Chương 38
Cap - A
05/09/2024
Sáng sớm, tiếng chim réo rắt vang lên nhộn nhịp từ bên ngoài vọng vào căn phòng nhỏ của Khánh Băng. Chiếc điện thoại di động để trên đầu giường rung lên bần bật, màn hình phát sáng liên tục hiện lên tên Tuấn Hào. Khánh Băng dường như còn say giấc nồng không có dấu hiệu sẽ tỉnh. Một hồi sau, cô ôm gối trở người nằm nghiêng, ngủ say.
Trong khách sạn, Tuấn Hào ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, nhíu mày nhìn nó chằm chằm: “Sao gọi mãi mà cô ấy không nghe máy vậy nhỉ?” Anh bước xuống giường, đi qua đi lại, đăm chiêu suy nghĩ. Chợt anh đứng sững lại một chút, rồi xoay người đi nhanh tới chỗ chiếc áo khoác vắt trên ghế sofa, thọc tay vào túi áo lục tìm lấy ra một mảnh giấy nhỏ, vội vàng mở ra xem. Tầm mắt anh dời khỏi mảnh giấy. Chân mày của anh như xoắn lại, lẩm nhẩm nói: “Cứ đến bất ngờ chắc không sao đâu nhỉ?”
****
Tuấn Hào đứng trước con hẻm nhỏ, đây là lối đi vào nhà của Khánh Băng. Anh cầm mảnh giấy nhỏ trong tay, lần mò đi tới sau đó dừng trước 4 căn nhà, liếc nhìn địa chỉ ghi trên giấy rồi chậm rãi ngước lên nhìn bốn căn nhà sát liền nhau thì thấy địa chỉ có chung một số và chỉ khác ký tự A, B, C, D. Anh không khỏi kinh ngạc, chớp mắt hoang mang khó hiểu: “Là căn nào đây?”
Lúc này, bà Tâm cầm bịch rác trên tay, từ cửa cổng bước ra ngoài. Bà nhìn thấy Tuấn Hào đang ngơ ngẩn ngó nghiêng trước nhà mình. Bà bước tới gần anh, hiếu kỳ hỏi: “Cậu tìm nhà ai?”
Tuấn Hào giật mình, nhìn bà Tâm, mỉm cười lịch sự, khom người xuống cúi đầu chào bà.
Bà Tâm thoáng bất ngờ, nheo mắt nhìn hành động của anh. Bà gật đầu chào lại, có hơi lúng túng: “Cậu… cậu không cần làm vậy đâu.”
Tuấn Hào dù rằng nghe không hiểu lời bà Tâm nói nhưng anh vẫn cười, vô cùng lễ phép đưa mảnh giấy ghi địa chỉ cho bà Tâm, trò chuyện với bà bằng tiếng Anh: “Xin hỏi địa chỉ này là nhà nào vậy?”
Bà Tâm cầm lấy tờ giấy, liếc mắt nhìn qua rồi lại ngước lên nhìn anh, tò mò hỏi: “Cậu là người nước ngoài à? Cậu có biết nói tiếng Việt không? Nói tiếng Việt đi, tôi nghe không hiểu.”
Tuấn Hào bối rối lắc đầu, đưa tay lên huơ huơ gần tai: “Bác nói gì, cháu không hiểu.”
Bà Tâm cảm thấy khó khăn, không hiểu anh đang nói gì: “Cậu nói tôi không hiểu, tôi nói cậu không hiểu thì làm sao mà giúp chứ?”
Tuấn Hào lắng nghe nhưng chẳng hiểu gì, khẩn trương đưa tay gãi đầu, ngu ngơ nhìn bà Tâm. Anh đảo mắt nhìn xung quanh con hẻm, nhíu mày băn khoăn: “Không được rồi! Làm thế nào đây, giờ chỉ có mỗi mình bà ấy.”
Anh hít sâu một hơi, nhìn bà Tâm đăm đăm, miệng lắp bắp cố gắng phát âm bằng tiếng Việt: “Kh… ap… B… an…!”
Bà Tâm trố mắt nhìn khẩu hình của anh, nhíu mày suy đoán: “Hình như là tên… Cậu nói rõ hơn xem nào.”
Tuấn Hào liếm môi, cố gắng phát âm lần nữa: “Kh… inh… B… an…”
Bà Tâm cau mày tỏ ra bực bội, nói lớn tiếng: “Cái gì mà khinh bàn với khinh ghế. Nói lại đi, cố lên!”
Tuấn Hào lúng túng nhìn bà Tâm. Bà trông thấy biểu hiện của anh cũng rối theo, càu nhàu: “Người nước ngoài ngộ ghê cơ. Tiếng Việt dễ thế, đến con nít mới tập nói cũng nói dễ hiểu hơn cậu. Thật là…”
Tuấn Hào nhíu mày khó hiểu trước thái độ của bà, lẩm nhẩm bằng tiếng Hàn: “Hình như bà ấy đang mắng mình.”
Đột nhiên cánh cửa cổng căn nhà thứ 3 mở ra. Khánh Băng mắt nhắm mắt mở thọc đầu qua khỏi cửa nhìn ra ngoài, nói lớn tiếng: “Mẹ! Có chuyện gì vậy?”
Bà Tâm và Tuấn Hào giật mình, cùng ngoảnh mặt nhìn về phía cửa cổng của ngôi nhà. Mắt Tuấn Hào mở to mừng rỡ khi thấy cô, anh kêu lớn: “Gim Chi!”
Trong nhà vệ sinh, Khánh Băng đứng trước gương, cầm bàn chải đánh răng, cúi mặt xuống bồn rửa làm vệ sinh cá nhân.
Bà Tâm đi vào, đứng sau lưng Khánh Băng vung tay đánh mông cô một cái, lớn tiếng mắng: “Cậu thanh niên không biết tiếng Việt đó là gì của con? Sao chỉ người ta đến nhà mà không nói với mẹ một tiếng? Địa chỉ ghi trên giấy thì viết chung chung không có tên chủ nhà, có thánh cũng không biết nhà nào. Con với cái…”
Khánh Băng ngẩng lên quay ra sau nhìn bà, miệng dính đầy bọt kem đánh răng, cãi lại: “Mẹ thật là… Làm sao con biết anh ấy lại đến đây.”
Bà Tâm nhăn mặt, giơ tay kí vào trán cô một cái, mắng: “Bẩn quá đi mất! Súc miệng sạch sẽ xong rồi mới nói chứ, cậu ta đang đợi đấy. Mẹ lên trước.” Bà lắc đầu, xoay lưng bỏ đi.
Cô bĩu môi nhìn theo bà.
Trong phòng khách, căn phòng bài trí đơn giản với bộ bàn ghế sofa bằng gỗ nhỏ đặt sát cửa sổ. Những tấm hình của Khánh Băng và ba mẹ cô để đầy dưới mặt bàn có lót tấm gương bên trên. Trên bàn để bộ ấm tách trà nhỏ và một lọ hoa.
Tuấn Hào ngồi ghế, đảo mắt quan sát căn phòng. Bà Tâm đi tới, tay cầm ly nước lọc đặt xuống bàn trước mặt anh, rồi ngồi xuống ghế đối diện, thân thiện làm động tác mời uống nước: “Uống đi! Hỏi đường chắc cũng khô cả cổ rồi.”
Tuấn Hào ngơ ngác nhìn bà, rồi hiểu ra ý bà, anh cười, gật đầu lễ phép: “Vâng.” Anh cầm lấy ly nước đưa lên miệng uống một ngụm.
Bà Tâm mỉm cười hài lòng, lẩm nhẩm: “Mình cứ như diễn viên kịch câm vậy.”
Bà xòe bàn tay trái ra để ngang miệng, đưa hai ngón tay phải phẩy phẩy vào trong miệng làm động tác ăn, rồi hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”
Tuấn Hào hiểu ý, cười tươi lắc đầu: “Chưa ạ!”
Bên tai bọn họ nghe thấy tiếng của Khánh Băng lanh lảnh: “Anh đến sao không nói tôi biết?”
Tuấn Hào xoay đầu nhìn thấy cô đang đi tới, mỉm môi cười nhẹ: “Tôi có gọi nhưng cô không nghe máy.”
Khánh Băng bước tới đứng sau lưng bà Tâm. Ánh mắt cô thoáng kinh ngạc nhìn anh. Cô nhíu mày suy ngẫm một chút, như chợt nhớ ra, mắt cô mở to bừng sáng, nhoẻn miệng cười nhẹ, đưa ngón tay chỉ lên trần nhà phân bua: “À! Điện thoại tôi đã tắt chuông, quên bật lại.”
Tuấn Hào gật đầu hiểu ý, ánh mắt nhìn thấy bà Tâm đứng lên, anh vội vàng đứng dậy theo.
Bà ghé miệng nói nhỏ vào tai Khánh Băng: “Ngồi nói chuyện với cậu ấy đi. Mẹ đi chợ mua gì ngon ngon nấu cho cậu ấy ăn.”
Khánh Băng cười tươi: “Cảm ơn mẹ ạ.”
Bà Tâm quay sang Tuấn Hào, đưa tay chỉ xuống cái ghế anh đang ngồi, cười vui vẻ, nói: “Ngồi chơi, đợi bác một tí.”
Tuấn Hào bối rối quay sang Khánh Băng, ngượng ngùng cười.
Khánh Băng nhìn biểu cảm của anh thì buồn cười: “Mẹ tôi bảo anh ngồi chơi, bà ra ngoài.”
Anh gật đầu, quay sang thấy bà đang nhìn anh, mỉm cười hòa ái. Bà xoay người rời đi. Anh lễ phép cúi người xuống chào bà.
Trong khách sạn, Tuấn Hào ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, nhíu mày nhìn nó chằm chằm: “Sao gọi mãi mà cô ấy không nghe máy vậy nhỉ?” Anh bước xuống giường, đi qua đi lại, đăm chiêu suy nghĩ. Chợt anh đứng sững lại một chút, rồi xoay người đi nhanh tới chỗ chiếc áo khoác vắt trên ghế sofa, thọc tay vào túi áo lục tìm lấy ra một mảnh giấy nhỏ, vội vàng mở ra xem. Tầm mắt anh dời khỏi mảnh giấy. Chân mày của anh như xoắn lại, lẩm nhẩm nói: “Cứ đến bất ngờ chắc không sao đâu nhỉ?”
****
Tuấn Hào đứng trước con hẻm nhỏ, đây là lối đi vào nhà của Khánh Băng. Anh cầm mảnh giấy nhỏ trong tay, lần mò đi tới sau đó dừng trước 4 căn nhà, liếc nhìn địa chỉ ghi trên giấy rồi chậm rãi ngước lên nhìn bốn căn nhà sát liền nhau thì thấy địa chỉ có chung một số và chỉ khác ký tự A, B, C, D. Anh không khỏi kinh ngạc, chớp mắt hoang mang khó hiểu: “Là căn nào đây?”
Lúc này, bà Tâm cầm bịch rác trên tay, từ cửa cổng bước ra ngoài. Bà nhìn thấy Tuấn Hào đang ngơ ngẩn ngó nghiêng trước nhà mình. Bà bước tới gần anh, hiếu kỳ hỏi: “Cậu tìm nhà ai?”
Tuấn Hào giật mình, nhìn bà Tâm, mỉm cười lịch sự, khom người xuống cúi đầu chào bà.
Bà Tâm thoáng bất ngờ, nheo mắt nhìn hành động của anh. Bà gật đầu chào lại, có hơi lúng túng: “Cậu… cậu không cần làm vậy đâu.”
Tuấn Hào dù rằng nghe không hiểu lời bà Tâm nói nhưng anh vẫn cười, vô cùng lễ phép đưa mảnh giấy ghi địa chỉ cho bà Tâm, trò chuyện với bà bằng tiếng Anh: “Xin hỏi địa chỉ này là nhà nào vậy?”
Bà Tâm cầm lấy tờ giấy, liếc mắt nhìn qua rồi lại ngước lên nhìn anh, tò mò hỏi: “Cậu là người nước ngoài à? Cậu có biết nói tiếng Việt không? Nói tiếng Việt đi, tôi nghe không hiểu.”
Tuấn Hào bối rối lắc đầu, đưa tay lên huơ huơ gần tai: “Bác nói gì, cháu không hiểu.”
Bà Tâm cảm thấy khó khăn, không hiểu anh đang nói gì: “Cậu nói tôi không hiểu, tôi nói cậu không hiểu thì làm sao mà giúp chứ?”
Tuấn Hào lắng nghe nhưng chẳng hiểu gì, khẩn trương đưa tay gãi đầu, ngu ngơ nhìn bà Tâm. Anh đảo mắt nhìn xung quanh con hẻm, nhíu mày băn khoăn: “Không được rồi! Làm thế nào đây, giờ chỉ có mỗi mình bà ấy.”
Anh hít sâu một hơi, nhìn bà Tâm đăm đăm, miệng lắp bắp cố gắng phát âm bằng tiếng Việt: “Kh… ap… B… an…!”
Bà Tâm trố mắt nhìn khẩu hình của anh, nhíu mày suy đoán: “Hình như là tên… Cậu nói rõ hơn xem nào.”
Tuấn Hào liếm môi, cố gắng phát âm lần nữa: “Kh… inh… B… an…”
Bà Tâm cau mày tỏ ra bực bội, nói lớn tiếng: “Cái gì mà khinh bàn với khinh ghế. Nói lại đi, cố lên!”
Tuấn Hào lúng túng nhìn bà Tâm. Bà trông thấy biểu hiện của anh cũng rối theo, càu nhàu: “Người nước ngoài ngộ ghê cơ. Tiếng Việt dễ thế, đến con nít mới tập nói cũng nói dễ hiểu hơn cậu. Thật là…”
Tuấn Hào nhíu mày khó hiểu trước thái độ của bà, lẩm nhẩm bằng tiếng Hàn: “Hình như bà ấy đang mắng mình.”
Đột nhiên cánh cửa cổng căn nhà thứ 3 mở ra. Khánh Băng mắt nhắm mắt mở thọc đầu qua khỏi cửa nhìn ra ngoài, nói lớn tiếng: “Mẹ! Có chuyện gì vậy?”
Bà Tâm và Tuấn Hào giật mình, cùng ngoảnh mặt nhìn về phía cửa cổng của ngôi nhà. Mắt Tuấn Hào mở to mừng rỡ khi thấy cô, anh kêu lớn: “Gim Chi!”
Trong nhà vệ sinh, Khánh Băng đứng trước gương, cầm bàn chải đánh răng, cúi mặt xuống bồn rửa làm vệ sinh cá nhân.
Bà Tâm đi vào, đứng sau lưng Khánh Băng vung tay đánh mông cô một cái, lớn tiếng mắng: “Cậu thanh niên không biết tiếng Việt đó là gì của con? Sao chỉ người ta đến nhà mà không nói với mẹ một tiếng? Địa chỉ ghi trên giấy thì viết chung chung không có tên chủ nhà, có thánh cũng không biết nhà nào. Con với cái…”
Khánh Băng ngẩng lên quay ra sau nhìn bà, miệng dính đầy bọt kem đánh răng, cãi lại: “Mẹ thật là… Làm sao con biết anh ấy lại đến đây.”
Bà Tâm nhăn mặt, giơ tay kí vào trán cô một cái, mắng: “Bẩn quá đi mất! Súc miệng sạch sẽ xong rồi mới nói chứ, cậu ta đang đợi đấy. Mẹ lên trước.” Bà lắc đầu, xoay lưng bỏ đi.
Cô bĩu môi nhìn theo bà.
Trong phòng khách, căn phòng bài trí đơn giản với bộ bàn ghế sofa bằng gỗ nhỏ đặt sát cửa sổ. Những tấm hình của Khánh Băng và ba mẹ cô để đầy dưới mặt bàn có lót tấm gương bên trên. Trên bàn để bộ ấm tách trà nhỏ và một lọ hoa.
Tuấn Hào ngồi ghế, đảo mắt quan sát căn phòng. Bà Tâm đi tới, tay cầm ly nước lọc đặt xuống bàn trước mặt anh, rồi ngồi xuống ghế đối diện, thân thiện làm động tác mời uống nước: “Uống đi! Hỏi đường chắc cũng khô cả cổ rồi.”
Tuấn Hào ngơ ngác nhìn bà, rồi hiểu ra ý bà, anh cười, gật đầu lễ phép: “Vâng.” Anh cầm lấy ly nước đưa lên miệng uống một ngụm.
Bà Tâm mỉm cười hài lòng, lẩm nhẩm: “Mình cứ như diễn viên kịch câm vậy.”
Bà xòe bàn tay trái ra để ngang miệng, đưa hai ngón tay phải phẩy phẩy vào trong miệng làm động tác ăn, rồi hỏi: “Cậu ăn gì chưa?”
Tuấn Hào hiểu ý, cười tươi lắc đầu: “Chưa ạ!”
Bên tai bọn họ nghe thấy tiếng của Khánh Băng lanh lảnh: “Anh đến sao không nói tôi biết?”
Tuấn Hào xoay đầu nhìn thấy cô đang đi tới, mỉm môi cười nhẹ: “Tôi có gọi nhưng cô không nghe máy.”
Khánh Băng bước tới đứng sau lưng bà Tâm. Ánh mắt cô thoáng kinh ngạc nhìn anh. Cô nhíu mày suy ngẫm một chút, như chợt nhớ ra, mắt cô mở to bừng sáng, nhoẻn miệng cười nhẹ, đưa ngón tay chỉ lên trần nhà phân bua: “À! Điện thoại tôi đã tắt chuông, quên bật lại.”
Tuấn Hào gật đầu hiểu ý, ánh mắt nhìn thấy bà Tâm đứng lên, anh vội vàng đứng dậy theo.
Bà ghé miệng nói nhỏ vào tai Khánh Băng: “Ngồi nói chuyện với cậu ấy đi. Mẹ đi chợ mua gì ngon ngon nấu cho cậu ấy ăn.”
Khánh Băng cười tươi: “Cảm ơn mẹ ạ.”
Bà Tâm quay sang Tuấn Hào, đưa tay chỉ xuống cái ghế anh đang ngồi, cười vui vẻ, nói: “Ngồi chơi, đợi bác một tí.”
Tuấn Hào bối rối quay sang Khánh Băng, ngượng ngùng cười.
Khánh Băng nhìn biểu cảm của anh thì buồn cười: “Mẹ tôi bảo anh ngồi chơi, bà ra ngoài.”
Anh gật đầu, quay sang thấy bà đang nhìn anh, mỉm cười hòa ái. Bà xoay người rời đi. Anh lễ phép cúi người xuống chào bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.