi thì ngây thơ, khi thì khôn khéo. Rốt cuộc ai mới là nàng, hay là, cả hai đều là nàng?
Có lẽ là hơi mệt, có lẽ là nghĩ quá nhiều, đêm đó hai người cũng không làm gì, sau khi tắm rửa xong thì chỉ ôm nhau ngủ.
Một đêm này, Tịch Nguyệt ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại, đương nhiên là Hoàng thượng đã không còn ở đó. Tịch Nguyệt cảm thán, nàng cũng có lúc ngủ sâu như vậy.
Nghĩ đến Hoàng thượng tối hôm qua, Tịch Nguyệt lắc đầu, quả thực không hiểu được hắn bị làm sao.
Chỉnh trang xong xuôi, nàng trở lại Thính Vũ Các.
Tịch Nguyệt nghĩ một hồi, dặn dò Cẩm Tâm chuẩn bị lễ vật, Tề phi mang thai, đương nhiên bọn họ phải tặng lễ.
Cẩm Tâm nói: "Hôm qua chẩn ra Tề phi mang thai, Thái hậu nương nương cực kỳ vui mừng, đưa rất nhiều lễ vật qua đó. Nô tỳ đã sắp xếp lễ vật của chúng ta dựa theo tiền lệ rồi. Nương nương tự mình đưa qua hay là sai người đưa đi?"
Hôm qua Cẩm Tâm không theo Tịch Nguyệt xuất cung, điều này cũng là đương nhiên, Hoàng thượng luôn có suy nghĩ của mình.
Cẩm Tâm là một người tỉ mỉ, nghe nói Tề phi mang thai thì vội vã chuẩn bị lễ vật thật kỹ càng, cũng không cần Tịch Nguyệt phải dặn dò nhiều.
Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút: "Hôm nay Tề phi có đi thỉnh an Thái hậu không?"
Hôm nay vừa không phải mùng một, vừa không phải mười lăm nhưng Tịch Nguyệt biết, hôm qua Tề phi được Thái hậu tặng lễ, theo tình tình của nàng ta thì hôm nay nhất định sẽ đến tạ ơn.
Nghĩ lại, trong cung này cũng không có mấy người giống như Trần Vũ Lan, dựa vào chuyện mang thai mà kiêu ngạo, cũng chính vì phần kiêu ngạo này của nàng ta nên mới không thể sinh đứa bé ra được.
"Nô tỳ cũng không rõ chuyện này, đợi nô tỳ bảo Đào Nhi đi hỏi một chút."
Tịch Nguyệt gật đầu.
Đợi đến khi gọi Đào Nhi vào, sau khi dò hỏi một lúc thì quả nhiên là như vậy.
Khẽ cười, Tịch Nguyệt thoải mái đứng dậy: "Hầu hạ ta thay quần áo, nếu như là đi thỉnh an vậy thì sao ta có thể thua kém người ta chứ! Lễ vật cũng để đó đi, đợi ta thỉnh an trở về thì cho người đưa đến cung của Tề phi."
Cẩm Tâm cúi đầu đáp.
Tịch Nguyệt cũng không muốn đi tới cung của Tề Phi, Tề Phi này, tính tình cẩn thận, nàng ta sẽ không bị người khác tính toán. Không chỉ không bị người khác tính toán, chỉ sợ là còn có thể lợi dụng chuyện này để tính toán người khác.
Nhưng mà dù sao Tề phi cũng là Phi, một Chiêu nghi như nàng, nếu không đi thì không ổn, nhưng mà, nếu như có nguyên nhân thì sẽ không như vậy.
Cười cười, Tịch Nguyệt nhìn mấy cung nữ nói: "Hạnh Nhi, Đào Nhi, đi thôi, theo ta ra ngoài."
Hai cung nữ thấy tâm tình của chủ tử rất tốt thì có hơi lo lắng, nhưng mà các nàng cũng hiểu được chủ tử sẽ không để cho bản thân phải rơi vào hoàn cảnh bất lợi. Vì vậy hai người cũng học theo chủ tử, khẽ mỉm cười.
Tuệ Từ cung.
Quế ma ma thấy Tịch Nguyệt đến thì khá là nhiệt tình.
"Thuần chủ tử đợi một chút, lão nô vào thông báo."
Sau khi thông báo không lâu.
"Nguyệt nha đầu đã tới rồi sao?" Tâm tình của Thái hậu hôm nay rất tốt.
Tịch Nguyệt cười hì hì cúi người hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Thái hậu, tham kiến Tề phi nương nương."
Qủa nhiên là Tề phi ở đây.
"Đứng dậy, đứng dậy đi."
"Tạ ơn Thái hậu nương nương."
Tịch Nguyệt ngồi xuống, mỉm cười nhìn Tề phi: "Tối hôm qua nghe nói Tề phi tỷ tỷ có thai, muội muội đang muốn qua thăm tỷ tỷ để chúc mừng. Nhưng mà lúc đó đã muộn rồi, nghe nói những người có thai đều ham ngủ cho nên muội cũng không dám quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Vốn định sáng nay sau khi thỉnh an Thái hậu xong sẽ tới thăm tỷ, không ngờ tỷ và muội có duyên như vậy, có thể gặp ở nơi này."
Vừa dứt lời đã cười khanh khác, dáng vẻ rất ngây thơ.
Tề phi cũng cười: "Muội muội nghĩ cho tỷ tỷ như vậy, trong lòng tỷ rất vui mừng."
"Lúc trước còn nói muội muội phải an tâm tĩnh dưỡng, tranh thủ sớm ngày sinh được Đại hoàng tử cho Hoàng thượng, không ngờ tỷ tỷ lại đoạt trước. Tỷ tỷ nhất định phải sinh một tiểu hoàng tử, không được cướp Đại công chúa với muội đâu nhé."
Thái hậu nghe Tịch Nguyệt nói thì bật cười: "Cô nhóc nhà ngươi, sinh con cũng có thể tùy tiện phân chia sao! Ai cũng muốn sinh một tiểu hoàng tử, chỉ có ngươi là suốt ngày nói Đại công chúa, ai gia thấy ngươi không sinh được Đại công chúa thì sẽ không cam tâm đi."
Tịch Nguyệt không đồng ý, chu môi: "Thái hậu lại chê cươi thần thiếp."
Thái hậu và Tề phi đều cười. Tề phi trêu ghẹo nói: "Tỷ tỷ nhất định sẽ không tranh với muội, đúng là vẫn là một đứa bé."
"Không phải sao? Ngươi xem bộ dạng này, còn không phải chính là đứa bé à?"
Tịch Nguyệt lấy khăn che mặt, làm bộ cực kỳ xấu hổ.
Khung cảnh này cực kỳ hài hòa.
Sau khi cười đùa, Tịch Nguyệt giống như vô cùng nghiêm túc, căn dăn: "Tỷ tỷ nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều. Nghe nói những người có thai cũng muốn nghỉ ngơi nhiều. Còn nữa, không thể tùy tiện dùng đồ vật linh tinh, hương liệu gì gì đó cũng không thể tùy tiện sử dụng. Kể cả đồ ăn cũng phải chú ý. Tất cả chuyện ăn mặc ở cũng phải kiểm tra qua mới được."
Những điều Tịch Nguyệt nói đều là điều mà ai cũng biết, thế nhưng chỉ có nàng là đàng hoàng trịnh trọng nói ra.
Thái hậu cười gật đầu: " Nguyệt nha đầu này cũng là một người tỉ mỉ."
Tề phi cũng mang dáng vẻ cảm kích, nhưng mà Tịch Nguyệt cũng hiểu được là không có mấy phần thực lòng trong đó.
Có điều nàng cũng không để ý những điều đó.
Nàng tới nơi này cũng chỉ là làm dáng bên cạnh Thái hậu mà thôi, cho nên đoạn đường tới Khánh Tường cung của Tề phi, đương nhiên là nàng sẽ không đi.
Thấy Thái hậu nhìn nàng, Tịch Nguyệt có hơi xấu hổ, nhưng mà vẫn đáp: "Thần thiếp vẫn muốn khai chi tán diệp cho Hoàng thượng, cho nên chuẩn bị sớm một chút."
Nói xong thì cánh tay nhỏ vặn khăn tay, dáng vẻ đơn thuần vô hại, lại có chút chờ mong.
Thái hậu cười thấu hiều.
Nhìn về phía Tề phi: "Tuổi của ngươi lớn hơn Nguyệt nha đầu rất nhiều, những đạo lý này đến nàng cũng hiểu, ngươi cũng nên chú ý nhiều hơn. Nhiều năm như vậy, mang thai cũng không dễ dàng gì, nhất định phải vô cùng cẩn trọng, miễn cho thương tổn đến cái thai này.
"Thái hậu nương nương yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ cẩn thận."
"Vốn là một lúc nữa còn muốn đến thăm Tề phi tỷ tỷ, nếu đã gặp ở đây rồi thì muội cũng không đi Khánh Tường cung làm phiền nữa, miễn cho ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tỷ tỷ." Tịch Nguyệt cười híp mắt.
Sao Tề phi lại không biết tâm tư của nàng chứ, Thẩm Tịch Nguyệt này thực sự không vô hại như vẻ ngoài.
Nếu như thực sự không có chút tâm tư nào thì sao nàng có thể trong một năm rưỡi từ một Thường tại nho nhỏ đi lên thành Thuần Chiêu nghi được sủng ái hiện nay chứ.
Nở một nụ cười, Tề phi nhìn gương mặt quyến rũ nho nhỏ kia.
Hôm nay ngươi được sủng ái thì sao chứ, luôn có một ngày Hoàng thượng sẽ coi nhẹ ân cứu mạng ngày đó, mà cũng sẽ có người mới tiến cung, khi đó, ta muốn xem ngươi sẽ làm sao.
"Được rồi, Tề phi không có chuyện gì nữa thì trở về nghỉ ngơi đi. Thời kì đầu mang thai thường chưa ổn định, ngươi nhất định không được bất cẩn."
Tề phi vội vàng đứng lên, hơi nhún người hành lễ: "Vậy thần thiếp xin cáo lui."
Đại cung nữ bên người Tề phi lập tức tới đỡ nàng ta, cho dù hiện nay không thể nhìn ra là nàng ta mang thai nhưng nàng ta vẫn đi tập tễnh, hơi ưỡn bụng ra.
Trong lòng Tịch Nguyệt thầm bật cười, nghĩ lại cũng đú, bất luận ngày xưa có thể ẩn nhẫn đến đâu thì lúc này cũng không như trước nữa.
Dù sao, mẹ quý nhờ con mà.
Thấy Tề phi rời đi, Thái hậu cười nhìn về phía Tịch Nguyệt: "Lại đây, ngồi gần ai gia."
Vỗ vỗ bàn tay Tịch Nguyệt, dường như Thái hậu rất hài lòng với nàng.
"Không nên ước ao, ngày sau ngươi cũng có thể sinh cho Hoàng thượng một đứa bé mập mạp."
Tịch Nguyệt cười, lông mày cong cong.
"Ừm, thần thiếp sẽ nỗ lực."
Thấy nàng như vậy, Thái hậu không nhịn cười được.
Nha đầu này quả thực là một người đáng yêu.
"Một mình ngươi nỗ lực thì có ích gì? Nha đầu này!"
Mặt Tịch Nguyệt lập tức đỏ lên.
Lúng túng, ngập ngừng, lắp bắp nói: "Hoàng thượng rất yêu thích thần thiếp..."
Trong cung này, sao có ai dám nói lời này trước mặt người ngoài, không nói đến chuyện các phi tần khác đố kị, ngay cả bên cạnh Thái hậu cũng không có ai nói như vậy. Từ xưa đến nay có mẹ chồng nào lại thích con dâu nói như vậy chứ.
Nhưng mà Tịch Nguyệt lại giống như e thẹn nói ra nhưng lời này.
Thái hậu nhìn dáng vẻ như vậy của nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ nhẹ đầu nàng: "Nha đầu ngươi, đúng là không có tâm cơ. Ngươi xem dáng vẻ của ngươi thế này, nếu không có ai gia và Hoàng thượng trông nom thì không phải là sẽ bị những yêu tinh kia ăn tươi nuốt sống sao?"
"Hoàng thượng giá lâm..."
Sáng sớm Hoàng thượng lại tới nơi này của Thái hậu, đúng là kỳ lạ.
Lúc Cảnh đế vào cửa, thấy Thái hậu nhìn Tịch Nguyệt như vậy, có chút không hiểu.
Cười ấm áp: "Sao vậy? Nha đầu này lại làm sai chuyện gì sao?"
Tịch Nguyệt nghe thấy chữ 'lại' này, chu môi.
Thái hậu thấy vậy thì nở nụ cười.
"Chẳng lẽ nha đầu này thường xuyên làm sai chuyện?"
Thấy Tịch Nguyệt chu môi không đồng ý, Cảnh đế thực sự muốn trực tiếp hôn lên đôi môi ấy. Có điều nơi này là Tuệ Từ cung, hắn miễn cưỡng giấu ý nghĩ này của mình đi.
"Lỗi lớn thì không có nhưng lỗi nhỏ thì thường xuyên, khiến cho trẫm thực lo lắng. Còn nói mình là Đại công chúa của Trẫm, không phải là trẫm cũng nuôi nàng như Đại công chúa sao? Nuôi thành dáng vẻ yêu kiều như vậy, nàng đúng là chọc cho trẫm tức chết rồi."
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tịch Nguyệt, Thái hậu nhìn con mình, trêu ghẹo nói: "Con còn nói thêm nữa thì hai má của Nguyệt nha đầu sẽ bốc cháy đó."
Cảnh đế nhìn nàng một cái, cũng không nói nhiều, chỉ cười yếu ớt.
Tịch Nguyệt cúi đầu, gương mặt giống như vô cùng thẹn thùng nhưng trong lòng lại hận chết Cảnh đế. Sao hắn có thể hồn nhiên nói bậy trước mặt Thái hậu như vậy chứ, sau này nàng phải gặp người thế nào đây? Chỉ sợ lần sau nhìn thấy Thái hậu nàng lại nghĩ tới chuyện hôm nay.
Trong lòng vừa thẹn vừa giận, hai má của người nào đó đã đỏ như quả táo.
Có lẽ là thấy Tịch Nguyệt thực sự xấu hổ, Thái hậu đổi đề tài: "Được rồi, con đó, đừng thấy Nguyệt nha đầu còn nhỏ mà bắt nạt nàng. Xem nàng thẹn thùng thế nào kìa."
Vẻ mặt Cảnh đế vẫn bình thường, nói: "Nếu như trẫm bắt nạt nàng thì cũng sẽ không làm ở nơi này."
Cảnh đế nói xong, ngay cả Thái hậu cũng lúng túng.
Nhưng mà hắn quả thực không cố ý. Trên chuyện này cái nhìn của nam nhân và nữ nhân cũng không giống nhau.
Có điều dù sao Thái hậu cũng là người lớn tuổi, cũng không tầm thường như vậy, nghĩ đến thời gian hắn đến đây thì hỏi: "Hoàng thượng sao lại đến đây vào lúc này?"
Cảnh đế nhìn cốc trà, Tịch Nguyệt vội vàng rót đầy cốc trà cho hắn.
"Không phải là vì chuyện Tề phi mang thai sao, trẫm nghĩ những tháng đầu thai kì thường không ổn định, việc vặt trong cung lại nhiều, bất luận thế nào thì đứa bé cũng quan trọng hơn. Không bằng đem cung vụ của Tề phi phân lại cho Đức phi và Huệ phi, nàng ấy cũng có thể an tâm dưỡng thai, mẫu hậu thấy thế nào?"
Thái hậu nở nụ cười: "Hoàng thượng và ai gia đúng là nghĩ giống nhau. Ôi, nếu như không phải Nguyệt nha đầu còn nhỏ thì cũng có thể giúp đỡ quản lý một chút, bây giờ xem ra đành phải làm phiền Huệ phi và Đức phi rồi."
Cảnh đế suy nghĩ một chút, ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Mẫu hậu, người xem rồi làm đi."
Thái hậu gật đầu.
Tịch Nguyệt ngoan ngoãn ngồi một bên quan sát hai người này, trong lòng có suy nghĩ của mình.
Đúng như dự đoán, cũng chỉ hai ngày sau Tề phi đã giao tất cả mọi chuyện mình quản lý ra.
Có điều khiến cho Tịch Nguyệt bất ngờ là đa số đều giao cho Huệ phi Phó Cẩn Dao, Tịch Nguyệt đúng là không ngờ tới.
Lại nhìn trên mặt mấy người kia vẫn là vẻ thân thiết hài hòa, Tịch Nguyệt hùa theo mấy câu.
Qủa nhiên là lúc này không phải thời kì tốt để nhúng tay vào chuyện này.
Có điều cũng có thể nhìn ra được Tề phi cực kỳ coi trọng cái thai này của mình, từ khi mang thai đến nay, lúc nào cũng vô cùng cẩn thận.
Tính ra, Tề phi có thai trong thời gian đi tới hành cung, đối với chuyện đi hành cung lần này, cả hâu cung đều sôi trào. Cũng có người ác ý cảm thán, con người nha, cũng phải tin vào vận mệnh, các ngươi xem Huệ phi cũng đi theo hai lần nhưng cũng không mang thai, nhưng mà Tề phi lại không như vậy.
Tịch Nguyệt nghe thấy những lời này, âm thầm lắc đầu, thủ đoạn mưu mô của người này cũng quá tầm thường rồi.
Muốn Tề phi và Huệ phi đối đầu, nói nghe thì dễ.
Nếu như là Đức phi thì gây xích mích như vậy còn có chút tác dụng thế như nếu như đó là Tề phi thì không có một chút tác dụng nào.
Theo Tịch Nguyệt thấy, Tề phi sở trường nhất là chuyện ẩn nhẫn.
Mà Huệ phi có xuất thân tốt, cho dù tính tình kém thì cũng không làm những chuyện bỉ ổi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.