Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh
Chương 10: Cậu Thật Lòng Với Cô Ấy Chứ?
Xương Mặc
01/12/2024
Dục Minh lái xe rời đi khi không thấy bóng dáng của Thiên Manh nữa.
Anh bấm thang máy đi lên nhà, vừa đến cửa anh đã thấy Trúc Đẳng đứng ở cửa đợi anh.
Chưa kịp để anh nói Trúc Đằng đã quát lên với anh.
“Sao anh lại đổi mật khẩu?”
“Tại sao anh lại không được đổi mật khẩu nhà mình?”
Dục Minh khó chịu nói với Trúc Đằng.
“Tại sao, tại sao vừa về là anh lại đổi mật khẩu, lúc trước chẳng phải vẫn không gì thay đổi sao?”
Cô nắm lấy tay Dục Minh mà hỏi anh, cô cảm thấy Dục Minh có gì đó khác lạ.
“Lúc trước không quan trọng, em muốn ồn ào, làm loạn thế nào cũng được, nhưng hiện tại thì không?”
Dục Minh phủi tay cô khỏi tay anh nói.
“Hiện tại thì không? anh biết anh đang nói gì không hả?”
Trúc Đằng lại hét lên.
Dục Minh không trả lời câu hỏi của cô, anh đưa tay lên trán có chút mệt mỏi vì giờ cũng gần 11 giờ mà cô cứ ồn ào với anh.
“Cuối tuần này anh sẽ đến nhà nói chuyện với ba mẹ anh và em, về chuyện của chúng ta… sẽ chấm dứt hôn ước, lúc đó thì em không cần vì lý do này mà đến tìm anh nữa.”
Trúc Đằng không tin được những gì cô đang nghe, “chấm dứt hôn ước.”- Cô như phát điên nhìn anh.
“Anh điên rồi sao, đó là hôn ước của em và anh, chẳng phải trước khi đi Durham anh đã hứa với ba mẹ sau khi kết thúc việc học bên đó sẽ về và chấp thuận hôn ước nếu em vẫn còn độc thân sao. Bây giờ anh bảo là chấm dứt.”
“8 năm rồi, em vẫn tin là giữa chúng ta có thể sao?”
Dục Minh hét lên với cô. Tám năm trước Dục Minh chỉ đơn thuần suy nghĩ nếu anh cứ ở bên đó không về, Trúc Đằng sẽ không cố chấp mà đợi anh lâu như vậy, nếu cô cố chấp thì ba mẹ cô cũng không nỡ để cô phải đợi một người trốn chạy như anh.
“Anh chỉ có thể xem em như em gái.”
Anh nhỏ giọng lại khi thấy đôi mắt Trúc Đằng có chút rưng rung vì bị anh hét vào mặt.
“Em gái, nhưng em không cần anh trai.”- Cô trợn mắt lên nhìn anh
“Anh không thể cưới em được.”
“Tại sao?”
"Em về đi, đã khuya rồi, chuyện của chúng ta sẽ được giải quyết vào cuối tuần này.”
Dục Minh đi đến bấm mật khâủ, anh định mặc cho Trúc Đằng ở đó mà bước vào nhà, nhưng khi anh vừa mở cửa thì Trúc Đằng đã không ngần ngại mà đi thẳng vào nhà anh.
Dục Minh tức giận đóng cửa lại, hết cách chỉ đành đứng ở ngoài cửa.
“Cậu có vẻ bận rộn nhỉ?”
Tiêu Sở Uy cũng đã về được một lúc, anh không tiện đi đến nên đứng cách ở đó một khoảng không xa nên cũng nghe được cuộc hội thoại, thấy Trúc Đằng bước vào nhà Dục Minh anh mới đi đến nói chuyện với Dục Minh.
“Cậu về rồi sao, nhanh mở cửa cho tớ ngủ lại đêm nay.”
Dục Minh kéo lấy Tiêu Sở Uy khi thấy anh xuất hiện.
“Nhà cậu cháy rồi à?”
Tiêu Sở Uy nhìn sang nhà Dục Minh rồi nói với anh bằng giọng điệu châm chọc.
“Ừ cháy rồi.”
Dục Minh gấp gáp nói.
