Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 37

Cap - A

26/08/2024

Tại Hàn Quốc. Trong một phòng triển lãm tranh.

Căn phòng rộng, trưng bày hàng loạt bức tranh nghệ thuật sơn dầu, điêu khắc, tranh cát… Người người ăn vận sang trọng vừa bước đi một cách chậm rãi vừa ngắm nghía, thưởng lãm, bình luận về các bức tranh.

Bà Song Ji Won ăn vận nhã nhặn, đứng trước bức tranh Mother Hood của danh họa Pablo Picasso lặng yên ngắm nó thật lâu. Chợt bà nghe thấy tiếng của một người phụ nữ từ phía sau cất lên khiến bà giật mình: “Phu nhân Kim! Phu nhân có vẻ rất thích bức tranh này nhỉ?”

Bà Song Ji Won chầm chậm xoay người ra sau, trông thấy một người phụ nữ, chưa đến 50 tuổi, ăn vận sang trọng, trang điểm cầu kỳ, đi cùng một cô gái trẻ đang bước tới gần bà. Bà đưa mắt dò xét họ, nghi hoặc hỏi: “Cô là…”

Người phụ nữ đó xòe bàn tay ra tỏ ý thân thiện muốn bắt tay.

Bà Song Ji Won dẫu trong lòng đầy dấu hỏi nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười lịch thiệp, bắt tay người phụ nữ rồi buông ra.

Người phụ nữ nọ giới thiệu bản thân: “Tôi là Yang Ha Eun, vợ của chủ tịch Shin Sung Min, tập đoàn G. M. C.”

Bà Song Ji Won ngẩn ra một lúc, trong lòng nhận định chưa từng gặp qua người phụ nữ trước mắt, bà mỉm cười, nói: “À! Thì ra là phu nhân Shin. Hân hạnh được gặp bà!”

Bà Yang Ha Eun cười xòa, vẻ nhã nhặn, nói: “Phu nhân không nhớ tôi cũng đúng thôi. Đã lâu lắm rồi, từ khi Tổng giám đốc Kim mất đi, chúng tôi rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với phu nhân.”

Bà Song Ji Won cười khổ, có chút bất đắc dĩ đáp lời: “Vâng! Vì tôi khá bận, không có thời gian nhàn rỗi để gặp gỡ hay tán gẫu nên chẳng thể gặp ai.”

Bà Yang Ha Eun nghe vậy thì cảm thấy có chút ngượng ngùng, cười gượng gạo: “À! Vâng.”

Bà Song Ji Won liếc mắt sang cô gái đứng cạnh bà Yang Ha Eun, tỏ ý hỏi: “Cô gái này là…”

Bà Yang Ha Eun vội kéo cô gái bên cạnh tới gần mình hơn, vui vẻ giới thiệu: “Đây là con gái tôi, Shin Hana! Con bé mới đi du học về.”

HaNa cầm túi xách để phía trước, lễ phép cúi đầu chào bà Song Ji Won: “Con chào bác! Con là Shin Hana ạ.”

Bà Song Ji Won gật đầu với cô, mỉm cười, nói: “Bác chào con!”, rồi bà nhìn sang bà Yang Ha Eun, mỉm cười lịch thiệp, nhẹ nhàng khen ngợi: “Trông con bé rất xinh đẹp và ngoan hiền. Phu nhân Shin chắc tự hào lắm.”



Bà Yang Ha Eun khiêm tốn, nói: “Xin phu nhân đừng nói vậy! Con bé còn nhiều thiếu sót lắm, sau này mong phu nhân chỉ bảo thêm.”

Bà Song Ji Won kinh ngạc nhìn bà Yang Ha Eun với ánh mắt khó hiểu, chưa kịp mở lời hỏi lại thì bà Yang đã vô tư cướp lời, hồ hởi, nói: “Thật là thất lễ… nhưng cho hỏi cậu Ji Hyun khi nào về để hai nhà chúng ta chính thức ra mắt?”

Bà Song Ji Won ngây người, nhìn bà Yang Ha Eun đầy hoài nghi.

Lúc này Ji Wook từ phía sau bọn họ thong thả đi tới, trên tay anh cầm áo khoác dài, không hề biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt, cất tiếng gọi: “Mẹ!”

Cả ba người họ giật mình quay ra đằng sau nhìn. Bà Song Ji Won thấy anh, trong lòng bất giác thấy yên tâm, mỉm cười hiền từ với anh.

Gương mặt bà Yang thì biến sắc đi một chút, thân hình bà nhất thời như bị cứng lại.

Ji Wook bước tới đứng bên cạnh bà Song, liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn thoáng qua bà Yang Ha Eun và Hana, lại như không quan tâm đến hiện diện của bọn họ, nói với bà Song: “Đi thôi mẹ!”

Bà Song Ji Won gật đầu với Ji Wook. Sau đó bà quay sang nhìn bà Shin và Hana mỉm cười từ tốn, cúi đầu chào hai người họ: “Vậy tôi xin phép phải về trước, có cơ hội chúng ta sẽ trò chuyện tiếp.”

Bà Yang Ha Eun đột nhiên vươn tay tới nắm lấy tay bà Song, cười tươi, đáp lời: “Vâng ạ! Rất vui vì được trò chuyện với phu nhân.”

Bà Song cười đáp lại, rút tay mình ra khỏi tay bà Yang.

Ji Wook lấy áo khoác dài vắt ngang cánh tay mình khoác hờ lên người bà Song Ji Won, ôm nhẹ vai bà, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người xoay lưng cất bước rời đi.

Bà Yang Ha Eun và Hana mỉm cười, cúi đầu chào lịch thiệp.

Hana vừa ngẩng mặt lên nhìn theo dáng người của Ji Wook vừa nhăn nhó cáu bẳn: “Cái tên đáng ghét, bất lịch sự! Chẳng thèm chào hỏi ai cả.”

Bà Yang Ha Eun kinh hãi, vội vàng đưa bàn tay bịt miệng Hana lại, ánh mắt quan ngại liếc nhìn theo Ji Wook và bà Song Ji Won cho đến khi cả hai người đi khuất sau cánh cửa, bà mới buông tay ra, nhỏ giọng mắng Hana: “Sau này nếu lỡ có tiếp xúc với người đàn ông đó, con phải cẩn thận không được lỗ mãng. Ngay cả ba con mà con phải kiêng nể dè chừng huống chi là đứa nít ranh như con.”

Hana càu nhàu vẻ không phục: “Cái tên đó chẳng có chút phép tắc lịch sự sao phải kiêng nể hắn làm gì?”



Bà Yang Ha Eun nhìn thái độ không chút lịch sự của Hana liền bực bội, gằn giọng mắng cô: “Con có im đi không! Tai vách mạch rừng. Sau này con là dâu nhà người ta đấy, liệu mà cẩn thận chút đi.”

Hana cáu kỉnh, phản bác lại: “Nếu tên kia là em trai của tên này… con nghĩ tính cách cũng như vậy mà thôi. Con không thèm lấy đâu.”

Bà Yang trừng mắt giận dữ, quát: “Câm miệng ngay cho ta.”

Hana dẩu môi hờn dỗi quay mặt nhìn sang nơi khác, không trả lời.

****

Đường phố Seoul nhộn nhịp xe cộ lưu thông.

Lúc này, trong xe ô tô, bà Song Ji Won và Ji Wook ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau của xe. Bà Song trầm lặng,ánh mắt đăm chiêu suy tư.

Ji Wook nhướng mày nhìn thần sắc bà Song một chút, thắc mắc hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Bà Song Ji Won ngước mắt nhìn anh, vẻ âu lo hiện rõ trên gương mặt bà, ngập ngừng nói: “Ji Hyun… nó… sắp trở về hả con?”

Ji Wook vẫn tỏ ra thản nhiên như không, thái độ điềm tĩnh: “Con không biết! Mẹ nghe ai nói vậy?”

Ánh mắt bà Song ảm đạm nhìn anh. Bà thở dài não nề, chua chát nói: “Vậy à! Mẹ làm mẹ vậy mà chẳng biết tin tức gì của con trai mình, phải đợi người ngoài thông báo.”

Ji Wook choàng tay qua ôm vai bà vỗ nhẹ nhàng an ủi: “Con sẽ tìm hiểu, mẹ đừng lo nghĩ gì cả.”

Bà Song lắc đầu, từ chối: “Không cần đâu! Việc ở công ty nhiều đến nỗi con còn không có thời gian để nghỉ ngơi. Mẹ nghĩ… nó về thì chắc là do bà nội con sắp xếp. Chỉ là…”

Ji Wook xoa xoa vai bà Song vỗ về: “Được rồi mẹ! Nếu nó về thật, mẹ phải vui lên chứ.”

Bà Song buông tiếng thở dài, âu lo: “E rằng không phải phúc mà là họa. Tính cách Ji Hyun khá ương bướng, kỳ quặc, việc hôn nhân được sắp đặt như vậy sẽ làm nó phẫn nộ. Bà nội con liệu có vội vàng quá không?” Bà ngoảnh mặt phía cửa xe nhìn ra ngoài đường, ánh mắt đượm nỗi buồn nên không thể thấy thần sắc âm u của Ji Wook. Trong lòng anh lạnh tanh nghĩ: “Liên hôn?” Anh nhớ lại cuộc gặp gỡ trong phòng triển lãm tranh giữa bà Song Ji Won và bà Yang Ha Eun cùng Hana. Nghĩ đến đây, Ji Wook khẽ nhếch môi như cười, ánh mắt anh lạnh băng: “Thì ra là con gái của Shin Sung Min.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Là Duyên Cũng Là Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook