Ký Sự Những Năm 80

Chương 66: Ra tay rất tàn nhẫn​

Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

08/12/2021

Đại Quân đánh ai?

Trần Chính lập tức chạy về hướng con ngõ nhỏ.

Dương Tịnh nói với Phùng Vệ Cường mình có việc, sau đó nhanh chóng chạy theo.

"Mẹ!" Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau gọi, bước chân ngắn chạy về phía cô: "Mẹ ơi!"

Dương Tịnh vội xoay người ngăn Đinh Đinh Đang Đang, không thể cho bọn nhỏ theo được.

Vừa hay lúc này, Uông Lệ Mẫn trên người vẫn còn mặc tạp dề đi ra ngoài sân, thấy không ít người chạy về hướng con ngõ thì hỏi: "Dương Tịnh, xảy ra chuyện gì vậy, mọi người nhốn nháo chạy đi đâu thế?"

Dương Tịnh sắc mặt nghiêm trọng nói: "Nghe nói Đại Quân đánh người ở con ngõ đằng kia."

"Đại Quân? Nó đánh ai?" Uông Lệ Mẫn giật mình hỏi.

"Con cũng không biết, con định chạy qua xem thử."

Uông Lệ Mẫn tiến lên một bước giữ chặt lấy Đinh Đinh Đang Đang, nói: "Vậy con mau chạy qua đó xem thế nào rồi. Đinh Đinh Đang Đang để dì trông chừng."

"Vâng." Dương Tịnh xoa đầu Đinh Đinh Đang Đang nói: "Hai đứa ngoan nhé, mẹ đi một lát sẽ về."

Dương Tịnh liền một mạch chạy đi, Đinh Đinh Đang Đang định chạy theo.

Uông Lệ Mẫn ôm bọn nhỏ lại, nói: "Trong ngõ rất tối, rất nguy hiểm, lỡ như có người đụng phải các con thì sao?"

"Bà Uông, con nấp trong góc thì người khác sẽ không đụng trúng đâu." Đinh Đinh nói, cậu nhóc cũng muốn đi xem đánh nhau.

Uông Lệ Mẫn sao có thể đồng ý để bọn nhỏ đến xem người ta đánh nhau được, nắm đấm không có mắt, lỡ như không may đánh trúng mấy đứa cháu bảo bối của bà thì phải làm sao? Uông Lệ Mẫn một mực không đồng ý, vì thế dẫn Đinh Đinh Đang Đang đi vào nhà.

Mà lúc này, Dương Tịnh đã chạy đến đầu ngõ, trong ngõ đã chật cứng người đến xem náo nhiệt, mọi người bàn tán xôn xao:

"Lớn chuyện rồi, thật sự là do Đại Quân đánh sao?"

"Đại Quân sao lại đánh tên kia?"

"Bởi vì Tần Khả Khả đó."

"Liên quan gì đến Tần Khả Khả?"

"Mấy người không biết thôi chứ vừa nãy Đại Quân vẫn còn rất tốt, nói cười bình thường, chúng tôi còn vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau nữa mà, rồi lúc quẹo qua con ngõ thì mấy người đoán xem tôi nhìn thấy cảnh gì?"

"Thấy gì?"

Hàng xóm nhỏ giọng nói: "Tần Khả Khả và cái tên bị đánh kia đang hôn môi sờ ngực ở ngay góc kia kìa, mặc dù trời tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng, Đại Quân không nói hai lời chạy lên đấm tên kia. Đánh rất tàn nhẫn, tôi thật sự cản không nổi, nên mới vội vàng chạy đi gọi người tới can, may mà gặp được cảnh sát Trần, không thì lớn chuyện rồi."

"Hôn môi!" Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai chữ 'hôn môi' này, phải biết rằng ở niên đại này, mặc dù Trần Chính và Dương Tịnh đã xác định ngày cưới nhưng bình thường khi Trần Chính đạp xe chở cô đi làm, cô vẫn không dám ôm eo anh trước mặt người khác, nếu không không biết sẽ bị đồn thổi đến mức nào. Lý do để cô và hai đứa nhỏ có thể sống yên ổn ở đây là vì mọi người biết được cô là phụ nữ đã 'ly hôn' và có hộ khẩu thường trú, điều này vừa hay chặn được một số tin đồn vớ vẩn.

Vậy mà Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh lại dám hôn nhau trong ngõ, thật sự quá to gan!

Dương Tịnh cố gắng chen vào giữa đám người, ngay sau đó nghe thấy tiếng quát.

"Đại Quân, dừng lại!" Trần Chính kêu lên một tiếng.

"Con mẹ nó, hôm nay tao phải đánh chết mày, thằng khốn! Đ*t mẹ! Đôi cẩu nam cẩu nữ không biết xấu hổ!" Đại Quân tức điên chửi thề.

Tiếng khóc của Tần Khả Khả truyền đến.

Dương Tịnh vẫn bị kẹt trong đám người, mặc dù không đủ sáng nhưng Dương Tịnh vẫn thấy được trên đỉnh đầu Viên Sinh Sinh ướt đẫm, hắn ta thở hổn hển dựa cả người vào tường, thân thể dường như không còn chút sức lực nào, nằm rạp ra đất.

Là máu sao, trên đầu anh ta là máu! Trong lòng Dương Tịnh kinh hãi, sao đổ nhiều máu vậy? Dương Tịnh còn chưa kịp hoàn hồn thì có người chạy vào con ngõ nhỏ lớn tiếng kêu: "Xe bò tới rồi, mau lên, mau đỡ cậu ta đến bệnh viện."

Dương Tịnh lập tức bừng tỉnh, cố gắng chen qua đám người, vội vàng chạy đến đỡ lấy Viên Sinh Sinh, gọi: "Viên Sinh Sinh, này, Viên Sinh Sinh, có thể đi được không?"

Viên Sinh Sinh ý thức mơ hồ, đôi mắt nhìn Dương Tịnh, ánh mắt lờ đờ, rõ ràng là không thể đứng dậy nổi.

Dương Tịnh trong lòng có chút hoảng sợ.

Tần Khả Khả đứng trong góc tường chỉ biết khóc.

Đại Quân vẫn chưa nguôi cơn giận, Trần Chính dùng sức đè cậu ta xuống đất, chỉ có Trần Chính mới có thể cản được, nếu không Đại Quân không biết chừng lại nổi điên chạy đến đánh Viên Sinh Sinh lần nữa.

"Đến giúp tôi đỡ cậu ta với." Dương Tịnh lớn tiếng gọi người đứng xem lại giúp.

Trong đám người có hai thanh niên chạy đến, trực tiếp đỡ Viên Sinh Sinh đi đến chỗ xe bò, xe bò chất đầy lúc mạch, bọn họ từ từ đặt Viên Sinh Sinh lên rồi kéo đi.

Dương Tịnh quay đầu nhìn Trần Chính nói: "Em đến bệnh viện trước."

"Được, nhớ cẩn thận, chú ý an toàn." Trần Chính dặn dò.

Dương Tịnh cùng ba người hàng xóm đẩy xe bò, nhanh chóng đưa Viên Sinh Sinh đến bệnh viện.

Viên Sinh Sinh thều thào kêu: "Dương Tịnh, Dương Tịnh, tôi đau quá.."

"Cố chịu một chút, sắp đến bệnh viện rồi, đến bệnh viện sẽ không sao nữa." Dương Tịnh dù ít dù nhiều có chút thương xót, mới lúc sáng còn sáng sủa rạng ngời, vậy mà bây giờ lại thành ra thế này, dọc đường cô cố gắng an ủi tinh thần cậu ta.

Trong ngõ nhỏ, lúc này Trần Chính mới buông Đại Quân ra, vừa buông tay thì tiến lên đấm cho cậu ta một quyền, khóe miệng Đại Quân lập tức rướm máu, sau đó bồi thêm một cú vào bụng, Đại Quân ôm bụng kêu đau.

Tần Khả Khả bị dọa cho hét lớn.

Trần Chính mặc kệ cô ta, hỏi Đại Quân: "Đau không?"

Đại Quân không hé răng.

Trần Chính túm lấy cổ áo cậu ta, ấn lên tường nói: "Đại Quân, chúng ta cùng nhau đi bộ đội, thứ chúng ta được dạy, kỹ năng chúng ta được học là để bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước, bảo vệ kẻ yếu chứ không phải dùng để đánh ghen! Cậu rõ chưa! Đại Quân, cậu đang tự tay hủy hoại tương lai của chính mình đấy! Cậu nói xem, bố mẹ cậu sẽ ra sao? Chính bản thân cậu sẽ ra sao?"

Đại Quân thở gấp, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run run như chưa bình tĩnh, hỏi: "Trần Chính, tôi hỏi cậu, nếu Dương Tịnh với.."

"Dương Tịnh không giống cô ta, Dương Tịnh sẽ không bao giờ làm như vậy." Trần Chính nhấn mạnh.

Đại Quân sững người.



Tần Khả Khả vốn bị dọa cho sắc mặt tái nhợt thì khuôn mặt lúc này như cắt không còn giọt máu. Trần Chính ghét cô ta nên mới coi thường cô ta như vậy sao?

Đám người phía ngoài ngõ không nghe được cuộc đối thoại của hai người, chỉ biết Trần Chính đang hung hăng giáo huấn Đại Quân mà thôi.

"Đại Quân! Đại Quân!" Đúng lúc này, ngoài ngõ có âm thanh già nua vang lên.

Đại Quân giật mình, nhanh tay lau đi vết máu trên khóe miệng.

"Đại Quân, Đại Quân đâu rồi?" Mẹ Đại Quân hỏi đám người, bà đang ở nhà nấu cơm thì có người chạy tới nói rằng con trai bà đang đánh nhau với người ta ở đầu ngõ, tạp dề còn chưa kịp cởi, vội vội vàng vàng chạy tới.

Hàng xóm đứng bên cạnh nói: "Đại Quân đang ở bên trong."

Mẹ Đại Quân vội chạy vào trong, vừa chạy vừa kêu: "Đại Quân! Đại Quân!"

Đại Quân nhìn Trần Chính nói: "Sức khỏe mẹ tôi không tốt."

Trần Chính buông Đại Quân ra, nói: "Tôi sẽ không nói lung tung."

Đại Quân tiến lên phía trước, hỏi: Mẹ, sao mẹ lại đến đây? "

" Con đánh nhau với ai, đánh người ta chảy máu đầu phải không? "Mẹ Đại Quân lo lắng hỏi.

" Không có đâu, chỉ là dạy dỗ mấy tên nhóc côn đồ thôi mẹ, không có chuyện gì cả! "

" Mấy tên côn đồ? "

" Vâng. "

" Nên đánh! "Mẹ Đại Quân hung hăng nói, ánh mắt vừa mới thích ứng được sắc tối liền nhìn thấy Tần Khả Khả đứng trong góc tường, bà trừng mắt quay đi, sau đó nhìn thấy Trần Chính, bà lập tức nhẹ nhõm, nói:" Trần Chính, con cũng ở đây à? "

" Con chào thím. "Trần Chính lên tiếng.

" Ừ. "Mẹ Đại Quân đáp một tiếng, danh tiếng của Trần Chính, đừng nói là quanh đây, toàn bộ cái Huyện Thành này đều vô cùng tín nhiệm anh, Dương Tịnh lúc trước cũng nhờ tiếng tăm của Trần Chính mà bán được rất nhiều bánh Trung thu, cho nên khi mẹ Đại Quân nhìn thấy Trần Chính cũng ở đây, liền cho rằng không có chuyện gì lớn, kéo tay Đại Quân, nói:" Đi, về nhà ăn cơm, Trần Chính, đến nhà thím ăn cơm luôn. "

Trần Chính nói:" Không thì cả hai đến nhà con ăn cơm đi, nhà con ở ngay đây. "

" Không cần, không cần. "Mẹ Đại Quân kéo anh ta đi ra khỏi con ngõ nhỏ, ngoài miệng nói:" Để khi khác thím ghé chơi. "

Bên ngoài ngõ có rất nhiều người biết rõ sự tình nhưng không một ai nói sự thật cho mẹ Đại Quân biết là người bị Đại Quân đánh đến mức đi không nổi, giờ đang ở bệnh viện, sống chết chưa rõ.

Mẹ Đại Quân vừa rời đi thì sắc mặt Trần Chính cũng thả lỏng, sau đó vội vàng chạy về nhà.

Có người hỏi:" Trần Chính, chuyện này sắp tới giải quyết thế nào? "

Trần Chính trả lời:" Mọi người về nhà ăn cơm đi, tôi chạy đến bệnh viện xem tình hình thế nào. "

Đám người đứng đó bàn luận sôi nổi chuyện vừa xảy ra, không một ai để ý Tần Khả Khả vẫn còn đang đứng đó.

Tần Khả Khả một mình đứng trong góc khuất của con ngõ, cô ta cực kỳ sợ hãi, sao lại như vậy? Mọi chuyện sao lại thành ra thế này? Cô ta và Viên Sinh Sinh chỉ là cùng nhau ăn cơm tối, sau đó đi xem phim, Viên Sinh Sinh vừa có chút hứng thú với cô ta thôi, bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ta đứng ngây ngốc như trời trồng, không còn chút sức lực nào để cử động, sự việc vừa mới phát sinh thật sự quá đáng sợ, bây giờ còn nghe người bên ngoài bàn tán về mình, nói cô ta không kiềm chế nổi, nói cô ta mặt dày, nói cô ta thông dâm cùng một lúc hai người đàn ông, nói cô ta.. Tần Khả Khả chậm rãi ngồi xổm xuống đất, bật khóc nức nở.

Cùng lúc đó, Trần Chính cũng nhanh chóng chạy về nhà. Trong phòng bếp, Uông Lệ Mẫn đang bóc vỏ đậu phộng cho Đinh Đinh Đang Đang ăn, bóng đèn mới được mua vào hai ngày trước, sáng nay điện mới thông, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt tròn tròn đáng yêu của hai đứa nhỏ, Uông Lệ Mẫn càng nhìn càng thấy thích, sau đó mở miệng nói:" Không nên ăn quá nhiều đậu phộng, ăn nhiều nóng trong. "

" Nhưng con đói quá. "Đang Đang nói.

" Vậy chúng ta ăn cơm trước nhé. "Uông Lệ Mẫn nói.

" Không được! "Đinh Đinh nghiêm túc nói:" Mẹ còn chưa về, chúng ta không thể ăn trước. "

Đang Đang nói:" Em hiểu rồi. "

Đang Đang vừa dứt lời thì Trần Chính ở bên ngoài đi vào.

Uông Lệ Mẫn gọi:" Trần Chính. "

Trần Chính đáp lại:" Mẹ. "

Uông Lệ Mẫn hướng về phía Trần Chính hỏi thăm:" Dương Tịnh đâu? "

" Cô ấy đang ở bệnh viện. "

Uông Lệ Mẫn hoảng sợ.

Trần Chính vội vàng giải thích:" Không phải Dương Tịnh nằm viện, là Đại Quân đánh người ta nên cô ấy đưa người kia vào viện. "

" Chuyện là sao? Bây giờ tình hình thế nào? "Uông Lệ Mẫn lo lắng hỏi.

Trần Chính nói:" Con chạy về báo với mẹ một tiếng, bây giờ con đi lấy tiền rồi đến bệnh viện, mẹ cho Đinh Đinh Đang Đang ăn cơm trước đi. "

Uông Lệ Mẫn vội vàng cởi tạp dề xuống, nói:" Để mẹ đi lấy tiền. "

" Không cần đâu, con có. "Trần Chính nhanh chóng chạy lên lầu hai, mở cửa phòng, đến tủ lấy tiền và đèn pin, sau đó chạy xuống lầu, lái xe đạp rời khỏi nhà.

" Lái từ từ thôi, đi đường nhớ cẩn thận. "Uông Lệ Mẫn lớn giọng gọi Trần Chính, nhìn bóng Trần Chính dần dần biến mất, rồi mới cúi đầu nhìn Đinh Đinh Đang Đang.

Đinh Đinh Đang Đang nắm tay ống quần của Uông Lệ Mẫn, nhìn Trần Chính đi xa dần.

" Bà Uông ơi, mẹ con đâu? "Đinh Đinh ngẩng đầu hỏi:" Mẹ đi đâu rồi ạ? "

" Con nhớ mẹ rồi. "Đang Đang nói. Nhìn trời dần tối thì con trẻ thường sẽ nhớ đến mẹ.

" Mẹ con đi giúp người khác. "Uông Lệ Mẫn ngồi xổm xuống trả lời câu hỏi của Đinh Đinh Đang Đang.

" Giúp ai ạ? "

" Giúp người cần giúp đỡ. "

" Khi nào mẹ về ạ? "Đinh Đinh lo lắng nhìn ra bên ngoài, trời lúc này đã tối đen:" Trời đã tối vậy rồi mà mẹ vẫn chưa về nhà, có khi nào mẹ đi lạc không ạ? "

" Chú của con đi tìm mẹ rồi, một lát nữa sẽ mang mẹ về với con. "



" Một lát là bao lâu ạ? "

" Một lát là một chút nữa. "

" Một chút là khi nào ạ? "

Uông Lệ Mẫn bị bộ dáng kiên trì hỏi của Đinh Đinh làm cho bật cười, nói:" Chúng ta ăn cơm xong thì mẹ sẽ trở về. "

" Vậy chúng ta mau đi ăn cơm thôi. "Đinh Đinh kéo tay Uông Lệ Mẫn.

" Được được, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. "Uông Lệ Mẫn nắm tay Đinh Đinh Đang Đang đi vào nhà, lúc đi còn không quên quay đầu nhìn ra phía đường lớn, trong lòng không tránh khỏi lo lắng, bồn chồn, không biết tình huống bên Dương Tịnh và Trần Chính như thế nào rồi?

Trần Chính lúc này cũng đã đạp xe đến bệnh viện, trước cửa bệnh viện có dựng một chiếc xe bò, ánh đèn bệnh viện chiếu xuống, có thể nhìn thấy rất rõ bên trên xe bò toàn là máu.

Trần Chính dựng xe đạp, đi thẳng vào bên trong bệnh viên, vào đến nơi thì nhìn thấy ba người đàn ông hàng xóm và Dương Tịnh.

" Dương Tịnh. "Trần Chính kêu lên.

Dương Tịnh quay đầu, nhìn thấy anh thì lên tiếng:" Trần Chính. "

Trần Chính thuận tay nắm lấy tay cô, nói:" Sao rồi? "

Lần đầu tiên Dương Tịnh trải qua tình huống này, cô cảm thấy rất sợ hãi, vừa này thấy Viên Sinh đổ rất nhiều máu nên bị dọa cho không nhẹ, lúc này được bàn tay to lớn kiên định của Trần Chính nắm lấy, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, không đợi Dương Tịnh lên tiếng thì người hàng xóm đã bắt đầu nói:" Ra tay hơi bị tàn nhẫn. "

" Tên họ Viên chỉ có thể mở miệng kêu đau. "Người hàng xóm từ miệng Dương Tịnh biết được họ tên của Viên Sinh Sinh.

" Hình như tay cũng bị gãy. "

" Đại Quân xuống tay rất nặng. "

"... "

Vẻ mặt Trần Chính bình tĩnh.

Dương Tịnh không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này, trong lòng phát run, nhích lại gần Trần Chính, nói:" Vừa rồi em có dùng điện thoại của bệnh viện để gọi cho kế toán Trương. "

" Có ai nhận máy không? "

" Một lát nữa kế toán Trương và chú Trương sẽ qua đây. "

" Vậy được rồi. "

" Vừa nãy em có nộp cho bệnh viện mười mấy đồng tiền viện phí. "

" Không đủ sao? Để anh đi nộp. "Trần Chính nói.

Dương Tịnh đưa tay giữ anh lại, nói:" Không cần, lát nữa kế toán Trương đến thì bà ấy sẽ lo. "

" Được rồi. "Trần Chính gật gật đầu.

Năm người đứng chờ, chỉ một lát sau thì thấy kế toán Trương và chú Trương xuất hiện, bộ dạng vội vàng lo lắng chạy nhanh tới hỏi:" Dương Tịnh, chuyện này là sao? Sinh Sinh sao lại thành ra thế này? "

Kế toán Trương sốt ruột đến nỗi mặt mày trắng bệch, chị của bà chỉ có một đứa con trai bảo bối là Viên Sinh Sinh, bình thường thương còn không hết, lần này giao con trai cho bà, nhờ bà chăm sóc dạy bảo thêm, vậy mà mới đó đã xảy ra chuyện lớn, bà phải ăn nói thế nào với chị gái đây.

" Kế toán Trương, đừng quá lo lắng, mặc dù bị thương có chút nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ vẫn đang điều trị. "Dương Tịnh an ủi.

" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thằng bé bị đánh ở đâu? "

Dương Tịnh tường thuật ngắn gọn lại sự việc mình đã thấy, tránh nặng tìm nhẹ, bỏ qua việc Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh hôn nhau trong ngõ, sau đó bị Đại Quân phát hiện nên mới xảy ra chuyện này, cô cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói:" Cụ thể tình huống thế nào thì con cũng không rõ lắm, đến lúc Viên Sinh Sinh tỉnh lại thì dì hỏi lại cậu ấy thử. "

" Được, hiểu rồi, cảm ơn con, Dương Tịnh. "Kế toán Trương nắm tay Dương Tịnh, trong mắt toàn là sự cảm kích.

Dương Tịnh an ủi:" Kế toán Trương, đừng quá lo lắng, tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại, huống chi Viên Sinh Sinh còn là thanh niên, tuổi trẻ nên khả năng hồi phục rất tốt, đừng quá lo lắng. "

" Ừm. "

Kế toán Trương và chú Trương hướng về phía mấy người hàng xóm tỏ vẻ cảm ơn.

Đám người Dương Tịnh, Trần Chính biết Viên Sinh Sinh mất máu rất nhiều, phải khâu mấy mũi sau tai. Họ chào tạm biệt kế toán Trương và chú Trương, sau đó lần lượt ra về, trước khi rời đi có nghe được kế toán Trương hung hăng nói:" Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cái tên Đại Quân đó. "

Trên đường trở về, Trần Chính không lái xe mà dùng một tay dắt bộ, một tay khác nắm lấy tay Dương Tịnh, còn Dương Tịnh dùng tay còn lại để chiếu đèn pin, đi từ từ về nhà.

Ba người đàn ông hàng xóm đẩy xe bò trở về, đi được nửa đường thì lấy lúa mạch đã bị dính đầy máu đem đi đốt, sau đó nói:" May mà cảnh sát Trần có ở nhà, không thì Đại Quân có khi đem tên đó đánh chết cũng nên. "

" Ừ, ra tay ác lắm, lúc đó có hai ba người tới ngăn cũng ngăn không được, kéo Đại Quân không ra. "

" Đại Quân cũng thật là.. "

" Cái này chắc phải lấy hết sản nghiệp mà cha cậu ta đã vất vả nửa đời ra để bồi thường cho người ta.. "

" Haiz.. "

Trần Chính và Dương Tịnh vẫn luôn yên lặng đi, suốt chặng đường đều không mở miệng, đến khi về đến nhà mà trong lòng Dương Tịnh vẫn còn run rẩy.

Cho đến khi nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang, Dương Tịnh mới thả lỏng một chút.

Hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy Dương Tịnh thì lập tức chạy nhanh đến.

Dương Tịnh ngồi xổm xuống, ôm Đinh Đinh Đang Đang vào lòng, bây giờ hai đứa nhỏ đều béo béo tròn tròn, ngày nào cũng được Dương Tịnh và Uông Lệ Mẫn tắm rửa thơm tho sạch sẽ, bây giờ trên người thơm ngát, Dương Tịnh nhịn không được ôm hôn.

" Mẹ, mẹ đói bụng chưa? "Đinh Đinh hỏi.

" Mẹ đói rồi. "

" Đi thôi, đến nhà bà Uông ăn cơm, bà Uông có để dành bữa tối cho mẹ, con còn để dành thịt cho mẹ nữa. "

Dương Tịnh cười:" Cảm ơn con trai."

Khi Trần Chính, Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang chuẩn bị đi vào nhà thì phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Trần Chính và Dương Tịnh quay đầu lại nhìn, là Đại Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ký Sự Những Năm 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook