Chương 1: Lát nữa them WeChat của tôi
Cố Bắc Niệm Nam
25/01/2022
Editor: Nơ
Thoắt cái đã ba bốn năm trôi qua, mùa thu lại vội vàng đến.
Diệp Tinh Nhiễm lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh từ Siêu thị Express trước cổng trường, hiện tại đang trên đường trở về phòng, tai nghe đang phát một bài hát vui vẻ, là "Nụ cười hoa đào", lúc đi đến cửa căn tin đã thấy một nhóm tân sinh viên từ khóa huấn luyện quân sự năm nhất ùa vào.
Diệp Tinh Nhiễm thở ra một hơi, mặt trời đã lên cao, trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chưa gì đã ba năm trôi qua. Chỉ trong nháy mắt, cô đã trở thành bà chị năm tư của trường Đại học Nam Ninh, coi như sắp bước một chân ra ngoài xã hội.
Tin nhắn QQ hiển thị trên màn hình điện thoại, giáo viên phụ trách thực tập trong trường đại học đã sắp xếp thời gian thực tập vào nhóm. Diệp Tinh Nhiễm chọn ngành báo chí, vào lúc hai giờ chiều nay cô sẽ đến toàn soạn báo Vân Thành để xin thực tập.
Nếu... Thời gian có thể quay ngược lại thời điểm cô nhìn thấy sinh viên năm nhất tràn vào căn tin.
Diệp Tinh Nhiễm nghĩ rằng, cô nhất định sẽ bỏ hai miếng đùi gà kho ngũ vị trong căn tin mà trở về ký túc xá trang điểm và sửa soạn thật chỉn chu để đi phỏng vấn.
Như thế cũng sẽ không đến nỗi bị thiệt thòi ngồi ở trên ghế như một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, trong khi các bạn học khác đều có giáo viên hướng dẫn tiếp nhận.
Lần này, Đại học Nam Ninh đưa tổng cộng chín sinh viên đến toàn soạn báo Vân Thành để thực tập, bốn nam và năm nữ, trong số năm cô gái thì chỉ có Diệp Tinh Nhiễm ngửa mặt lên trời, bốn người con trai còn đang chỉnh lại quần áo của mình, có vẻ buổi trưa họ đã gội đầu.
Mặc dù Diệp Tinh Nhiễm có gương mặt ưa nhìn, đôi lông mày thanh tú, các đường nét trên khuôn mặt đều xinh xắn, nhưng so với các bạn học khác thì cách ăn mặc và thần thái của cô vẫn kém hơn rất nhiều, trông vẫn còn trẻ và không có sức sống.
"Diệp Tinh Nhiễm!"
Bành Ngự thấp giọng gọi cô, nháy mắt ra hiệu.
Diệp Tinh Nhiễm hít sâu một hơi để lấy lại tinh thần, căng thẳng đứng dậy khỏi ghế hội nghị, đi đến chỗ nữ phóng viên đối diện đang cúi mặt nhìn điện thoại, lễ phép chào hỏi: "Chào cô, em có thể thêm WeChat của cô không?"
"Chờ một chút." Nghe thấy câu này, nữ phóng viên vẫn đang cúi đầu liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng sáng thuần khiết cùng vẻ lo lắng của Diệp Tinh Nhiễm hiện rõ trong mắt cô ta.
Vân Tiêu không nhìn nhiều, quay đầu về phía người đàn ông ngồi ở ghế chính bên cạnh, ghé vào tai anh rồi nói: "Chủ biên Thẩm, tôi không muốn mang theo thực tập sinh."
Giọng điệu bình thản, như thể nói thời tiết hôm nay không tồi.
Nhưng khi nghe thấy câu này, khuôn mặt của Diệp Tinh Nhiễm nóng bừng cả lên.
Có phải cô sẽ là thực tập sinh đầu tiên bị đơn vị từ chối??
"Đây là nhiệm vụ mà cấp trên sắp xếp xuống dưới. Mỗi phóng viên đều phải mang theo một thực tập sinh." Thẩm Sóc nhìn Vân Tiêu, trần thuật lại sự thật.
Vân Tiêu nhíu mày, tầm mắt cô ta lướt nhẹ qua khuôn mặt của Diệp Tinh Nhiễm, rồi lấy tay che miệng nói vào tai Thẩm Sóc: "Chủ biên Thẩm..."
Trong phòng hội nghị vô cùng náo nhiệt, các thực tập sinh đều trò chuyện vui vẻ với thầy cô hướng dẫn của mình. Diệp Tinh Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô không nghe thấy Vân Tiêu và Thẩm Sóc nói gì, cũng không dám nhìn về phía đó.
Chỉ khi đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, cô mới chậm rãi xoay người, ngẩng đầu lên.
Đối diện với cô là một đôi mắt đen láy mà trong veo, sạch sẽ mà nghiêm túc.
Thẩm Sóc nhìn cô, ngón tay gõ đều đặn trên bàn hội nghị vài lần, như đang cân nhắc.
Sau vài giây, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lọt vào tai Diệp Tinh Nhiễm, cứng rắn và nghiêm nghị.
"Phóng viên Vân có lý do cá nhân nên không tham gia vào kỳ huấn luyện thực tập sinh lần này, trong hai tháng tới tôi sẽ dẫn dắt em, lát nữa cuộc họp kết thúc thì tìm tôi thêm WeChat."
Khuôn mặt của Diệp Tinh Nhiễm nóng rực, như có hai luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu cô, đến cả trái tim cũng đập loạn trong lồng ngực, cô vui vẻ gật đầu theo bản năng: "Cảm ơn chủ biên Thẩm!"
Chủ biên Thẩm, Thẩm Sóc.
Anh có gương mặt điển trai, vẻ ngoài lạnh lùng đầy nghiêm nghị, mày kiếm sắc bén, đôi mắt sáng như sao, hàm răng trắng đều, lại có năng lực làm việc siêu phàm, năm 27 tuổi anh đã đảm nhận vị trí chủ biên của toàn soạn báo Vân Thành, có thể nói là chủ biên trẻ nhất trong giới báo chí. Mà tòa soạn báo Vân Thành là một trong những tờ báo hàng đầu trong giới báo chí trong nước, chỉ đứng sau tòa soạn báo Hán Thị ở Bắc Kinh.
Ba bốn năm qua, chủ biên Thẩm cũng chưa từng dẫn dắt thực tập sinh nào, vì anh cảm thấy thực tập sinh rất phiền phức.
Thẩm Sóc nhìn vẻ mặt tràn đầy niềm vui của Diệp Tinh Nhiễm, trên mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.
Người đàn ông khẽ "Ừ" một tiếng: "Về chỗ ngồi trước đi, chúng ta cần họp."
"Vâng, vâng, được ạ."
Diệp Tinh Nhiễm trở lại chỗ ngồi, Bành Ngự nhìn sang, hỏi cô: "Thế nào, có thêm WeChat với phóng viên Vân không?"
Diệp Tinh Nhiễm lắc đầu.
Bành Ngự hơi nhíu mày, quan tâm nói: "Em đừng lo lắng, chờ sau khi bọn họ họp xong, tôi sẽ nói chuyện với chủ biên Thẩm xem liệu có thể cho em ở lại thực tập hay không."
Diệp Tinh Nhiễm bị Bành Ngự cắt ngang, đợi anh ta nói xong mới nói nhỏ một câu, trong lời nói không giấu được sự vui mừng: "Thầy Bành, em không thêm được phóng viên Vân, nhưng chủ biên Thẩm nói rằng anh ấy tình nguyện đưa em đi thực tập, sau khi họp xong sẽ để em thêm WeChat."
"Hả?" Bành Ngự ngạc nhiên, vô thức nhìn thoáng về phía Thẩm Sóc, rồi mỉm cười nhẹ nhõm: "Vậy em phải đi theo chủ biên Thẩm học tập thật tốt, chủ biên Thẩm là người xuất sắc như thế nào, các em ai ai cũng biết, chiếm được một lợi thế lớn như vậy, em cũng nên mừng thầm trong lòng đi!"
Sắc mặt Diệp Tinh Nhiễm hơi phiếm hồng, ánh mắt lặng lẽ nhìn Thẩm Sóc.
Ở vị trí của cô, máy tính xách tay trên bàn hội nghị che khuất một nửa tầm mắt, Thẩm Sóc khẽ gật đầu, nghiêm túc lắng nghe những người bên cạnh, đôi mắt đen như mực, lộ ra khí thế trầm ổn nghiêm nghị.
- ------------
Nơ: é é chăm chỉ lắp hố thoiiii
Thoắt cái đã ba bốn năm trôi qua, mùa thu lại vội vàng đến.
Diệp Tinh Nhiễm lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh từ Siêu thị Express trước cổng trường, hiện tại đang trên đường trở về phòng, tai nghe đang phát một bài hát vui vẻ, là "Nụ cười hoa đào", lúc đi đến cửa căn tin đã thấy một nhóm tân sinh viên từ khóa huấn luyện quân sự năm nhất ùa vào.
Diệp Tinh Nhiễm thở ra một hơi, mặt trời đã lên cao, trên trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chưa gì đã ba năm trôi qua. Chỉ trong nháy mắt, cô đã trở thành bà chị năm tư của trường Đại học Nam Ninh, coi như sắp bước một chân ra ngoài xã hội.
Tin nhắn QQ hiển thị trên màn hình điện thoại, giáo viên phụ trách thực tập trong trường đại học đã sắp xếp thời gian thực tập vào nhóm. Diệp Tinh Nhiễm chọn ngành báo chí, vào lúc hai giờ chiều nay cô sẽ đến toàn soạn báo Vân Thành để xin thực tập.
Nếu... Thời gian có thể quay ngược lại thời điểm cô nhìn thấy sinh viên năm nhất tràn vào căn tin.
Diệp Tinh Nhiễm nghĩ rằng, cô nhất định sẽ bỏ hai miếng đùi gà kho ngũ vị trong căn tin mà trở về ký túc xá trang điểm và sửa soạn thật chỉn chu để đi phỏng vấn.
Như thế cũng sẽ không đến nỗi bị thiệt thòi ngồi ở trên ghế như một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, trong khi các bạn học khác đều có giáo viên hướng dẫn tiếp nhận.
Lần này, Đại học Nam Ninh đưa tổng cộng chín sinh viên đến toàn soạn báo Vân Thành để thực tập, bốn nam và năm nữ, trong số năm cô gái thì chỉ có Diệp Tinh Nhiễm ngửa mặt lên trời, bốn người con trai còn đang chỉnh lại quần áo của mình, có vẻ buổi trưa họ đã gội đầu.
Mặc dù Diệp Tinh Nhiễm có gương mặt ưa nhìn, đôi lông mày thanh tú, các đường nét trên khuôn mặt đều xinh xắn, nhưng so với các bạn học khác thì cách ăn mặc và thần thái của cô vẫn kém hơn rất nhiều, trông vẫn còn trẻ và không có sức sống.
"Diệp Tinh Nhiễm!"
Bành Ngự thấp giọng gọi cô, nháy mắt ra hiệu.
Diệp Tinh Nhiễm hít sâu một hơi để lấy lại tinh thần, căng thẳng đứng dậy khỏi ghế hội nghị, đi đến chỗ nữ phóng viên đối diện đang cúi mặt nhìn điện thoại, lễ phép chào hỏi: "Chào cô, em có thể thêm WeChat của cô không?"
"Chờ một chút." Nghe thấy câu này, nữ phóng viên vẫn đang cúi đầu liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng sáng thuần khiết cùng vẻ lo lắng của Diệp Tinh Nhiễm hiện rõ trong mắt cô ta.
Vân Tiêu không nhìn nhiều, quay đầu về phía người đàn ông ngồi ở ghế chính bên cạnh, ghé vào tai anh rồi nói: "Chủ biên Thẩm, tôi không muốn mang theo thực tập sinh."
Giọng điệu bình thản, như thể nói thời tiết hôm nay không tồi.
Nhưng khi nghe thấy câu này, khuôn mặt của Diệp Tinh Nhiễm nóng bừng cả lên.
Có phải cô sẽ là thực tập sinh đầu tiên bị đơn vị từ chối??
"Đây là nhiệm vụ mà cấp trên sắp xếp xuống dưới. Mỗi phóng viên đều phải mang theo một thực tập sinh." Thẩm Sóc nhìn Vân Tiêu, trần thuật lại sự thật.
Vân Tiêu nhíu mày, tầm mắt cô ta lướt nhẹ qua khuôn mặt của Diệp Tinh Nhiễm, rồi lấy tay che miệng nói vào tai Thẩm Sóc: "Chủ biên Thẩm..."
Trong phòng hội nghị vô cùng náo nhiệt, các thực tập sinh đều trò chuyện vui vẻ với thầy cô hướng dẫn của mình. Diệp Tinh Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô không nghe thấy Vân Tiêu và Thẩm Sóc nói gì, cũng không dám nhìn về phía đó.
Chỉ khi đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, cô mới chậm rãi xoay người, ngẩng đầu lên.
Đối diện với cô là một đôi mắt đen láy mà trong veo, sạch sẽ mà nghiêm túc.
Thẩm Sóc nhìn cô, ngón tay gõ đều đặn trên bàn hội nghị vài lần, như đang cân nhắc.
Sau vài giây, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông lọt vào tai Diệp Tinh Nhiễm, cứng rắn và nghiêm nghị.
"Phóng viên Vân có lý do cá nhân nên không tham gia vào kỳ huấn luyện thực tập sinh lần này, trong hai tháng tới tôi sẽ dẫn dắt em, lát nữa cuộc họp kết thúc thì tìm tôi thêm WeChat."
Khuôn mặt của Diệp Tinh Nhiễm nóng rực, như có hai luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu cô, đến cả trái tim cũng đập loạn trong lồng ngực, cô vui vẻ gật đầu theo bản năng: "Cảm ơn chủ biên Thẩm!"
Chủ biên Thẩm, Thẩm Sóc.
Anh có gương mặt điển trai, vẻ ngoài lạnh lùng đầy nghiêm nghị, mày kiếm sắc bén, đôi mắt sáng như sao, hàm răng trắng đều, lại có năng lực làm việc siêu phàm, năm 27 tuổi anh đã đảm nhận vị trí chủ biên của toàn soạn báo Vân Thành, có thể nói là chủ biên trẻ nhất trong giới báo chí. Mà tòa soạn báo Vân Thành là một trong những tờ báo hàng đầu trong giới báo chí trong nước, chỉ đứng sau tòa soạn báo Hán Thị ở Bắc Kinh.
Ba bốn năm qua, chủ biên Thẩm cũng chưa từng dẫn dắt thực tập sinh nào, vì anh cảm thấy thực tập sinh rất phiền phức.
Thẩm Sóc nhìn vẻ mặt tràn đầy niềm vui của Diệp Tinh Nhiễm, trên mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.
Người đàn ông khẽ "Ừ" một tiếng: "Về chỗ ngồi trước đi, chúng ta cần họp."
"Vâng, vâng, được ạ."
Diệp Tinh Nhiễm trở lại chỗ ngồi, Bành Ngự nhìn sang, hỏi cô: "Thế nào, có thêm WeChat với phóng viên Vân không?"
Diệp Tinh Nhiễm lắc đầu.
Bành Ngự hơi nhíu mày, quan tâm nói: "Em đừng lo lắng, chờ sau khi bọn họ họp xong, tôi sẽ nói chuyện với chủ biên Thẩm xem liệu có thể cho em ở lại thực tập hay không."
Diệp Tinh Nhiễm bị Bành Ngự cắt ngang, đợi anh ta nói xong mới nói nhỏ một câu, trong lời nói không giấu được sự vui mừng: "Thầy Bành, em không thêm được phóng viên Vân, nhưng chủ biên Thẩm nói rằng anh ấy tình nguyện đưa em đi thực tập, sau khi họp xong sẽ để em thêm WeChat."
"Hả?" Bành Ngự ngạc nhiên, vô thức nhìn thoáng về phía Thẩm Sóc, rồi mỉm cười nhẹ nhõm: "Vậy em phải đi theo chủ biên Thẩm học tập thật tốt, chủ biên Thẩm là người xuất sắc như thế nào, các em ai ai cũng biết, chiếm được một lợi thế lớn như vậy, em cũng nên mừng thầm trong lòng đi!"
Sắc mặt Diệp Tinh Nhiễm hơi phiếm hồng, ánh mắt lặng lẽ nhìn Thẩm Sóc.
Ở vị trí của cô, máy tính xách tay trên bàn hội nghị che khuất một nửa tầm mắt, Thẩm Sóc khẽ gật đầu, nghiêm túc lắng nghe những người bên cạnh, đôi mắt đen như mực, lộ ra khí thế trầm ổn nghiêm nghị.
- ------------
Nơ: é é chăm chỉ lắp hố thoiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.