Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh
Chương 9: Mập mờ
Xương Mặc
01/12/2024
Thiên Manh hầu như im lặng trong bữa tiệc, Tiêu Sở Uy cũng không bắt chuyện với cô.
Bữa hội họp cứ như thế mà kết thúc lúc 10 giờ.
“Bọn tớ về đây.”
Dục Minh nắm lấy tay Thiên Manh nói với 3 người còn lại. Hành động thân mật của họ khiến Tiêu Sở Uy có chút khó chịu, dù anh rõ anh chỉ là người ngoài.
“Hôm nào đến nhà cậu đi, hôm nay cứ như tiệc chay vậy không ai uống rượu cả.”
Hạ Nhiên trách hơn vì cả buổi chỉ mình anh và Khải Bình uống rượu.
Tiêu Sở Uy và Dục Minh chỉ đánh bida cùng nhau, họ không uống giọt rượu nào vì còn lái xe. Cuộc nói chuyện cũng có chút gượng gạo.
“Được, xin lỗi vì hôm nay tớ đi cùng Thiên Manh.”
Dục Minh khoác lấy vai cô rồi quay ra nói với mọi người. Thiên Manh có chút không thoải mái vì ánh mắt của Tiêu Sở Uy, anh có vẻ không mấy vui vẻ khi thấy cô ở đây.
“Được rồi bọn tớ về đây.”
Dục Minh nói rồi nắm lấy tay Thiên Manh rời đi.
“Xinh đẹp thật.”
Hạ Nhiên cảm thán sau khi cả Dục Minh và Thiên Manh đi ra khỏi cửa.
“Cậu uống nhiều rồi thì phải.”
Khải Bình nhìn Hạ Nhiên nói.
“Đúng là hơi nhiều thật, tớ về đây, chào hai cậu.”
Hạ Nhiên cũng rời đi sau đó.
“Tôi đã thấy cậu với Thiên Manh ở bệnh viện.”
Khải Bình nhìn Tiêu Sở Uy anh nhấp một ngụm rượu rồi nói với Sở Uy.
“…” Tiêu Sở Uy chỉ nhìn Khải Bình, anh không trả lời.
“Cậu cũng uống nhiều rồi, nghỉ ngơi đi, tôi về đây.”
Tiêu Sở Uy đứng lên tỏ vẻ muốn rời đi, thì Khải Bình cũng đứng lên đi theo anh.
…..
Ở ngoài xe
“Tối nay ngủ lại ở chỗ anh đi.”
Dục Minh với tay cài dây an toàn cho Thiên Manh, anh không quên hôn nhẹ lên môi cô rồi nói.
“Ngày mai em sẽ có tiết khá sớm, em muốn ngủ thêm, anh đưa em về ký túc xá đi.”
Thiên Manh uyển chuyển từ chối anh. Cô biết chiều nay cô đã từ chối anh, thì tối nay anh sẽ không để yên cho cô nữa.
“Thiên Manh có phải em đang có vấn đề gì không hài lòng với anh không?”
Dục Minh vẻ mặt hơi khó chịu hỏi cô.
“Sao anh lại hỏi vậy?”
Thiên Manh nhìn Dục Minh nói, cô cũng đã thấy vẻ mặt của Dục Minh không được vui.
“Từ lúc…”
Dục Minh nghĩ một lúc nhưng khi anh định nói gì đó thì có chuông điện thoại reo, anh bấm từ chối cuộc gọi rồi nói tiếp.
“Từ lúc chúng ta tốt nghiệp ở Durham đến nay….”
Chuông điện thoại lại reo lên. Dục Minh lại không do dự mà tắt máy. Thiên Manh đã thấy tên hiển thị, là tên một cô gái.
“Sao anh không nghe máy?”
Thiên Manh hỏi anh mắt cô nhìn điện thoại.
“Không quan trọng.”
Dục Minh trả lời cô, nhưng chuông điện thoại lại tiếp tục reo lên.
“Anh nghe đi biết đâu là chuyện quan trọng.”
Thiên Manh nói mắt vẫn không rời điện thoại.
Dục Minh không còn cách nào đành phải nghe máy.
“Có chuyện gì?”
“Dục Minh, anh định không đến gặp em luôn đúng không? anh chạy sang Durham gì đó tận hơn gần 8 năm, về nước bao lâu rồi, mà anh vẫn định trốn em.”
Giọng một cô gái bên điện thoại, nhưng Thiên Manh không nghe được, Dục Minh không mở loa.
“ Anh không có gì để nói với em cả.”
