Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60
Chương 43:
Lộc Tử Thảo
01/05/2022
Thịt lợn tươi trong thành phố có giá bảy, tám hào một cân, mà còn phải có phiếu thịt mới mua được. Còn ở Lô Gia Ao, chân giò hun khói cơ bản đều dùng chân sau của lợn rừng, sau khi hong khô thì một chân ít nhất cũng tám chín cân rồi.
Lô Ngân Hoa thấy anh đồng ý lấy vật đổi vật thì cũng thuận theo luôn: "Thoả thuận vậy đi! Anh đợi nhé, em về nhà lấy.”
Anh hai ngồi một bên hóng chuyện mà choáng váng luôn. Cứ lo là Lô Ngân Hoa vẫn còn tình cũ khó buông với Đới Dự, khéo có khi nổ ra chiến tranh luôn ấy chứ. Ai ngờ đâu chỉ mới tán gẫu dăm ba câu, hai người này đã quẹo qua nói chuyện làm ăn rồi!
"Sao chú mày để lại hết cho con bé đó thế?" Anh hai nóng ruột, nhìn bộ dáng của con bé kia thì cầm chắc là định bán qua tay để ăn chênh lệch giá đó!
"Bán cho ai chẳng là bán, chỉ cần trả đủ tiền là được." Thời gian của Đới Dự eo hẹp, không thể mang theo radio đến từng nhà quảng cáo được, để cho Lô Ngân Hoa mua hết cũng tốt, anh tiết kiệm được chút tâm sức.
Lô Ngân Hoa quay lại rất nhanh, 100 đồng thêm một đống đồ sấy, đầy đủ không thiếu.
Đới Dự không quan tâm đến những thứ khác, anh chủ yếu chỉ kiểm tra bốn cái chân giờ hun khói thôi. Đều là chân heo lớn, nặng có đến hơn mười cân mỗi chiếc nên anh rất hài lòng.
Vì vậy, anh cũng không từ chối lời đề nghị tiếp tục hợp tác của Lô Ngân.
"Được chứ, nhưng anh chỉ nhận đơn đặt hàng trước thôi đó, mà cũng không chắc chắn là có hàng đâu! Linh kiện điện tử vốn không dễ gom góp, giá thành cũng cao nữa, một tháng có thể lấy được một, hai cái đã là tốt lắm rồi!” Vật này vì hiếm nên mới quý, không thể bán với số lượng lớn được.
Lô Ngân Hoa thấy anh đồng ý hợp tác thì không có hai lời nói, nhanh chóng đồng ý luôn.
Thế nhưng, trước khi ôm hai cái radio rời đi, không biết nghĩ thế nào mà đột nhiên Lô Ngân Hoa hỏi anh: "Nghe nói vị hôn thê của anh là sinh viên à?"
"Ừ."
"Anh không có việc làm, vị hôn thê còn là sinh viên đại học nữa chứ. Hừ, hôn nhân của anh kiểu gì cũng không thành công cho coi!"
Nói xong, cô cứ thể chạy ra cửa luôn...
Khoé miệng Đới Dự giật giật, suýt chút nữa đáp lại: "Mượn lời tốt lành của em!”
*
Radio của Lô Ngân Hoa đã gây ra một trận oanh động nhỏ trong phạm vi các chị em bạn dì của cô.
Đới Dự không ngờ hiệu quả tuyên truyền của cô lại mạnh mẽ như vây, ngày hôm sau anh đã nhận được tiền đặt cọc của năm cái radio luôn!
Thống nhất là một tháng sau sẽ giao hàng, anh cầm chặt hai mươi tờ đại đoàn kết rồi đi vào sân, có chút khó tin mà hỏi cậu mình:
"Mấy cô gái ở Lô Gia Ao chúng ta có tiền đến vậy sao?"
Trước đi đến sửa xe đạp thay ở cửa hàng sửa chữa lắp ráp thì trong túi anh chỉ còn lại có một hào thôi đó…
Quá mất mặt!
Lô Căn Sinh đang bận rộn ướp muối cho thịt thỏ hoang và gà rừng mà y mới săn được. Thịt tươi mùa hè không thể để qua đêm nên sau khi đi săn về y phải nhanh chóng ướp muối gấp.
Nghe thằng cháu mình nói, y cười đắc ý: "Con gái ở Lô Gia Ao đều tài giỏi cả, lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, không có gì là không làm được! Quán xuyến việc nhà lại không phải bàn! Hơn nữa, sau khi bán đi lương thực trên núi, tiền lời sẽ được chia theo công sức mỗi người đóng góp, cũng có một số người có của hồi môn rất dày, thế nên chúng nó không thiếu tiền đâu."
Đới Dự nhìn cậu mình vẫn đang bận bịu với mấy con mồi vừa săn được thì ngăn y lại: "Lô Ngân Hoa mới cho cháu mấy cái chân giò hun khói rồi, cậu đừng làm nữa!"
"Đừng có tưởng bở, cũng có phải là cho mày đâu. Đây là nhờ mày mang giúp về cho chị của cậu và mấy đứa cháu khác. Đến mày còn gầy thành như vậy rồi thì mấy đứa kia có còn ra hình người không!" Lô Căn Sinh còn lạ gì địa vị của Đới Dự trong nhà họ Đới.
Đới Dự trêu nói: "Ở tỉnh thành mà muốn ăn cho ra thân hình cường tráng của cậu thì không biết nhà phải có điều kiện tốt đến mức nào đây?” Trong mấy người anh quen biết chắc cũng chỉ có mỗi cậu em vợ của giám đốc nhà máy là có thể so được phần nào.
Lô Căn Sinh không để ý tới mấy lời trêu ghẹo của thằng cháu nhà mình mà tiếp tục công việc trên tay.
Ngày hôm qua, thằng hai đã lén báo cáo với y --- cái radio kia có thể bán đến 70 đồng!
Cháu trai y cứ thế đem đồ mắc tiền như vậy đưa cho nhà y mà không chịu lấy tiền. Là trưởng bối, y cũng không thể làm lơ, để cháu trai mình tay không trở về được.
Nếu Ngân Hoa đã đổi rất nhiều thịt hun khói cho cháu trai mình rồi, vậy thì y lại cho thêm nó một ít đặc sản vùng núi vậy.
*
Lô Ngân Hoa thấy anh đồng ý lấy vật đổi vật thì cũng thuận theo luôn: "Thoả thuận vậy đi! Anh đợi nhé, em về nhà lấy.”
Anh hai ngồi một bên hóng chuyện mà choáng váng luôn. Cứ lo là Lô Ngân Hoa vẫn còn tình cũ khó buông với Đới Dự, khéo có khi nổ ra chiến tranh luôn ấy chứ. Ai ngờ đâu chỉ mới tán gẫu dăm ba câu, hai người này đã quẹo qua nói chuyện làm ăn rồi!
"Sao chú mày để lại hết cho con bé đó thế?" Anh hai nóng ruột, nhìn bộ dáng của con bé kia thì cầm chắc là định bán qua tay để ăn chênh lệch giá đó!
"Bán cho ai chẳng là bán, chỉ cần trả đủ tiền là được." Thời gian của Đới Dự eo hẹp, không thể mang theo radio đến từng nhà quảng cáo được, để cho Lô Ngân Hoa mua hết cũng tốt, anh tiết kiệm được chút tâm sức.
Lô Ngân Hoa quay lại rất nhanh, 100 đồng thêm một đống đồ sấy, đầy đủ không thiếu.
Đới Dự không quan tâm đến những thứ khác, anh chủ yếu chỉ kiểm tra bốn cái chân giờ hun khói thôi. Đều là chân heo lớn, nặng có đến hơn mười cân mỗi chiếc nên anh rất hài lòng.
Vì vậy, anh cũng không từ chối lời đề nghị tiếp tục hợp tác của Lô Ngân.
"Được chứ, nhưng anh chỉ nhận đơn đặt hàng trước thôi đó, mà cũng không chắc chắn là có hàng đâu! Linh kiện điện tử vốn không dễ gom góp, giá thành cũng cao nữa, một tháng có thể lấy được một, hai cái đã là tốt lắm rồi!” Vật này vì hiếm nên mới quý, không thể bán với số lượng lớn được.
Lô Ngân Hoa thấy anh đồng ý hợp tác thì không có hai lời nói, nhanh chóng đồng ý luôn.
Thế nhưng, trước khi ôm hai cái radio rời đi, không biết nghĩ thế nào mà đột nhiên Lô Ngân Hoa hỏi anh: "Nghe nói vị hôn thê của anh là sinh viên à?"
"Ừ."
"Anh không có việc làm, vị hôn thê còn là sinh viên đại học nữa chứ. Hừ, hôn nhân của anh kiểu gì cũng không thành công cho coi!"
Nói xong, cô cứ thể chạy ra cửa luôn...
Khoé miệng Đới Dự giật giật, suýt chút nữa đáp lại: "Mượn lời tốt lành của em!”
*
Radio của Lô Ngân Hoa đã gây ra một trận oanh động nhỏ trong phạm vi các chị em bạn dì của cô.
Đới Dự không ngờ hiệu quả tuyên truyền của cô lại mạnh mẽ như vây, ngày hôm sau anh đã nhận được tiền đặt cọc của năm cái radio luôn!
Thống nhất là một tháng sau sẽ giao hàng, anh cầm chặt hai mươi tờ đại đoàn kết rồi đi vào sân, có chút khó tin mà hỏi cậu mình:
"Mấy cô gái ở Lô Gia Ao chúng ta có tiền đến vậy sao?"
Trước đi đến sửa xe đạp thay ở cửa hàng sửa chữa lắp ráp thì trong túi anh chỉ còn lại có một hào thôi đó…
Quá mất mặt!
Lô Căn Sinh đang bận rộn ướp muối cho thịt thỏ hoang và gà rừng mà y mới săn được. Thịt tươi mùa hè không thể để qua đêm nên sau khi đi săn về y phải nhanh chóng ướp muối gấp.
Nghe thằng cháu mình nói, y cười đắc ý: "Con gái ở Lô Gia Ao đều tài giỏi cả, lên núi săn thú, xuống sông bắt cá, không có gì là không làm được! Quán xuyến việc nhà lại không phải bàn! Hơn nữa, sau khi bán đi lương thực trên núi, tiền lời sẽ được chia theo công sức mỗi người đóng góp, cũng có một số người có của hồi môn rất dày, thế nên chúng nó không thiếu tiền đâu."
Đới Dự nhìn cậu mình vẫn đang bận bịu với mấy con mồi vừa săn được thì ngăn y lại: "Lô Ngân Hoa mới cho cháu mấy cái chân giò hun khói rồi, cậu đừng làm nữa!"
"Đừng có tưởng bở, cũng có phải là cho mày đâu. Đây là nhờ mày mang giúp về cho chị của cậu và mấy đứa cháu khác. Đến mày còn gầy thành như vậy rồi thì mấy đứa kia có còn ra hình người không!" Lô Căn Sinh còn lạ gì địa vị của Đới Dự trong nhà họ Đới.
Đới Dự trêu nói: "Ở tỉnh thành mà muốn ăn cho ra thân hình cường tráng của cậu thì không biết nhà phải có điều kiện tốt đến mức nào đây?” Trong mấy người anh quen biết chắc cũng chỉ có mỗi cậu em vợ của giám đốc nhà máy là có thể so được phần nào.
Lô Căn Sinh không để ý tới mấy lời trêu ghẹo của thằng cháu nhà mình mà tiếp tục công việc trên tay.
Ngày hôm qua, thằng hai đã lén báo cáo với y --- cái radio kia có thể bán đến 70 đồng!
Cháu trai y cứ thế đem đồ mắc tiền như vậy đưa cho nhà y mà không chịu lấy tiền. Là trưởng bối, y cũng không thể làm lơ, để cháu trai mình tay không trở về được.
Nếu Ngân Hoa đã đổi rất nhiều thịt hun khói cho cháu trai mình rồi, vậy thì y lại cho thêm nó một ít đặc sản vùng núi vậy.
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.