Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh
Chương 13: Chúng ta Kết Thúc Đi
Xương Mặc
01/12/2024
Trúc Đằng rời đi một lúc thì Thiên Manh cầm lấy điện thoại, cô mở Wechat chọn tin nhắn với Dục Minh rồi gửi cho anh địa chỉ và thời gian cô muốn hẹn.
“Xong việc đến đây gặp em.”
Vốn dĩ họ sẽ hẹn nhau vào chiều nay ở một nơi khác, Thiên Manh đang cảm thấy khó chịu, cô đang mất bình tĩnh, cũng chẳng muốn đứng lên rời khỏi đây.
Thiên Manh vẫn ngồi đúng vị trí đó, như chỉ có thời gian là trôi đi chứ cô vẫn ngồi im bất động.
Nhưng cô không hề hay biết rằng, phía xa ngoài cổng trên một chiếc xe MERCEDES MAYBACH GLS 600 đen, bên trong có một đôi mắt đang ngồi đó nhìn theo cô, qua lớp cửa kính.
Hơn 4 giờ Dục Minh mới đến được, anh liên tục bận bịu ở công ty, vừa đến anh kéo ghế ngồi xuống, anh chưa kịp nói gì thì đã nghe Thiên Manh nói.
“5 tiếng 42 phút 38 giây.”
Dục Minh hơi bất ngờ vì câu nói của Thiên Manh, anh không hiểu sao cô lại nói vậy.
“Là số giờ em ngồi ở đây từ khi Trúc Đằng rời đi.”
Ở đây từng ấy thời gian, Thiên Manh tự nhìn nhận lại rất nhiều, Trúc Đằng xuất hiện như lời thức tỉnh với cô, phải dừng lại.
Nghe đến đây Dục Minh biết mình xong đời rồi, vốn dĩ anh luôn che giấu chuyện của Trúc Đằng không phải vì anh chỉ muốn chơi đùa với cô, mà là vì anh sợ cô sẽ không chấp nhận tình cảm của anh.
“Trúc Đằng đến tìm em sao, cô ấy không nói gì quá đáng đúng chứ?”
Dục Minh dù đang rất hồi hộp nhưng vẫn cố gắng dò xét cô.
“Không gì quá đáng với thân phận là một hôn thê của anh cả.”
Thiên Manh thẳng thừng nhìn Dục Minh nói, giọng cô có chút rung rung.
“Thiên Manh anh xin lỗi vì đã giấu em, nhưng thật sự là hôn ước đó là do người lớn họ tự an bài với nhau, anh không có sự lựa chọn, nhưng anh sẽ chấm dứt nó, anh đã nói rõ với Trúc Đằng rồi.”
Dục Minh giải thích với Thiên Manh, anh lo sợ cô sẽ nổi giận, cô sẽ không tha thứ cho anh.
“À, ra là vậy, vậy mà anh lại không nói với em, Dục Minh rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”
Thiên Manh thất thần nhìn anh, Thiên Manh đã giận, cô giận vì Dục Minh biến cô thành người tồi tệ, hơn hết cô lại giận bản thân là cô tự chuốc lấy mà thôi.
“Không có, không có chuyện nào nữa, Thiên Manh anh chỉ không biết phải nói sao với em cả, anh không có cơ hội để nói với em, anh…”
Dục Minh lúng túng, anh lặp luận cũng chẳng còn sắc sảo như Thiên Manh thường thấy nữa.
“Dục Minh ngay từ đầu là anh đã cố ý giấu em rồi, chúng ta bên cạnh nhau 2 năm, anh có đủ thời gian để nói với em.”
Thiên Manh mệt mỏi nhìn người đàn ông đối diện, không còn bất kỳ niềm tin nào với anh nữa. Hôn ước? chuyện lớn như vậy mà anh có thể xem như không có gì mà bên cạnh cô từng ấy năm.
“Thiên Manh biết là giờ anh nói gì em cũng không dễ dàng mà tha thứ cho anh, em cho anh thời gian được không, mấy ngày nữa thôi, là cuối tuần này mọi chuyện giữa anh và Trúc Đằng sẽ chấm dứt, khi đó anh sẽ chính thức giới thiệu em với ba mẹ anh, họ nhất định sẽ….”
Dục Minh chỉ biết nắm chặt lấy tay Thiên Manh, anh van xin cô hiểu cho anh, hiện tại tim anh như bọt biển chỉ cần cử động nhẹ có thể vỡ ra vì lo sợ Thiên Manh sẽ nói chấm dứt với anh.
“Chúng ta…kết thúc đi.”
Thiên Manh dù ngập ngừng nhưng rồi cũng thẳng thừng nói ra trong sự tuyệt vọng của Dục Minh, cô nhìn anh, không cần nghe thêm nữa, không cần hỏi thêm nữa, kết thúc thôi. Đến lúc rồi.
Dù Dục Minh đã lường trước và đang rất lo sợ cô nói ra những từ này, nhưng anh như chết lặng khi cô có thể dễ dàng nói ra như vậy.
“Thiên Manh sao em có thể dễ dàng nói ra như vậy, chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta 2 năm qua, không đủ để em tin tưởng anh một lần sao?”
Dục Minh tuyệt vọng nói, anh có chút thất vọng, nhưng quan trọng hơn là, anh biết mình đang mất Thiên Manh.
“Hai năm, đúng vậy hai năm rồi, cũng nên chấm dứt rồi.”
Bây giờ mới nhận ra, Thiên Manh đã hờ hững với mối quan hệ này như thế nào, dù có chút đau lòng, nhưng không nên kéo dài thêm nữa.
“Thiên Manh anh sai rồi, là anh có lỗi khi không thành thật với em, em đánh anh, em mắng anh, hay em giận anh cũng được, hay em làm loạn lên với anh đi, bao nhiêu cũng cũng được, nhưng xin em đừng từ bỏ tình cảm của chúng ta được không?”
“Dục Minh, em không thể…” Thiên Manh kiên quyết, cô muốn buông tay mà giải thoát cho chính cô và cả Dục Minh.
Dục Minh cũng bất lực không kém, anh ngồi im lặng một lúc rồi đặt cho Thiên Manh câu hỏi:
“Nếu anh nói sự thật cho em biết, em vẫn ở bên cạnh anh chứ?”
“Sẽ không.”
Cô nói nhưng mắt vẫn rất kiên quyết nhìn anh.
“Chính vì anh biết em sẽ không chấp nhận được, nên anh mới không thể nói cho em.”
Dục Minh cố gắp thuyết phục để Thiên Manh có thể hiểu tình cảm anh dành cho cô dù chỉ một chút thôi.
“Dục Minh, anh càng nói càng hồ đồ rồi, anh đang cho em biết thêm là để đạt được mục đích anh sẽ không từ thủ đoạn đó, chỉ vì muốn bên cạnh em anh chọn lừa dối em?”
Dục Minh lúc này khiến Thiên Manh tức giận, cô không nghĩ Dục Minh lại có thể nói như vậy.
“Anh…anh.. không có ý đó, anh chỉ là vì quá yêu em, khi đó anh đã không nghĩ được nhiều như vậy, Thiên Manh hôm nay có lẽ em đang tức giận nên mới như vậy, giờ anh đưa em về được không? bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện được không? xin em, anh không thể sống thiếu em được.”
Từ khi về lại Hàng Châu cùng Thiên Manh, Dục Minh luôn lo sợ ngày này, lo sợ Thiên Manh sẽ nổi cơn giận với anh, nhưng khi đó anh lại có chút lệch lạc, anh có chút hi vọng Thiên Manh sẽ làm loạn lên, nhưng ít ra là vì cô yêu anh, rồi sẽ tin lời anh nói, sẽ cùng anh giải quyết vấn đề này, chỉ là anh đã nghĩ nhiều rồi, chỉ một mình anh muốn giải quyết thôi.
“Dục Minh, em không quyết định vì tức giận, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi. ”
Thiên Manh lạnh lùng rút tay ra khỏi bàn tay anh.
“Anh không đồng ý, anh không chấp nhận, anh sẽ không chia tay với em, nhất định sẽ không.”
Dục Minh lúc này chỉ biết bác bỏ mọi thứ để níu lấy sự do dự từ Thiên Manh.
Thiên Manh nhìn Dục Minh một lúc, rồi lên tiếng:
“Dục Minh, em đã từng cho anh cơ hội rồi, anh quên rồi sao? giờ thì kết thúc đi, em mệt rồi .”
Nói rồi Thiên Manh dứt khoát đứng lên rời đi, bỏ lại Dục Minh bất lực nhìn theo. Anh quá hiểu tính cách của Thiên Manh, anh quá hiểu để không đuổi theo cô nữa.
“Xong việc đến đây gặp em.”
Vốn dĩ họ sẽ hẹn nhau vào chiều nay ở một nơi khác, Thiên Manh đang cảm thấy khó chịu, cô đang mất bình tĩnh, cũng chẳng muốn đứng lên rời khỏi đây.
Thiên Manh vẫn ngồi đúng vị trí đó, như chỉ có thời gian là trôi đi chứ cô vẫn ngồi im bất động.
Nhưng cô không hề hay biết rằng, phía xa ngoài cổng trên một chiếc xe MERCEDES MAYBACH GLS 600 đen, bên trong có một đôi mắt đang ngồi đó nhìn theo cô, qua lớp cửa kính.
Hơn 4 giờ Dục Minh mới đến được, anh liên tục bận bịu ở công ty, vừa đến anh kéo ghế ngồi xuống, anh chưa kịp nói gì thì đã nghe Thiên Manh nói.
“5 tiếng 42 phút 38 giây.”
Dục Minh hơi bất ngờ vì câu nói của Thiên Manh, anh không hiểu sao cô lại nói vậy.
“Là số giờ em ngồi ở đây từ khi Trúc Đằng rời đi.”
Ở đây từng ấy thời gian, Thiên Manh tự nhìn nhận lại rất nhiều, Trúc Đằng xuất hiện như lời thức tỉnh với cô, phải dừng lại.
Nghe đến đây Dục Minh biết mình xong đời rồi, vốn dĩ anh luôn che giấu chuyện của Trúc Đằng không phải vì anh chỉ muốn chơi đùa với cô, mà là vì anh sợ cô sẽ không chấp nhận tình cảm của anh.
“Trúc Đằng đến tìm em sao, cô ấy không nói gì quá đáng đúng chứ?”
Dục Minh dù đang rất hồi hộp nhưng vẫn cố gắng dò xét cô.
“Không gì quá đáng với thân phận là một hôn thê của anh cả.”
Thiên Manh thẳng thừng nhìn Dục Minh nói, giọng cô có chút rung rung.
“Thiên Manh anh xin lỗi vì đã giấu em, nhưng thật sự là hôn ước đó là do người lớn họ tự an bài với nhau, anh không có sự lựa chọn, nhưng anh sẽ chấm dứt nó, anh đã nói rõ với Trúc Đằng rồi.”
Dục Minh giải thích với Thiên Manh, anh lo sợ cô sẽ nổi giận, cô sẽ không tha thứ cho anh.
“À, ra là vậy, vậy mà anh lại không nói với em, Dục Minh rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”
Thiên Manh thất thần nhìn anh, Thiên Manh đã giận, cô giận vì Dục Minh biến cô thành người tồi tệ, hơn hết cô lại giận bản thân là cô tự chuốc lấy mà thôi.
“Không có, không có chuyện nào nữa, Thiên Manh anh chỉ không biết phải nói sao với em cả, anh không có cơ hội để nói với em, anh…”
Dục Minh lúng túng, anh lặp luận cũng chẳng còn sắc sảo như Thiên Manh thường thấy nữa.
“Dục Minh ngay từ đầu là anh đã cố ý giấu em rồi, chúng ta bên cạnh nhau 2 năm, anh có đủ thời gian để nói với em.”
Thiên Manh mệt mỏi nhìn người đàn ông đối diện, không còn bất kỳ niềm tin nào với anh nữa. Hôn ước? chuyện lớn như vậy mà anh có thể xem như không có gì mà bên cạnh cô từng ấy năm.
“Thiên Manh biết là giờ anh nói gì em cũng không dễ dàng mà tha thứ cho anh, em cho anh thời gian được không, mấy ngày nữa thôi, là cuối tuần này mọi chuyện giữa anh và Trúc Đằng sẽ chấm dứt, khi đó anh sẽ chính thức giới thiệu em với ba mẹ anh, họ nhất định sẽ….”
Dục Minh chỉ biết nắm chặt lấy tay Thiên Manh, anh van xin cô hiểu cho anh, hiện tại tim anh như bọt biển chỉ cần cử động nhẹ có thể vỡ ra vì lo sợ Thiên Manh sẽ nói chấm dứt với anh.
“Chúng ta…kết thúc đi.”
Thiên Manh dù ngập ngừng nhưng rồi cũng thẳng thừng nói ra trong sự tuyệt vọng của Dục Minh, cô nhìn anh, không cần nghe thêm nữa, không cần hỏi thêm nữa, kết thúc thôi. Đến lúc rồi.
Dù Dục Minh đã lường trước và đang rất lo sợ cô nói ra những từ này, nhưng anh như chết lặng khi cô có thể dễ dàng nói ra như vậy.
“Thiên Manh sao em có thể dễ dàng nói ra như vậy, chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta 2 năm qua, không đủ để em tin tưởng anh một lần sao?”
Dục Minh tuyệt vọng nói, anh có chút thất vọng, nhưng quan trọng hơn là, anh biết mình đang mất Thiên Manh.
“Hai năm, đúng vậy hai năm rồi, cũng nên chấm dứt rồi.”
Bây giờ mới nhận ra, Thiên Manh đã hờ hững với mối quan hệ này như thế nào, dù có chút đau lòng, nhưng không nên kéo dài thêm nữa.
“Thiên Manh anh sai rồi, là anh có lỗi khi không thành thật với em, em đánh anh, em mắng anh, hay em giận anh cũng được, hay em làm loạn lên với anh đi, bao nhiêu cũng cũng được, nhưng xin em đừng từ bỏ tình cảm của chúng ta được không?”
“Dục Minh, em không thể…” Thiên Manh kiên quyết, cô muốn buông tay mà giải thoát cho chính cô và cả Dục Minh.
Dục Minh cũng bất lực không kém, anh ngồi im lặng một lúc rồi đặt cho Thiên Manh câu hỏi:
“Nếu anh nói sự thật cho em biết, em vẫn ở bên cạnh anh chứ?”
“Sẽ không.”
Cô nói nhưng mắt vẫn rất kiên quyết nhìn anh.
“Chính vì anh biết em sẽ không chấp nhận được, nên anh mới không thể nói cho em.”
Dục Minh cố gắp thuyết phục để Thiên Manh có thể hiểu tình cảm anh dành cho cô dù chỉ một chút thôi.
“Dục Minh, anh càng nói càng hồ đồ rồi, anh đang cho em biết thêm là để đạt được mục đích anh sẽ không từ thủ đoạn đó, chỉ vì muốn bên cạnh em anh chọn lừa dối em?”
Dục Minh lúc này khiến Thiên Manh tức giận, cô không nghĩ Dục Minh lại có thể nói như vậy.
“Anh…anh.. không có ý đó, anh chỉ là vì quá yêu em, khi đó anh đã không nghĩ được nhiều như vậy, Thiên Manh hôm nay có lẽ em đang tức giận nên mới như vậy, giờ anh đưa em về được không? bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện được không? xin em, anh không thể sống thiếu em được.”
Từ khi về lại Hàng Châu cùng Thiên Manh, Dục Minh luôn lo sợ ngày này, lo sợ Thiên Manh sẽ nổi cơn giận với anh, nhưng khi đó anh lại có chút lệch lạc, anh có chút hi vọng Thiên Manh sẽ làm loạn lên, nhưng ít ra là vì cô yêu anh, rồi sẽ tin lời anh nói, sẽ cùng anh giải quyết vấn đề này, chỉ là anh đã nghĩ nhiều rồi, chỉ một mình anh muốn giải quyết thôi.
“Dục Minh, em không quyết định vì tức giận, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi. ”
Thiên Manh lạnh lùng rút tay ra khỏi bàn tay anh.
“Anh không đồng ý, anh không chấp nhận, anh sẽ không chia tay với em, nhất định sẽ không.”
Dục Minh lúc này chỉ biết bác bỏ mọi thứ để níu lấy sự do dự từ Thiên Manh.
Thiên Manh nhìn Dục Minh một lúc, rồi lên tiếng:
“Dục Minh, em đã từng cho anh cơ hội rồi, anh quên rồi sao? giờ thì kết thúc đi, em mệt rồi .”
Nói rồi Thiên Manh dứt khoát đứng lên rời đi, bỏ lại Dục Minh bất lực nhìn theo. Anh quá hiểu tính cách của Thiên Manh, anh quá hiểu để không đuổi theo cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.