Anh trả lời trên điện thoại, mắt nhìn Thiên Manh.
“Nhưng em thì có, …”- Dục Minh ngắt máy ngang, không muốn nghe tiếp.
“Em đang ở trước nhà anh, không gặp được anh em không về.”
Dục Minh cũng nhận được tin nhắn sau đó. Không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng vẫn tỏ vẻ không vui, anh định nói thì bị Thiên Manh chặn lại:
" Em đến ngày, thật sự không được."
Thiên Manh biết dùng cách này chỉ là tạm thời, nhưng cô thật sự không muốn cùng Dục Minh.
Dục Minh không chút nghi ngờ, anh lại cười lên, anh đã nghĩ Thiên Manh có vấn đề với anh, nghe cô nói vậy anh liền thấy an tâm, với cả giờ cũng không thể đưa Thiên Manh về nhà anh được nữa, nên mở miệng đồng ý:
“ Ừm, vậy anh đưa em về ký túc xá. Nhớ uống nước ấm thôi, có khó chịu thì nói với anh, được không?”
“Được.”
Thiên Manh lạnh lùng nói, rồi đưa mắt ra cửa xe nhìn xa xăm.
Tiêu Sở Uy ngồi trên chiếc xe gần đó, anh cùng với Khải Bình đã nhìn thấy hai người bọn họ trên xe.
“Cậu không phải có ý gì với Thiên Manh đó chứ?”
Khải Bình hỏi khi thấy xe của Dục Minh rời đi.
Tiêu Sở Uy lại im lặng, đối diện với câu hỏi của Khải Bình anh không biết phải trả lời như thế nào, vì người con gái anh để tâm đến lại là người yêu của bạn thân anh.
“Không trả lời luôn, được tôi đổi câu hỏi, cậu biết Thiên Manh là người yêu của Dục Minh trước đây chứ?”
Khải Bình mất kiên nhẫn trước thái độ của Tiêu Sở Uy.
“Không.”
Lúc này Khải Bình mới có thể cậy được miệng của Sở Uy, Anh cũng đoán được tại sao Tiêu Sở Uy lại không trả lời anh câu trước đó.
“Hai người biết nhau khi nào?”
Khải Bình chất vấn anh tiếp,
“Cậu biết để làm gì?”
Sở Uy lại cố tình né tránh câu hỏi của Khải Bình.
“Để làm gì, anh hai, tôi không muốn hai cậu có vấn đề gì với nhau chỉ vì một cô gái.”
“Lần trước tôi thấy hai người ở bệnh viện, tôi nghĩ Thiên Manh là bạn gái cậu nên không đến làm phiền.”
Tiêu Sở Uy như đang nghĩ gì đó, anh lại mặc kệ câu nói của Khải Bình.
“Nhưng tôi cũng lo cho Dục Minh, cậu ấy còn chưa giải quyết xong chuyện rắc rối của bản thân, Trúc Đằng mà biết tôi cá là con bé sẽ làm loạn rồi tìm đến Thiên Manh.”
“Tôi nói chứ tên Dục Minh này thật sự là …”
Khải Bình không chất vấn Sở Uy nữa, anh tự dưng lại phàn nàn với anh.
Tiêu Sở Uy đúng là có chút suy nghĩ phức tạp, không cần những lời nói của Khải Bình anh biết rõ nên và không nên làm gì, chỉ là anh vẫn không thể không để tâm đến Thiên Manh, đặc biệt là anh còn chưa rõ Dục Minh có thật sự yêu Thiên Manh hay không.
“Cậu cũng né cái mớ hỗn hợp này ra đi, Tiêu Sở Uy cậu tỉnh táo mà đúng chứ? người yêu của bạn thân không động vào được đâu, như thế nào cũng…”
“Tôi đưa cậu về nhà.”
Tiêu Sở Uy khởi động xe rồi đạp ga rời đi, không để Khải Bình nói hết câu hay kịp để Khải Bình phản ứng.
……
Dục Minh lái xe đưa Thiên Manh về đến ký túc xá anh bước xuống xe cùng cô rồi ôm lấy cô.
“Nếu áp lực việc học lớn quá thì nói cho anh biết được không, cũng đừng tự mình chịu đựng.”
“Em biết rồi, anh về đi.”
Thiên Manh mặt không cảm xúc rời khỏi vòng tay của Dục Minh, cô nói với anh rồi quay đi.
“Ngủ ngon.”
