Chương 2: Thiếu niên thần bí (2)
Bán Túy Du Tử
16/12/2018
Mộng Oánh Oánh cảm thấy kinh ngạc khiếp sợ: "Có phải ngươi đã từng nhìn thấy thiết kế đồ này hay không?"
Sở Thiên lười giải thích: "Lấy bút tới đây."
Mộng Oánh Oánh tràn ngập hoài nghi, đưa cho hắn một chiếc bút pha lê màu đỏ, thiếu niên này thật sự có thể xem hiểu thiết kế đồ của lão sư?
"Nơi này sai rồi, nơi này cũng sai rồi, sai sai sai sai sai...... toàn bộ đều sai!" Sở Thiên xoát xoát xoát một lượt khoanh tròn mười mấy vòng lớn màu đỏ ở trên thiết kế đồ: "Phù văn sai, trận văn chồng chéo, logic hỗn loạn, ý tưởng hoang đường...... người mới bắt đầu nên mới phạm sai lầm, toàn bộ đều phạm sai lầm. Đây là thiết kế bùa chú sao? Quả thực chính là một bộ sưu tập hoàn mỹ của những sai lầm. Mặc dù lão sư của ngươi là một cái não heo, nhưng có thể công bố ra loại rác rưởi thế này, dũng khí cũng thật đáng khen, điểm này đáng giá sự khâm phục của cá nhân ta."
Sở Thiên đánh dấu mười mấy điểm, trên những chỗ trống đều viết lại những ghi chú liên quan.
"Ngươi mới là não heo, sao có thể nói Trương đại sư như vậy!"
Thất vọng!
Quá thất vọng rồi!
Hiện tại nàng cảm thấy Sở Thiên chính là một Đại vương khoác lác!
Cho dù trước kia là quý tộc, từng có mấy năm được ăn học tốt, nhưng hắn chỉ mới được vài tuổi, dám bình luận về đại sư Trương Lập Thanh như vậy?
Quả thực càn rỡ tự đại cực điểm!
Mộng Oánh Oánh đã hoàn toàn không ôm hy vọng đối Sở Thiên, căm giận giáo huấn: "Khi công bố bản vẽ thiết kế, đã từng dẫn tới oanh động tại Thiên Nam Thành! Lão sư đã nghiên cứu trận pháp, bùa chú vài thập niên qua, tạo nghệ cực kỳ cao, ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy, còn có...... Uy uy uy, ngươi đang làm gì vậy, ta nói chuyện ngươi có nghe hay không? Ngươi đang vẽ thứ kỳ lạ gì vậy?!"
Ngắn ngủn vài phút, chỉ ngắn ngủn vài phút như vậy!
Sở Thiên đã hoàn thành một thiết kế đồ mới tinh ở mặt sau quyển trục!
Thiết kế đồ hoàn toàn mới và chỉ bằng một nửa kích thước so với bản gốc, các văn phù được sắp xếp gọn gàng và theo quy luật, mỗi một văn phù đều giống như đã trải qua ngàn vạn thứ tính toán luyện thành, mỗi một đường cong trong trận đồ đều tràn ngập cảm giác nghệ thuật tuyệt mỹ. Nhìn chung, khiến người ta có cảm giác ngắn gọn hoàn mỹ, tự nhiên!
Một thứ khiến người nhìn tới thì cảm thấy chóng mặt nhức đầu không thoải mái.
Một thứ khiến người nhìn vào thì sinh ra cảm giác khoái cảm như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Hai loại thể nghiệm hoàn toàn trái ngược nhau!
Mộng Oánh Oánh vừa nhìn qua, đôi mắt mỹ lệ lập tức mở to kinh ngạc.
Nàng dám thề với trời, đây là bùa chú có thiết kế đồ đẹp nhất nàng từng thấy trong đời, có một loại ma lực thần kỳ khiến người mê muội thật sâu, quả thực có thể nói là một cuốn sách hoàn mỹ!
Không!
Ngay cả một sách kinh điển, chỉ sợ cũng còn kém xa lá bùa này, có lẽ Mộng Oánh Oánh xem không hiểu nội dung của nó, nhưng từ quan điểm về kết cấu và nghệ thuật, nó ước chừng có thể ném cuốn sách kinh điển ra xa khoảng mười con phố!
Mộng Oánh Oánh càng xem càng mê muội, bất tri bất giác cúi người xuống, gần như bò đến trên bàn, một đôi ngực nặng trĩu ép chặt nơi cổ áo, nửa vòng tròn hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, nhũ thịt căng chặt trắng tuyết giống như dãy núi, để lại một rãnh sâu ở giữa, đủ để kích thích trí tưởng tượng của bất luận nam nhân nào.
Thật không ngờ, tiểu nha đầu còn chưa lớn tuổi, đã có biên cảnh như vậy!
Chẳng lẽ đây là bộ ngực "khả ngộ bất khả cầu" trong truyền thuyết?
Không hiểu được xúc cảm thế nào.
Mộng Oánh Oánh không ý thức được mình đã phơi bày quá nhiều, si mê nhìn xem suốt năm phút đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên: "Ta xem nhưng hoàn toàn không hiểu, nhưng ngươi vẽ thật sự rất đẹp!"
"Bùa chú Nham Thạch Bì cấp 1, đây là sau khi ta đã chỉnh sửa bản thảo ban đầu và tiến hành hoàn thành những phần tiếp theo." Sở Thiên giải thích cho nha đầu mang vẻ mặt ngốc manh: "Tuy nhiên, nó bị giới hạn bởi ý nghĩ ban đầu của lão sư ngươi, đây có lẽ là tác phẩm tệ nhất ta từng hoàn thành trong đời mình, khi ngươi mang nó ra khỏi đây, đừng nói cái này do ta vẽ ra."
Sở Thiên nói ra những lời đó, hoàn toàn không phải vì mặt mũi của mình, hắn chỉ không muốn bại lộ năng lực của mình quá sớm.
Mộng Oánh Oánh ngây ngốc gật gật đầu.
Nàng hoàn toàn không ý thức được, điều này có ý nghĩa gì?
Bốn mươi hai ngàn năm trước, các nhà triết học của con người đã khám phá ra con đường để tu luyện nguyên lực, tạo cho con người có khả năng thiết lập chỗ đứng trên vùng đất này.
Hai mươi sáu ngàn 500 năm trước, con người đã khám phá ra trận pháp huyền bí, khiến cho sức sản xuất gia tăng đáng kể, tạo điều kiện cho nền văn minh phát triển từ bộ lạc đến chế độ đế quốc.
Một vạn bốn ngàn hai trăm năm trước, con người nắm giữ được thuật chế phù (bùa). Kể từ đó các cuộc chiến tranh bắt đầu nổ ra, lãnh thổ các đế quốc nhanh chóng tăng vọt tạo ra những quốc gia lớn hơn. Lúc ấy, bùa chú nghiễm nhiên trở thành thứ tiêu hao quan trọng nhất của người tu luyện, liên quan đến thực lực của người tu luyện, liên quan đến sức chiến đấu của quân đội, liên quan đến thực lực của một quốc gia.
Một bùa chú hoàn toàn mới xuất hiện, sao có thể không gây ra oanh động?
Nó đại biểu cho sự giàu có, vinh dự và danh vọng!
Mộng Oánh Oánh có tư tưởng đơn giản, vấn đề duy nhất trong đầu nàng quan tâm tới, chính là gia hoả thần bí này có đáng tin cậy hay không, đến tột cùng có thể hoàn thành bài tập của mình hay không. Bởi vì những điều này đều nằm trong tâm trí nàng, tất nhiên không thể nào an tâm đi ngủ, vì thế an vị giám sát bên cạnh, chỉ sợ Sở Thiên sẽ sinh ra lười biếng.
Và nàng đã phát hiện ra một hiện tượng.
Bất luận là đề mục cao siêu thâm ảo tới mức nào.
Hay là đề mục cực kỳ siêu đơn giản.
Trong mắt Sở Thiên hoàn toàn không có khác biệt, chỉ trong nháy mắt đã nhìn ra manh mối, giống như đã trải qua ngàn vạn lần luyện tập, sớm đã tính sẵn trong lòng, dùng tốc độ tia chớp hoàn thành đáp án.
Những trận đồ và phù văn hoàn mỹ đó, những sự sắp xếp cực kỳ tinh vi, những sự kết hợp cực kỳ sâu sắc, đó là những tác phẩm nghệ thuật rất đẹp, tuyệt đối không phải vẽ lung tung mà có!
Nàng phát hiện khi Sở Thiên cầm bút, giống như đang vẽ tranh, toàn bộ quá trình đều rất phiêu dật tiêu sái, tràn ngập cảm giác nghệ thuật.
Không câu nệ, không cứng nhắc, một bút đúng chỗ, giống như tự nhiên mà thành!
Mộng Oánh Oánh si ngốc ngắm nhìn, cả đôi mắt và bộ não đều giống như đang thưởng thức một bữa tiệc, bất tri bất giác một tiếng rưỡi đã trôi qua, hơn một trăm bài tập về nhà đều được xếp gọn gàng đặt trên mặt bàn.
Sở Thiên đứng lên duỗi eo lười một cái: "Thật nhàm chán, ta gần như đã chìm vào giấc ngủ."
Mộng Oánh Oánh không nhịn được véo một cái trên đùi trắng nõn của mình...... Đau!
Đây không phải là mơ, gia hỏa này đã giải quyết hết đống bài tập một tháng của mình trong vòng chưa đầy hai tiếng!
"Những nhiệm vụ này không có tính thách thức, ngươi còn cần dịch vụ nào khác nữa không?" Sở Thiên nhìn chằm chằm hai đùi thiếu nữ, rất trắng, rất dài, rất đẹp, rất mượt mà, giống như một viên ngọc bích màu trắng, thật sự rất xinh đẹp, "Mát xa, tắm gội, thậm chí cùng ngủ, ta cũng rất có kinh nghiệm, ngươi muốn thể nghiệm một chút hay không?."
Khuôn mặt Mộng Oánh Oánh ngay lập tức ửng đỏ: "Ta không cần!"
"Thật đáng tiếc, vậy ta đành phải cáo từ."
Mộng Oánh Oánh vội hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Sở Thiên ngáp một cái thật dài: "Ngươi cũng biết, lúc trước ta bị giam giữ ở chợ buôn lậu nô lệ, mấy ngày mấy đêm chưa từng được ngủ ngon giấc, hiện tại đã tìm được một chỗ tốt hơn. Như thế nào, ngươi có định ngủ với ta không?"
Đầu óc của gia hỏa này đang suy nghĩ gì vậy?!
"Phi, miệng chó không khạc được ngà voi!" Mộng Oánh Oánh nhanh chóng giải thích, "Ta nói cho ngươi biết, người xấu trong thành rất nhiều. Ta an bài cho ngươi một thân phận, là học đồ đầu bếp mới của nhà chúng ta, trong nhà có một gian phòng trống, ngươi cầm chìa khóa tới nơi đó đi."
Tiểu nha đầu suy nghĩ rất chu đáo.
Khi Sở Thiên cầm lấy chìa khoá và đang muốn rời đi.
Tiểu viện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Sở Thiên nhíu nhíu mày: "Kỳ lạ, dường như có người đang tới."
Biểu tình của Mộng Oánh Oánh ngay lập tức biến đổi: "Không xong, là tỷ tỷ, ngươi mau trốn đi!"
Sở Thiên lười giải thích: "Lấy bút tới đây."
Mộng Oánh Oánh tràn ngập hoài nghi, đưa cho hắn một chiếc bút pha lê màu đỏ, thiếu niên này thật sự có thể xem hiểu thiết kế đồ của lão sư?
"Nơi này sai rồi, nơi này cũng sai rồi, sai sai sai sai sai...... toàn bộ đều sai!" Sở Thiên xoát xoát xoát một lượt khoanh tròn mười mấy vòng lớn màu đỏ ở trên thiết kế đồ: "Phù văn sai, trận văn chồng chéo, logic hỗn loạn, ý tưởng hoang đường...... người mới bắt đầu nên mới phạm sai lầm, toàn bộ đều phạm sai lầm. Đây là thiết kế bùa chú sao? Quả thực chính là một bộ sưu tập hoàn mỹ của những sai lầm. Mặc dù lão sư của ngươi là một cái não heo, nhưng có thể công bố ra loại rác rưởi thế này, dũng khí cũng thật đáng khen, điểm này đáng giá sự khâm phục của cá nhân ta."
Sở Thiên đánh dấu mười mấy điểm, trên những chỗ trống đều viết lại những ghi chú liên quan.
"Ngươi mới là não heo, sao có thể nói Trương đại sư như vậy!"
Thất vọng!
Quá thất vọng rồi!
Hiện tại nàng cảm thấy Sở Thiên chính là một Đại vương khoác lác!
Cho dù trước kia là quý tộc, từng có mấy năm được ăn học tốt, nhưng hắn chỉ mới được vài tuổi, dám bình luận về đại sư Trương Lập Thanh như vậy?
Quả thực càn rỡ tự đại cực điểm!
Mộng Oánh Oánh đã hoàn toàn không ôm hy vọng đối Sở Thiên, căm giận giáo huấn: "Khi công bố bản vẽ thiết kế, đã từng dẫn tới oanh động tại Thiên Nam Thành! Lão sư đã nghiên cứu trận pháp, bùa chú vài thập niên qua, tạo nghệ cực kỳ cao, ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy, còn có...... Uy uy uy, ngươi đang làm gì vậy, ta nói chuyện ngươi có nghe hay không? Ngươi đang vẽ thứ kỳ lạ gì vậy?!"
Ngắn ngủn vài phút, chỉ ngắn ngủn vài phút như vậy!
Sở Thiên đã hoàn thành một thiết kế đồ mới tinh ở mặt sau quyển trục!
Thiết kế đồ hoàn toàn mới và chỉ bằng một nửa kích thước so với bản gốc, các văn phù được sắp xếp gọn gàng và theo quy luật, mỗi một văn phù đều giống như đã trải qua ngàn vạn thứ tính toán luyện thành, mỗi một đường cong trong trận đồ đều tràn ngập cảm giác nghệ thuật tuyệt mỹ. Nhìn chung, khiến người ta có cảm giác ngắn gọn hoàn mỹ, tự nhiên!
Một thứ khiến người nhìn tới thì cảm thấy chóng mặt nhức đầu không thoải mái.
Một thứ khiến người nhìn vào thì sinh ra cảm giác khoái cảm như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Hai loại thể nghiệm hoàn toàn trái ngược nhau!
Mộng Oánh Oánh vừa nhìn qua, đôi mắt mỹ lệ lập tức mở to kinh ngạc.
Nàng dám thề với trời, đây là bùa chú có thiết kế đồ đẹp nhất nàng từng thấy trong đời, có một loại ma lực thần kỳ khiến người mê muội thật sâu, quả thực có thể nói là một cuốn sách hoàn mỹ!
Không!
Ngay cả một sách kinh điển, chỉ sợ cũng còn kém xa lá bùa này, có lẽ Mộng Oánh Oánh xem không hiểu nội dung của nó, nhưng từ quan điểm về kết cấu và nghệ thuật, nó ước chừng có thể ném cuốn sách kinh điển ra xa khoảng mười con phố!
Mộng Oánh Oánh càng xem càng mê muội, bất tri bất giác cúi người xuống, gần như bò đến trên bàn, một đôi ngực nặng trĩu ép chặt nơi cổ áo, nửa vòng tròn hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, nhũ thịt căng chặt trắng tuyết giống như dãy núi, để lại một rãnh sâu ở giữa, đủ để kích thích trí tưởng tượng của bất luận nam nhân nào.
Thật không ngờ, tiểu nha đầu còn chưa lớn tuổi, đã có biên cảnh như vậy!
Chẳng lẽ đây là bộ ngực "khả ngộ bất khả cầu" trong truyền thuyết?
Không hiểu được xúc cảm thế nào.
Mộng Oánh Oánh không ý thức được mình đã phơi bày quá nhiều, si mê nhìn xem suốt năm phút đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên: "Ta xem nhưng hoàn toàn không hiểu, nhưng ngươi vẽ thật sự rất đẹp!"
"Bùa chú Nham Thạch Bì cấp 1, đây là sau khi ta đã chỉnh sửa bản thảo ban đầu và tiến hành hoàn thành những phần tiếp theo." Sở Thiên giải thích cho nha đầu mang vẻ mặt ngốc manh: "Tuy nhiên, nó bị giới hạn bởi ý nghĩ ban đầu của lão sư ngươi, đây có lẽ là tác phẩm tệ nhất ta từng hoàn thành trong đời mình, khi ngươi mang nó ra khỏi đây, đừng nói cái này do ta vẽ ra."
Sở Thiên nói ra những lời đó, hoàn toàn không phải vì mặt mũi của mình, hắn chỉ không muốn bại lộ năng lực của mình quá sớm.
Mộng Oánh Oánh ngây ngốc gật gật đầu.
Nàng hoàn toàn không ý thức được, điều này có ý nghĩa gì?
Bốn mươi hai ngàn năm trước, các nhà triết học của con người đã khám phá ra con đường để tu luyện nguyên lực, tạo cho con người có khả năng thiết lập chỗ đứng trên vùng đất này.
Hai mươi sáu ngàn 500 năm trước, con người đã khám phá ra trận pháp huyền bí, khiến cho sức sản xuất gia tăng đáng kể, tạo điều kiện cho nền văn minh phát triển từ bộ lạc đến chế độ đế quốc.
Một vạn bốn ngàn hai trăm năm trước, con người nắm giữ được thuật chế phù (bùa). Kể từ đó các cuộc chiến tranh bắt đầu nổ ra, lãnh thổ các đế quốc nhanh chóng tăng vọt tạo ra những quốc gia lớn hơn. Lúc ấy, bùa chú nghiễm nhiên trở thành thứ tiêu hao quan trọng nhất của người tu luyện, liên quan đến thực lực của người tu luyện, liên quan đến sức chiến đấu của quân đội, liên quan đến thực lực của một quốc gia.
Một bùa chú hoàn toàn mới xuất hiện, sao có thể không gây ra oanh động?
Nó đại biểu cho sự giàu có, vinh dự và danh vọng!
Mộng Oánh Oánh có tư tưởng đơn giản, vấn đề duy nhất trong đầu nàng quan tâm tới, chính là gia hoả thần bí này có đáng tin cậy hay không, đến tột cùng có thể hoàn thành bài tập của mình hay không. Bởi vì những điều này đều nằm trong tâm trí nàng, tất nhiên không thể nào an tâm đi ngủ, vì thế an vị giám sát bên cạnh, chỉ sợ Sở Thiên sẽ sinh ra lười biếng.
Và nàng đã phát hiện ra một hiện tượng.
Bất luận là đề mục cao siêu thâm ảo tới mức nào.
Hay là đề mục cực kỳ siêu đơn giản.
Trong mắt Sở Thiên hoàn toàn không có khác biệt, chỉ trong nháy mắt đã nhìn ra manh mối, giống như đã trải qua ngàn vạn lần luyện tập, sớm đã tính sẵn trong lòng, dùng tốc độ tia chớp hoàn thành đáp án.
Những trận đồ và phù văn hoàn mỹ đó, những sự sắp xếp cực kỳ tinh vi, những sự kết hợp cực kỳ sâu sắc, đó là những tác phẩm nghệ thuật rất đẹp, tuyệt đối không phải vẽ lung tung mà có!
Nàng phát hiện khi Sở Thiên cầm bút, giống như đang vẽ tranh, toàn bộ quá trình đều rất phiêu dật tiêu sái, tràn ngập cảm giác nghệ thuật.
Không câu nệ, không cứng nhắc, một bút đúng chỗ, giống như tự nhiên mà thành!
Mộng Oánh Oánh si ngốc ngắm nhìn, cả đôi mắt và bộ não đều giống như đang thưởng thức một bữa tiệc, bất tri bất giác một tiếng rưỡi đã trôi qua, hơn một trăm bài tập về nhà đều được xếp gọn gàng đặt trên mặt bàn.
Sở Thiên đứng lên duỗi eo lười một cái: "Thật nhàm chán, ta gần như đã chìm vào giấc ngủ."
Mộng Oánh Oánh không nhịn được véo một cái trên đùi trắng nõn của mình...... Đau!
Đây không phải là mơ, gia hỏa này đã giải quyết hết đống bài tập một tháng của mình trong vòng chưa đầy hai tiếng!
"Những nhiệm vụ này không có tính thách thức, ngươi còn cần dịch vụ nào khác nữa không?" Sở Thiên nhìn chằm chằm hai đùi thiếu nữ, rất trắng, rất dài, rất đẹp, rất mượt mà, giống như một viên ngọc bích màu trắng, thật sự rất xinh đẹp, "Mát xa, tắm gội, thậm chí cùng ngủ, ta cũng rất có kinh nghiệm, ngươi muốn thể nghiệm một chút hay không?."
Khuôn mặt Mộng Oánh Oánh ngay lập tức ửng đỏ: "Ta không cần!"
"Thật đáng tiếc, vậy ta đành phải cáo từ."
Mộng Oánh Oánh vội hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Sở Thiên ngáp một cái thật dài: "Ngươi cũng biết, lúc trước ta bị giam giữ ở chợ buôn lậu nô lệ, mấy ngày mấy đêm chưa từng được ngủ ngon giấc, hiện tại đã tìm được một chỗ tốt hơn. Như thế nào, ngươi có định ngủ với ta không?"
Đầu óc của gia hỏa này đang suy nghĩ gì vậy?!
"Phi, miệng chó không khạc được ngà voi!" Mộng Oánh Oánh nhanh chóng giải thích, "Ta nói cho ngươi biết, người xấu trong thành rất nhiều. Ta an bài cho ngươi một thân phận, là học đồ đầu bếp mới của nhà chúng ta, trong nhà có một gian phòng trống, ngươi cầm chìa khóa tới nơi đó đi."
Tiểu nha đầu suy nghĩ rất chu đáo.
Khi Sở Thiên cầm lấy chìa khoá và đang muốn rời đi.
Tiểu viện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Sở Thiên nhíu nhíu mày: "Kỳ lạ, dường như có người đang tới."
Biểu tình của Mộng Oánh Oánh ngay lập tức biến đổi: "Không xong, là tỷ tỷ, ngươi mau trốn đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.