Ký Sự Những Năm 80

Chương 67: Bồi thường hoặc ngồi tù

Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

08/12/2021

Đại Quân..

Đại Quân vẫn mặc bộ quần áo vừa nãy, bộ dạng đáng sợ, ánh mắt phẫn nộ dường như đã biến mất, giờ phút này bình tĩnh hơn nhiều.

Trần Chính và Dương Tịnh thoáng nhìn nhau.

Uông Lệ Mẫn từ trong siêu thị Đinh Đang đi ra, vừa nhìn thấy Đại Quân, nghĩ đến biểu hiện gần đây của cậu ta thì có chút khó chịu trong lòng.

Dương Tịnh lên tiếng trước, nói: "Đại Quân sao?"

"Phải." Đại Quân gật đầu.

"Vào nhà chơi một lát." Dương Tịnh nói, sau đó nắm tay Đinh Đinh Đang Đang đi vào, Đại Quân đi theo phía sau Dương Tịnh.

Trần Chính đứng đó một lúc, sau đó xoay người đóng cổng rồi bước tới nói với Đại Quân: "Lên lầu đi."

"Ừm." Đại Quân gật đầu đi theo Trần Chính lên lầu hai.

Dương Tịnh bị Đinh Đinh Đang Đang quấn lấy nên không thể đi theo, đành phải cùng hai đứa nhỏ đến nhà bếp cùng ăn cơm với Uông Lệ Mẫn.

Vừa mới vào phòng bếp, Uông Lệ Mẫn đã nhanh tay dọn ra một đĩa cải xào thịt, bắp cải trắng hấp, trứng cuộn còn có thịt gà hầm khoai tây.

Dương Tịnh vội nói: "Dì Uông, như vậy nhiều quá, dì cho con một đĩa bắp cải hấp được rồi."

"Sao mà được? Đây đều là làm cho con và hai đứa nhỏ ăn, nhìn tụi con gầy quá đi."

Dương Tịnh quay lại nhìn Đinh Đinh Đang Đang, bây giờ hai đứa đã trở nên béo tròn, mũm mĩm, thầm nghĩ gầy chỗ nào? Nhưng mà cô cũng hiểu dì Uông nói vậy là để cô có thể vui vẻ ăn, nên cười nói: "Cảm ơn dì Uông."

"Chỉ hơn hai tháng nữa là có thể thay đổi cách xưng hô rồi." Uông Lệ Mẫn cười nói.

Dương Tịnh từ trước đến nay da mặt dày, nhưng bây giờ nghe thấy lời kia của Uông Lệ Mẫn, mặt không nhịn được nóng lên.

"Nhanh ăn đi." Uông Lệ Mẫn cũng nhận ra mình làm cho Dương Tịnh ngượng ngùng, vì thế cố ý nói lãng sang chuyện khác, hỏi: "Chuyện vừa nãy sao rồi?"

Dương Tịnh vừa ăn vừa thuật lại sự việc.

Uông Lệ Mẫn ôm Đinh Đinh Đang Đang vào lòng, ngồi đối diện Dương Tịnh hỏi: "Tần Khả Khả với cái tên Viên Sinh Sinh của nhà máy thực phẩm thật sự ôm hôn sờ ngực ở trong ngõ?"

"Con không có nhìn thấy." Dương Tịnh nói, ý là cô không trực tiếp chứng kiến nên không thể xác thực.

"Tám chín phần là vậy rồi, dì nói cho con nghe, bây giờ trong khu này ai cũng biết chuyện xấu hổ mà Tần Khả Khả đã làm trong ngõ rồi."

"Nhanh vậy ạ?"

"Nhanh? Ở đây thì làm gì có bí mật, đặc biệt có người còn khẳng định là tận mắt nhìn thấy Tần Khả Khả bị sờ ngực, một truyền mười mười truyền trăm, không nhanh sao được." Uông Lệ Mẫn tiếp tục chuyển chủ đề, hỏi: "Tên Viên Sinh Sinh kia thì thế nào?"

"Bị thương nghiêm trọng, chắc phải nằm viện ba tháng trở lên, có khi không thể tự mình đi lại."

"Nghiêm trọng vậy sao?"

"Vâng, nếu không có Trần Chính can ngăn kịp thời, Đại Quân đỏ mắt đánh người, chậm một chút có khi Viên Sinh Sinh đã bị đánh đến chết."