Tiêu Sở Uy mở cửa ra thì nhìn thấy chiếc ví nhỏ trên sô pha, anh nhanh chân đi lại nhặt lấy rồi cho vào túi áo.
“Nhà cậu có rượu không?”
Dục Minh nhìn một vòng nhà của Sở Uy rồi hỏi anh.
“Có nhưng không dành cho cậu.”
Tiêu Sở Uy cũng vừa cởi áo khoác treo lên giá treo , anh nhìn Dục Minh khó hiểu.
“Cậu bắt đầu keo kiệt khi nào vậy, sắp phá sản hả?”
Dục Minh không đợi Tiêu Sở Uy cho phép, anh tự đi vào tủ bếp lấy ra 1 chai rượu trong tủ cùng 2 chiếc cốc đi ra phòng khách.
“Uống với tôi đi.”
Dục Minh ngồi xuống sô pha nói với Tiêu Sở Uy.
“Thiên Manh biết cậu có hôn ước không?”
Tiêu Sở Uy cầm lấy ly rượu rồi hỏi thẳng Dục Minh. Câu hỏi này cũng khiến Dục Minh có chút sửng sờ, anh không nghĩ Tiêu Sở Uy lại quan tâm đến chuyện tình cảm của anh.
“Không, cô ấy vẫn chưa biết.”
Dục Minh vẫn trả lời, rồi nhấp một ít rượu.
“Cậu định thế nào?”
Anh lại hỏi Dục Minh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt kiên định khiến Dục Minh có chút bối rối.
“Trước mắt là giải quyết chuyện hôn ước trước đã, đến lúc cho nó kết thúc rồi.”
Dục Minh nhìn vào ly rượu, anh xoay xoay ly rượu trên tay, ánh mắt như muốn đâm xuyên qua ly rượu.
“Nếu Trúc Đằng biết chuyện cậu và Thiên Manh thì sao, hoặc ngược lại.”
Tiêu Sở Uy đổi thế ngồi, anh tựa vào lưng vào ghế, chân bắt chéo, tay cầm ly rượu anh đặt trên đùi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Dục Minh.
“Cho nên tôi nhất định phải giải quyết vào cuối tuần này, không thể để Thiên Manh biết, với tính cách của Thiên Manh tôi không dám tưởng tượng được khi cô ấy biết chuyện sẽ như thế nào.”
Nghe cách nói của Dục Minh, đủ biết anh rất sợ Thiên Manh biết chuyện, anh đã ở cạnh Thiên Manh đủ lâu để hiểu cô là người không thích dây dưa lằng ngoằng.
Dục Minh lại uống thêm một ngụm rượu to, anh thật sự lo lắng, anh đã định giải quyết chuyện này ngay khi về nước trước Thiên Manh, nhưng gia đình Trúc Đằng đã đi du lịch khi anh vừa về nước, đến khi họ về thì anh phải đi Thượng Hải.
Tiêu Sở Uy không hỏi nữa, vẻ mặt anh lại có chút điềm tĩnh, đôi mắt anh cũng không hướng về Dục Minh nữa, anh cũng nhấp lấy ly rượu, mắt anh nhìn về phía chiếc áo khoác anh vừa treo lên khi nãy.
“Cậu thật lòng với cô ấy chứ?”
Tiêu Sở Uy suy nghĩ hồi lâu, anh không giấu được sự nghi ngại về mối quan hệ giữa Dục Minh và Thiên Manh.
“Ban đầu đúng là vì sự hiếu thắng mà tôi theo đuổi cô ấy, nhưng khi bắt đầu tôi chưa từng có ý nghĩ chỉ chơi đùa với cô ấy, Thiên Manh khác những cô gái khác, tôi yêu cô ấy.”
“Chỉ là…tôi lại không chắc tình cảm của cô ấy.”
Dục Minh ngập ngừng trả lời Sở Uy, nói đến đây mắt anh lại nhìn xuống đất.
“Cô ấy phải yêu cậu thì hai người mới ở bên cạnh nhau lâu như vậy.”
Tiêu Sở Uy nói, giọng anh có chút trầm lại, chính anh cũng nhận ra điều đó.
Dục Minh cười nhạt lắc đầu ngay sau câu nói của bạn.
“Cậu biết tớ theo đuổi cô ấy bao lâu không?”
Dục Minh hỏi lại Tiêu Sở Uy nhưng không đợi anh trả lời, Dục Minh đã tự cho đáp án.
“ gần 2 tháng.”
Dục Minh giơ 2 ngón tay lên cười rồi nói với Sở Uy.
“Nhưng điều đáng buồn cười hơn là gì cậu biết không…chính là từ lúc cô ấy đồng ý ở bên tôi đó mới là lúc tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy.”
Tiêu Sở Uy không hiểu được câu nói của Dục Minh, nhưng anh cũng không phản ứng gì cả.
“Thiên Manh giống như hoàng hôn chiều tà vậy, kiêu hãnh, trầm lặng, vô cùng rực rỡ, nếu cô ấy xuất hiện cô ấy chiếm hết mọi chú ý của người khác, cô ấy khiến tôi muốn bắt lấy, níu giữ, và chinh phục…”
“Tôi thật sự rất muốn cô ấy có thể yêu tôi như cách cô ấy đối với việc học của cô ấy vậy. Thậm chí cô ấy còn chưa nói yêu tôi dù cho đã bên cạnh tôi lâu như vậy, chưa bao giờ nũng nịu, hờn dỗi hay đòi hỏi bất cứ thứ gì cả, hừmmmm\~\~”
Dục Minh tự cười rồi uống cạn ly rượu trên tay, anh như dồn nén rất lâu rồi đến bây giờ khi say mới có thể bộc lộ ra những suy nghĩ của bản thân. Anh chẳng những phải ghen với những vệ tinh xung quanh cô mà còn phải hờn dỗi với cả việc cô dành thời gian cho việc học còn nhiều hơn anh. Nếu anh không xuất hiện, cô cũng sẽ như nước mà bốc hơi mất khỏi anh, chẳng hề để tâm anh đã làm gì mà không đến tìm cô.
“Nhưng không quan trọng, đúng như cậu nói, ít ra cô ấy vẫn chọn ở bên cạnh tôi, đúng không?”
Dục Minh chốt lại bằng câu hỏi để tự an ủi bản thân.
Tiêu Sở Uy cũng chỉ biết yên lặng lắng nghe, với anh hiện tại, tâm tư cũng phức tạp không kém.
Anh bấm thang máy đi lên nhà, vừa đến cửa anh đã thấy Trúc Đẳng đứng ở cửa đợi anh.
Chưa kịp để anh nói Trúc Đằng đã quát lên với anh.
“Sao anh lại đổi mật khẩu?”
“Tại sao anh lại không được đổi mật khẩu nhà mình?”
Dục Minh khó chịu nói với Trúc Đằng.
“Tại sao, tại sao vừa về là anh lại đổi mật khẩu, lúc trước chẳng phải vẫn không gì thay đổi sao?”
Cô nắm lấy tay Dục Minh mà hỏi anh, cô cảm thấy Dục Minh có gì đó khác lạ.
“Lúc trước không quan trọng, em muốn ồn ào, làm loạn thế nào cũng được, nhưng hiện tại thì không?”
Dục Minh phủi tay cô khỏi tay anh nói.
“Hiện tại thì không? anh biết anh đang nói gì không hả?”
Trúc Đằng lại hét lên.
Dục Minh không trả lời câu hỏi của cô, anh đưa tay lên trán có chút mệt mỏi vì giờ cũng gần 11 giờ mà cô cứ ồn ào với anh.
“Cuối tuần này anh sẽ đến nhà nói chuyện với ba mẹ anh và em, về chuyện của chúng ta… sẽ chấm dứt hôn ước, lúc đó thì em không cần vì lý do này mà đến tìm anh nữa.”
Trúc Đằng không tin được những gì cô đang nghe, “chấm dứt hôn ước.”- Cô như phát điên nhìn anh.
“Anh điên rồi sao, đó là hôn ước của em và anh, chẳng phải trước khi đi Durham anh đã hứa với ba mẹ sau khi kết thúc việc học bên đó sẽ về và chấp thuận hôn ước nếu em vẫn còn độc thân sao. Bây giờ anh bảo là chấm dứt.”
“8 năm rồi, em vẫn tin là giữa chúng ta có thể sao?”
Dục Minh hét lên với cô. Tám năm trước Dục Minh chỉ đơn thuần suy nghĩ nếu anh cứ ở bên đó không về, Trúc Đằng sẽ không cố chấp mà đợi anh lâu như vậy, nếu cô cố chấp thì ba mẹ cô cũng không nỡ để cô phải đợi một người trốn chạy như anh.
“Anh chỉ có thể xem em như em gái.”
Anh nhỏ giọng lại khi thấy đôi mắt Trúc Đằng có chút rưng rung vì bị anh hét vào mặt.
“Em gái, nhưng em không cần anh trai.”- Cô trợn mắt lên nhìn anh
“Anh không thể cưới em được.”
“Tại sao?”
"Em về đi, đã khuya rồi, chuyện của chúng ta sẽ được giải quyết vào cuối tuần này.”
Dục Minh đi đến bấm mật khâủ, anh định mặc cho Trúc Đằng ở đó mà bước vào nhà, nhưng khi anh vừa mở cửa thì Trúc Đằng đã không ngần ngại mà đi thẳng vào nhà anh.
Dục Minh tức giận đóng cửa lại, hết cách chỉ đành đứng ở ngoài cửa.
“Cậu có vẻ bận rộn nhỉ?”
Tiêu Sở Uy cũng đã về được một lúc, anh không tiện đi đến nên đứng cách ở đó một khoảng không xa nên cũng nghe được cuộc hội thoại, thấy Trúc Đằng bước vào nhà Dục Minh anh mới đi đến nói chuyện với Dục Minh.
“Cậu về rồi sao, nhanh mở cửa cho tớ ngủ lại đêm nay.”
Dục Minh kéo lấy Tiêu Sở Uy khi thấy anh xuất hiện.
“Nhà cậu cháy rồi à?”
Tiêu Sở Uy nhìn sang nhà Dục Minh rồi nói với anh bằng giọng điệu châm chọc.
“Ừ cháy rồi.”
Dục Minh gấp gáp nói.
Tiêu Sở Uy mở cửa ra thì nhìn thấy chiếc ví nhỏ trên sô pha, anh nhanh chân đi lại nhặt lấy rồi cho vào túi áo.
“Nhà cậu có rượu không?”
Dục Minh nhìn một vòng nhà của Sở Uy rồi hỏi anh.
“Có nhưng không dành cho cậu.”
Tiêu Sở Uy cũng vừa cởi áo khoác treo lên giá treo , anh nhìn Dục Minh khó hiểu.
“Cậu bắt đầu keo kiệt khi nào vậy, sắp phá sản hả?”
Dục Minh không đợi Tiêu Sở Uy cho phép, anh tự đi vào tủ bếp lấy ra 1 chai rượu trong tủ cùng 2 chiếc cốc đi ra phòng khách.
“Uống với tôi đi.”
Dục Minh ngồi xuống sô pha nói với Tiêu Sở Uy.
“Thiên Manh biết cậu có hôn ước không?”
Tiêu Sở Uy cầm lấy ly rượu rồi hỏi thẳng Dục Minh. Câu hỏi này cũng khiến Dục Minh có chút sửng sờ, anh không nghĩ Tiêu Sở Uy lại quan tâm đến chuyện tình cảm của anh.
“Không, cô ấy vẫn chưa biết.”
Dục Minh vẫn trả lời, rồi nhấp một ít rượu.
“Cậu định thế nào?”
Anh lại hỏi Dục Minh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt kiên định khiến Dục Minh có chút bối rối.
“Trước mắt là giải quyết chuyện hôn ước trước đã, đến lúc cho nó kết thúc rồi.”
Dục Minh nhìn vào ly rượu, anh xoay xoay ly rượu trên tay, ánh mắt như muốn đâm xuyên qua ly rượu.
“Nếu Trúc Đằng biết chuyện cậu và Thiên Manh thì sao, hoặc ngược lại.”
Tiêu Sở Uy đổi thế ngồi, anh tựa vào lưng vào ghế, chân bắt chéo, tay cầm ly rượu anh đặt trên đùi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Dục Minh.
“Cho nên tôi nhất định phải giải quyết vào cuối tuần này, không thể để Thiên Manh biết, với tính cách của Thiên Manh tôi không dám tưởng tượng được khi cô ấy biết chuyện sẽ như thế nào.”
Nghe cách nói của Dục Minh, đủ biết anh rất sợ Thiên Manh biết chuyện, anh đã ở cạnh Thiên Manh đủ lâu để hiểu cô là người không thích dây dưa lằng ngoằng.
Dục Minh lại uống thêm một ngụm rượu to, anh thật sự lo lắng, anh đã định giải quyết chuyện này ngay khi về nước trước Thiên Manh, nhưng gia đình Trúc Đằng đã đi du lịch khi anh vừa về nước, đến khi họ về thì anh phải đi Thượng Hải.
Tiêu Sở Uy không hỏi nữa, vẻ mặt anh lại có chút điềm tĩnh, đôi mắt anh cũng không hướng về Dục Minh nữa, anh cũng nhấp lấy ly rượu, mắt anh nhìn về phía chiếc áo khoác anh vừa treo lên khi nãy.
“Cậu thật lòng với cô ấy chứ?”
Tiêu Sở Uy suy nghĩ hồi lâu, anh không giấu được sự nghi ngại về mối quan hệ giữa Dục Minh và Thiên Manh.
“Ban đầu đúng là vì sự hiếu thắng mà tôi theo đuổi cô ấy, nhưng khi bắt đầu tôi chưa từng có ý nghĩ chỉ chơi đùa với cô ấy, Thiên Manh khác những cô gái khác, tôi yêu cô ấy.”
“Chỉ là…tôi lại không chắc tình cảm của cô ấy.”
Dục Minh ngập ngừng trả lời Sở Uy, nói đến đây mắt anh lại nhìn xuống đất.
“Cô ấy phải yêu cậu thì hai người mới ở bên cạnh nhau lâu như vậy.”
Tiêu Sở Uy nói, giọng anh có chút trầm lại, chính anh cũng nhận ra điều đó.
Dục Minh cười nhạt lắc đầu ngay sau câu nói của bạn.
“Cậu biết tớ theo đuổi cô ấy bao lâu không?”
Dục Minh hỏi lại Tiêu Sở Uy nhưng không đợi anh trả lời, Dục Minh đã tự cho đáp án.
“ gần 2 tháng.”
Dục Minh giơ 2 ngón tay lên cười rồi nói với Sở Uy.
“Nhưng điều đáng buồn cười hơn là gì cậu biết không…chính là từ lúc cô ấy đồng ý ở bên tôi đó mới là lúc tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy.”
Tiêu Sở Uy không hiểu được câu nói của Dục Minh, nhưng anh cũng không phản ứng gì cả.
“Thiên Manh giống như hoàng hôn chiều tà vậy, kiêu hãnh, trầm lặng, vô cùng rực rỡ, nếu cô ấy xuất hiện cô ấy chiếm hết mọi chú ý của người khác, cô ấy khiến tôi muốn bắt lấy, níu giữ, và chinh phục…”
“Tôi thật sự rất muốn cô ấy có thể yêu tôi như cách cô ấy đối với việc học của cô ấy vậy. Thậm chí cô ấy còn chưa nói yêu tôi dù cho đã bên cạnh tôi lâu như vậy, chưa bao giờ nũng nịu, hờn dỗi hay đòi hỏi bất cứ thứ gì cả, hừmmmm\~\~”
Dục Minh tự cười rồi uống cạn ly rượu trên tay, anh như dồn nén rất lâu rồi đến bây giờ khi say mới có thể bộc lộ ra những suy nghĩ của bản thân. Anh chẳng những phải ghen với những vệ tinh xung quanh cô mà còn phải hờn dỗi với cả việc cô dành thời gian cho việc học còn nhiều hơn anh. Nếu anh không xuất hiện, cô cũng sẽ như nước mà bốc hơi mất khỏi anh, chẳng hề để tâm anh đã làm gì mà không đến tìm cô.
“Nhưng không quan trọng, đúng như cậu nói, ít ra cô ấy vẫn chọn ở bên cạnh tôi, đúng không?”
Dục Minh chốt lại bằng câu hỏi để tự an ủi bản thân.
Tiêu Sở Uy cũng chỉ biết yên lặng lắng nghe, với anh hiện tại, tâm tư cũng phức tạp không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.