Anh nói xoa đầu cô rồi nhìn cô bước đi. Nụ cười cũng tắt, anh nhìn đồng hồ và điện thoại rồi bước lên xe.
Bữa hội họp cứ như thế mà kết thúc lúc 10 giờ.
“Bọn tớ về đây.”
Dục Minh nắm lấy tay Thiên Manh nói với 3 người còn lại. Hành động thân mật của họ khiến Tiêu Sở Uy có chút khó chịu, dù anh rõ anh chỉ là người ngoài.
“Hôm nào đến nhà cậu đi, hôm nay cứ như tiệc chay vậy không ai uống rượu cả.”
Hạ Nhiên trách hơn vì cả buổi chỉ mình anh và Khải Bình uống rượu.
Tiêu Sở Uy và Dục Minh chỉ đánh bida cùng nhau, họ không uống giọt rượu nào vì còn lái xe. Cuộc nói chuyện cũng có chút gượng gạo.
“Được, xin lỗi vì hôm nay tớ đi cùng Thiên Manh.”
Dục Minh khoác lấy vai cô rồi quay ra nói với mọi người. Thiên Manh có chút không thoải mái vì ánh mắt của Tiêu Sở Uy, anh có vẻ không mấy vui vẻ khi thấy cô ở đây.
“Được rồi bọn tớ về đây.”
Dục Minh nói rồi nắm lấy tay Thiên Manh rời đi.
“Xinh đẹp thật.”
Hạ Nhiên cảm thán sau khi cả Dục Minh và Thiên Manh đi ra khỏi cửa.
“Cậu uống nhiều rồi thì phải.”
Khải Bình nhìn Hạ Nhiên nói.
“Đúng là hơi nhiều thật, tớ về đây, chào hai cậu.”
Hạ Nhiên cũng rời đi sau đó.
“Tôi đã thấy cậu với Thiên Manh ở bệnh viện.”
Khải Bình nhìn Tiêu Sở Uy anh nhấp một ngụm rượu rồi nói với Sở Uy.
“…” Tiêu Sở Uy chỉ nhìn Khải Bình, anh không trả lời.
“Cậu cũng uống nhiều rồi, nghỉ ngơi đi, tôi về đây.”
Tiêu Sở Uy đứng lên tỏ vẻ muốn rời đi, thì Khải Bình cũng đứng lên đi theo anh.
…..
Ở ngoài xe
“Tối nay ngủ lại ở chỗ anh đi.”
Dục Minh với tay cài dây an toàn cho Thiên Manh, anh không quên hôn nhẹ lên môi cô rồi nói.
“Ngày mai em sẽ có tiết khá sớm, em muốn ngủ thêm, anh đưa em về ký túc xá đi.”
Thiên Manh uyển chuyển từ chối anh. Cô biết chiều nay cô đã từ chối anh, thì tối nay anh sẽ không để yên cho cô nữa.
“Thiên Manh có phải em đang có vấn đề gì không hài lòng với anh không?”
Dục Minh vẻ mặt hơi khó chịu hỏi cô.
“Sao anh lại hỏi vậy?”
Thiên Manh nhìn Dục Minh nói, cô cũng đã thấy vẻ mặt của Dục Minh không được vui.
“Từ lúc…”
Dục Minh nghĩ một lúc nhưng khi anh định nói gì đó thì có chuông điện thoại reo, anh bấm từ chối cuộc gọi rồi nói tiếp.
“Từ lúc chúng ta tốt nghiệp ở Durham đến nay….”
Chuông điện thoại lại reo lên. Dục Minh lại không do dự mà tắt máy. Thiên Manh đã thấy tên hiển thị, là tên một cô gái.
“Sao anh không nghe máy?”
Thiên Manh hỏi anh mắt cô nhìn điện thoại.
“Không quan trọng.”
Dục Minh trả lời cô, nhưng chuông điện thoại lại tiếp tục reo lên.
“Anh nghe đi biết đâu là chuyện quan trọng.”
Thiên Manh nói mắt vẫn không rời điện thoại.
Dục Minh không còn cách nào đành phải nghe máy.
“Có chuyện gì?”
“Dục Minh, anh định không đến gặp em luôn đúng không? anh chạy sang Durham gì đó tận hơn gần 8 năm, về nước bao lâu rồi, mà anh vẫn định trốn em.”
Giọng một cô gái bên điện thoại, nhưng Thiên Manh không nghe được, Dục Minh không mở loa.
“ Anh không có gì để nói với em cả.”
Anh trả lời trên điện thoại, mắt nhìn Thiên Manh.
“Nhưng em thì có, …”- Dục Minh ngắt máy ngang, không muốn nghe tiếp.
“Em đang ở trước nhà anh, không gặp được anh em không về.”
Dục Minh cũng nhận được tin nhắn sau đó. Không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng vẫn tỏ vẻ không vui, anh định nói thì bị Thiên Manh chặn lại:
" Em đến ngày, thật sự không được."
Thiên Manh biết dùng cách này chỉ là tạm thời, nhưng cô thật sự không muốn cùng Dục Minh.
Dục Minh không chút nghi ngờ, anh lại cười lên, anh đã nghĩ Thiên Manh có vấn đề với anh, nghe cô nói vậy anh liền thấy an tâm, với cả giờ cũng không thể đưa Thiên Manh về nhà anh được nữa, nên mở miệng đồng ý:
“ Ừm, vậy anh đưa em về ký túc xá. Nhớ uống nước ấm thôi, có khó chịu thì nói với anh, được không?”
“Được.”
Thiên Manh lạnh lùng nói, rồi đưa mắt ra cửa xe nhìn xa xăm.
Tiêu Sở Uy ngồi trên chiếc xe gần đó, anh cùng với Khải Bình đã nhìn thấy hai người bọn họ trên xe.
“Cậu không phải có ý gì với Thiên Manh đó chứ?”
Khải Bình hỏi khi thấy xe của Dục Minh rời đi.
Tiêu Sở Uy lại im lặng, đối diện với câu hỏi của Khải Bình anh không biết phải trả lời như thế nào, vì người con gái anh để tâm đến lại là người yêu của bạn thân anh.
“Không trả lời luôn, được tôi đổi câu hỏi, cậu biết Thiên Manh là người yêu của Dục Minh trước đây chứ?”
Khải Bình mất kiên nhẫn trước thái độ của Tiêu Sở Uy.
“Không.”
Lúc này Khải Bình mới có thể cậy được miệng của Sở Uy, Anh cũng đoán được tại sao Tiêu Sở Uy lại không trả lời anh câu trước đó.
“Hai người biết nhau khi nào?”
Khải Bình chất vấn anh tiếp,
“Cậu biết để làm gì?”
Sở Uy lại cố tình né tránh câu hỏi của Khải Bình.
“Để làm gì, anh hai, tôi không muốn hai cậu có vấn đề gì với nhau chỉ vì một cô gái.”
“Lần trước tôi thấy hai người ở bệnh viện, tôi nghĩ Thiên Manh là bạn gái cậu nên không đến làm phiền.”
Tiêu Sở Uy như đang nghĩ gì đó, anh lại mặc kệ câu nói của Khải Bình.
“Nhưng tôi cũng lo cho Dục Minh, cậu ấy còn chưa giải quyết xong chuyện rắc rối của bản thân, Trúc Đằng mà biết tôi cá là con bé sẽ làm loạn rồi tìm đến Thiên Manh.”
“Tôi nói chứ tên Dục Minh này thật sự là …”
Khải Bình không chất vấn Sở Uy nữa, anh tự dưng lại phàn nàn với anh.
Tiêu Sở Uy đúng là có chút suy nghĩ phức tạp, không cần những lời nói của Khải Bình anh biết rõ nên và không nên làm gì, chỉ là anh vẫn không thể không để tâm đến Thiên Manh, đặc biệt là anh còn chưa rõ Dục Minh có thật sự yêu Thiên Manh hay không.
“Cậu cũng né cái mớ hỗn hợp này ra đi, Tiêu Sở Uy cậu tỉnh táo mà đúng chứ? người yêu của bạn thân không động vào được đâu, như thế nào cũng…”
“Tôi đưa cậu về nhà.”
Tiêu Sở Uy khởi động xe rồi đạp ga rời đi, không để Khải Bình nói hết câu hay kịp để Khải Bình phản ứng.
……
Dục Minh lái xe đưa Thiên Manh về đến ký túc xá anh bước xuống xe cùng cô rồi ôm lấy cô.
“Nếu áp lực việc học lớn quá thì nói cho anh biết được không, cũng đừng tự mình chịu đựng.”
“Em biết rồi, anh về đi.”
Thiên Manh mặt không cảm xúc rời khỏi vòng tay của Dục Minh, cô nói với anh rồi quay đi.
“Ngủ ngon.”
Anh nói xoa đầu cô rồi nhìn cô bước đi. Nụ cười cũng tắt, anh nhìn đồng hồ và điện thoại rồi bước lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.