Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Chương 7: Trùng hợp

Xương Mặc

01/12/2024

Một tuần sau Dục Minh về theo dự kiến, anh muốn đến đón Thiên Manh, nhưng cô bảo sẽ tự mình đến sau khi hoàn thành một số việc ở thư viện.

Gần 2 giờ chiều, Thiên Manh bắt taxi đến khu đô thị Vân Lăng, Thiên Manh dường như muốn ngủ quên trên xe, cô quá mệt vì gần đây phải hoàn thành rất nhiều bài tập.

“Em đang đến..”- Thiên Manh gửi tin nhắn cho Dục Minh

Cô bấm tháng máy đi lên tầng 12. Thiên Manh đến đây chỉ vài lần, vì từ khi cô bắt đầu đi học thì Dục Minh cũng bay đến Thượng Hải. Thiên Manh đi đến, cô nhìn thấy căn hộ không đóng cửa, cô nghĩ là Dục Minh đã để cửa cho cô.

“Em mệt quá, cần ngủ một chút, nếu không thì tối không ra khỏi đây được mất, gọi em dậy lúc 6 giờ nhé.”

Thiên Manh đi vào không ngần ngại mà nằm ra sô pha, rồi cứ thế mà ngủ. Thiên Manh rất dễ ngủ, nơi ồn ào cô cũng ngủ được huống chi trong tình cảnh vô cùng buồn ngủ và một chiếc sô pha mềm mại như thế này.

Thiên Manh mở mắt dậy khi bị tiếng chuông điện thoại làm ồn.

“Alo..”

Giọng cô có chút mệt vì đã ngủ được khá lâu.

“Em không có chuyện gì đó chứ, anh nhắn tin không thấy em trả lời, gọi cũng không bắt máy, chẳng phải là em bảo là đang đến sao?”

Giọng của Dục Minh rất rõ bên tai cô.

“Không phải em đang ở…”

Thiên Manh chưa kịp nói" nhà anh sao" thì đã thấy Tiêu Sở Uy đi đến, anh nhìn cô có chút kỳ lạ.

“Anh đợi em một chút, em sẽ gọi lại cho anh.”

Thiên Manh vội vàng cúp máy rồi ngồi bật dậy.

“Sao em lại biết nhà tôi?”

Tiêu Sở Uy cầm ly nước đi đến ngồi đối diện cô.

“À..emm..tưởng…”

Thiên Manh lúng túng nhìn xung quanh sau đó nhìn Sở Uy nói.

“Nhầm nhà?”

Anh nhướn mày hỏi cô.

“Thật ra nhà bạn em cũng ở tầng này, lúc nãy trước khi vào thang máy em đã nhắn tin cho anh ấy, đến cửa em thấy cửa mở, em nghĩ là anh ấy để cửa cho em, nên cứ vậy mà đi vào.”

Thiên Manh chỉ biết cố hết sức giải thích, cô cũng không biết Tiêu Sở Uy có tin hay không, nhưng sự thật là cô đã quá sơ ý rồi.

“Tôi chỉ bất ngờ vì nhà tự dưng có khách thôi, thấy em ngủ ngon lành nên tôi cũng không làm phiền.”

Tiêu Sở Uy cười nói với cô.

“Xin lỗi thầy Tiêu, em lại làm phiền thầy rồi.”

Thiên Manh ngại ngùng nói.

“Tôi lại thấy không phiền, chỉ thấy thú vị, vì luôn là em.”



Tiêu Sở Uy lại cười nói với cô.

Thiên Manh ngại ngùng, cô không biết phải nói gì bây giờ, vì quá mất mặt.

“Bạn em ở căn nào?”

Tiêu Sở Uy hỏi cô.

“1209”

Cô trả lời anh.

Tiêu Sở Uy có chút trầm mặc, nụ cười của anh cũng đã tắt.

“ở ngaybên cạnh.”

“Vâng, em cảm ơn, em không phiền thầy nữa, em đi đây, khi khác em nhất định sẽ mời thầy một bữa để tạ lỗi.”

Thiên Manh đứng lên nói với vẻ mặt áy náy.

“Bên cạnh là người bạn em hay nhắc đến.”

Tiêu Sở Uy cũng đứng lên hỏi cô.

“Vâng.”

Thiên Manh không đắn đo mà trả lời anh.

“Là bạn trai em?”

Anh nhìn cô hỏi.

Thiên Manh không trả lời mà cô chỉ gật đầu, sau đó là rời đi, ra khỏi cổng cô mới để ý là cửa nhà anh vẫn không hề đóng lại. “ Cửa bị hỏng sao?”- Co tự nói rồi đi sang căn kế bên.

Thiên Manh nhập mật khẩu rồi bước vào.

“Em đến rồi, xin lỗi em ngủ quên ở trên xe.”

Thiên Manh không nhìn Dục Minh nói, cô đang nói dối anh.

“Không sao, anh chỉ nghĩ em xảy ra chuyện gì thôi.”

Dục Minh đi đến ôm lấy cô.

“Nhớ em chết mất.”

Anh xiết lấy cô ngửi mùi hương của cô.

Chưa để Thiên Manh trả lời, Dục Minh đã cúi xuống hôn cô.

Thiên Manh né sang một bên.

“Em đi vào nhà vệ sinh một chút.”



Cô đẩy Dục Minh ra rồi bước đi.

Dục Minh cười rồi nhìn theo cô.

“Tối nay cùng anh đi đến một nơi nhé, anh giới thiệu em với bạn của anh.”

Dục Minh nói khi thấy Thiên Manh từ nhà vệ sinh bước ra.

“Bạn anh sao, em nghĩ là hôm nay chỉ có anh và em.”

Thiên Manh hơi bất ngờ vì lời đề nghị này, trước đây cô từng gặp rất nhiều người bạn của Dục Minh khi ở Durham, nhưng chỉ là những mối quan hệ xã giao, còn về bạn ở đây, cô nghĩ chắc hẳn là bạn từ hồi đi học, cô có chút không thoải mái.

“ Em muốn ở riêng với anh tối nay sao, vậy được anh sẽ gọi bảo bọn họ là hôm nay mình không đến.”

Dục Minh vui vẻ nói, anh đi đến một tay ôm lấy eo cô, một tay lấy điện thoại định gửi tin nhắn thì đã bị Thiên Manh ngăn lại.

“À không phải, em chỉ hơi bất ngờ vì anh không nói trước với em, để em mặc nghiêm túc một chút, dù gì cũng là bạn của anh.”

Thiên Manh nói, thật ra là cô biết “ở riêng của Dục Minh" có nghĩa là gì, cô không muốn gần gũi với anh, so với việc “ở riêng”với Dục Minh thì ra ngoài gặp bạn anh sẽ thoải mái hơn.

Dục Minh thấy vậy liền kéo Thiên Manh gần hơn nói:

“Em mặc như thế này cũng rất đẹp rồi, họ đều là bạn thân của anh thôi, không cần nghiêm túc gì đâu, đều là người nhà cả.”

Nói xong anh kéo cô ôm vào lòng, không để Thiên Manh có cơ hội chạy đi như khi nãy, anh bắt đầu vừa ngửi mùi hương của cô vừa bày tỏ:

" Rất nhớ em."

anh cũng nhanh chóng cúi xuống hôn lấy Thiên Manh, nụ hôn điên cuồng khiến Thiên Manh khó chịu:

"Dục Minh... Ưm"

Thiên Manh kháng cự, cô như bị chiếm lấy, không hiểu sao cô cảm thấy sợ hãi, một cảm giác vô cùng khó chịu khiến cô chỉ biết dùng hết sức lực mà đẩy anh ra, Dục Minh mặc kệ, anh nắm chặt lấy cô rồi tiếp tục cúi xuống hôn lấy cổ Thiên Manh dọc xuống,

" Thiên Manh, ...anh... thật sự... rất nhớ em."

tay anh cũng nhanh chóng lần tìm khoá váy, anh thật sự đã kìm nén rất lâu rồi, hơn ba tháng xa cách Thiên Manh ở Durham, rồi lại ba tháng anh đi Thượng Hải. Tính ra hơn nửa năm rồi anh không động vào Thiên Manh.

Dục Minh trước đây không nhẫn nhịn được lâu như vậy, anh có nhu cầu tương đối cao, trước đây chưa yêu Thiên Manh, anh quen ai đều không cần chủ động tìm kiếm là họ đã tự đến tìm anh. Yêu Thiên Manh càng lúc anh càng thấy mình giống thầy tu vậy, phải chiều theo mong muốn của cô, đôi khi còn khiến anh mất hứng, và bây giờ cũng vậy:

Thiên Manh thấy được sự mất kiểm soát của Dục Minh, và biết được nếu không dứt khoát anh chắc chắn sẽ không tha cho cô. Thế là không ngần ngại Thiên Manh đẩy mạnh anh ra mà ho vài cái:

“Khụ Khụ Khụ, Dục Minh em hôm nay không được khoẻ, em thật sự không được, em về phòng nghỉ một lát đã.”

Bị đẩy ra khiến Dục Minh bất mãn, anh không vui nhưng vẫn nắm lấy tay Thiên Manh kéo lại. Anh vuốt má Thiên Manh, đưa mắt nhìn không rời:

"Em sao vậy, em không nhớ anh sao?"

Anh miệng tuy hỏi nhưng tay cứ vuốt ve lấy người Thiên Manh. Cô thật sự không chịu được, cả người đều sởn gai ốc, Thiên Manh đẩy thẳng anh sang một bên, rồi hét lên:

"Dục Minh! đừng như vậy, cho em nghỉ ngơi một chút được không, hôm nay em thật sự không thể"

Dáng vẻ Thiên Manh có chút sợ sệt, cô nói nói xong cũng đi nhanh vào phòng rồi đóng cửa lại. Cô thở mạnh một cái như vừa thoát khỏi áp bức, cô nằm ra giường suy nghĩ một chút, rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Dục Minh vẫn đứng đơ ra ở bên ngoài, anh bực nhọc thấy rõ, vì trước lễ tốt nghiệp ở Durham đến giờ, mỗi khi anh muốn cô, cô đều tìm cách lảng tránh. Anh thật sự rất nhớ cô, nhưng đổi lại là sự hờ hững như cũ của cô thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook