Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Chương 14: Chăm Sóc

Xương Mặc

01/12/2024

Mùa thu ở Hàng Châu ngắn ngủi nhưng thời tiết khá mát mẻ và khô ráo khiến nó trở thành mùa du lịch lý tưởng nhất trong năm. Nhưng giờ đây Thiên Manh không thấy được điều đó, bây giờ cô chỉ cảm thấy tổn thương, hổ thẹn và cô cùng chán ghét bản thân, cô quá vội vàng khi đến bên Dục Minh, chính xác hơn không phải cô trách Dục Minh mà là nên trách bản thân mình.

Thiên Manh cảm thấy trống rỗng, bầu trời tự dưng tối đen, trước mắt cô mọi thứ cũng là một mảng tối mịt mù, bụng cô kéo đến một cơn đau dữ dội, không còn ý thức Thiên Manh ngất đi.

“Là suy nhược, sáng giờ cô ấy chưa ăn gì thì phải, huyết áp khá thấp, cô ta bị sốc gì à, sao lại đi với cậu mà thành ra như vậy, cậu tỏ tình với cô ta rồi?”

Khải Bình đứng ngoài phòng bệnh không hỏi không ngừng Tiêu Sở Uy.

“Cậu nghĩ cái gì vậy?”

Tiêu Sở Uy nhau mày nhìn Khải Bình có chút khó chịu, dù biết anh ta chỉ đùa thôi nhưng vẫn thấy phiền.

“Để tớ gọi Dục Minh, dù gì cô ấy cũng là người yêu của cậu ấy, phải nói cho cậu ấy một tiếng, không lại phàn nàn.”

Khải Bình lấy điện thoại, anh vừa định bấm gọi cho Dục Minh.

“Thiên Manh nói chuyện với Dục Minh xong thì như vậy?”

Tiêu Sở Uy ngăn ý định của Khải Bình chỉ bằng một câu nói.

“Họ cãi nhau à? cãi gì mà ra như này, như vậy thì càng phải gọi chứ.”

Khải Bình suy luận, càng nghĩ anh càng nên gọi cho Dục Minh. Tay anh vẫn lục tìm số của Dục Minh.

Tiêu Sở Uy nhìn theo, anh không do dự mà nói luôn:

“Trúc Đằng đến tìm Thiên Manh, có lẽ là biết chuyện rồi.”

Câu nói này của Tiêu Sở Uy đã hoàn toàn chặn được ý định của Khải Bình, anh cất lại điện thoại vào túi.

“Biết rồi? nhanh vậy, chắc cô ta sốc dữ lắm nên mới như vậy.” Khải Bình có chút thương cảm, dù anh biết tính cách của Trúc Đằng, nhưng không ngờ hành động lại nhanh như vậy.

Đắn đo một lúc anh cũng mở miệng nới với Tiêu Sở Uy:

“Vậy cậu chăm sóc học trò của câụ đi. Cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều đó.”

Khải Bình vỗ vai Sở Uy rồi bước đi. Anh cũng không nên nhấn mạnh mối quan hệ hiện tại giữa bạn anh và Thiên Manh; chỉ là thầy-trò.

Tiêu Sở Uy đẩy cửa bước vào phòng, Thiên Manh vẫn chưa tỉnh, anh đứng tựa lưng vào cửa tường nhìn cô. Anh đang suy nghĩ những không ai biết được anh đang nghĩ gì.

Thiên Manh tỉnh lại lúc hơn bảy giờ tối, cô đã phải truyền 3 chai nước, Tiêu Sở Uy đã chuẩn bị sẵn một ít cháo cho cô.

“Tỉnh rồi?”

Tiêu Sở Uy nhìn cô nói một cách dịu dàng.

“Thầy Tiêu, sao em lại ở đây?”

Thiên Manh cố ngồi dậy, bụng cô hơi đau, đầu cũng khó chịu, người cô ê ẩm.



“Em bị ngất gần trường, tôi tình cờ đi ngang nên đưa em đến đây.”

Tiêu Sở Uy đi đến gần cô, anh lấy ly nước đưa cho cô rồi nói cho cô biết tại sao anh lại ở đây với cô.

“Ăn cháo đã, ăn xong sẽ đỡ hơn.”

Tiêu Sở Uy lấy bát cháo đút cho cô, một lần nữa anh lại đút cho cô từng muỗng một.

Thiên Manh hiện tại đầu óc quay cuồng, cô mặc cho Tiêu Sở Uy sắp xếp, ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

“Ngủ thêm đi, nếu cần gì cứ gọi cho tôi.”

Tiêu sở Uy đỡ Thiên Manh nằm xuống rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, tựa lưng tiếp tục canh chừng cô.

Thiên Manh quá mệt để có thể nói thêm gì đó, cô chỉ muốn được ngủ thêm.

Lần thứ hai Thiên Manh tỉnh dậy là khi trời đã bừng sáng, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt thanh tú của cô, Thiên Manh cảm thấy có chút thoải mái hơn, cô cũng không nhớ lắm chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua, nhưng giờ đây gương mặt người đàn ông đang tựa vào tường với đôi mắt nhắm chặt đã khiến cô bừng tỉnh.

“Tiêu Sở Uy?”

Thiên Manh tự hỏi, bất giác cô gọi tên anh. Cô đã nghĩ chỉ là giấc mơ khi thấy Tiêu Sở Uy đến đây rồi đút cháo cho cô ăn, không ngờ khi tỉnh lại, đều là thật.

Tiêu Sở Uy bị tiếng gọi của cô mà thức giấc. Anh đã ngồi cả đêm cùng cô, cũng không ngủ được mấy.

“Dậy rồi?”

Anh đi đến sờ chán cô.

“Vẫn còn hơi nóng nhỉ?”

Anh với tay bấm lấy nút đỏ trên giường bệnh, một lúc sau thì y tá và bác sĩ cũng đến.

“Nhiệt độ, huyết áp và các chỉ số bình thường, bệnh nhân còn hơi yếu do cơ thể đang suy nhược, cần nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, nhớ là không uống bia rượu, cafe và chỉ nên ăn đồ ăn lành mạnh.”

Bác sĩ nói với Tiêu Sở Uy, anh cũng lắng nghe chăm chú những gì bác sĩ nói, Thiên Manh vẫn nằm trên giường như một đứa trẻ, cô nhìn chăm chăm lấy Tiêu Sở Uy, anh giờ đây như người nhà bệnh nhân, vô cùng để tâm những lời căn dặn để có thể không gây ra sai sót nào khi chăm bệnh.

Đến khi bác sĩ rời đi, cô mới dám hỏi anh:

“Thầy ở đây với em từ hôm qua đến giờ sao?”

“Tôi không thể bỏ em ở đây một mình được, em cần người bên cạnh.”

Tiêu Sở Uy nói, anh ngồi xuống ghế cạnh bên giường của cô.

Thiên Manh im lặng cô đang suy nghĩ, cô không nhắc đến Dục Minh vì cô và anh đã kết thúc, cô cũng không thể hỏi Tiêu Sở Uy tại sao không gọi cho Dục Minh, vì đáng lý Tiêu Sở Uy phải gọi cho Dục Minh chứ không tự mình ở đây với cô, chỉ có một nguyên nhân, anh đã biết gì đó, hiện tại có lẽ im lặng là phương án tốt nhất của cô.

“Hôm qua tôi đã thấy Dục Minh đến gặp em, hai người có vẻ đang có chút mâu thuẫn, nên tôi đã không gọi cho cậu ấy.”

Tiêu Sở Uy như đoán được ý nghĩ của cô, anh nhìn cô nói không chút do dự.

Thiên Manh ngỡ ngàng vì như bị nhìn trúng, một lúc sau cô mới có thể trả lời:



“Cảm ơn thầy Tiêu, cảm ơn vì đã đưa em đến đây.”

“Ăn một chút cháo nhé, tôi không biết em có thể ăn gì nên chỉ có thể chuẩn bị cháo sẵn cho em.”

Tiêu Sở Uy mở khay cháo ra, nó được chứa trong một chiếc hộp giữ nhiệt, khác với hộp hôm qua, Thiên Manh thắc mắc không biết anh đã lấy ở đâu ra.

“Thầy đã biết Trúc Đằng đến gặp em vì chuyện gì đúng không?”

Thiên Manh ăn chuẩn bị ăn thì lại ngưng, cô ngắt một nhịp rồi hỏi Sở Uy. Cô nhớ lại hôm qua khi được thông báo gặp Trúc Đằng anh cũng đã có mặt ở đó, có chút xấu hổ.

“Ùm.”

Tiêu Sở Uy cũng không né tránh câu hỏi của cô mà trả lời, anh cũng không quên gật đầu với câu trả lời đó.

“Chắc mọi người đã rất bất ngờ nhỉ? vì em đã đi cùng Dục Minh đến gặp mọi người.”

Thiên Manh vẫn cầm bát cháo trên tay, cô nắm chặt nó, mắt cô cũng dính trên bề mặt cháo mà hỏi anh.

“Thật ra Dục Minh chưa từng giới thiệu cô gái nào chính thức với bọn tôi cả, em là người đầu tiên.”

Tiêu Sở Uy tựa lưng vào ghế nhìn cô nói. Anh nghĩ Thiên Manh đã rất yêu Dục Minh nên mới buồn phiền như vậy. Anh muốn an ủi cô, muốn cô biết người cô yêu cũng yêu cô, dù cho lòng anh đang cảm thấy có chút đau xót.

Thiên Manh cắn chặt môi, cô cúi mặt không biết nói gì cả, có lẽ im lặng vẫn là tốt nhất. Giờ cô chẳng nghĩ được thêm gì cả.

Thiên Manh như quên mất là cô đang cầm bát cháo, cô cứ xoay xoay nó trên tay.

Tiêu Sở Uy nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Manh, anh cũng bối rối, an ủi con gái, anh thật sự chưa làm bao giờ:

“Dục Minh nói cậu ấy sẽ giải quyết vấn đề giữa cậu ấy và Trúc Đằng, dù rằng cách làm của cậu ấy có phần không đúng, nhưng đều là vì thật lòng với em”

Dù không muốn, nhưng Tiêu Sở Uy vẫn cố gắng giải thích cho Dục Minh, anh chỉ không muốn Thiên Manh buồn bã.

“Không quan trọng nữa, Từ giờ chuyện của anh ấy sẽ không còn liên quan đến em, bọn em đã kết thúc rồi.”

Thiên Manh đặt bát cháo lên bàn, cô cười nhẹ, nhìn thẳng Tiêu Sở Uy nói.

Tiêu Sở Uy hơi ngây người nhìn cô, sau đó cầm lấy bát cháo rồi đút cho cô.

“Không quan trọng.”

Anh lặp lại lời cô vừa nói khi nãy, rồi đưa muỗng cháo gần miệng cô.

“Sức khoẻ quan trọng hơn.”

Anh nhìn cô nói, ánh mắt nhìn vào muỗng cháo, anh muốn cô ăn nó.

Thiên Manh như bị thôi miên cô cúi người ăn muỗng cháo, cứ như thế cho đến khi không còn giọt cháo nào trong bát.

Khải Bình đứng ở ngoài cửa, anh nhìn hai người qua cửa kính phía, trầm tư hồi lâu, sau cùng chỉ biết lắc đầu thở dài, rồi bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook