Chương 109
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
04/11/2016
Cuộc sống này trôi qua luôn là cực điểm, chỉ là Tịch Nguyệt không có cảm giác, nháy mắt lại tới tháng bảy.
Ngoài mọi người dự liệu, thai này của Tề phi lại yên ổn, không có một chút gió thổi cỏ lay.
Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng đã sớm dự liệu đến tình huống như thế, không nói bên cạnh, chỉ nói thủ đoạn của Tề phi, những trò vặt không đủ tư cách kia còn có thể không được nàng ta nhìn vào trong mắt? Nếu ngay cả sự vụ trong cung cũng có thể giao ra để an tâm dưỡng thai, có thể thấy được Tề phi dốc lòng coi trọng với cái thai này.
Tề phi đã bốn tháng rồi, số lần Tịch Nguyệt thấy nàng ta cũng không nhiều, nàng ta cũng không đi ra Khánh Tường cung lắm.
Cũng không phải nói đề phòng người khác ra sao, chỉ có điều mùa hè nóng bức, ra cửa thật là không thoải mái.
Bởi vì trời nóng, mấy ngày nay Tịch Nguyệt cũng ấm ức.
"Bẩm Chiêu Nghi nương nương, hoàng thượng có chỉ, lệnh ngài đi Tuyên Minh điện thị tẩm."
Buổi tối khuya, Tịch Nguyệt vừa muốn đi ngủ, thì nghe được Lai Hỉ tới đây có chuyện bẩm báo.
Tịch Nguyệt nhìn áo quần của mình, suy nghĩ một chút, thuận tay cầm lên một tấm áo đơn màu đỏ tơ tằm phủ thêm, lại búi một búi tóc trên đầu, một cây trâm bích ngọc ngọc trai cứ tùy ý cắm vào trên búi tóc như vậy.
Thoạt nhìn chặt chẽ thanh lệ.
Ngồi lên kiệu niễn qua, Tịch Nguyệt vẫn có chút buồn ngủ, nàng vốn buồn ngủ, dụi dụi mắt, còn véo mình một cái, nghĩ chính là có thể lên tinh thần chút.
Đợi đến được Tuyên Minh điện.
Tịch Nguyệt vừa vào phòng chính là thấy Cảnh đế nghiêng người dựa vào trên ghế, vẻ mặt có chút ửng đỏ.
Sau khi kinh ngạc chút xíu, nàng lập tức cười khanh khách bước liên tục đi tới bên cạnh hắn.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo gác lên trán hắn.
Cảnh đế mở mắt ra, thấy nàng bởi vì khom lưng, ngực như ẩn như hiện, ánh mắt tối sầm xuống.
"Đều nói tay lạnh không người thương, trẫm thương nàng như vậy, sao tay nàng còn lạnh như vậy." Cảnh đế cầm tay nàng trong bàn tay mình, tay nàng chỉ hơi có chút thịt, cầm lên cảm giác rất tốt. Cảnh đế càng kéo tay nàng tới khóe miệng mình, liếc nhìn nàng một cái, chính là cắn xuống.
Quả nhiên, xúc cảm này tốt hiếm thấy.
"Thần thiếp mới không phải là không có người thương đâu. Những lời đó làm sao chính xác. Ngược lại thần thiếp cho rằng, trong ngày hè lành lạnh như vậy, thật tốt!"
Thấy hắn nói chuyện mang theo chút mùi rượu, cho rằng nhất định là uống không ít rượu, nếu không tuyệt đối không đến nỗi như thế.
Ngồi vào bên cạnh hắn: "Hoàng thượng uống rất nhiều rượu ư?"
Cảnh đế cười, đúng là như vậy .
"Ừ. Nguyệt nhi đỡ trẫm đi vào nghỉ ngơi."
Thật ra thì Cảnh đế là một người khá là tự hạn chế, nếu như nói uống rượu đến không thể hành động tự lo liệu, đó là chắc chắn không thể nào. Cứ như vậy, cũng chỉ là ầm ĩ với nàng thôi.
Tịch Nguyệt chưa đến mười lăm, thân thể mềm mại dẻo dai, vừa nhỏ nhắn, dìu vào phòng ngược lại có chút cố hết sức, nhưng dù là cung nữ hay là Lai Hỉ, đều bị Cảnh đế sai đi ra ngoài.
Góc độ mà Cảnh đế nhìn thân thể của Tịch Nguyệt, có thể thấy được bộ ngực đẫy đà của nàng.
"Nàng cứ như vậy đến đây?" Giọng nói của Cảnh đế cũng không tốt lắm.
Tịch Nguyệt cho là liên quan tới hắn say rượu, nhàn nhạt giải thích: "Thiếp ngồi kiệu niễn qua mà."
Kể từ đó, Cảnh đế buông lỏng yên tâm.
Đưa môi đến gần cổ nàng vuốt ve: "Về sau không được mặc như vậy, trẫm không cho phép người khác nhìn nàng."
Tịch Nguyệt hậu tri hậu giác hiểu ý hắn, mắc cở đỏ bừng mặt.
"Thần thiếp biết."
Nâng hắn đến trên giường, Tịch Nguyệt cúi người cởi giày hắn xuống.
"Hoàng thượng vào sau phòng tắm rửa?"
Cảnh đế cứ nhìn chằm chằm Tịch Nguyệt như thế, cũng không nói chuyện.
Cắn cắn môi, Tịch Nguyệt cũng không biết hắn nghĩ như thế nào. Chính là muốn, trước tiên cởi quần áo thôi. Cảnh đế ngồi trên giường, dáng vẻ nửa nằm, đôi tay chống về phía sau. Thấy nàng bắt đầu cởi áo quần cho hắn, cười khẽ trầm thấp.
"Ách. . . . . ." Có lẽ Tịch Nguyệt đụng phải vị trí nào, hắn lại phát ra âm thanh như vậy.
Tịch Nguyệt len lén ngẩng đầu nhìn hắn, thấy mắt hắn nửa khép lại, vẻ mặt hưởng thụ.
"Ầm" Lúc ấy, Tịch Nguyệt lại cảm thấy đỏ mặt một hồi.
Thấy nàng nhìn lén mình, Cảnh đế cười. Giọng nói mập mờ: "Mấy ngày nay trẫm bận rộn quốc sự, thật là nàng có muốn trẫm?"
Tịch Nguyệt cũng không trả lời.
Thường ngày đã là như thế, nếu như nàng đáp muốn, chính là sẽ bị hắn quất hết sức. Nếu như nói không muốn, đó là thê thảm, sợ là một đêm này cũng không có cơ hội nghỉ ngơi.
Cảnh đế này cũng không biết có phải bởi vì liên quan tới uống rượu hay không, lại trực tiếp nhấc chân nhẹ nhàng đạp xuống lên nơi ngực nàng.
Rước lấy Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm.
Thấy bộ dáng nàng như vậy thì Cảnh đế lại hăng hái lên.
Trực tiếp ngã trên giường.
"Tới hầu hạ trẫm."
Thấy hắn như vậy, Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, cởi giày của mình, bò lên giường đệm, chỉnh thân thể hắn ngay ngắn, một đấng mày râu như hắn dĩ nhiên là nặng hơn nhiều so với một tiểu nha đầu mềm mại như nàng, thật vất vả chỉnh hắn ngay ngắn, đã thở hồng hộc.
Lại suy nghĩ, nàng thả rèm che giường xuống.
Cảnh đế nhìn những điệu bộ này của nàng, hài lòng cười: "Trẫm biết, là nàng nhớ ta."
Tịch Nguyệt cởi quần áo hắn xuống, bởi vì Cảnh đế cực kỳ không phối hợp, lại mùa hè, không lâu lắm thì Tịch Nguyệt chính là cả người mồ hôi, ngồi chồm hỗm nơi đó nhìn chằm chằm hắn.
Cảnh đế thấy nàng như vậy, đưa tay ngắt bàn chân nhỏ của nàng.
Tịch Nguyệt vội vàng né tránh, nhưng không nghĩ bị váy của mình vướng chân, nằm sấp trên người hắn.
Cảnh đế thì cười đến tùy ý, lật người đè nàng xuống dưới người.
Hai ba lần công phu thì hai người chính là cả người toàn mồ hôi.
"Ưm. . . . . ." Tịch Nguyệt bị người đè dưới người, tiếng nỉ non.
Đôi mắt Cảnh đế tối sầm lại.
"Nặng. . . . . ." Nàng dùng đầu ngón tay chọt vai hắn.
Vốn là không nghĩ Cảnh đế sẽ trả lời nàng, nhưng không ngờ hắn lại thật sự lật xuống từ trên người nàng.
Ngã chổng vó lên trời nằm nơi đó, thở dốc hổn hển, nói nhỏ, nhưng giọng nói cũng là kiên định: "Đi xuống hầu hạ ta."
Tịch Nguyệt nằm bên cạnh hắn, trong lòng thầm khinh bỉ một tiếng, lại biết hắn không dễ dàng lại bỏ qua nàng như vậy.
Bởi vì động tác mới vừa rồi của hắn, cây trâm của Tịch Nguyệt đã rớt xuống, tóc dài xõa trên người, nên có vẻ tuổi nàng còn nhỏ.
Nhìn dáng vẻ mềm mại của nàng. Cảnh đế xì cười: "Đi xuống, ăn ta. . . . . ."
Tịch Nguyệt thấy hôm nay quả thật hắn có chút khác thường, cũng biết mình hầu hạ tốt thì nàng mới nhận được cưng chiều muốn có.
Tự kiều tự sân (như trách mắng như làm nũng) trừng mắt nhìn hắn, nhìn đến lòng Cảnh đế cũng muốn yêú mềm.
Chậm rãi cúi đầu, Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng hắn diễu võ dương oai đối với mình, lại thấy ánh mắt khích lệ của hắn.
Biết được là hắn thích * nàng như thế, cuối cùng ngậm hắn vào trong miệng.
Vốn muốn mình nắm chặt tiết tấu, nhưng không ngờ người này làm như không đủ sướng, vừa tiến vào chính là càn rỡ quất, giày vò vuốt ve khiến đôi mắt Tịch Nguyệt đẫm lệ.
Giằng co rất lâu như vậy, mắt thấy hắn sắp muốn phóng ra, Cảnh đế lại đè nàng ngã, hung hăng đi vào.
Không bao lâu chính là phóng túng trong cơ thể nàng.
Tịch Nguyệt thở hồng hộc nằm nơi đó, không lâu lắm, chỉ thấy hắn lại bò đến trên người nàng. . . . . .
***
Sau hôm đó Cảnh đế lại tuyên Tịch Nguyệt thị tẩm mấy lần, đều là phóng túng như vậy, thật ra thì Tịch Nguyệt cũng thích làm loại chuyện này, nhưng trời rất nóng, thật là không sảng khoái như thế.
Mặc dù oán thầm, nhưng vẫn chú ý hầu hạ.
Có lẽ nam nhân chính là như thế, cho dù là Đế Vương cũng không ngoại lệ, trên chuyện kia làm cho hắn thỏa mãn, sẽ luôn sinh ra thêm mấy phần thương tiếc đối với người.
Cuộc sống này trôi qua giống như một trận khói.
Lắc lư lại chính là đã qua hơn một tháng.
Gần đây thân thể của Tịch Nguyệt cũng không phải là thoải mái lắm. Mỗi lần buồn bực mất tập trung.
Mặc dù đã lập thu, nhưng nào thấy một chút khí lạnh chứ?
"Chủ tử có sảng khoái chút nào?" Hạnh Nhi đứng sau lưng Tịch Nguyệt không ngừng quạt gió cho nàng.
Ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, Tịch Nguyệt bĩu môi oán trách: "Tại sao lúc này cũng ngày mùa thu rồi còn nóng như vậy, hình như mấy ngày nay cũng ít mưa xuống, một chút mát mẻ cũng không có."
Hạnh nhi cũng hiếm khi thấy chủ tử mình nóng nảy như vậy, trấn an nói: "Nô tỳ nghe Tiểu Đặng tử nói, hôm nay ở Ngự Hoa Viên chuồn chuồn bay rất thấp, trong ngày thường chính là có cách nói, chuồn chuồn bay thấp, ước chừng chính là trời sắp mưa."
"Cũng không biết lúc nào thì có thể rơi xuống, trong lòng ta vô cùng nôn nóng."
Hai người đang tán gẫu, Cẩm Tâm bưng một đĩa bánh táo chua vào cửa.
"Chủ tử, lúc sớm ngài nhắc tới trong miệng không có mùi vị, mới vừa rồi Xảo Ninh đã làm chút bánh táo chua, ngài nếm thử một chút, xem một chút mùi vị thế nào." Tuy là nói như vậy, nhưng nét mặt Cẩm Tâm lại là mặt cười, hình như là chắc chắn chủ tử sẽ thích.
Thật ra thì đây cũng là tự nhiên, tay nghề Xảo Ninh vẫn rất được Tịch Nguyệt thích.
Xảo Ninh này làm bánh táo chua thành hình dáng cánh hoa, nhìn bánh màu đỏ sậm này, càng tinh xảo làm Tịch Nguyệt cũng không nỡ cắn ăn.
Có điều trong lòng không nỡ thì không nỡ, nhưng nụ vị giác cũng không có cắt đứt tiết ra tín hiệu bản thân muốn ăn.
Bốc lên một miếng bỏ vào trong miệng, thỏa mãn hé mắt.
Cũng không đến bao lâu, Tịch Nguyệt đã ăn cả một đĩa nhỏ bánh táo chua, nhìn sức ăn của chủ tử, Cẩm Tâm cười hỏi: "Chủ tử lại còn muốn?"
Lời này chính là nhạo báng, Cẩm Tâm vẫn là nắm chắc sức ăn của Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt liếc nhìn cái đĩa, nghiêng đầu suy tư một chút: "Ừ, muốn. Cho ta thêm tí chút trên này."
Lời vừa nói ra, mấy đại cung nữ cũng hơi nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Cẩm Tâm vội vàng gật đầu.
Mấy ngày nay sức ăn của chủ tử ngược lại có chút thay đổi, hình như đặc biệt tham ăn hơn một chút.
Nghe nói chủ tử còn muốn, phòng bếp Xảo Ninh cũng bị doạ đến, rất lâu, ngập ngừng nói: "Nắm chắc thu mỡ?"
Mấy người cư xử cũng không tệ, trước mặt người ngoài tất cả đều là người thể diện trước mắt chủ tử, cũng coi chừng quy củ. Nhưng mấy người lén lút chung đụng cũng không phải là vậy.
Ngược lại thả lỏng tùy ý hơn nhiều.
"Chớ có nói bậy." Cẩm Tâm cười trợn mắt nhìn nàng.
Nước Nam thấm lấy gầy là đẹp, chủ tử đã không tính là mảnh mai rồi. Cứ như vậy, sợ là chủ tử lại sắp cáu kỉnh rồi, chỉ là mấy ngày nay chủ tử cũng kỳ lạ, tính tình thay đổi rất nhiều.
Xảo Ninh cũng cười: "Ta cũng chỉ đùa một chút, hơn nữa. Ngược lại thật ra ta cảm thấy thịt thịt mới dễ nhìn."
Cẩm Tâm bưng bánh ngọt định ra cửa: "Cho nên ngươi lại muốn mình ăn thành cái bộ dáng này?"
Xảo Ninh cười hắc hắc.
Vóc người Xảo Ninh cũng mượt mà hơn nhiều so với mấy người khác.
"Nếu mỗi ngày ngươi giống như ta ở lại phòng bếp nghiên cứu ăn, có lẽ ngươi cũng sẽ không mảnh khảnh hơn nhiều so với ta. Chỉ là, ta đề nghị ngươi chính là nói một chút với chủ tử, có muốn tuyên một thái y xem một chút hay không, mấy ngày nay chủ tử thật đúng là tham ăn rõ ràng rồi."
Bước chân của Cẩm Tâm ngừng lại một chút, gật đầu.
"Ta biết."
Ngoài mọi người dự liệu, thai này của Tề phi lại yên ổn, không có một chút gió thổi cỏ lay.
Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng đã sớm dự liệu đến tình huống như thế, không nói bên cạnh, chỉ nói thủ đoạn của Tề phi, những trò vặt không đủ tư cách kia còn có thể không được nàng ta nhìn vào trong mắt? Nếu ngay cả sự vụ trong cung cũng có thể giao ra để an tâm dưỡng thai, có thể thấy được Tề phi dốc lòng coi trọng với cái thai này.
Tề phi đã bốn tháng rồi, số lần Tịch Nguyệt thấy nàng ta cũng không nhiều, nàng ta cũng không đi ra Khánh Tường cung lắm.
Cũng không phải nói đề phòng người khác ra sao, chỉ có điều mùa hè nóng bức, ra cửa thật là không thoải mái.
Bởi vì trời nóng, mấy ngày nay Tịch Nguyệt cũng ấm ức.
"Bẩm Chiêu Nghi nương nương, hoàng thượng có chỉ, lệnh ngài đi Tuyên Minh điện thị tẩm."
Buổi tối khuya, Tịch Nguyệt vừa muốn đi ngủ, thì nghe được Lai Hỉ tới đây có chuyện bẩm báo.
Tịch Nguyệt nhìn áo quần của mình, suy nghĩ một chút, thuận tay cầm lên một tấm áo đơn màu đỏ tơ tằm phủ thêm, lại búi một búi tóc trên đầu, một cây trâm bích ngọc ngọc trai cứ tùy ý cắm vào trên búi tóc như vậy.
Thoạt nhìn chặt chẽ thanh lệ.
Ngồi lên kiệu niễn qua, Tịch Nguyệt vẫn có chút buồn ngủ, nàng vốn buồn ngủ, dụi dụi mắt, còn véo mình một cái, nghĩ chính là có thể lên tinh thần chút.
Đợi đến được Tuyên Minh điện.
Tịch Nguyệt vừa vào phòng chính là thấy Cảnh đế nghiêng người dựa vào trên ghế, vẻ mặt có chút ửng đỏ.
Sau khi kinh ngạc chút xíu, nàng lập tức cười khanh khách bước liên tục đi tới bên cạnh hắn.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo gác lên trán hắn.
Cảnh đế mở mắt ra, thấy nàng bởi vì khom lưng, ngực như ẩn như hiện, ánh mắt tối sầm xuống.
"Đều nói tay lạnh không người thương, trẫm thương nàng như vậy, sao tay nàng còn lạnh như vậy." Cảnh đế cầm tay nàng trong bàn tay mình, tay nàng chỉ hơi có chút thịt, cầm lên cảm giác rất tốt. Cảnh đế càng kéo tay nàng tới khóe miệng mình, liếc nhìn nàng một cái, chính là cắn xuống.
Quả nhiên, xúc cảm này tốt hiếm thấy.
"Thần thiếp mới không phải là không có người thương đâu. Những lời đó làm sao chính xác. Ngược lại thần thiếp cho rằng, trong ngày hè lành lạnh như vậy, thật tốt!"
Thấy hắn nói chuyện mang theo chút mùi rượu, cho rằng nhất định là uống không ít rượu, nếu không tuyệt đối không đến nỗi như thế.
Ngồi vào bên cạnh hắn: "Hoàng thượng uống rất nhiều rượu ư?"
Cảnh đế cười, đúng là như vậy .
"Ừ. Nguyệt nhi đỡ trẫm đi vào nghỉ ngơi."
Thật ra thì Cảnh đế là một người khá là tự hạn chế, nếu như nói uống rượu đến không thể hành động tự lo liệu, đó là chắc chắn không thể nào. Cứ như vậy, cũng chỉ là ầm ĩ với nàng thôi.
Tịch Nguyệt chưa đến mười lăm, thân thể mềm mại dẻo dai, vừa nhỏ nhắn, dìu vào phòng ngược lại có chút cố hết sức, nhưng dù là cung nữ hay là Lai Hỉ, đều bị Cảnh đế sai đi ra ngoài.
Góc độ mà Cảnh đế nhìn thân thể của Tịch Nguyệt, có thể thấy được bộ ngực đẫy đà của nàng.
"Nàng cứ như vậy đến đây?" Giọng nói của Cảnh đế cũng không tốt lắm.
Tịch Nguyệt cho là liên quan tới hắn say rượu, nhàn nhạt giải thích: "Thiếp ngồi kiệu niễn qua mà."
Kể từ đó, Cảnh đế buông lỏng yên tâm.
Đưa môi đến gần cổ nàng vuốt ve: "Về sau không được mặc như vậy, trẫm không cho phép người khác nhìn nàng."
Tịch Nguyệt hậu tri hậu giác hiểu ý hắn, mắc cở đỏ bừng mặt.
"Thần thiếp biết."
Nâng hắn đến trên giường, Tịch Nguyệt cúi người cởi giày hắn xuống.
"Hoàng thượng vào sau phòng tắm rửa?"
Cảnh đế cứ nhìn chằm chằm Tịch Nguyệt như thế, cũng không nói chuyện.
Cắn cắn môi, Tịch Nguyệt cũng không biết hắn nghĩ như thế nào. Chính là muốn, trước tiên cởi quần áo thôi. Cảnh đế ngồi trên giường, dáng vẻ nửa nằm, đôi tay chống về phía sau. Thấy nàng bắt đầu cởi áo quần cho hắn, cười khẽ trầm thấp.
"Ách. . . . . ." Có lẽ Tịch Nguyệt đụng phải vị trí nào, hắn lại phát ra âm thanh như vậy.
Tịch Nguyệt len lén ngẩng đầu nhìn hắn, thấy mắt hắn nửa khép lại, vẻ mặt hưởng thụ.
"Ầm" Lúc ấy, Tịch Nguyệt lại cảm thấy đỏ mặt một hồi.
Thấy nàng nhìn lén mình, Cảnh đế cười. Giọng nói mập mờ: "Mấy ngày nay trẫm bận rộn quốc sự, thật là nàng có muốn trẫm?"
Tịch Nguyệt cũng không trả lời.
Thường ngày đã là như thế, nếu như nàng đáp muốn, chính là sẽ bị hắn quất hết sức. Nếu như nói không muốn, đó là thê thảm, sợ là một đêm này cũng không có cơ hội nghỉ ngơi.
Cảnh đế này cũng không biết có phải bởi vì liên quan tới uống rượu hay không, lại trực tiếp nhấc chân nhẹ nhàng đạp xuống lên nơi ngực nàng.
Rước lấy Tịch Nguyệt nhìn chằm chằm.
Thấy bộ dáng nàng như vậy thì Cảnh đế lại hăng hái lên.
Trực tiếp ngã trên giường.
"Tới hầu hạ trẫm."
Thấy hắn như vậy, Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, cởi giày của mình, bò lên giường đệm, chỉnh thân thể hắn ngay ngắn, một đấng mày râu như hắn dĩ nhiên là nặng hơn nhiều so với một tiểu nha đầu mềm mại như nàng, thật vất vả chỉnh hắn ngay ngắn, đã thở hồng hộc.
Lại suy nghĩ, nàng thả rèm che giường xuống.
Cảnh đế nhìn những điệu bộ này của nàng, hài lòng cười: "Trẫm biết, là nàng nhớ ta."
Tịch Nguyệt cởi quần áo hắn xuống, bởi vì Cảnh đế cực kỳ không phối hợp, lại mùa hè, không lâu lắm thì Tịch Nguyệt chính là cả người mồ hôi, ngồi chồm hỗm nơi đó nhìn chằm chằm hắn.
Cảnh đế thấy nàng như vậy, đưa tay ngắt bàn chân nhỏ của nàng.
Tịch Nguyệt vội vàng né tránh, nhưng không nghĩ bị váy của mình vướng chân, nằm sấp trên người hắn.
Cảnh đế thì cười đến tùy ý, lật người đè nàng xuống dưới người.