Uông Lệ Mẫn có chút kinh hãi, sau đó bắt đầu mắng: "Đại Quân đầu bị úng rồi hay sao mà lại làm ra chuyện này, đi bộ đội lâu như vậy, chỉ rèn luyện sức lực mà không chịu luyện đầu óc, một người không làm nên chuyện, Viên Sinh Sinh bị đánh thảm như vậy còn Tần Khả Khả đâu? Lúc trước thuê trọ ở đây, cứ.." 'Bám riết lấy Trần Chính..'Nửa lời sau này Uông Lệ Mẫn chỉ nhìn Dương Tịnh chứ không nói tiếp.

Dương Tịnh đã sớm biết Tần Khả Khả thích Trần Chính, cô làm như không hiểu Uông Lệ Mẫn nói, hỏi: "Tần Khả Khả bây giờ sao rồi ạ?"

"Có trời mới biết."

"Vậy bố mẹ Đại Quân?" Dương Tịnh lại hỏi.

"Vẫn chưa biết chuyện này, hàng xóm đều cố gắng giấu, trên Đại Quân có hai chị gái, vợ chồng già mãi mới sinh được một đứa con trai bảo bối là Đại Quân, cả nhà đều hết mực thương yêu, tuy rằng ngày thường thấy ba Đại Quân hay cầm roi cầm gậy đánh nó nhưng chung quy vẫn rất thương, ai cũng nghĩ chuyện Đại Quân đánh nhau lần này, có thể giải quyết riêng được thì giải quyết riêng, bằng không bố mẹ nó mà biết thì có mà ngã quỵ đổ bệnh." Uông Lệ Mẫn nói.

Dương Tịnh uống ngụm cháo, sau đó nói: "Đoán chừng ngày mai ba mẹ Đại Quân vẫn sẽ biết."

"Sao?"

"Kế toán Trương không phải người cho qua dễ dàng như vậy, ngày mai nhất định sẽ đến nói chuyện."

"Vậy phải làm sao?"

Uông Lệ Mẫn vừa dứt lời thì phía cầu thang có tiếng bước chân, bà vội vàng chạy ra xem, nhìn thấy Trần Chính tiễn Đại Quân ra đến cổng, đưa tay đóng cổng lại, rồi sau đó mới vào phòng bếp.

"Mau ăn cơm." Uông Lệ Mẫn và Dương Tịnh cùng nhau nói.

Trần Chính vào nhà bếp tìm chén đũa.

Dương Tịnh ăn nãy giờ cũng đã no, đặt chén đũa xuống, nhích sang một bên nhường chỗ cho Trần Chính ngồi.

Trần Chính thuận tay cầm lấy chén đũa của cô, múc một chén cháo, ngồi bên cạnh Dương Tịnh, từ từ ăn.

Uông Lệ Mẫn nhìn đứa con trai mắc bệnh sạch sẽ của mình lại dùng chén của Dương Tịnh đã dùng qua, không nói gì, âm thầm bật cười.

"Chú, đó là chén đũa của mẹ con." Đang Đang nhanh nhạy phát hiện, lên tiếng nói.

Uông Lệ Mẫn lần này bật cười.

Trần Chính nghe xong thì ngước mắt nhìn Dương Tịnh, ánh mắt ám muội trần trụi, Dương Tịnh chỉ cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh.

Trần Chính cong khóe môi cười, nhìn Đang Đang nói: "Phải không?"

"Phải mà." Đang Đang chu cái miệng nhỏ nói.

"Vậy chú mượn dùng một chút, có được không?" Trần Chính nhìn Đang Đang cười.

Đang Đang suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy được rồi, chú dùng đi."

"Cảm ơn con, Đang Đang." Trần Chính nói xong, cúi đầu ăn cháo, sau đó còn cố ý ngước lên nhìn Dương Tịnh.

Dương Tịnh lần này hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Trần Chính càng thêm vui vẻ, ăn cháo nhưng khóe miệng vẫn cười tươi.



Đến khi Trần Chính ăn được kha khá thì Uông Lệ Mẫn mới mở miệng hỏi: "Đại Quân tới tìm con làm gì?"

Nhắc tới Đại Quân thì Trần Chính hơi nhíu mày.

"Sao vậy?"

"Không có gì, khi cậu ấy bình tĩnh lại thì mới phát hiện việc mình làm là không đúng, đến hỏi con tiếp theo nên giải quyết thế nào?" Trần Chính nói.

"Giải quyết thế nào? Bây giờ mới nghĩ đến chuyện giải quyết thế nào? Chỉ vì một đứa con gái mà thành ra như vậy, đúng là ngu ngốc." Uông Lệ Mẫn nói.

Dương Tịnh hỏi: "Vậy các anh định làm gì?"

Trần Chính đáp: "Còn chưa biết, để xem tình hình bên Viên Sinh Sinh thế nào đã."

"Kế toán Trương không phải người dễ nói chuyện."

Trần Chính không lên tiếng.

Dương Tịnh nói tiếp: "Tiền là cách giải quyết tốt nhất rồi, chỉ sợ kế toán Trương muốn Đại Quân phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Trách nhiệm trước pháp luật? Uông Lệ Mẫn giật mình.

Trần Chính thì gật gật đầu, một lát sau nói: "Đừng quá lo lắng, xem ngày mai thế nào."

Dương Tịnh gật đầu.

Uông Lệ Mẫn thở dài một tiếng.

Lúc Trần Chính ăn cơm xong thì thuận tay dọn dẹp chén bát mang đi rửa, sau đó lần lượt kiểm tra các bóng đèn khắp dưới tầng, tiếp theo ôm Đinh Đinh Đang Đang, cùng Dương Tịnh đi lên lầu hai, tất cả các phòng đều được chiếu sáng.

Bóng đèn ở thời này đều là đèn sợi đốt, có hiệu suất kém nhất trong tất cả các loại thiết bị chiếu sáng, ánh sáng phát ra cũng mờ mờ, không giống như các loại đèn điốt sau này, vừa tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường mà chất lượng chiếu sáng cũng cao.

Công tắc được lắp vào một miếng nhựa, đính lên tường, một sợi dây được nối vào miếng nhựa công tắc, khi kéo sợi dây thì bóng đèn sẽ phát sáng, kéo một lần nữa thì đèn sẽ tắt. Trong trường hợp mất điện thì hoàn toàn không thể biết được công tắc đang bật hay đang tắt.

Tuy đèn sợi đốt có nhiều khuyết điểm nhưng vẫn không ngăn được niềm vui sướng của Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa nhỏ nhảy cẫng lên hoan hô.

"Mẹ ơi, nhà chúng ta có điện!"

"Mẹ ơi, chú ơi, anh trai ơi, sáng quá!"

"Tuyệt quá!"

"Phòng bếp có điện, nhà vệ sinh có điện, trên giường cũng có điện!" Đinh Đinh vui vẻ chạy đi khắp phòng.

Đang Đang cũng vui vẻ vỗ tay.

Trần Chính kiểm tra lại một lần nữa, xác định không có vấn đề gì thì mới yên tâm để Dương Tịnh đi tắm rửa cho Đinh Đinh Đang Đang, sau đó bế hai đứa nhỏ lên giường, hai đứa vừa ngồi xem sách vừa ríu rít nói chuyện.

Dương Tịnh lúc này mới quay sang hỏi Trần Chính: "Đại Quân có nói cho anh tình huống lúc đó không?"

"Ừm."

"Chuyện là thế nào?"

Trần Chính quay đầu nhìn Đinh Đinh Đang Đang, thấy bọn nhỏ chuyên chú làm việc của mình thì mới đè thấp giọng kể cho Dương Tịnh nghe những gì Đại Quân đã nói với anh.

Đại khái tình huống là, cái lần Dương Tịnh và Tần Khả Khả xảy ra mâu thuẫn, sau đó bị cách chức nên khổ sở trong lòng liền cùng Đại Quân đi uống rượu giải sầu, uống đến nửa đêm thì cả hai mới thất thểu đi về, hai người đều uống rất nhiều rượu, Tần Khả Khả cứ quấn lấy Đại Quân cả đêm không buông nên cả hai cứ thế ngủ với nhau.

"Ngủ?" Dương Tịnh giật mình hỏi, cô bỗng dưng nhớ tới một đêm, đêm đó do Đang Đang ăn quá nhiều thịt nướng nên nửa đêm kêu khát, cô tình cờ trông thấy cảnh Tần Khả Khả và Đại Quân ôm nhau đi vào phòng.

Trần Chính ngước mắt nhìn Dương Tịnh, sửa lại: "Là ngủ trên một cái giường."

"À." Dương Tịnh khôi phục bình tĩnh, ý là chỉ ngủ cùng nhau, không phát sinh quan hệ.

Trần Chính tiếp tục thuật lại lời Đại Quân nói, sau khi ngủ cùng nhau, sáng hôm sau Tần Khả Khả vẫn xem như không có chuyện gì, nói Đại Quân đừng nghĩ nhiều, còn Đại Quân thì như người mất hồn, tự trách bản thân suốt mấy ngày, đặc biệt là lúc Tần Khả Khả không để ý đến cậu ta thì cậu ta lại càng thêm áy náy, tình cảm đặc biệt mỗi lúc một tăng lên.

Vì thế Đại Quân bắt đầu quan tâm hết lòng đối với Tần Khả Khả, dẫn Tần Khả Khả đi chơi, đi mua sắm, đi xem phim, còn đem cả xe đạp đưa cho Tần Khả Khả dùng, cô ta vẫn luôn tiếp nhận những gì Đại Quân cho, chưa từng từ chối thứ gì.

"Sau đó Đại Quân tưởng mình và Tần Khả Khả đang trong mối quan hệ yêu đương." Dương Tịnh hỏi.

Trần Chính gật đầu.

"Thậm chí bởi vì dì Uông không cho Tần Khả Khả tiếp tục thuê phòng nên oán trách anh, giật cá chém thớt liên lụy đến em?" Dương Tịnh hỏi.

"Đúng vậy."

Dương Tịnh có chút khó chịu trong lòng, sau đó hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Dạo gần đây Đại Quân phát hiện Tần Khả Khả ngày càng lạnh nhạt với mình, sau đó còn tận mắt chứng kiến cảnh Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh trong ngõ.." Trần Chính nói.

"Hôn môi?"

"Đúng vậy."

"Đến mức phải nhào lên đánh nhau?"

"Không đến mức đó."

"Vẫn còn chuyện gì sao?"

Trần Chính nhìn Dương Tịnh, sau đó nói tiếp: "Khi Đại Quân phát hiện thì cũng không động thủ, chỉ tiến lên đẩy Viên Sinh Sinh sang một bên, muốn nắm tay Tần Khả Khả kéo đi, Tần Khả Khả chẳng những không đi mà còn phủi sạch mọi quan hệ với Đại Quân, mắng Đại Quân thần kinh, Viên Sinh Sinh thì cười lên mặt nói rằng mình đã ngủ với Tần Khả Khả hai lần. Không kiềm chế được cơn giận, Đại Quân liền ra tay đánh Viên Sinh Sinh gần chết mới thôi."

Dương Tịnh nghe xong mà trợn mắt há mồm, Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh.. hai con người này thật sự không biết liêm sỉ, Dương Tịnh cũng không còn lời nào để diễn tả được sự cảm xúc lúc này.

Trần Chính không lên tiếng.

Qua một hồi lâu, Dương Tịnh hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Hoặc là bồi tiền hoặc là ngồi tù." Trần Chính nói.

Dương Tịnh nghe xong thì hết nói nổi, mãi đến khi đi ngủ cô vẫn không dám tin việc Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh đã làm, hai người này tiến triển quá nhanh, Đại Quân lần này xui xẻo giẫm phải đinh rồi, haiz, Dương Tịnh thở dài một hơi, xoay người ôm Đang Đang mềm mại vào lòng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dương Tịnh, Trần Chính nắm tay Đinh Đinh Đang Đang đi xuống lầu thì nhìn thấy một đám người to lớn dữ dằn vội vội vàng vàng đi ngang qua cổng nhà, phía sau còn có vài người hàng xóm đi theo xem náo nhiệt.



Người trong khu trọ đều ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Mấy người này đi đâu thế?"

"..."

"Chú hai, đám người này đang làm gì thế?" Lý Vân ghé đầu qua cửa sổ của siêu thị Đinh Đang hỏi thăm mấy người đi theo phía sau.

"Làm gì?" Chú hai lo lắng nói to: "Còn làm gì nữa? Hôm qua Đại Quân đánh người ta, nay có mấy người đến tìm Đại Quân tính sổ."

Lời nói truyền đến tai của Trần Chính và Dương Tịnh.

Dương Tịnh giật mình.

Sắc mặt Trần Chính trầm xuống, quay đầu nói với Dương Tịnh: "Anh chạy qua chỗ Đại Quân xem tình hình."

Dương Tịnh duỗi tay giữ chặt, nói: "Bọn họ nhiều người, chú ý an toàn."

Trần Chính cười: "Anh cũng đâu phải sang đánh nhau, còn nữa, anh là cảnh sát, đánh cảnh sát là phạm pháp." Trần Chính nói xong thì bước nhanh qua nhà Đại Quân.

Dương Tịnh sốt ruột nhìn theo, cúi đầu nhìn Đinh Đinh Đang, sau đó xem đồng hồ, sắp đến giờ vào làm rồi, cô đành quay đầu nói với Uông Lệ Mẫn: "Dì Uông, con đi làm đây."

"Được, con đi đi." Uông Lệ Mẫn đáp một tiếng, sau đó cũng một mạch chạy theo hướng nhà Đại Quân.

Dương Tịnh đứng tại chỗ một lát, thấy không có tin tức gì, vừa lo lắng vừa bồn chồn nhưng cũng không thể không đi làm.

Vừa bước vào phòng tài vụ thì phát hiện kế toán Trương không có ở đây, hơn nữa chị Hoàng và mấy người đồng nghiệp còn đang thảo luận chuyện Viên Sinh Sinh bị đánh.

"Viên Sinh Sinh vẫn còn nằm trên bệnh viện đấy."

"Sao lại bị đánh?"

"Vì Tần Khả Khả."

"Vừa nãy tôi mới nhìn thấy Tần Khả Khả đi làm."

"Đó là bởi vì kế toán Trương không đi làm, nếu mà có khẳng định sẽ không để yên cho Tần Khả Khả!"

"..."

Mấy đồng nghiệp trong văn phòng cứ ríu rít nói chuyện của Viên Sinh Sinh, những chuyện này Dương Tịnh đều đã biết, bây giờ cô chỉ lo lắng không biết bên Trần Chính thế nào rồi, thừa dịp mọi người không để ý, cô dùng điện thoại gọi về nhà, kết quả không ai bắt máy, Dương Tịnh không khỏi sốt ruột.

Mãi đến tan ca trưa, kế toán Trương vẫn không thấy xuất hiện, chú Trương cũng không thấy đi làm, trong lòng Dương Tịnh càng ngày càng gấp, không dẫn Đinh Đinh Đang Đang đến nhà ăn mà đi thẳng về nhà họ Trần.

"Mẹ ơi, sao chúng ta phải nhanh về nhà vậy?" Đinh Đinh chạy chậm theo hỏi.

"Bởi vì bắp bung cho chú Phùng vẫn chưa có làm, bởi vì chú Đại Quân xảy ra chuyện, cho nên chúng ta phải nhanh chóng về nhà." Dương TỊnh giải thích.

"..."

Đinh Đinh chân ngắn chạy theo.

Nhưng Đang Đang thì chạy rất chậm, không còn cách nào, Dương Tịnh đành bế Đang Đang, nắm tay Đinh Đinh, chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Lúc đến sân nhà họ Trần, Dương Tịnh đã mồ hôi nhễ nhại, vừa lúc Uông Lệ Mẫn quay về nhà.

"Bà Uông!" Đinh Đinh Đang Đang cùng kêu lên.

Uông Lệ Mẫn nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang thì lập tức nở nụ cười, chạy nhanh đến, bế Đinh Đinh lên, nhìn Dương Tịnh hỏi: "Sao con đổ mồ hôi nhiều thế?"

"Con về hơi vội." Dương Tịnh lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Trần Chính đâu ạ?"

"Đang ở nhà Đại Quân." Uông Lệ Mẫn nói.

"Chuyện kia giải quyết xong chưa?"

"Vẫn chưa."

"Để con chạy qua xem thử." Dương Tịnh nhấc chân định đi.

Uông Lệ Mẫn nhanh tay giữ cô lại, nói: "Từ từ, đi, vào nhà nói chuyện."

Dương Tịnh lo lắng đi theo Uông Lệ Mẫn vào nhà, Uông Lệ Mẫn rót cho cô một ly nước ấm, Dương Tịnh uống hết ly nước, sau đó hỏi: "Tình hình bên kia thế nào rồi dì?"

Uông Lệ Mẫn nhìn nhìn ra bên ngoài, thấy yên tâm rồi mới lên tiếng: "Người bên đồn cảnh sát với người bên bệnh viện đang ở đó."

"Sao người bên bệnh viện lại tới?"

"Ba mẹ Đại Quân giận quá mà ngất xỉu." Uông Lệ Mẫn nói.

Dương Tịnh lắp bắp kinh hãi.

Uông Lệ Mẫn trực tiếp nói: "Đám người lúc sáng chạy đến nhà Đại Quân, không nói hai lời, đập hết đồ đạc có trong nhà, ba mẹ Đại Quân sốc quá nên ngất xỉu."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó bác sĩ của bệnh viện đến cứu người còn cảnh sát thì đến bắt người."

"Bắt người?" Dương Tịnh hỏi.

"Bọn họ vẫn đang đàm phán, nghe nói bên Viên Sinh Sinh cũng có chút quan hệ, bắt Đại Quân bồi thường, nếu không bồi thường thì vào tù ngồi." Uông Lệ Mẫn nói.

"Bồi thường bao nhiêu tiền?"

"Hai vạn!" Uông Lệ mẫn giơ hai ngón tay ra và nói.

* * *

2 vạn = 20 000 đồng (tệ) ~72tr VND

Nếu lương Dương Tịnh 30 đồng/ tháng thì phải làm khoảng 55 năm nữa mới gần đủ 20 000))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ký Sự Những Năm 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook