Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh
Chương 17: Họ Kết Thúc Rồi
Xương Mặc
01/12/2024
Thiên Manh sau khi kết thúc lớp học cô nhanh chóng về phòng, cô mở điện thoại ra nhiều cuộc gọi từ Dục Minh và tin nhắn từ anh.
“Cho anh một cơ hội được không?”
“Anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”
“Nghe máy đi Thiên Manh, xin em.”
Thiên Manh xoa xoa thái dương, cô vừa khá hơn một chút giờ lại phải nhớ lại chuyện giữa cô và Dục Minh.
Thiên Manh tắt điện thoại, cô đi tắm rồi đi thẳng lại bàn học, hoàn thành tiếp bài tập.
“Nhớ ăn và uống thuốc đúng giờ.”
Cô nhận được tin nhắn từ Tiêu Sở Uy, Thiên Manh mỉm cười rồi trả lời lại.
“Thật ra thầy cũng có thể làm bác sĩ nếu không thích làm đầu bếp.”
Tiêu Sở Uy nhận được tin nhắn của cô thì bất giác cười lên, Khải Bình đi ngang đã thấy được tin nhắn đến từ Thiên Manh, anh đi đến ngồi cạnh Sở Uy.
“Tiêu Sở Uy tôi cảnh cáo cậu, dù cho Dục Minh và Thiên Manh đang giận nhau, nhưng cậu cũng không được thừa nước đục thả câu, đừng quên Dục Minh là bạn thân cuả cậu, cậu cũng rõ Dục Minh thật lòng với Thiên Manh.”
“Họ kết thúc rồi.”
Tiêu Sở Uy lạnh lùng nói, anh bấm tắt điện thoại rồi để lên bàn.
“Cũng không được, Dục Minh hiểu lầm cậu thì sao, với lại cậu ấy cũng đã quyết định không lằn nhằn với Trúc Đằng rồi. Họ cũng sẽ nhanh chóng làm lành thôi. Cậu tránh xa con bé đó đi. Từng gây phiền phức cho bản thân.”
“Cậu càng lúc càng giống Hạ Nhiên rồi.”
Tiêu Sở Uy nói, anh không muốn nghe Khải Bình càm ràm.
“Dù gì tôi cũng đã nhắc nhở cậu rồi đó.”
Khải Bình vỗ vai Sở Uy rồi bước đi vào trong. Tiêu Sở Uy cầm ly rượu lên uống, mắt anh nhìn xuống chiếc điện thoại, anh lại nghĩ đến Thiên Manh.
………
Thiên Manh gần như không để tâm đến Dục Minh nữa, đã hơn 3 tuần trôi qua cô cần tập trung hơn vào việc quan trong là kết thúc kỳ thi cuối kỳ với thành tích tốt để không mất học bổng.
Cô hầu như chỉ quanh quẩn ở thư viện, nhà sách, quán cafe và rồi là ký túc xá.
“Cậu ở Hàng Châu thế nào, tốt hơn Durham chứ?”
“Dục Minh có bắt nạt cậu không?”
Thiên Manh nhận được tin nhắn từ Tú Hoan, cô nhớ ra từ khi đến Hàng Châu họ chỉ gọi điện với nhau hai lần. Việc học ở đây và những vấn đề xảy ra liên tục khiến cô quên mất thời gian.
Thiên Manh gọi cho Tú Hoan.
“Cuộc sống hôn nhân của cậu thế nào rồi, sau một năm còn nồng cháy không?
Thiên Manh cười nói với Tú Hoan.
"Chẳng có gì đặc biệt ngoài những đêm rực lửa, haha.”
Tú Hoan luôn tinh nghịch như vậy với Thiên Manh, nói chuyện với cô Thiên Manh không bao giờ ngưng cười được, cô vô cùng trân trọng người bạn duy nhất này.
“Cậu thì sao? Dục Minh đối xử tốt với cậu chứ?”
Tú Hoan vừa ăn táo vừa nói với Thiên Manh, giọng điệu vô cùng thư thái.
“Bọn tớ chia tay rồi, gần cả tháng rồi nhỉ!”
Thiên Manh bình thản nói
“Chia tay?sao lại chia tay, anh ta cắm sừng cậu, trêu hoa ghẹo bướm…”
Tú Hoan vứt quả táo sang một bên, cô bật hẳn đầu dậy mà hỏi Thiên Manh.
“Anh ấy có hôn ước, từ lâu rồi, về đây tớ mới biết, hôn thê của anh ấy đến gặp tớ.”
Thiên Manh một chút biểu cảm kể với Tú Hoan.
“Hôn ước, cái tên Dục Minh này, đúng là không thể tin tưởng được, anh ta quên là…anh ta còn dám giấu cậu chuyện lớn như vậy. Chia tay đúng, chia tay tốt, từ lâu tớ đã nói với cậu rồi, đáng lý từ lần trước cậu không nên dễ dàng bỏ qua….”
Tú Hoan định nhắc lại chuyện gì đó thì Thiên Manh ngắt ngang, cô không muốn nghe nữa.
“Kết thúc cũng kết thúc rồi, không nhắc nữa.”
Thiên Manh nhỏ giọng nói, cô cũng không muốn Tú Hoan để tâm quá nhiều mà lại lo lắng cho cô.
“Nhưng phải nện cho anh ta một trận đã chứ.”
Tú Hoan bức xúc nói trong điện thoại, giọng cô lớn dần khiến Thiên Manh có chút giận mình.
“Khi nào anh ta cưới tớ sẽ bay sang phá nát cái đám cưới của anh ta. Không thể để anh ta bình yên, phải để anh ta nhớ là anh ta đã đối xử tệ với cậu.”
Tú Hoan lại bắt đầu nghiến răng nói, cô chỉ ước có thể gặp được Dục Minh là cho anh một trận. Thiên Manh chỉ biết bật cười với bạn, đúng là Thiên Manh không có nhiều bạn, nhưng luôn được che chở bởi tình bạn chân thành từ Tú Hoan.
Sau một hồi nguyền rủa Dục Minh thì Tú Hoan cũng nhớ tới cảm xúc của Thiên Manh.
“Cậu ổn không đó?
“Ừm, không gì là không ổn cả, phải bước tiếp thôi.”
Thiên Manh nở nụ cười nói, không hiểu sao cô lại thấy nhẹ nhõm khi có thể kết thúc với Dục Minh.
“Ừ, cưng nên nhớ tới chị đây là được rồi. haha.” Rachel chỉ biết dùng những câu nói đùa để an ủi bạn.
Lúc nào cũng vậy, họ luôn như có rất nhiều chuyện, nói mãi không hết, và cuộc nói chuyện không hồi kết của họ kết thúc khi Thiên Manh ngủ quên mất….
Thiên Manh kết thúc kỳ thi một cách suông sẻ, cô sẽ có chút thời gian thư giản trước khi bắt đầu học kỳ mới.
Dục Minh cũng hay đến tìm cô, nhưng thường là chiều tối, khi anh xong việc ở công ty.
Dần dần số lần anh đến cũng ít hơn, chỉ còn những dòng tin nhắn gửi cho cô, vì Thiên Manh không muốn thấy anh.
Dục Minh cũng quá bận rộn với công việc hiện tại, bữa hẹn của anh cùng gia đình Trúc Đằng cũng không như ý, họ biến việc huỷ hôn ước thành buổi gặp đoàn viên.
“Cho anh một cơ hội được không?”
“Anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”
“Nghe máy đi Thiên Manh, xin em.”
Thiên Manh xoa xoa thái dương, cô vừa khá hơn một chút giờ lại phải nhớ lại chuyện giữa cô và Dục Minh.
Thiên Manh tắt điện thoại, cô đi tắm rồi đi thẳng lại bàn học, hoàn thành tiếp bài tập.
“Nhớ ăn và uống thuốc đúng giờ.”
Cô nhận được tin nhắn từ Tiêu Sở Uy, Thiên Manh mỉm cười rồi trả lời lại.
“Thật ra thầy cũng có thể làm bác sĩ nếu không thích làm đầu bếp.”
Tiêu Sở Uy nhận được tin nhắn của cô thì bất giác cười lên, Khải Bình đi ngang đã thấy được tin nhắn đến từ Thiên Manh, anh đi đến ngồi cạnh Sở Uy.
“Tiêu Sở Uy tôi cảnh cáo cậu, dù cho Dục Minh và Thiên Manh đang giận nhau, nhưng cậu cũng không được thừa nước đục thả câu, đừng quên Dục Minh là bạn thân cuả cậu, cậu cũng rõ Dục Minh thật lòng với Thiên Manh.”
“Họ kết thúc rồi.”
Tiêu Sở Uy lạnh lùng nói, anh bấm tắt điện thoại rồi để lên bàn.
“Cũng không được, Dục Minh hiểu lầm cậu thì sao, với lại cậu ấy cũng đã quyết định không lằn nhằn với Trúc Đằng rồi. Họ cũng sẽ nhanh chóng làm lành thôi. Cậu tránh xa con bé đó đi. Từng gây phiền phức cho bản thân.”
“Cậu càng lúc càng giống Hạ Nhiên rồi.”
Tiêu Sở Uy nói, anh không muốn nghe Khải Bình càm ràm.
“Dù gì tôi cũng đã nhắc nhở cậu rồi đó.”
Khải Bình vỗ vai Sở Uy rồi bước đi vào trong. Tiêu Sở Uy cầm ly rượu lên uống, mắt anh nhìn xuống chiếc điện thoại, anh lại nghĩ đến Thiên Manh.
………
Thiên Manh gần như không để tâm đến Dục Minh nữa, đã hơn 3 tuần trôi qua cô cần tập trung hơn vào việc quan trong là kết thúc kỳ thi cuối kỳ với thành tích tốt để không mất học bổng.
Cô hầu như chỉ quanh quẩn ở thư viện, nhà sách, quán cafe và rồi là ký túc xá.
“Cậu ở Hàng Châu thế nào, tốt hơn Durham chứ?”
“Dục Minh có bắt nạt cậu không?”
Thiên Manh nhận được tin nhắn từ Tú Hoan, cô nhớ ra từ khi đến Hàng Châu họ chỉ gọi điện với nhau hai lần. Việc học ở đây và những vấn đề xảy ra liên tục khiến cô quên mất thời gian.
Thiên Manh gọi cho Tú Hoan.
“Cuộc sống hôn nhân của cậu thế nào rồi, sau một năm còn nồng cháy không?
Thiên Manh cười nói với Tú Hoan.
"Chẳng có gì đặc biệt ngoài những đêm rực lửa, haha.”
Tú Hoan luôn tinh nghịch như vậy với Thiên Manh, nói chuyện với cô Thiên Manh không bao giờ ngưng cười được, cô vô cùng trân trọng người bạn duy nhất này.
“Cậu thì sao? Dục Minh đối xử tốt với cậu chứ?”
Tú Hoan vừa ăn táo vừa nói với Thiên Manh, giọng điệu vô cùng thư thái.
“Bọn tớ chia tay rồi, gần cả tháng rồi nhỉ!”
Thiên Manh bình thản nói
“Chia tay?sao lại chia tay, anh ta cắm sừng cậu, trêu hoa ghẹo bướm…”
Tú Hoan vứt quả táo sang một bên, cô bật hẳn đầu dậy mà hỏi Thiên Manh.
“Anh ấy có hôn ước, từ lâu rồi, về đây tớ mới biết, hôn thê của anh ấy đến gặp tớ.”
Thiên Manh một chút biểu cảm kể với Tú Hoan.
“Hôn ước, cái tên Dục Minh này, đúng là không thể tin tưởng được, anh ta quên là…anh ta còn dám giấu cậu chuyện lớn như vậy. Chia tay đúng, chia tay tốt, từ lâu tớ đã nói với cậu rồi, đáng lý từ lần trước cậu không nên dễ dàng bỏ qua….”
Tú Hoan định nhắc lại chuyện gì đó thì Thiên Manh ngắt ngang, cô không muốn nghe nữa.
“Kết thúc cũng kết thúc rồi, không nhắc nữa.”
Thiên Manh nhỏ giọng nói, cô cũng không muốn Tú Hoan để tâm quá nhiều mà lại lo lắng cho cô.
“Nhưng phải nện cho anh ta một trận đã chứ.”
Tú Hoan bức xúc nói trong điện thoại, giọng cô lớn dần khiến Thiên Manh có chút giận mình.
“Khi nào anh ta cưới tớ sẽ bay sang phá nát cái đám cưới của anh ta. Không thể để anh ta bình yên, phải để anh ta nhớ là anh ta đã đối xử tệ với cậu.”
Tú Hoan lại bắt đầu nghiến răng nói, cô chỉ ước có thể gặp được Dục Minh là cho anh một trận. Thiên Manh chỉ biết bật cười với bạn, đúng là Thiên Manh không có nhiều bạn, nhưng luôn được che chở bởi tình bạn chân thành từ Tú Hoan.
Sau một hồi nguyền rủa Dục Minh thì Tú Hoan cũng nhớ tới cảm xúc của Thiên Manh.
“Cậu ổn không đó?
“Ừm, không gì là không ổn cả, phải bước tiếp thôi.”
Thiên Manh nở nụ cười nói, không hiểu sao cô lại thấy nhẹ nhõm khi có thể kết thúc với Dục Minh.
“Ừ, cưng nên nhớ tới chị đây là được rồi. haha.” Rachel chỉ biết dùng những câu nói đùa để an ủi bạn.
Lúc nào cũng vậy, họ luôn như có rất nhiều chuyện, nói mãi không hết, và cuộc nói chuyện không hồi kết của họ kết thúc khi Thiên Manh ngủ quên mất….
Thiên Manh kết thúc kỳ thi một cách suông sẻ, cô sẽ có chút thời gian thư giản trước khi bắt đầu học kỳ mới.
Dục Minh cũng hay đến tìm cô, nhưng thường là chiều tối, khi anh xong việc ở công ty.
Dần dần số lần anh đến cũng ít hơn, chỉ còn những dòng tin nhắn gửi cho cô, vì Thiên Manh không muốn thấy anh.
Dục Minh cũng quá bận rộn với công việc hiện tại, bữa hẹn của anh cùng gia đình Trúc Đằng cũng không như ý, họ biến việc huỷ hôn ước thành buổi gặp đoàn viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.