Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Chương 6: Em Cũng Thích Bạch Quả Sao?

Xương Mặc

01/12/2024

Chuyến công tác của Dục Minh ở Thượng Hải kéo dài đến tận 3 tháng, điều này cũng đã khiến Thiên Manh tự vấn rất nhiều lần.

Ở Durham cô nhanh chóng đồng ý yêu anh, ngay cả bản thân cũng không tin điều đó.

Họ ngoài thoả mãn dục vọng thì hầu như không có quá nhiều thứ để làm cùng nhau.

Dục Minh là một phú nhị đại, anh đến Anh Quốc du học mà không cần lo lắng nhiều thứ như Thiên Manh.

Xung quanh Dục Minh luôn có rất nhiều bạn, kể cả những cô gái yêu kiều. Họ đi cùng anh vì thân phận và cả vì sự hào sảng chịu chi của anh. Thiên Manh ngưỡng mộ anh, cuộc sống đầy màu sắc của anh như giúp cô có thể giảm đi một phần u tối trong cô. Cô cũng biết ơn vì tình cảm và rất nhiều thứ anh đã nỗ lực để có thể khiến cô vui.

Hai năm rồi, một mối tình kéo dài lâu như vậy, cô chẳng thể yêu anh.

Thiên Manh ngồi dưới gốc cây bạch quả , cô chăm chú viết rất nhiều thứ trong quyển sổ tay cô luôn mang theo bên mình.

“Em luôn đi học rất sớm nhỉ?” Tiêu Sở Uy bất ngờ xuất hiện, đứng cạnh bên cất giọng nói với Thiên Manh.

Sau lần đầu gặp Thiên Manh ở đây, anh cũng bắt gặp cô cố ý đến đây nhiều lần khác, không ngồi viết chăm chú thì là ngồi ngây người như suy ngẫm chuyện gì đó, hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi trông rất tận hưởng, anh nhận ra cô rất thích nơi này, anh ở đây lâu như vậy chưa từng nghĩ vị trí này lại thú vị như vậy, anh cũng đã rất nhiều lần cố ý đứng từ xa nhìn cô. Cho đến tận bây giờ Tiêu Sở Uy mới quyết định lại gần bắt chuyện.

Thiên Manh có chút ngỡ ngàng cô gấp quyển sổ lại, chào Tiêu Sở Uy.

“Thầy cũng đến lớp sớm đấy chứ.”

Thiên Manh đứng lên không quên nở nụ cười rồi nói với anh.

Tiêu Sở Uy là người rất nguyên tắc, anh đi dạy chưa từng đến muộn, nhưng từ khi bắt đầu đầu dạy lớp học của Thiên Manh, anh hầu như đi rất sớm, để có thể thấy cô ở khu vực này. Anh cũng không rõ tại sao bản thân luôn mong muốn được thấy khuôn mặt của Thiên Manh như vậy, càng lúc càng nhiều.

“Tôi tình cờ đi ngang qua, không nghĩ là gặp em ở đây.”

Tiêu Sở Uy nhìn vẻ mặt có phần rạng rỡ hơn của Thiên Manh nói.

“Nơi này luôn khiến em lưu luyến, e là sau này tốt nghiệp, đây là là nơi em tiếc nuối phải rời xa nhất.”

Cô nhìn lên cây bạch quả nói.



“Đúng là rất đẹp, khiến người khác phải dao động.”

Khi nói đến câu này, Tiêu Sở Uy vô tình lại nhìn Thiên Manh. Họ gặp nhau không nhiều, tiếp xúc cũng chẳng là mấy, ngoài những tương tác liên quan đến lớp học, hầu như chẳng có gì đặc biệt, nhưng với Tiêu Sở Uy thì khác, anh luôn âm thầm để tâm đến Thiên Manh.

“Cây bạch quả này chắc cũng đã rất lâu rồi đúng không ạ.”

Thiên Manh có chút tò mò hỏi Sở Uy.

“Gần bằng độ tuổi của hai người chúng ta và nhân đôi lên.”

Tiêu Sở Uy tỏ vẻ suy nghĩ một chút rồi trả lời cô.

“Lâu vậy rồi sao. Trước đây em có từng đến Úc vào mùa thu đúng mùa Bạch quả chuyển lá thành màu vàng, vô cùng sặc sỡ. Lần này có thể ngắm lại vẻ đẹp đó ở đây rồi.”

Thiên Manh không cảm thấy đề phòng mà kể lại chuyện mình từng đi du lịch với Tiêu Sở Uy. Nói xong cô có chút bối rối vì không biết tại sao lại nói với anh nhiều như vậy.

“Em cũng thích bạch quả sao?”

Tiêu Sở Uy đưa mắt nhìn thẳng hỏi cô.

“Vô cùng, có điều hạt của nó mùi không được dễ chịu lắm, nhưng không là gì so với vẻ đẹp của nó.”

Thiên Manh cười nói, cô nhớ đến lần bị Rachel cho ngửi chùm cây bạch quả, khiến cô vô cùng ngỡ ngàng, không ngờ loại cây có màu sắc tuyệt đẹp như vậy lại có mùi kinh người như thế.

“Đúng vậy, có những thứ đẹp đến mức có thể làm lu mờ đi tất cả những thứ xung quanh chúng.”

Tiêu Sở Uy nhìn cô không ngần ngại nói.

Thiên Manh cũng không để tâm đến ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh, cô chỉ im lặng, rồi họ rời đi cùng nhau vào lớp.

“Anh sắp về rồi, em muốn quà gì anh mua cho em.”



Thiên Manh nhận được tin nhắn của Dục Minh khi cô bước chân vào lớp.

Thiên Manh nhìn vào điện thoại một lúc, cô chọn không trả lời, vừa lúc đó tiết học cũng đã bắt đầu.

Tiết học kết thúc Thiên Manh lại nhìn vào điện thoại, Dục Minh đã gọi cho cô hơn 10 cuộc gọi .

Thiên Manh không phủ nhận tình cảm của Dục Minh, nhưng cô luôn cảm thấy phiền khi anh không liên lạc được với cô thì sẽ gọi liên tục.

Suy nghĩ của cô chưa được lâu thì màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của Dục Minh.

“Em nghe đây”

Thiên Manh bắt máy khi chuẩn bị rời khỏi lớp học.

“Em nhận được tin nhắn của anh chứ, không thấy em trả lời nên anh gọi cho em.”

“Em vừa kết thúc lớp học, anh không cần mua gì cho em đâu, không cần phải vất vả như vậy.”

Cô lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Tiêu Sở Uy khi thấy anh vừa đi ngang qua cô.

“Không vất vả, tại sao lại vất vả vì mua quà cho người yêu chứ, thật ra anh cũng đã thấy một thứ rất hợp với em, nếu em không muốn mua gì thì anh sẽ lấy nó.”

Dục Minh vừa nói với cô vừa bảo nhân viên bán hàng gói lại cho anh đôi giày cao gót, mẫu thiết kế giới hạn vừa ra tuần này.

“Được, vậy tùy anh.”

Cô nói rồi cũng bước ra khỏi cửa.

“Được rồi, giờ anh phải đi đây, yêu em.”

Dục Minh nói rồi cúp máy.

Thiên Manh nhìn vào điện thoại một lúc rồi cũng nhanh chân bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook