Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60
Chương 37:
Lộc Tử Thảo
30/04/2022
Mợ nhỏ biết mình đuối lý, lúng túng không phản bác lại.
Lô Căn Sinh nhìn qua cháu trai mình, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì? Sao lại đột nhiên chạy tới đây?" Thật ra trong lòng y cũng đã có mấy phần suy đoán rồi.
Đới Dự không vòng vo mà nói thẳng: "Vẫn là chuyện lương thực thôi ạ."
Phỏng đoán đã được khẳng định, Lô Căn Sinh chỉ gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đi cả ngày đường mệt không, ăn cơm trước đã, ăn cơm xong lại nói!"
Ánh mắt mợ nhỏ chuyển qua chuyển lại trên người của hai cậu cháu ra chiều đánh giá, một lúc sau mới nghi ngờ hỏi: "Cháu nó không phải vì chuyện hôn lễ của Ngân Hoa mà về đây à?"
Cậu anh rốt cuộc có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã nói rồi, đừng có nghe gió lại tưởng là mưa, Ngân Hoa thì liên quan gì đến cháu trai nhà này? Hai đứa bọn nó đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi!"
Đới Dự do dự nửa ngày, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Ngân Hoa sắp kết hôn đó là Ngân Hoa nhà chú hai ạ? Chú hai giờ làm bí thư rồi?”
Mợ nhỏ không yên lòng, vẫn cố đoạt lời, dặn dò anh: "Đúng rồi đúng rồi, cháu đừng đến phá rối đám cưới nhà người ta đấy! Cháu cũng đính hôn rồi, ai cũng có cuộc sống riêng của người đó cả…”
Đới Dự ngắt lời: "Bọn cháu là anh em họ còn chưa quá năm đời đấy, mợ cứ lo thừa.”
Mợ nhỏ phản bác: "Anh em họ thì có sao? Mợ với cậu của cháu cũng là anh em họ đó thôi!”
Đới Dự: "..."
Anh thế mà lại quên mất, họ hàng liên hôn rất thịnh hành ở triều đại Mãn Thanh, rất nhiều hoàng đế đều có em họ chị họ tràn ngập hậu cung, nếu có vị nào không có họ hàng trong hậu cung thì mới gọi là chuyện lạ ấy.
Anh miễn cưỡng nói: "Bây giờ là xã hội mới rồi. Nhà nước đã quy định rõ ràng là trong vòng năm đời cận thân nghiêm cấm kết hôn..."
Lô Căn Sinh nói tiếp: "Đúng vậy! Đã quên những gì cán bộ công xã về đây tuyên truyền nói rồi hả? Về sau phàm là anh em họ trong thôn thì sẽ không được phép kết hôn! Nếu không, cô cho rằng tại sao anh họ lại muốn tìm con rể là một đứa không cha không mẹ ở ngoài thôn hả?”
Mợ nhỏ nói mãi mà mấy người đàn ông này vẫn không thông, đây là chuyện theo hay không theo quy định à? Nhưng nói nhiều cũng vô ích, cô xoay người vào bếp nấu cơm.
Bởi vì Đới Dự đến, mợ nhỏ dùng gà rừng vừa săn được và nấm dại hầm một nồi canh gà lớn, lại dùng thịt xông khói làm hồi tết Nguyên đán nấu một nồi cơm thịt xông khói đậu đũa.
Nhìn bát canh gà có lớp mỡ màu vàng óng ánh trước mặt, lại cảm nhận mùi thơm xông nào mũi, Đới Dự bất giác nuốt nước miếng một cái. Khẩu vị vốn bởi vì bôn ba cả ngày được mà không tốt cũng bị đánh thức.
Lô Căn Sinh nhìn thấy dáng vẻ háu ăn như vậy của anh thì biết nhà anh dù ở trong thành phố nhưng ăn uống cũng được không tốt là bao. Ở thành phố muốn ăn miếng thịt còn phải dựa vào tem phiếu mới mua được. Sao có thể được như bọn họ, thèm thịt thì cứ vào núi đi săn một chuyến, thèm cá tôm thì xuống sông giăng lưới một phát, muốn cái gì là có cái ấy.
Đới Dự ăn miếng thịt gà rừng mà cậu anh gắp cho, hương vị tươi mà thuần, chất thịt săn chắc dai dai, cắn xuống một phát còn có nước canh đậm đà trào ra từ miếng thịt, thơm đến mức anh hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Vì cả bốn người đàn ông trong nhà đều có sức ăn không nhỏ nên hôm nay mợ nhỏ đã hấp đầy một nồi cơm thịt ba chỉ xông khói.
Đới Dự đưa mắt nhìn chằm chằm cái nồi lớn như cái chậu rửa mặt kia, trong lòng thầm nói, xem ra Lô Gia Ao quả nhiên không hề thiếu lương thực!
Trên bàn cơm không có người ngoài, vậy nên anh cũng tranh thủ giờ ăn nói với cậu mình về chuyện Trần Bân tìm anh nhờ đổi lương thực.
"Trực tiếp trả tiền mặt hay dùng sản phẩm công nghiệp đổi đều được." Đới Dự ngừng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng mà cậu nhớ phải tìm địa điểm giao dịch trước đấy. Mỗi lần giao dịch đều phải đổi địa điểm, thời gian nên là vào ban đêm. Cháu có nói với bên đối phương rồi, chỗ A nhận tiền, chỗ B giao hàng, tiền với hàng không gặp nhau, gặp người không thấy vật. Như vậy thì bên nào cũng an toàn."
Trần Bân kia làm người quá mức khoa trương, chẳng biết khi nào là bị người ta xử lý không chừng.
Lỡ như để cho người ta lần ra manh mối truy ngược ra Lô Gia Ao, vậy thì quả thật là mất nhiều hơn được.
Anh cả (đại biểu ca) cầm ly rượu trắng lên, ngạc nhiên hỏi: "Là sao? Không phải chú mày tự mình đến đây đổi lương thực à?" Hai lần trước đều là Đới Dự phụ trách giao hàng cho công xã cả.
"Em đang định tìm một phần công việc đứng đắn trong nhà máy, làm sao có thời gian chạy tới chạy lui bên này được! Người tiếp nhận lại vụ này là em rể của giám đốc nhà máy chỗ em, là người ngốc nhiều tiền."
Lô Căn Sinh nhìn qua cháu trai mình, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì? Sao lại đột nhiên chạy tới đây?" Thật ra trong lòng y cũng đã có mấy phần suy đoán rồi.
Đới Dự không vòng vo mà nói thẳng: "Vẫn là chuyện lương thực thôi ạ."
Phỏng đoán đã được khẳng định, Lô Căn Sinh chỉ gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đi cả ngày đường mệt không, ăn cơm trước đã, ăn cơm xong lại nói!"
Ánh mắt mợ nhỏ chuyển qua chuyển lại trên người của hai cậu cháu ra chiều đánh giá, một lúc sau mới nghi ngờ hỏi: "Cháu nó không phải vì chuyện hôn lễ của Ngân Hoa mà về đây à?"
Cậu anh rốt cuộc có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã nói rồi, đừng có nghe gió lại tưởng là mưa, Ngân Hoa thì liên quan gì đến cháu trai nhà này? Hai đứa bọn nó đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi!"
Đới Dự do dự nửa ngày, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Ngân Hoa sắp kết hôn đó là Ngân Hoa nhà chú hai ạ? Chú hai giờ làm bí thư rồi?”
Mợ nhỏ không yên lòng, vẫn cố đoạt lời, dặn dò anh: "Đúng rồi đúng rồi, cháu đừng đến phá rối đám cưới nhà người ta đấy! Cháu cũng đính hôn rồi, ai cũng có cuộc sống riêng của người đó cả…”
Đới Dự ngắt lời: "Bọn cháu là anh em họ còn chưa quá năm đời đấy, mợ cứ lo thừa.”
Mợ nhỏ phản bác: "Anh em họ thì có sao? Mợ với cậu của cháu cũng là anh em họ đó thôi!”
Đới Dự: "..."
Anh thế mà lại quên mất, họ hàng liên hôn rất thịnh hành ở triều đại Mãn Thanh, rất nhiều hoàng đế đều có em họ chị họ tràn ngập hậu cung, nếu có vị nào không có họ hàng trong hậu cung thì mới gọi là chuyện lạ ấy.
Anh miễn cưỡng nói: "Bây giờ là xã hội mới rồi. Nhà nước đã quy định rõ ràng là trong vòng năm đời cận thân nghiêm cấm kết hôn..."
Lô Căn Sinh nói tiếp: "Đúng vậy! Đã quên những gì cán bộ công xã về đây tuyên truyền nói rồi hả? Về sau phàm là anh em họ trong thôn thì sẽ không được phép kết hôn! Nếu không, cô cho rằng tại sao anh họ lại muốn tìm con rể là một đứa không cha không mẹ ở ngoài thôn hả?”
Mợ nhỏ nói mãi mà mấy người đàn ông này vẫn không thông, đây là chuyện theo hay không theo quy định à? Nhưng nói nhiều cũng vô ích, cô xoay người vào bếp nấu cơm.
Bởi vì Đới Dự đến, mợ nhỏ dùng gà rừng vừa săn được và nấm dại hầm một nồi canh gà lớn, lại dùng thịt xông khói làm hồi tết Nguyên đán nấu một nồi cơm thịt xông khói đậu đũa.
Nhìn bát canh gà có lớp mỡ màu vàng óng ánh trước mặt, lại cảm nhận mùi thơm xông nào mũi, Đới Dự bất giác nuốt nước miếng một cái. Khẩu vị vốn bởi vì bôn ba cả ngày được mà không tốt cũng bị đánh thức.
Lô Căn Sinh nhìn thấy dáng vẻ háu ăn như vậy của anh thì biết nhà anh dù ở trong thành phố nhưng ăn uống cũng được không tốt là bao. Ở thành phố muốn ăn miếng thịt còn phải dựa vào tem phiếu mới mua được. Sao có thể được như bọn họ, thèm thịt thì cứ vào núi đi săn một chuyến, thèm cá tôm thì xuống sông giăng lưới một phát, muốn cái gì là có cái ấy.
Đới Dự ăn miếng thịt gà rừng mà cậu anh gắp cho, hương vị tươi mà thuần, chất thịt săn chắc dai dai, cắn xuống một phát còn có nước canh đậm đà trào ra từ miếng thịt, thơm đến mức anh hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Vì cả bốn người đàn ông trong nhà đều có sức ăn không nhỏ nên hôm nay mợ nhỏ đã hấp đầy một nồi cơm thịt ba chỉ xông khói.
Đới Dự đưa mắt nhìn chằm chằm cái nồi lớn như cái chậu rửa mặt kia, trong lòng thầm nói, xem ra Lô Gia Ao quả nhiên không hề thiếu lương thực!
Trên bàn cơm không có người ngoài, vậy nên anh cũng tranh thủ giờ ăn nói với cậu mình về chuyện Trần Bân tìm anh nhờ đổi lương thực.
"Trực tiếp trả tiền mặt hay dùng sản phẩm công nghiệp đổi đều được." Đới Dự ngừng một lát rồi nói tiếp: "Nhưng mà cậu nhớ phải tìm địa điểm giao dịch trước đấy. Mỗi lần giao dịch đều phải đổi địa điểm, thời gian nên là vào ban đêm. Cháu có nói với bên đối phương rồi, chỗ A nhận tiền, chỗ B giao hàng, tiền với hàng không gặp nhau, gặp người không thấy vật. Như vậy thì bên nào cũng an toàn."
Trần Bân kia làm người quá mức khoa trương, chẳng biết khi nào là bị người ta xử lý không chừng.
Lỡ như để cho người ta lần ra manh mối truy ngược ra Lô Gia Ao, vậy thì quả thật là mất nhiều hơn được.
Anh cả (đại biểu ca) cầm ly rượu trắng lên, ngạc nhiên hỏi: "Là sao? Không phải chú mày tự mình đến đây đổi lương thực à?" Hai lần trước đều là Đới Dự phụ trách giao hàng cho công xã cả.
"Em đang định tìm một phần công việc đứng đắn trong nhà máy, làm sao có thời gian chạy tới chạy lui bên này được! Người tiếp nhận lại vụ này là em rể của giám đốc nhà máy chỗ em, là người ngốc nhiều tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.