Chương 36
Cap - A
21/08/2024
Mặt trời lên cao, tỏa ánh nắng chói chang chiếu xuyên qua cửa sổ bằng kính rọi sáng căn phòng.
Khánh Băng nằm trên giường, vùi người trong chăn ngủ say.
Bà Tâm đứng bên giường, cúi xuống, đưa tay kéo mạnh chiếc chăn ra, đánh mạnh vào mông cô một cái, rồi quát to: “Dậy đi! Con gái con lứa gì mà ngủ như heo, ai mà thèm rước.”
Khánh Băng nằm lăn qua lăn lại, nhíu mày nhăn nhó, mắt vẫn nhắm, giọng ngái ngủ mè nheo: “Mẹ! Thêm chút nữa, chỉ miếng nữa thôi.”
Bà Tâm lần nữa đánh mạnh vào mông cô thêm một cái, mắng tiếp: “Có dậy không thì bảo, gần trưa rồi.”
Khánh Băng ăn đau, la toáng lên: “Mẹ! Đau lắm đấy.”
Bà Tâm ghét bỏ trừng mắt nhìn cô đang ăn vạ: “Dậy đi, dậy mau! Giờ mẹ đã hiểu vì sao tình trạng thất nghiệp vẫn luôn đeo bám con.”
Khánh Băng hé mắt nhìn bà, uể oải vươn vai ngồi dậy, ngáp dài một cái, bĩu môi nói: “Mẹ! Tại con không ưng chứ không phải người ta không tuyển dụng đâu.”
Bà Tâm ném cho cô ánh mắt khinh thường, đưa tay búng vào trán cô một cái, nói: “Phải, phải… bởi thế nên thất nghiệp suốt, bạn trai cũng chẳng có lấy một người.
Khánh Băng đưa tay xoa trán, ngồi khoanh chân trên giường, tóc tai rối xù, xụ mặt hờn dỗi nhìn Bà Tâm, thấy bà xoay lưng vừa bước đi tới cửa phòng vừa dặn dò: “Nhớ đánh răng rửa mặt đấy.”
Khánh Băng giãy nãy hai chân, bất bình nói với theo: “Mẹ! Con lớn rồi, lớn rồi. Có phải con nít đâu.”
Trong phòng bếp, ông Hải và bà Tâm ngồi cạnh nhau đối diện với Khánh Băng qua bàn ăn. Trên bàn bày biện bữa ăn đơn giản. Cả hai người bọn họ cầm đũa gắp thức ăn cho vào chén, ăn chậm rãi, từ tốn. Trái ngược với hai người họ, Khánh Băng cắm cúi ăn một cách vội vã. Cô ngốn cả đống thức ăn trong miệng nhai không kịp thở, tay cầm đũa gắp thức ăn lia lịa cho vào miệng.
Ông Hải và Bà Tâm đang ăn cũng phải ngừng lại kinh ngạc nhìn cô. Hai người họ nhìn nhau, nghi hoặc. Ông Hải thấp giọng mắng: “Con muốn bị bội thực hay sao vậy? Ăn từ từ xem nào, sao phải vội?”, ông ngạc nhiên khi thấy Khánh Băng buông đũa, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, vừa nhai vừa nói: “Con đi trước đây! Bố mẹ từ từ ăn ngon miệng.” Cô nói xong thì lập tức xoay lưng chạy đi.
Ông Hải và bà Tâm sửng sốt nhìn theo sau Khánh Băng. Bà Tâm cau mày, nói với theo: “Đi từ từ thôi! Mới ăn xong.”
Ông Hải lắc đầu, thở dài, nhỏ giọng than thở: “Cái con bé này… sao không thấy lớn nổi chút nào.”
****
Trên đoạn đường qua chiếc cầu dài, hai bên là mặt nước biển trong veo xanh ngắt, có nhiều chiếc thuyền neo đậu. Phía xa xa là dãy núi trùng điệp bao phủ…
Tuấn Hào đứng sát thành cầu, tay cầm chiếc máy ảnh đưa lên chụp phong cảnh xung quanh.
Khánh Băng đứng cách Tuấn Hào một đoạn đường về phía trước. Cô phóng tầm mắt nhìn ra biển ngắm một chút, rồi từ từ nhắm mắt lại, dang rộng hai cánh tay, ngửa mặt lên trời, tận hưởng không khí trong lành. Làn gió thổi tóc cô bay bay.
Tuấn Hào xoay ống kính máy ảnh chuyển hướng về phía Khánh Băng. Từ mắt anh nhìn, qua ống kính máy ảnh, chợt thấy Khánh Băng xoay mặt lại nhìn anh, môi cô cong lên nở nụ cười tươi, giơ tay đưa lên cao vẫy anh.
Tuấn Hào hạ máy ảnh xuống, nhìn cô, mỉm cười nhưng đáy mắt anh lại mang đầy tâm sự, u buồn, trong lòng đầy băn khoăn: “Gim Chi! Tôi có nên nói cho cô biết không? Cô… sẽ đợi tôi chứ? Đây có thể là chuyến du lịch cuối cùng với nhau.”
Ánh mặt trời gay gắt trải rộng. Thắng cảnh Mũi Điện như tắm trong nắng vàng. Từ trên cao nhìn xuống, trên lối đi bậc thang dần lên cao dài loằng ngoằng xa tít tắp, thân ảnh của Khánh Băng và Tuấn Hào ngồi nghỉ dưới bóng râm cây ven lối đi. Cả hai người có vẻ mệt, mồ hôi tuôn nhỏ giọt gương trên mặt.
Tuấn Hào nheo mắt nhìn về đoạn đường phía trước, vừa thở đứt quãng vừa nói: “Trong cơn… say nắng… tôi thấy xa xa hình như… có cáp treo.”
Khánh Băng xoay người vươn tay mở chiếc ba lô để một bên lấy ra chai nước suối đưa cho anh. Tuấn Hào cầm lấy, vặn nắp, đưa lên uống một hơi dài.
Khánh Băng thở dốc, đưa tay quẹt mồ hôi nhỏ giọt trên trán, nói: “Người xưa nói vận động nhiều rất tốt cho cơ thể.” Cô đổi giọng châm biếm: “Là bởi vì thường ngày anh không luyện tập chăm chỉ nên mới dễ mất sức. Còn tôi đi phát tờ rơi riết thành quen, có leo hai ngọn núi thế này cũng không có khả năng là không thể.”
Nghe cô nói vậy, Tuấn Hào hạ chai nước xuống, liền bật cười phun cả ra một ngụm nước nhỏ chưa kịp nuốt.
Khánh Băng theo phản xạ nhích người né tránh, mặt nhăn nhó: “Bẩn quá đi.”
Tuấn Hào lau miệng, vừa cười vừa rối rít nói: “Xin lỗi! Xin lỗi!”
Khánh Băng bực bội mắng: “Anh đi chết đi! Khi phun cũng phải xem địa điểm chứ.” Cô cúi mặt, đảo mắt nhìn thân thể của mình kiểm tra một lượt. Đột nhiên trước mắt cô thấy bàn tay phóng đại của Tuấn Hào xòe ra trước mặt mình. Cô ngạc nhiên, ngước lên nhìn thì thấy anh nhìn cô, mỉm cười, nói: “Đi thôi! Tiếp tục leo. Nắng càng lúc càng gắt, tôi không muốn trở thành món BBQ đâu.”
Khánh Băng bĩu môi, rồi đưa tay đặt vào lòng bàn tay của Tuấn Hào. Anh nắm chặt bàn tay của cô kéo cô đứng dậy. Cô mỉm cười, tự tin nói: “Tôi là cô gái Việt Nam đấy, sẽ không đầu hàng mọi chướng ngại, rất nhanh sẽ đến đỉnh núi.” Nói rồi, cô hồ hởi leo lên bậc thang trước.
Tuấn Hào lặng lẽ nhìn theo sau cô, trong mắt gợn lên nỗi buồn, mỉm môi cười nhẹ, tâm trạng lại nặng nề: “Đúng vậy! Sau này em hãy cứ như bây giờ, hãy luôn là con người mạnh mẽ. Ở phương xa… anh sẽ dùng tâm dõi theo em, cổ vũ em.”
