Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60
Chương 44:
Lộc Tử Thảo
01/05/2022
Kết quả của tấm lòng người cậu chính là, khi Trần Ngọc Trụ theo thời gian đã hẹn đến bến xe Vinh Thành đón người thì thấy Đới Dự đang đứng khiêng một cái bao tải cực to, cả người anh đều nhiễm mùi thịt xông khói!
Cậu ta nhanh tay chạy đến khiêng phụ, ôi chao, có phải đến cả trăm cân không chừng.
"Đi công xã Hồng Kỳ một chuyến mà có thu hoạch không nhỏ nghe." Ánh mắt nóng bỏng của Trần Ngọc không rời cái bao tải bự.
"Đều là thổ sản vùng núi cả. Chút nữa cho cậu một con gà sấy khô đem về cho mấy người trong nhà cậu ăn đỡ thèm.” Không đợi Trần Ngọc Trụ từ chối, Đới Dự đã nói luôn: "Tôi còn có chút chuyện cần bàn với cậu đây."
Ban đầu, anh định nhờ xe của Trần Bân để hàng tháng giao mấy cái radio cho công xã Hồng Kỳ. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Ngọc Trụ, anh lại thay đổi ý định. So với Trần Bân thì hiển nhiên Trần Ngọc Trụ đáng tin cậy hơn rồi.
Đới Dự nói với Trần Ngọc Trụ là sẽ nhờ cậu ta chuyển hàng giúp anh mỗi tháng một lần.
"Từ tỉnh thành đến công xã Hồng Kỳ phải đi một chuyến rất xa, thế nên mỗi tháng tôi sẽ đưa cậu năm đồng tiền xăng xe."
Trần Ngọc Trụ không chút suy nghĩ mà mở miệng là đồng ý luôn. Cho dù Đới Dự không đưa cậu ta tiền xăng thì cậu ta cũng sẽ giúp, xăng dầu đều do nhà nước chi cả, cậu ta chỉ mất công chạy việc vặt thôi. Huống chi Đới Dự còn cho cậu ta năm đồng nữa chứ, tiền lương hàng tháng của cậu ta bây giờ chỉ mới có hai mươi bảy đồng năm hào thôi đấy.
Việc giao hàng coi như đã thỏa thuận xong xuôi, hai người đều rất vui vẻ.
Chiếc xe mô tô thùng một đường gầm rú chạy như bay về hướng tỉnh thành.
Khi xe chạy ngang qua rạp chiếu phim gần trường đại học tỉnh, Trần Ngọc Trụ cố ý giảm tốc độ rồi dừng xe bên đường cái.
Kể từ khi trở thành nhân viên chiếu bóng, cậu ta bắt đầu lưu ý đến những bộ phim đang được phát hành. Lúc này, Trần Ngọc Trụ đang muốn tìm một bộ phim mới thích hợp để chiếu trong số những tấm áp phích dán trên bức tường bên ngoài rạp chiếu phim.
Bởi vì sau khi vào khu vực tỉnh thành, điều kiện đường xá cũng được cải thiện không ít nên Đới Dự đã lấy lại được một chút năng lượng. Anh đưa mắt nhìn quanh khu rạp chiếu phim.
Nhìn tới nhìn lui thấy cũng thế cả, mấy tấm áp phích phim điện ảnh này không có chỗ nào hấp dẫn được Đới Dự. Thế nhưng hai bóng dáng quen thuộc đằng kia thì ngược lại, mới lướt qua đã câu luôn ánh mắt anh rồi.
Trước quảng trường nhỏ của rạp chiếu phim, người đàn ông cao lớn kia hình như là nam chính Triệu Học Quân!
Mà phía sau anh ta hai mươi mét, Hạ Lộ đang bước ra từ rạp chiếu phim cùng hai cô gái trẻ…
Anh bạn, được lắm! Có trò hay để xem rồi!
Đới Dự cố gắng thu người lại, giấu mình bên trong thùng xe, điều chỉnh tư thế để có thể thoải mái hóng hớt mà không làm cho người ta chú ý.
Hôm nay Triệu Học Quân hiển nhiên là đã cố ý ăn diện, mặc một bộ quân phục màu xanh lục không biết kiếm từ đâu ra, nhân khuông cẩu dạng đứng trên quảng trường nhỏ đông người qua lại, bên cạnh là một cô gái trẻ đang khoác tay hắn,…
Đới Dự nhìn không tới khuôn mặt của cô gái kia, thế nhưng dựa vào chiếc váy dài quá gối màu xanh hoa trắng kia thì có thể nhìn ra đó là một cô gái nữ tính, thời thượng.
Người anh em này đúng là diễm phúc không cạn, mỗi ngày lại có một cô bạn gái không giống nhau, quả nhiên là bậc thầy quản lý thời gian!
Khâm phục khâm phục!
Này anh bạn, mau chạy lẹ đi, chứ lỡ như đụng mặt với nữ chính chân mệnh thiên nữ, vậy thì cũng quá bi kịch rồi!
Mắt thấy Hạ Lộ từ trong rạp chiếu phim đi ra, chuẩn bị tái hiện lại drama kinh điển, Đới Dự có chút hưng phấn mà xoa xoa tay.
Quá kích thích!
Nếu cái xe này có thể đến gần chút nữa thì hay rồi, anh muốn nghe xem sư phụ Triệu sẽ xử lý tình huống này như thế nào. Hiện trường dạy học này hiếm có cỡ nào chứ!
Thế nhưng, đáng tiếc là thằng nhóc Trần Ngọc Trụ thế mà lại chẳng biết trân trọng cơ hội được quan sát, học hỏi đáng quý này.
Quét xong một lượt mấy tấm áp phích, cậu ta cứ thế mau lẹ khởi động chân ga, lái chiếc xe thùng đang chở Đới Dự - người đang chuyên tâm hóng hớt, nghênh ngang mà đi.
Đới – đang mong chờ đến thời điểm cao trào, giây phút kịch tính - Dự: "..."
Nếu không phải vì sợ gây ra tai nạn giao thông, anh đã muốn túm lấy cổ Trần Ngọc Trụ mà lắc rồi!
Tôi muốn xem phần tiếp theo!!!
*
Triệu Học Quân phát hiện ra Tô Tiểu Uyển có chút tâm thần không yên thì dịu dàng hỏi: "Sao vậy em?"
Tô Tiểu Uyển sắc mặt có chút tái nhợt, lẩm bẩm nói: " Vừa rồi hình như là em nhìn thấy Đới Dự!"
Cậu ta nhanh tay chạy đến khiêng phụ, ôi chao, có phải đến cả trăm cân không chừng.
"Đi công xã Hồng Kỳ một chuyến mà có thu hoạch không nhỏ nghe." Ánh mắt nóng bỏng của Trần Ngọc không rời cái bao tải bự.
"Đều là thổ sản vùng núi cả. Chút nữa cho cậu một con gà sấy khô đem về cho mấy người trong nhà cậu ăn đỡ thèm.” Không đợi Trần Ngọc Trụ từ chối, Đới Dự đã nói luôn: "Tôi còn có chút chuyện cần bàn với cậu đây."
Ban đầu, anh định nhờ xe của Trần Bân để hàng tháng giao mấy cái radio cho công xã Hồng Kỳ. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Ngọc Trụ, anh lại thay đổi ý định. So với Trần Bân thì hiển nhiên Trần Ngọc Trụ đáng tin cậy hơn rồi.
Đới Dự nói với Trần Ngọc Trụ là sẽ nhờ cậu ta chuyển hàng giúp anh mỗi tháng một lần.
"Từ tỉnh thành đến công xã Hồng Kỳ phải đi một chuyến rất xa, thế nên mỗi tháng tôi sẽ đưa cậu năm đồng tiền xăng xe."
Trần Ngọc Trụ không chút suy nghĩ mà mở miệng là đồng ý luôn. Cho dù Đới Dự không đưa cậu ta tiền xăng thì cậu ta cũng sẽ giúp, xăng dầu đều do nhà nước chi cả, cậu ta chỉ mất công chạy việc vặt thôi. Huống chi Đới Dự còn cho cậu ta năm đồng nữa chứ, tiền lương hàng tháng của cậu ta bây giờ chỉ mới có hai mươi bảy đồng năm hào thôi đấy.
Việc giao hàng coi như đã thỏa thuận xong xuôi, hai người đều rất vui vẻ.
Chiếc xe mô tô thùng một đường gầm rú chạy như bay về hướng tỉnh thành.
Khi xe chạy ngang qua rạp chiếu phim gần trường đại học tỉnh, Trần Ngọc Trụ cố ý giảm tốc độ rồi dừng xe bên đường cái.
Kể từ khi trở thành nhân viên chiếu bóng, cậu ta bắt đầu lưu ý đến những bộ phim đang được phát hành. Lúc này, Trần Ngọc Trụ đang muốn tìm một bộ phim mới thích hợp để chiếu trong số những tấm áp phích dán trên bức tường bên ngoài rạp chiếu phim.
Bởi vì sau khi vào khu vực tỉnh thành, điều kiện đường xá cũng được cải thiện không ít nên Đới Dự đã lấy lại được một chút năng lượng. Anh đưa mắt nhìn quanh khu rạp chiếu phim.
Nhìn tới nhìn lui thấy cũng thế cả, mấy tấm áp phích phim điện ảnh này không có chỗ nào hấp dẫn được Đới Dự. Thế nhưng hai bóng dáng quen thuộc đằng kia thì ngược lại, mới lướt qua đã câu luôn ánh mắt anh rồi.
Trước quảng trường nhỏ của rạp chiếu phim, người đàn ông cao lớn kia hình như là nam chính Triệu Học Quân!
Mà phía sau anh ta hai mươi mét, Hạ Lộ đang bước ra từ rạp chiếu phim cùng hai cô gái trẻ…
Anh bạn, được lắm! Có trò hay để xem rồi!
Đới Dự cố gắng thu người lại, giấu mình bên trong thùng xe, điều chỉnh tư thế để có thể thoải mái hóng hớt mà không làm cho người ta chú ý.
Hôm nay Triệu Học Quân hiển nhiên là đã cố ý ăn diện, mặc một bộ quân phục màu xanh lục không biết kiếm từ đâu ra, nhân khuông cẩu dạng đứng trên quảng trường nhỏ đông người qua lại, bên cạnh là một cô gái trẻ đang khoác tay hắn,…
Đới Dự nhìn không tới khuôn mặt của cô gái kia, thế nhưng dựa vào chiếc váy dài quá gối màu xanh hoa trắng kia thì có thể nhìn ra đó là một cô gái nữ tính, thời thượng.
Người anh em này đúng là diễm phúc không cạn, mỗi ngày lại có một cô bạn gái không giống nhau, quả nhiên là bậc thầy quản lý thời gian!
Khâm phục khâm phục!
Này anh bạn, mau chạy lẹ đi, chứ lỡ như đụng mặt với nữ chính chân mệnh thiên nữ, vậy thì cũng quá bi kịch rồi!
Mắt thấy Hạ Lộ từ trong rạp chiếu phim đi ra, chuẩn bị tái hiện lại drama kinh điển, Đới Dự có chút hưng phấn mà xoa xoa tay.
Quá kích thích!
Nếu cái xe này có thể đến gần chút nữa thì hay rồi, anh muốn nghe xem sư phụ Triệu sẽ xử lý tình huống này như thế nào. Hiện trường dạy học này hiếm có cỡ nào chứ!
Thế nhưng, đáng tiếc là thằng nhóc Trần Ngọc Trụ thế mà lại chẳng biết trân trọng cơ hội được quan sát, học hỏi đáng quý này.
Quét xong một lượt mấy tấm áp phích, cậu ta cứ thế mau lẹ khởi động chân ga, lái chiếc xe thùng đang chở Đới Dự - người đang chuyên tâm hóng hớt, nghênh ngang mà đi.
Đới – đang mong chờ đến thời điểm cao trào, giây phút kịch tính - Dự: "..."
Nếu không phải vì sợ gây ra tai nạn giao thông, anh đã muốn túm lấy cổ Trần Ngọc Trụ mà lắc rồi!
Tôi muốn xem phần tiếp theo!!!
*
Triệu Học Quân phát hiện ra Tô Tiểu Uyển có chút tâm thần không yên thì dịu dàng hỏi: "Sao vậy em?"
Tô Tiểu Uyển sắc mặt có chút tái nhợt, lẩm bẩm nói: " Vừa rồi hình như là em nhìn thấy Đới Dự!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.