Chương 2: Lại đây, thêm tôi vào WeChat
Cố Bắc Niệm Nam
25/01/2022
Đột nhiên, đôi mắt đen đó nhìn về phía cô.
Diệp Tinh Nhiễm giống như tên trộm bị người ta phát hiện, cô chột dạ ngoảnh mặt sang chỗ khác, trống ngực đập liên hồi.
Thẩm Sóc gõ lên bàn hội nghị, tiếng vang giòn giã như gõ thẳng vào tim người nào đó.
Phòng họp yên tĩnh, những người còn lại đều nhìn về phía chỗ ngồi chính. Thẩm Sóc quét mắt một vòng, giọng nói trầm ấm mang theo sự nghiêm túc: "Mọi người đã thành lập đội với giáo viên hướng dẫn của mình chưa?"
"Dạ, thành lập rồi ạ!" Các thực tập sinh rất nhiệt tình, đồng thanh trả lời.
Nghe vậy, Bành Ngự đứng dậy cười nói: "Chủ biên Thẩm, vậy tôi sẽ không làm phiền cuộc họp của mọi người nữa, về phần học trò của tôi, mong các vị phóng viên chỉ bảo nhiều hơn."
Thẩm Sóc: "Sao có thể, sinh viên Đại học Nam Ninh đều rất xuất sắc."
Sau vài câu chào hỏi, Thẩm Sóc đưa Bành Ngự ra ngoài.
Từ trước đến nay, các cuộc họp của Thẩm Sóc luôn nghiêm túc cẩn thận, không dài dòng, không cẩu thả, cũng không có những cuộc tranh cãi vô lý. Nếu làm không tốt sẽ bị khiển trách thẳng mặt, nhưng nếu làm tốt sẽ không keo kiệt lời khen, cũng giống như khi phỏng vấn để làm tin tức, anh luôn nói theo sự thật và không bao giờ nhận phong bì đỏ của người khác, điều đó khiến nhiều lãnh đạo trong ngành vừa giận vừa bất lực.
Bầu không khí trong buổi họp cứ dần dần trầm mặc.
Những học sinh thực tập ngồi sau lưng giáo viên của mình cũng cúi đầu, dùng bút viết nguệch ngoạc vào vở, không dám phát ra tiếng động.
Chỉ có Diệp Tinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Sóc không có cách nào bỏ qua ánh mắt nóng bỏng này.
Sau khi mắt đối mắt với Diệp Tinh Nhiễm đến lần thứ ba, Thẩm Sóc đã bỏ cuộc.
Da mặt dày thế này, ngược lại rất hợp với nghề phóng viên.
Sau khi cuộc họp của bộ phận phỏng vấn tin tức kết thúc, các phóng viên thu dọn máy tính chuẩn bị rời đi, ngày mai sẽ bắt đầu kỳ thực tập của thực tập sinh.
Hạ Cẩm Miên là bạn cùng phòng của Diệp Tinh Nhiễm.
Cô gái thu dọn đồ đạc vào cặp sách, thầy hướng dẫn của Hạ Cẩm Miên bảo ngày mai sẽ đưa cô ấy đi phỏng vấn, tối nay sẽ gửi địa chỉ và thời gian cho cô ấy, cô ấy kéo tay Diệp Tinh Nhiễm với giọng điệu nhẹ nhàng: ""Sắp năm giờ rồi, chúng ta quay về căn tin của trường ăn tối nha?"
Cuốn sổ của Diệp Tinh Nhiễm vẫn còn trên bàn họp, nhưng Hạ Cẩm Miên đã nhanh tay nhét nó vào cặp sách của mình, sau đó thúc giục: "Nhanh lên nào, nếu không lát nữa tuyến xe 12 sẽ đông lắm đấy."
Đại học Nam Ninh là một trường đại học ở Vân Thành, nhưng vị trí của khu học tương đối xa, xe buýt số 12 đi ngang qua cổng trường thường rất đông đúc.
Diệp Tinh Nhiễm gần như bị Hạ Cẩm Miên kéo đi: "Đã trễ thế này, không biết căn tin còn đùa gà kho không nữa?"
"Chắc là không rồi, bây giờ năm nhất đang học quân sự, lần nào cũng học xong sớm."
"Diệp Tinh Nhiễm!"
Hai người vừa bước đến cửa phòng họp, Diệp Tinh Nhiễm nghe thấy Thẩm Sóc gọi tên mình.
Trái tim Diệp Tinh Nhiễm đập thịch một tiếng, còn hồi hộp hơn cả khi chưa học thuộc gì nhưng lại bị thầy bắt đọc cả bài thơ trong tiết văn học cổ đại.
"Dạ, thầy." Diệp Tinh Nhiễm quay đầu lại, hai má hơi ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Phong thái của Thẩm Sóc vẫn như cũ, anh thực sự rất đẹp trai. Anh đang ngồi ở ghế chính của phòng hội nghị, máy tính vẫn đang bật: "Lại đây, em có thể thêm tôi vào WeChat."
"Vâng, vâng!" Diệp Tinh Nhiễm gật đầu như gà mổ thóc, lúc nãy cô còn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó quan trọng, trong lòng cứ rối rắm mãi.
Hóa ra vì bị Hạ Cẩm Miên thúc giục nên cô suýt chút nữa đã quên thêm WeChat của chủ biên Thẩm!
Diệp Tinh Nhiễm buông Hạ Cẩm Miên ra, chạy đến bên cạnh Thẩm Sóc, giữa đường vấp phải hai chiếc ghế da màu đen, phát ra tiếng ma xát chói tai.
Diệp Tinh Nhiễm như muốn bùng nổ, cúi đầu đứng bên cạnh Thẩm Sóc, nhấn vào WeChat của mình: "Thầy, là em quét thầy hay thầy quét em?"
"Tôi quét em."
"À, dạ." Diệp Tinh Nhiễm bấm vào Cài đặt - Thanh toán - Mã thanh toán, "Thầy, đây ạ."
Thẩm Sóc nhấn lưu và đóng tài liệu trên máy tính, lúc nhìn qua đã thấy nền màu vàng của mã QR trên điện thoại di động, anh mím môi, ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy mắt cô như đèn pha chiếu sáng.
"Đây là mã thanh toán, thứ tôi muốn là mã QR trong tài khoản của em."
Diệp Tinh Nhiễm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Thẩm Sóc ở cự ly gần.
Diệp Tinh Nhiễm giống như tên trộm bị người ta phát hiện, cô chột dạ ngoảnh mặt sang chỗ khác, trống ngực đập liên hồi.
Thẩm Sóc gõ lên bàn hội nghị, tiếng vang giòn giã như gõ thẳng vào tim người nào đó.
Phòng họp yên tĩnh, những người còn lại đều nhìn về phía chỗ ngồi chính. Thẩm Sóc quét mắt một vòng, giọng nói trầm ấm mang theo sự nghiêm túc: "Mọi người đã thành lập đội với giáo viên hướng dẫn của mình chưa?"
"Dạ, thành lập rồi ạ!" Các thực tập sinh rất nhiệt tình, đồng thanh trả lời.
Nghe vậy, Bành Ngự đứng dậy cười nói: "Chủ biên Thẩm, vậy tôi sẽ không làm phiền cuộc họp của mọi người nữa, về phần học trò của tôi, mong các vị phóng viên chỉ bảo nhiều hơn."
Thẩm Sóc: "Sao có thể, sinh viên Đại học Nam Ninh đều rất xuất sắc."
Sau vài câu chào hỏi, Thẩm Sóc đưa Bành Ngự ra ngoài.
Từ trước đến nay, các cuộc họp của Thẩm Sóc luôn nghiêm túc cẩn thận, không dài dòng, không cẩu thả, cũng không có những cuộc tranh cãi vô lý. Nếu làm không tốt sẽ bị khiển trách thẳng mặt, nhưng nếu làm tốt sẽ không keo kiệt lời khen, cũng giống như khi phỏng vấn để làm tin tức, anh luôn nói theo sự thật và không bao giờ nhận phong bì đỏ của người khác, điều đó khiến nhiều lãnh đạo trong ngành vừa giận vừa bất lực.
Bầu không khí trong buổi họp cứ dần dần trầm mặc.
Những học sinh thực tập ngồi sau lưng giáo viên của mình cũng cúi đầu, dùng bút viết nguệch ngoạc vào vở, không dám phát ra tiếng động.
Chỉ có Diệp Tinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Sóc không có cách nào bỏ qua ánh mắt nóng bỏng này.
Sau khi mắt đối mắt với Diệp Tinh Nhiễm đến lần thứ ba, Thẩm Sóc đã bỏ cuộc.
Da mặt dày thế này, ngược lại rất hợp với nghề phóng viên.
Sau khi cuộc họp của bộ phận phỏng vấn tin tức kết thúc, các phóng viên thu dọn máy tính chuẩn bị rời đi, ngày mai sẽ bắt đầu kỳ thực tập của thực tập sinh.
Hạ Cẩm Miên là bạn cùng phòng của Diệp Tinh Nhiễm.
Cô gái thu dọn đồ đạc vào cặp sách, thầy hướng dẫn của Hạ Cẩm Miên bảo ngày mai sẽ đưa cô ấy đi phỏng vấn, tối nay sẽ gửi địa chỉ và thời gian cho cô ấy, cô ấy kéo tay Diệp Tinh Nhiễm với giọng điệu nhẹ nhàng: ""Sắp năm giờ rồi, chúng ta quay về căn tin của trường ăn tối nha?"
Cuốn sổ của Diệp Tinh Nhiễm vẫn còn trên bàn họp, nhưng Hạ Cẩm Miên đã nhanh tay nhét nó vào cặp sách của mình, sau đó thúc giục: "Nhanh lên nào, nếu không lát nữa tuyến xe 12 sẽ đông lắm đấy."
Đại học Nam Ninh là một trường đại học ở Vân Thành, nhưng vị trí của khu học tương đối xa, xe buýt số 12 đi ngang qua cổng trường thường rất đông đúc.
Diệp Tinh Nhiễm gần như bị Hạ Cẩm Miên kéo đi: "Đã trễ thế này, không biết căn tin còn đùa gà kho không nữa?"
"Chắc là không rồi, bây giờ năm nhất đang học quân sự, lần nào cũng học xong sớm."
"Diệp Tinh Nhiễm!"
Hai người vừa bước đến cửa phòng họp, Diệp Tinh Nhiễm nghe thấy Thẩm Sóc gọi tên mình.
Trái tim Diệp Tinh Nhiễm đập thịch một tiếng, còn hồi hộp hơn cả khi chưa học thuộc gì nhưng lại bị thầy bắt đọc cả bài thơ trong tiết văn học cổ đại.
"Dạ, thầy." Diệp Tinh Nhiễm quay đầu lại, hai má hơi ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Phong thái của Thẩm Sóc vẫn như cũ, anh thực sự rất đẹp trai. Anh đang ngồi ở ghế chính của phòng hội nghị, máy tính vẫn đang bật: "Lại đây, em có thể thêm tôi vào WeChat."
"Vâng, vâng!" Diệp Tinh Nhiễm gật đầu như gà mổ thóc, lúc nãy cô còn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó quan trọng, trong lòng cứ rối rắm mãi.
Hóa ra vì bị Hạ Cẩm Miên thúc giục nên cô suýt chút nữa đã quên thêm WeChat của chủ biên Thẩm!
Diệp Tinh Nhiễm buông Hạ Cẩm Miên ra, chạy đến bên cạnh Thẩm Sóc, giữa đường vấp phải hai chiếc ghế da màu đen, phát ra tiếng ma xát chói tai.
Diệp Tinh Nhiễm như muốn bùng nổ, cúi đầu đứng bên cạnh Thẩm Sóc, nhấn vào WeChat của mình: "Thầy, là em quét thầy hay thầy quét em?"
"Tôi quét em."
"À, dạ." Diệp Tinh Nhiễm bấm vào Cài đặt - Thanh toán - Mã thanh toán, "Thầy, đây ạ."
Thẩm Sóc nhấn lưu và đóng tài liệu trên máy tính, lúc nhìn qua đã thấy nền màu vàng của mã QR trên điện thoại di động, anh mím môi, ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy mắt cô như đèn pha chiếu sáng.
"Đây là mã thanh toán, thứ tôi muốn là mã QR trong tài khoản của em."
Diệp Tinh Nhiễm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Thẩm Sóc ở cự ly gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.