Khánh Băng nằm trên giường, vùi người trong chăn ngủ say.
Bà Tâm đứng bên giường, cúi xuống, đưa tay kéo mạnh chiếc chăn ra, đánh mạnh vào mông cô một cái, rồi quát to: “Dậy đi! Con gái con lứa gì mà ngủ như heo, ai mà thèm rước.”
Khánh Băng nằm lăn qua lăn lại, nhíu mày nhăn nhó, mắt vẫn nhắm, giọng ngái ngủ mè nheo: “Mẹ! Thêm chút nữa, chỉ miếng nữa thôi.”
Bà Tâm lần nữa đánh mạnh vào mông cô thêm một cái, mắng tiếp: “Có dậy không thì bảo, gần trưa rồi.”
Khánh Băng ăn đau, la toáng lên: “Mẹ! Đau lắm đấy.”
Bà Tâm ghét bỏ trừng mắt nhìn cô đang ăn vạ: “Dậy đi, dậy mau! Giờ mẹ đã hiểu vì sao tình trạng thất nghiệp vẫn luôn đeo bám con.”
Khánh Băng hé mắt nhìn bà, uể oải vươn vai ngồi dậy, ngáp dài một cái, bĩu môi nói: “Mẹ! Tại con không ưng chứ không phải người ta không tuyển dụng đâu.”
Bà Tâm ném cho cô ánh mắt khinh thường, đưa tay búng vào trán cô một cái, nói: “Phải, phải… bởi thế nên thất nghiệp suốt, bạn trai cũng chẳng có lấy một người.
Khánh Băng đưa tay xoa trán, ngồi khoanh chân trên giường, tóc tai rối xù, xụ mặt hờn dỗi nhìn Bà Tâm, thấy bà xoay lưng vừa bước đi tới cửa phòng vừa dặn dò: “Nhớ đánh răng rửa mặt đấy.”
Khánh Băng giãy nãy hai chân, bất bình nói với theo: “Mẹ! Con lớn rồi, lớn rồi. Có phải con nít đâu.”
Trong phòng bếp, ông Hải và bà Tâm ngồi cạnh nhau đối diện với Khánh Băng qua bàn ăn. Trên bàn bày biện bữa ăn đơn giản. Cả hai người bọn họ cầm đũa gắp thức ăn cho vào chén, ăn chậm rãi, từ tốn. Trái ngược với hai người họ, Khánh Băng cắm cúi ăn một cách vội vã. Cô ngốn cả đống thức ăn trong miệng nhai không kịp thở, tay cầm đũa gắp thức ăn lia lịa cho vào miệng.
Ông Hải và Bà Tâm đang ăn cũng phải ngừng lại kinh ngạc nhìn cô. Hai người họ nhìn nhau, nghi hoặc. Ông Hải thấp giọng mắng: “Con muốn bị bội thực hay sao vậy? Ăn từ từ xem nào, sao phải vội?”, ông ngạc nhiên khi thấy Khánh Băng buông đũa, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, vừa nhai vừa nói: “Con đi trước đây! Bố mẹ từ từ ăn ngon miệng.” Cô nói xong thì lập tức xoay lưng chạy đi.
Ông Hải và bà Tâm sửng sốt nhìn theo sau Khánh Băng. Bà Tâm cau mày, nói với theo: “Đi từ từ thôi! Mới ăn xong.”
Ông Hải lắc đầu, thở dài, nhỏ giọng than thở: “Cái con bé này… sao không thấy lớn nổi chút nào.”
****
Trên đoạn đường qua chiếc cầu dài, hai bên là mặt nước biển trong veo xanh ngắt, có nhiều chiếc thuyền neo đậu. Phía xa xa là dãy núi trùng điệp bao phủ…
Tuấn Hào đứng sát thành cầu, tay cầm chiếc máy ảnh đưa lên chụp phong cảnh xung quanh.
Khánh Băng đứng cách Tuấn Hào một đoạn đường về phía trước. Cô phóng tầm mắt nhìn ra biển ngắm một chút, rồi từ từ nhắm mắt lại, dang rộng hai cánh tay, ngửa mặt lên trời, tận hưởng không khí trong lành. Làn gió thổi tóc cô bay bay.
Tuấn Hào xoay ống kính máy ảnh chuyển hướng về phía Khánh Băng. Từ mắt anh nhìn, qua ống kính máy ảnh, chợt thấy Khánh Băng xoay mặt lại nhìn anh, môi cô cong lên nở nụ cười tươi, giơ tay đưa lên cao vẫy anh.
Tuấn Hào hạ máy ảnh xuống, nhìn cô, mỉm cười nhưng đáy mắt anh lại mang đầy tâm sự, u buồn, trong lòng đầy băn khoăn: “Gim Chi! Tôi có nên nói cho cô biết không? Cô… sẽ đợi tôi chứ? Đây có thể là chuyến du lịch cuối cùng với nhau.”
Ánh mặt trời gay gắt trải rộng. Thắng cảnh Mũi Điện như tắm trong nắng vàng. Từ trên cao nhìn xuống, trên lối đi bậc thang dần lên cao dài loằng ngoằng xa tít tắp, thân ảnh của Khánh Băng và Tuấn Hào ngồi nghỉ dưới bóng râm cây ven lối đi. Cả hai người có vẻ mệt, mồ hôi tuôn nhỏ giọt gương trên mặt.
Tuấn Hào nheo mắt nhìn về đoạn đường phía trước, vừa thở đứt quãng vừa nói: “Trong cơn… say nắng… tôi thấy xa xa hình như… có cáp treo.”
Khánh Băng xoay người vươn tay mở chiếc ba lô để một bên lấy ra chai nước suối đưa cho anh. Tuấn Hào cầm lấy, vặn nắp, đưa lên uống một hơi dài.
Khánh Băng thở dốc, đưa tay quẹt mồ hôi nhỏ giọt trên trán, nói: “Người xưa nói vận động nhiều rất tốt cho cơ thể.” Cô đổi giọng châm biếm: “Là bởi vì thường ngày anh không luyện tập chăm chỉ nên mới dễ mất sức. Còn tôi đi phát tờ rơi riết thành quen, có leo hai ngọn núi thế này cũng không có khả năng là không thể.”
Nghe cô nói vậy, Tuấn Hào hạ chai nước xuống, liền bật cười phun cả ra một ngụm nước nhỏ chưa kịp nuốt.
Khánh Băng theo phản xạ nhích người né tránh, mặt nhăn nhó: “Bẩn quá đi.”
Tuấn Hào lau miệng, vừa cười vừa rối rít nói: “Xin lỗi! Xin lỗi!”
Khánh Băng bực bội mắng: “Anh đi chết đi! Khi phun cũng phải xem địa điểm chứ.” Cô cúi mặt, đảo mắt nhìn thân thể của mình kiểm tra một lượt. Đột nhiên trước mắt cô thấy bàn tay phóng đại của Tuấn Hào xòe ra trước mặt mình. Cô ngạc nhiên, ngước lên nhìn thì thấy anh nhìn cô, mỉm cười, nói: “Đi thôi! Tiếp tục leo. Nắng càng lúc càng gắt, tôi không muốn trở thành món BBQ đâu.”
Khánh Băng bĩu môi, rồi đưa tay đặt vào lòng bàn tay của Tuấn Hào. Anh nắm chặt bàn tay của cô kéo cô đứng dậy. Cô mỉm cười, tự tin nói: “Tôi là cô gái Việt Nam đấy, sẽ không đầu hàng mọi chướng ngại, rất nhanh sẽ đến đỉnh núi.” Nói rồi, cô hồ hởi leo lên bậc thang trước.
Tuấn Hào lặng lẽ nhìn theo sau cô, trong mắt gợn lên nỗi buồn, mỉm môi cười nhẹ, tâm trạng lại nặng nề: “Đúng vậy! Sau này em hãy cứ như bây giờ, hãy luôn là con người mạnh mẽ. Ở phương xa… anh sẽ dùng tâm dõi theo em, cổ vũ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.