Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60
Chương 38:
Lộc Tử Thảo
30/04/2022
Đới Dự nâng ly rượu lên chạm cốc với anh cả, "Không giấu gì mọi người, vì có thể đổi lương thực từ chỗ chúng ta, hắn đã bị em làm thịt một khoản rồi. Hề hề, chờ lúc anh và anh hai kết hôn, một mình em tặng các anh mỗi người một cái xe đạp, thế nào?"
Đới Dự chưa bao giờ là người keo kiệt, không có tầng quan hệ với người cậu ruột này, anh cũng sẽ không kiếm được 800 đồng kia.
Đừng nhìn Lô Căn Sinh cao lớn thô kệch mà lầm, một người có thể làm đội trưởng đội sản xuất, sao có thể thật sự là một người đơn giản được. Cháu trai y vừa nói sẽ thay đổi người chắp đầu, y liền biết thằng nhóc này chắc chắn đã lấy được không ít chỗ tốt, không thì sao nó có thể chịu khó chạy một chuyến từ tỉnh thành lên vùng núi hẻo lánh này chứ.
Lúc này, thấy Đới Dự chẳng những thẳng thắn nói rõ ra, còn hào phóng hứa hẹn tặng hai chiếc xe đạp, trong lòng y cực vì vui vẻ, mặt mày hồng hào đồng ý: "Dù sao thời điểm thu hoạch lương thực của năm nay cũng sắp đến rồi, trong hầm còn tồn chút ngũ cốc năm ngoái, đổi ít tiền cũng được! Chút nữa cậu sẽ qua nhà bác cả một chuyến, cùng bàn bạc với ông ấy xem sao."
Bác cả là tộc trưởng của chi bọn họ, cũng là bí thư đại đội ngày trước.
Trong những năm đói kém kia, hầu hết ngũ cốc lương thực trong thôn họ thu hoạch được đều phải nộp lên trên. Nếu không phải ông ấy dẫn cả tộc bí mật khai khẩn một vùng đất lớn bằng phẳng trên núi để trồng lương thực thì đừng nói thôn họ có dư lương thực để đổi sản phẩm công nghiệp, không đói chết đã là may mắn lắm rồi.
Lô Căn Sinh liếc mắt nhìn vợ rồi nói với cháu mình: "Đừng nghe lời mợ mày, đàn ông con trai ở nhà cả ngày làm sao chịu nổi. Mai mày dậy sớm một chút, cậu dẫn mày lên núi một chuyến, kiếm ít đồ rừng cho cháu mang về thành phố.”
Anh hai cũng nói: "Đúng đó, không cần sợ con hổ cái Lô Ngân Hoa kia! Vốn là con bé đó cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Mấy lời nói đùa khi còn nhỏ sao có thể coi là thật được. Chỉ có con bé đó cứ như đồ ngốc, người lớn nói gì cũng tin!”
Đới Dự - lần đầu bị so sánh với thịt thiên nga: "..."
Khó chịu một cách kỳ lạ.
"Trước tết nghe nói chú mày đính hôn ở tỉnh thành, con bé đó còn chạy qua nhà này làm ầm ĩ một trận đấy, khóc sướt mướt muốn chết muốn sống luôn." Anh cả cũng chướng mắt cách cư xử của Ngân Hoa lắm.
Tuy nói đàn bà con gái người Mãn đều rất mạnh mẽ, nhưng Lô Ngân Hoa cũng quá mức hung hãn rồi.
Cho nên khi nghe nói bác hai tìm cho con bé đó một thanh niên nghèo ở ngoài thôn về ở rể, cả thôn trên dưới đều không ai phản đối cả. Có thể lấy được chồng là tốt lắm rồi, còn kén chọn gì nữa, gả lẹ đi!
*
Sáng sớm hôm sau.
Trong núi là tầng tầng lớp lớp mây mù giăng kín, giữa non xanh nước biếc, Đới Dự cảm giác tâm hồn mình như được thanh lọc vậy...
Khi trời vừa tờ mờ sáng, anh đã dẫn theo hai chú chó săn theo cậu và hai người anh họ của mình lên núi.
Mới vừa đi tới lưng chừng núi, bọn họ đã đụng phải một đội tuần tra hơn chục người tranh bị đầy đủ súng săn và cung tiễn.
Đội trưởng đổi tuần tra là Điền Hưng Vượng, anh ta dù đã thấy nhưng vẫn phớt lờ Đới Dự, chỉ lên tiếng chào hỏi Lô Căn Sinh: "Đội trưởng, tối qua có tiếng sói tru, chú có nghe thấy không?"
"Khi nào?" Lô Căn Sinh kinh ngạc.
Nhà bọn họ ở trung tâm thôn, bình thường chỉ những người sống ở khu vực rìa thôn mới thường nghe thấy tiếng động vật trên núi.
"Hai ba giờ đêm, trong đội mất mấy con gà và một con dê đen đang vắt sữa.”
"Vừa lúc tôi cũng mang mấy đứa này đi cùng, đã vậy tôi cùng các cậu lên núi tìm bọn chúng luôn! Những con sói này luôn xuất hiện theo từng nhóm, không thể cho chúng vào thôn được!" Lô Căn Sinh lúc này nào có tâm tình đi săn thú nữa, y nói rồi gia nhập đội ngũ tuần tra luôn.
"Được." Điền Hưng Vượng ngoài miệng đồng ý, nhưng lại quay đầu qua nói với Đới Dự, "Vị đồng chí này không cần đi cùng đâu, trên núi nguy hiểm, anh xuống núi làm bạn với các cô các thím đi, đỡ cho họ phải lo lắng hãi hùng."
Điền Hưng Vượng vừa nói xong, trong đội liền vang lên những tràng cười không thể kiểm soát được.
Trước kia hàng năm Đới Dự đều tới Lô Gia Ao để nghỉ đông và nghỉ hè nên hầu hết những thanh niên này đều quen biết anh cả.
Ánh mắt sắc bén của Đới Dự lia đến một thanh niên đang cười nghiêng cười ngã, anh chỉ vào cậu ta rồi cười mắng: "Lô Kỳ Sơn, mày lại muốn ăn đòn nữa đúng không! Mày là người cười to nhất đấy, tao nhìn thấy được cả răng cấm của mày rồi kìa!"
Đới Dự chưa bao giờ là người keo kiệt, không có tầng quan hệ với người cậu ruột này, anh cũng sẽ không kiếm được 800 đồng kia.
Đừng nhìn Lô Căn Sinh cao lớn thô kệch mà lầm, một người có thể làm đội trưởng đội sản xuất, sao có thể thật sự là một người đơn giản được. Cháu trai y vừa nói sẽ thay đổi người chắp đầu, y liền biết thằng nhóc này chắc chắn đã lấy được không ít chỗ tốt, không thì sao nó có thể chịu khó chạy một chuyến từ tỉnh thành lên vùng núi hẻo lánh này chứ.
Lúc này, thấy Đới Dự chẳng những thẳng thắn nói rõ ra, còn hào phóng hứa hẹn tặng hai chiếc xe đạp, trong lòng y cực vì vui vẻ, mặt mày hồng hào đồng ý: "Dù sao thời điểm thu hoạch lương thực của năm nay cũng sắp đến rồi, trong hầm còn tồn chút ngũ cốc năm ngoái, đổi ít tiền cũng được! Chút nữa cậu sẽ qua nhà bác cả một chuyến, cùng bàn bạc với ông ấy xem sao."
Bác cả là tộc trưởng của chi bọn họ, cũng là bí thư đại đội ngày trước.
Trong những năm đói kém kia, hầu hết ngũ cốc lương thực trong thôn họ thu hoạch được đều phải nộp lên trên. Nếu không phải ông ấy dẫn cả tộc bí mật khai khẩn một vùng đất lớn bằng phẳng trên núi để trồng lương thực thì đừng nói thôn họ có dư lương thực để đổi sản phẩm công nghiệp, không đói chết đã là may mắn lắm rồi.
Lô Căn Sinh liếc mắt nhìn vợ rồi nói với cháu mình: "Đừng nghe lời mợ mày, đàn ông con trai ở nhà cả ngày làm sao chịu nổi. Mai mày dậy sớm một chút, cậu dẫn mày lên núi một chuyến, kiếm ít đồ rừng cho cháu mang về thành phố.”
Anh hai cũng nói: "Đúng đó, không cần sợ con hổ cái Lô Ngân Hoa kia! Vốn là con bé đó cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Mấy lời nói đùa khi còn nhỏ sao có thể coi là thật được. Chỉ có con bé đó cứ như đồ ngốc, người lớn nói gì cũng tin!”
Đới Dự - lần đầu bị so sánh với thịt thiên nga: "..."
Khó chịu một cách kỳ lạ.
"Trước tết nghe nói chú mày đính hôn ở tỉnh thành, con bé đó còn chạy qua nhà này làm ầm ĩ một trận đấy, khóc sướt mướt muốn chết muốn sống luôn." Anh cả cũng chướng mắt cách cư xử của Ngân Hoa lắm.
Tuy nói đàn bà con gái người Mãn đều rất mạnh mẽ, nhưng Lô Ngân Hoa cũng quá mức hung hãn rồi.
Cho nên khi nghe nói bác hai tìm cho con bé đó một thanh niên nghèo ở ngoài thôn về ở rể, cả thôn trên dưới đều không ai phản đối cả. Có thể lấy được chồng là tốt lắm rồi, còn kén chọn gì nữa, gả lẹ đi!
*
Sáng sớm hôm sau.
Trong núi là tầng tầng lớp lớp mây mù giăng kín, giữa non xanh nước biếc, Đới Dự cảm giác tâm hồn mình như được thanh lọc vậy...
Khi trời vừa tờ mờ sáng, anh đã dẫn theo hai chú chó săn theo cậu và hai người anh họ của mình lên núi.
Mới vừa đi tới lưng chừng núi, bọn họ đã đụng phải một đội tuần tra hơn chục người tranh bị đầy đủ súng săn và cung tiễn.
Đội trưởng đổi tuần tra là Điền Hưng Vượng, anh ta dù đã thấy nhưng vẫn phớt lờ Đới Dự, chỉ lên tiếng chào hỏi Lô Căn Sinh: "Đội trưởng, tối qua có tiếng sói tru, chú có nghe thấy không?"
"Khi nào?" Lô Căn Sinh kinh ngạc.
Nhà bọn họ ở trung tâm thôn, bình thường chỉ những người sống ở khu vực rìa thôn mới thường nghe thấy tiếng động vật trên núi.
"Hai ba giờ đêm, trong đội mất mấy con gà và một con dê đen đang vắt sữa.”
"Vừa lúc tôi cũng mang mấy đứa này đi cùng, đã vậy tôi cùng các cậu lên núi tìm bọn chúng luôn! Những con sói này luôn xuất hiện theo từng nhóm, không thể cho chúng vào thôn được!" Lô Căn Sinh lúc này nào có tâm tình đi săn thú nữa, y nói rồi gia nhập đội ngũ tuần tra luôn.
"Được." Điền Hưng Vượng ngoài miệng đồng ý, nhưng lại quay đầu qua nói với Đới Dự, "Vị đồng chí này không cần đi cùng đâu, trên núi nguy hiểm, anh xuống núi làm bạn với các cô các thím đi, đỡ cho họ phải lo lắng hãi hùng."
Điền Hưng Vượng vừa nói xong, trong đội liền vang lên những tràng cười không thể kiểm soát được.
Trước kia hàng năm Đới Dự đều tới Lô Gia Ao để nghỉ đông và nghỉ hè nên hầu hết những thanh niên này đều quen biết anh cả.
Ánh mắt sắc bén của Đới Dự lia đến một thanh niên đang cười nghiêng cười ngã, anh chỉ vào cậu ta rồi cười mắng: "Lô Kỳ Sơn, mày lại muốn ăn đòn nữa đúng không! Mày là người cười to nhất đấy, tao nhìn thấy được cả răng cấm của mày rồi kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.