Hai ba lần công phu thì hai người chính là cả người toàn mồ hôi.
"Ưm. . . . . ." Tịch Nguyệt bị người đè dưới người, tiếng nỉ non.
Đôi mắt Cảnh đế tối sầm lại.
"Nặng. . . . . ." Nàng dùng đầu ngón tay chọt vai hắn.
Vốn là không nghĩ Cảnh đế sẽ trả lời nàng, nhưng không ngờ hắn lại thật sự lật xuống từ trên người nàng.
Ngã chổng vó lên trời nằm nơi đó, thở dốc hổn hển, nói nhỏ, nhưng giọng nói cũng là kiên định: "Đi xuống hầu hạ ta."
Tịch Nguyệt nằm bên cạnh hắn, trong lòng thầm khinh bỉ một tiếng, lại biết hắn không dễ dàng lại bỏ qua nàng như vậy.
Bởi vì động tác mới vừa rồi của hắn, cây trâm của Tịch Nguyệt đã rớt xuống, tóc dài xõa trên người, nên có vẻ tuổi nàng còn nhỏ.
Nhìn dáng vẻ mềm mại của nàng. Cảnh đế xì cười: "Đi xuống, ăn ta. . . . . ."
Tịch Nguyệt thấy hôm nay quả thật hắn có chút khác thường, cũng biết mình hầu hạ tốt thì nàng mới nhận được cưng chiều muốn có.
Tự kiều tự sân (như trách mắng như làm nũng) trừng mắt nhìn hắn, nhìn đến lòng Cảnh đế cũng muốn yêú mềm.
Chậm rãi cúi đầu, Tịch Nguyệt nhìn bộ dáng hắn diễu võ dương oai đối với mình, lại thấy ánh mắt khích lệ của hắn.
Biết được là hắn thích * nàng như thế, cuối cùng ngậm hắn vào trong miệng.
Vốn muốn mình nắm chặt tiết tấu, nhưng không ngờ người này làm như không đủ sướng, vừa tiến vào chính là càn rỡ quất, giày vò vuốt ve khiến đôi mắt Tịch Nguyệt đẫm lệ.
Giằng co rất lâu như vậy, mắt thấy hắn sắp muốn phóng ra, Cảnh đế lại đè nàng ngã, hung hăng đi vào.
Không bao lâu chính là phóng túng trong cơ thể nàng.
Tịch Nguyệt thở hồng hộc nằm nơi đó, không lâu lắm, chỉ thấy hắn lại bò đến trên người nàng. . . . . .
***
Sau hôm đó Cảnh đế lại tuyên Tịch Nguyệt thị tẩm mấy lần, đều là phóng túng như vậy, thật ra thì Tịch Nguyệt cũng thích làm loại chuyện này, nhưng trời rất nóng, thật là không sảng khoái như thế.
Mặc dù oán thầm, nhưng vẫn chú ý hầu hạ.
Có lẽ nam nhân chính là như thế, cho dù là Đế Vương cũng không ngoại lệ, trên chuyện kia làm cho hắn thỏa mãn, sẽ luôn sinh ra thêm mấy phần thương tiếc đối với người.
Cuộc sống này trôi qua giống như một trận khói.
Lắc lư lại chính là đã qua hơn một tháng.
Gần đây thân thể của Tịch Nguyệt cũng không phải là thoải mái lắm. Mỗi lần buồn bực mất tập trung.
Mặc dù đã lập thu, nhưng nào thấy một chút khí lạnh chứ?
"Chủ tử có sảng khoái chút nào?" Hạnh Nhi đứng sau lưng Tịch Nguyệt không ngừng quạt gió cho nàng.
Ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, Tịch Nguyệt bĩu môi oán trách: "Tại sao lúc này cũng ngày mùa thu rồi còn nóng như vậy, hình như mấy ngày nay cũng ít mưa xuống, một chút mát mẻ cũng không có."
Hạnh nhi cũng hiếm khi thấy chủ tử mình nóng nảy như vậy, trấn an nói: "Nô tỳ nghe Tiểu Đặng tử nói, hôm nay ở Ngự Hoa Viên chuồn chuồn bay rất thấp, trong ngày thường chính là có cách nói, chuồn chuồn bay thấp, ước chừng chính là trời sắp mưa."
"Cũng không biết lúc nào thì có thể rơi xuống, trong lòng ta vô cùng nôn nóng."
Hai người đang tán gẫu, Cẩm Tâm bưng một đĩa bánh táo chua vào cửa.
"Chủ tử, lúc sớm ngài nhắc tới trong miệng không có mùi vị, mới vừa rồi Xảo Ninh đã làm chút bánh táo chua, ngài nếm thử một chút, xem một chút mùi vị thế nào." Tuy là nói như vậy, nhưng nét mặt Cẩm Tâm lại là mặt cười, hình như là chắc chắn chủ tử sẽ thích.
Thật ra thì đây cũng là tự nhiên, tay nghề Xảo Ninh vẫn rất được Tịch Nguyệt thích.
Xảo Ninh này làm bánh táo chua thành hình dáng cánh hoa, nhìn bánh màu đỏ sậm này, càng tinh xảo làm Tịch Nguyệt cũng không nỡ cắn ăn.
Có điều trong lòng không nỡ thì không nỡ, nhưng nụ vị giác cũng không có cắt đứt tiết ra tín hiệu bản thân muốn ăn.
Bốc lên một miếng bỏ vào trong miệng, thỏa mãn hé mắt.
Cũng không đến bao lâu, Tịch Nguyệt đã ăn cả một đĩa nhỏ bánh táo chua, nhìn sức ăn của chủ tử, Cẩm Tâm cười hỏi: "Chủ tử lại còn muốn?"
Lời này chính là nhạo báng, Cẩm Tâm vẫn là nắm chắc sức ăn của Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt liếc nhìn cái đĩa, nghiêng đầu suy tư một chút: "Ừ, muốn. Cho ta thêm tí chút trên này."
Lời vừa nói ra, mấy đại cung nữ cũng hơi nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Cẩm Tâm vội vàng gật đầu.
Mấy ngày nay sức ăn của chủ tử ngược lại có chút thay đổi, hình như đặc biệt tham ăn hơn một chút.
Nghe nói chủ tử còn muốn, phòng bếp Xảo Ninh cũng bị doạ đến, rất lâu, ngập ngừng nói: "Nắm chắc thu mỡ?"
Mấy người cư xử cũng không tệ, trước mặt người ngoài tất cả đều là người thể diện trước mắt chủ tử, cũng coi chừng quy củ. Nhưng mấy người lén lút chung đụng cũng không phải là vậy.
Ngược lại thả lỏng tùy ý hơn nhiều.
"Chớ có nói bậy." Cẩm Tâm cười trợn mắt nhìn nàng.
Nước Nam thấm lấy gầy là đẹp, chủ tử đã không tính là mảnh mai rồi. Cứ như vậy, sợ là chủ tử lại sắp cáu kỉnh rồi, chỉ là mấy ngày nay chủ tử cũng kỳ lạ, tính tình thay đổi rất nhiều.
Xảo Ninh cũng cười: "Ta cũng chỉ đùa một chút, hơn nữa. Ngược lại thật ra ta cảm thấy thịt thịt mới dễ nhìn."
Cẩm Tâm bưng bánh ngọt định ra cửa: "Cho nên ngươi lại muốn mình ăn thành cái bộ dáng này?"
Xảo Ninh cười hắc hắc.
Vóc người Xảo Ninh cũng mượt mà hơn nhiều so với mấy người khác.
"Nếu mỗi ngày ngươi giống như ta ở lại phòng bếp nghiên cứu ăn, có lẽ ngươi cũng sẽ không mảnh khảnh hơn nhiều so với ta. Chỉ là, ta đề nghị ngươi chính là nói một chút với chủ tử, có muốn tuyên một thái y xem một chút hay không, mấy ngày nay chủ tử thật đúng là tham ăn rõ ràng rồi."
Bước chân của Cẩm Tâm ngừng lại một chút, gật đầu.
"Ta biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.