Chương 129: Khuất Đạo Tử ra tay
Vô Tội
04/03/2013
Khuất Đạo Tử nghe lệnh của Côn Luân sau mấy trận đại chiến còn bị Hắc Phong lão tổ đánh cho bị thương nặng, tu vi giảm mạnh. Lần này, Côn Luân ra lệnh, Khuất Đạo Tử không dám từ chối lại sợ bị người ta đánh chết nên triệu tập toàn bộ cao thủ của phái Bắc Mang tới đây. Người thanh niên đó chính là ngũ đệ tử Trịnh Huyền Huân của y. Mà Lạc Bắc phán đoán không hề sai. Khói đen từ Cửu Độc xà duyện phiên của Mạt Đại Thiên phát ra vô cùng độc vì vậy mà Trịnh Huyền Huân từ xa nhìn thấy ánh sáng Phân thủy thần quang bạng nhưng không biết Mạt Đại Thiên bị Lạc Bắc đánh chết. Y còn thầm trách Mạt Đại Thiên sử dụng cái pháp bảo này làm cho mình vướng chân vướng tay. Nhưng đột nhiên y nhìn thấy làn sương mù màu đen chợt thủng một lỗ rồi một đạo kiếm cương sắc bén lao tới.
Trong tích tắc, Trịnh Huyền Huân lui lại phóng ra một cái bóng đen chắn lấy Tam Thiên Phù Đồ.
Kiếm cương đánh lên dải lụa màu đen làm bắn ra vô số tia lửa nhưng không xuyên thủng được nó.
“ Chẳng phải tên tiểu tử này mới gia nhập Thục Sơn được hai năm hay sao? Thế nào mà đã tu luyện được tới cảnh giới Kiếm cương, chân nguyên cũng mạnh như vậy?”
Sắc mặt Trịnh Huyền Huân trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Cái bóng đen từ trên không bay xuống đó chính là Thi Vương do Trịnh Huyền Huân mất mấy chục năm khổ công mới tạo ra được.
Thi Thần kinh quyết trước tiên phải chọn được xác chết thích hợp để luyện thành cương thi rồi sau đó sử dụng đan dược và thủy ngân để luyện theo thứ tự thành Thiết thi, Đồng giáp thi thi vương và thi thần.
Mặc dù Thi vương so với Đồng giáp thi của Ma gia cao hơn một cảnh giới nhưng cả trăm năm qua Ma Gia không có được một thi vương nào thì đủ biết sự khác biệt giữa Thi vương và Đồng giáp thi.
Mặc dù Trịnh Huyền Huân là ngũ đệ tử của Khuất Đạo tử nhưng tu vi chỉ dưới có đại sư huynh Chu Chứng Nguyên. Thi vương của y đã gần có được thần thức, hơn nữa lại được luyện từ hơn mười loại tinh kim so với Trịnh Huyền Huân còn lợi hại hơn. Nhưng không ngờ chỉ một kiếm, Thi vương của y đã bị đánh bay. Dưới một đòn của Tam Thiên Phù Đồ, Trịnh huyền Huân cảm nhận được chân nguyên trên Tam Thiên Phù Đồ mênh mông, vượt qua chính mình.
Bị một đòn đáng sợ, Trịnh Huyền Huân cũng không dám ngăn cản Lạc Bắc mà bay ngược sang một bên để lại một mình Thi vương.
Vừa mới thở ra, Trịnh Huyền Huân đã thấy Phân Thủy thần quang bạng lao thẳng tới trước mặt mình, lóe lên một cái rồi biến mất.
- Không ngờ lại chạy tới hướng này.
Một kiếm của Lạc Bắc làm cho Trịnh Huyền Huân sợ hãi bỏ chạy. Mới lao đi được mười trượng chợt thấy trước mặt có một đống màu đen, sau khi nhìn kỹ thì thấy đó chính là cương thi hải quái bị đánh chết. Hóa ra Lạc Bắc sử dụng Hắc Mộc chỉ nam xa chọn một hướng để lao ra đúng vào hướng mà Cương thi hải quái bị đánh chết.
- Kia là cái gì?
Trong đám hài cốt màu đen có một vầng ánh sáng màu xanh biếc, trong đám sương mù màu đen lại càng thêm rõ rệt.
“ Đó là vật mà Ảo Băng Vân đánh rơi, có thể là một thứ pháp bảo gì đó.”
Trong tích tắc, Lạc Bắc liền hiểu ra. Sau khi Ảo Băng Vân bị đánh chết, thân thể vẫn ở trên đỉnh đầu hải quái bị đưa tới đây. Mà vầng ánh sáng kia rõ ràng là vật từ trên người Ảo Băng Vân rơi xuống. Nghĩ tới đó, Lạc Bắc giơ tay hút lấy vầng ánh sáng màu xanh về phía mình. Vừa mới nhìn thấy đó là một cái túi tơ thì một tiếng nổ vang lên, Lạc Bắc nhìn thấy một cái chùy to màu trắng đang từ trên cao giáng xuống, dưới cái chùy là năm bóng quỷ.
Hóa ra khi Lạc Bắc xông tới đây thì Kim Vật Nam cũng phát hiện ra vị trí của Phân Thủy thần quang bạng liền phóng Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên trùy giáng xuống.
“ Cái pháp bảo này quá nặng, vừa mới giáng xuống đã khiến cho những ngọn núi xung quanh đều rung chuyển. Tam Thiên Phù Đồ của ta không đánh lại được.”
Ngũ quỷ bạch cốt chất thiên chùy bao phủ phương viên năm mươi trượng giáng xuống cách đầu Lạc Bắc còn mấy trượng khiến cho hắn có cảm giác không khí bị nén làm cho Phân Thủy thần quang bạng không thể nào nhúc nhích được. Nhìn thấy uy thế của cái pháp bảo như vậy, Lạc Bắc vung tay ném ra Thập nhị đô thiên hữu tướng thần ma.
Chỉ thấy hai ma thần nhảy ra chặn đứng lại Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên trùy đang giáng xuống.
“ Oành!” Một dòng khí điên cuồng tản ra. Cây chùy như một ngọn núi nhỏ giáng xuống khiến cho từ người hai ma thần tản ra khói nhẹ. Từ xa nhìn lại thấy cả hai ma thần cũng bị lúc vào trong đá núi.
- Đây là pháp bảo gì?
Một búa đó giáng xuống hai ma thần làm cho ma khí của cả hai mất đi gần một nửa. Nhưng ma thần cầm trong tay Luân hồi chuyển luân nhanh chóng làm cho ma khí quay về trên người hai ma thần. Mà mấy ma thần còn lại cũng nhanh chóng phát động phóng ra Ma âm cửu u, Đâu Ly Hỏa, hoàng tuyền khói độc và Âm phong. Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên chùy của Kim Vật Nam có nguyên thần của năm con ác quỷ mặc dù đều là hung thần có sức lực rất mạnh nhưng không thể nào sánh được với tám ma thần. Bị Cửu u ma âm tác động, Đâu Ly Hỏa đốt liền hóa thành khói nhẹ. Kim Vật Nam thốt lên một tiếng kêu sợ hãi. Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên chùy mất đi chỗ dựa bị thiêu hủy chân nguyên bám trên đó liền thu lại còn có hai thước rồi rơi xuống đất, bị Lạc Bắc thu lấy.
“ Cái pháp bảo này theo đuổi uy lực nhưng lại không để ý tới sự khống chế nó. Nếu là Tử lôi nguyên từ chùy uy lực mặc dù không mạnh bằng nhưng với pháp trạn bố trí xung quanh để bảo vệ chân nguyên và tâm thần không bị tản đi.”
Lạc Bắc thu lấy cái pháp bảo tiếp tục lao ra, tuy nhiên lúc này trong lòng hắn hết sức bình tĩnh. Trong tình hình như vậy, chỉ có sự bình tĩnh mới có thể ứng phó được một cách chính xác. Đồng thời trong tình trạng bình tĩnh như vậy, Lạc Bắc lại hiểu thêm đối với những gì Thiên Cơ bí lục ghi về luyện chế phi kiếm và pháp bảo.
Liên tục mấy trận chiến đấu, Lạc Bắc càng thêm thuần thục đối với pháp quyết của mình và với một số điều ghi lại trên điển tịch cũng càng hiểu sâu.
- Tam sư đệ, Ngũ sư huynh không ngăn được họ?
Cuối cùng thì Lạc Bắc cũng xông ra khỏi khu vực bị khói độc bao phủ. Trên đỉnh núi trước mặt Lạc Bắc, lục đệ tử Phố Đạo Viễn của Khuất Đạo Tử đang đứng đó. Nhưng y lại không ngờ được Lạc Bắc lại nhanh tới mức như vậy. Gần như chỉ nhìn thấy Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên chùy nện xuống, liền bị Lạc Bắc thu lấy. Mà ba người Lạc Bắc ở trong Phân Thủy thần quang bạng còn chưa xông ra khỏi đám khói động thì một vầng ánh sáng màu đen đã lao ra.
Kiếm cương!
Để cho Phố Đạo Viễn cảm thấy ớn lạnh đó là khi Kiếm cương đi tới đâu tất cả cây cối nát bấy như mưa rơi xuống đất mà không hề có lấy một chút cản trở.
Trong tích tắc đó, Phố Đạo Viễn chỉ kịp vung tay lên phóng ra một sợi Thanh hắc sắc vân khí trong đó có vô số ánh lửa chớp lóe và khí tanh hôi kinh người.
Âm lân sa!
Lạc Bắc lấy được trên người Bạch Nguyên Thần một túi Âm lân sa.
Âm Lân sa của phái Bắc Mang có thể bám vào thân kiếm đốt cháy chân nguyên. Nó là một thứ pháp bảo độc ác chuyên để phá phi kiếm.
Phố Đạo Viễn phóng ra thanh hắc sắc khí dài tới mười mấy trượng có thể nói là đã dùng hết toàn bộ Âm Lân Sa. Nhưng kiếm quang của Lạc Bắc xuyên thẳng qua Âm Lân Sa mà lao tới đầu Phố Đạo Viễn.
Trên kiếm quang của Lạc Bắc, Âm lân sa thiêu đốt không ngờ chỉ như ánh đom đóm lóe lên một chút rồi rơi khỏi thân kiếm.
- Hắn tu luyện pháp quyết gì mà chân nguyên trên thân kiếm đã tới được mức độ mà âm lân sa cũng không đốt được?
Hai gã đệ tử phái Bắc Mang cũng từ phía sau lao tới đang định ra tay nhưng nhìn thấy Phố Đạo Viễn thoáng cái bị Lạc Bắc đánh chết thì toát mồ hôi, vội vàng dừng lại lấy pháp bảo bảo vệ bản thân.
- Cả một đám vô dụng. Bao nhiêu người như vậy mà không ngăn được một tên hậu bối Thục Sơn.
Một tiếng hừ lạnh vang lên. Khi tiếng hừ lạnh vang tới nơi, hơn mười tên đệ tử Bắc Mang đều toát mồ hôi, đứng nguyên tại chỗ mà không dám lên tiếng. Ngay lập tức một vầng ánh sáng màu xanh từ trong rừng vọt ra.
Ngay lúc này, giữa không trung chợt vang lên tiếng sấm, cuồng phong cuốn tới kèm theo mưa to tầm tã.
- Ngươi giết của ta mấy tên đệ tử mà còn muốn trốn phải không?
Lạc Bắc đánh chết Phố Đạo Viễn vừa mới lao đi được vài dặm, trước mặt xuất hiện một cái thôn bỏ hoang thì bên tai vang lên âm thanh đó.
Vừa mới nghe thấy âm thanh đó, Lạc Bắc thở dài, đẻ cho tám ma thần bảo vệ Thái Thúc và Tử Huyền Cốc ở trước sơn thôn.
Đó là âm thanh của Khuất Đạo Tử.
Lạc Bắc đã chứng kiến tu vi của Khuất Đạo Tử biết một khi lão đuổi theo thì mình có muốn chạy cũng không được.
Nếu đã không chạy được thì lưu lại mà quyết một trận tử chiến.
Trong cơn cuồng phong, Lạc Bắc liếc nhìn Thái Thúc. Lúc này, Thái Thúc vẫn nhắm nghiền hai mắt, trên người tản ra khí hồng đang ở trong trạng thái nhập tĩnh chữa thương.
Trong tích tắc, Trịnh Huyền Huân lui lại phóng ra một cái bóng đen chắn lấy Tam Thiên Phù Đồ.
Kiếm cương đánh lên dải lụa màu đen làm bắn ra vô số tia lửa nhưng không xuyên thủng được nó.
“ Chẳng phải tên tiểu tử này mới gia nhập Thục Sơn được hai năm hay sao? Thế nào mà đã tu luyện được tới cảnh giới Kiếm cương, chân nguyên cũng mạnh như vậy?”
Sắc mặt Trịnh Huyền Huân trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Cái bóng đen từ trên không bay xuống đó chính là Thi Vương do Trịnh Huyền Huân mất mấy chục năm khổ công mới tạo ra được.
Thi Thần kinh quyết trước tiên phải chọn được xác chết thích hợp để luyện thành cương thi rồi sau đó sử dụng đan dược và thủy ngân để luyện theo thứ tự thành Thiết thi, Đồng giáp thi thi vương và thi thần.
Mặc dù Thi vương so với Đồng giáp thi của Ma gia cao hơn một cảnh giới nhưng cả trăm năm qua Ma Gia không có được một thi vương nào thì đủ biết sự khác biệt giữa Thi vương và Đồng giáp thi.
Mặc dù Trịnh Huyền Huân là ngũ đệ tử của Khuất Đạo tử nhưng tu vi chỉ dưới có đại sư huynh Chu Chứng Nguyên. Thi vương của y đã gần có được thần thức, hơn nữa lại được luyện từ hơn mười loại tinh kim so với Trịnh Huyền Huân còn lợi hại hơn. Nhưng không ngờ chỉ một kiếm, Thi vương của y đã bị đánh bay. Dưới một đòn của Tam Thiên Phù Đồ, Trịnh huyền Huân cảm nhận được chân nguyên trên Tam Thiên Phù Đồ mênh mông, vượt qua chính mình.
Bị một đòn đáng sợ, Trịnh Huyền Huân cũng không dám ngăn cản Lạc Bắc mà bay ngược sang một bên để lại một mình Thi vương.
Vừa mới thở ra, Trịnh Huyền Huân đã thấy Phân Thủy thần quang bạng lao thẳng tới trước mặt mình, lóe lên một cái rồi biến mất.
- Không ngờ lại chạy tới hướng này.
Một kiếm của Lạc Bắc làm cho Trịnh Huyền Huân sợ hãi bỏ chạy. Mới lao đi được mười trượng chợt thấy trước mặt có một đống màu đen, sau khi nhìn kỹ thì thấy đó chính là cương thi hải quái bị đánh chết. Hóa ra Lạc Bắc sử dụng Hắc Mộc chỉ nam xa chọn một hướng để lao ra đúng vào hướng mà Cương thi hải quái bị đánh chết.
- Kia là cái gì?
Trong đám hài cốt màu đen có một vầng ánh sáng màu xanh biếc, trong đám sương mù màu đen lại càng thêm rõ rệt.
“ Đó là vật mà Ảo Băng Vân đánh rơi, có thể là một thứ pháp bảo gì đó.”
Trong tích tắc, Lạc Bắc liền hiểu ra. Sau khi Ảo Băng Vân bị đánh chết, thân thể vẫn ở trên đỉnh đầu hải quái bị đưa tới đây. Mà vầng ánh sáng kia rõ ràng là vật từ trên người Ảo Băng Vân rơi xuống. Nghĩ tới đó, Lạc Bắc giơ tay hút lấy vầng ánh sáng màu xanh về phía mình. Vừa mới nhìn thấy đó là một cái túi tơ thì một tiếng nổ vang lên, Lạc Bắc nhìn thấy một cái chùy to màu trắng đang từ trên cao giáng xuống, dưới cái chùy là năm bóng quỷ.
Hóa ra khi Lạc Bắc xông tới đây thì Kim Vật Nam cũng phát hiện ra vị trí của Phân Thủy thần quang bạng liền phóng Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên trùy giáng xuống.
“ Cái pháp bảo này quá nặng, vừa mới giáng xuống đã khiến cho những ngọn núi xung quanh đều rung chuyển. Tam Thiên Phù Đồ của ta không đánh lại được.”
Ngũ quỷ bạch cốt chất thiên chùy bao phủ phương viên năm mươi trượng giáng xuống cách đầu Lạc Bắc còn mấy trượng khiến cho hắn có cảm giác không khí bị nén làm cho Phân Thủy thần quang bạng không thể nào nhúc nhích được. Nhìn thấy uy thế của cái pháp bảo như vậy, Lạc Bắc vung tay ném ra Thập nhị đô thiên hữu tướng thần ma.
Chỉ thấy hai ma thần nhảy ra chặn đứng lại Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên trùy đang giáng xuống.
“ Oành!” Một dòng khí điên cuồng tản ra. Cây chùy như một ngọn núi nhỏ giáng xuống khiến cho từ người hai ma thần tản ra khói nhẹ. Từ xa nhìn lại thấy cả hai ma thần cũng bị lúc vào trong đá núi.
- Đây là pháp bảo gì?
Một búa đó giáng xuống hai ma thần làm cho ma khí của cả hai mất đi gần một nửa. Nhưng ma thần cầm trong tay Luân hồi chuyển luân nhanh chóng làm cho ma khí quay về trên người hai ma thần. Mà mấy ma thần còn lại cũng nhanh chóng phát động phóng ra Ma âm cửu u, Đâu Ly Hỏa, hoàng tuyền khói độc và Âm phong. Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên chùy của Kim Vật Nam có nguyên thần của năm con ác quỷ mặc dù đều là hung thần có sức lực rất mạnh nhưng không thể nào sánh được với tám ma thần. Bị Cửu u ma âm tác động, Đâu Ly Hỏa đốt liền hóa thành khói nhẹ. Kim Vật Nam thốt lên một tiếng kêu sợ hãi. Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên chùy mất đi chỗ dựa bị thiêu hủy chân nguyên bám trên đó liền thu lại còn có hai thước rồi rơi xuống đất, bị Lạc Bắc thu lấy.
“ Cái pháp bảo này theo đuổi uy lực nhưng lại không để ý tới sự khống chế nó. Nếu là Tử lôi nguyên từ chùy uy lực mặc dù không mạnh bằng nhưng với pháp trạn bố trí xung quanh để bảo vệ chân nguyên và tâm thần không bị tản đi.”
Lạc Bắc thu lấy cái pháp bảo tiếp tục lao ra, tuy nhiên lúc này trong lòng hắn hết sức bình tĩnh. Trong tình hình như vậy, chỉ có sự bình tĩnh mới có thể ứng phó được một cách chính xác. Đồng thời trong tình trạng bình tĩnh như vậy, Lạc Bắc lại hiểu thêm đối với những gì Thiên Cơ bí lục ghi về luyện chế phi kiếm và pháp bảo.
Liên tục mấy trận chiến đấu, Lạc Bắc càng thêm thuần thục đối với pháp quyết của mình và với một số điều ghi lại trên điển tịch cũng càng hiểu sâu.
- Tam sư đệ, Ngũ sư huynh không ngăn được họ?
Cuối cùng thì Lạc Bắc cũng xông ra khỏi khu vực bị khói độc bao phủ. Trên đỉnh núi trước mặt Lạc Bắc, lục đệ tử Phố Đạo Viễn của Khuất Đạo Tử đang đứng đó. Nhưng y lại không ngờ được Lạc Bắc lại nhanh tới mức như vậy. Gần như chỉ nhìn thấy Ngũ quỷ bạch cốt chấn thiên chùy nện xuống, liền bị Lạc Bắc thu lấy. Mà ba người Lạc Bắc ở trong Phân Thủy thần quang bạng còn chưa xông ra khỏi đám khói động thì một vầng ánh sáng màu đen đã lao ra.
Kiếm cương!
Để cho Phố Đạo Viễn cảm thấy ớn lạnh đó là khi Kiếm cương đi tới đâu tất cả cây cối nát bấy như mưa rơi xuống đất mà không hề có lấy một chút cản trở.
Trong tích tắc đó, Phố Đạo Viễn chỉ kịp vung tay lên phóng ra một sợi Thanh hắc sắc vân khí trong đó có vô số ánh lửa chớp lóe và khí tanh hôi kinh người.
Âm lân sa!
Lạc Bắc lấy được trên người Bạch Nguyên Thần một túi Âm lân sa.
Âm Lân sa của phái Bắc Mang có thể bám vào thân kiếm đốt cháy chân nguyên. Nó là một thứ pháp bảo độc ác chuyên để phá phi kiếm.
Phố Đạo Viễn phóng ra thanh hắc sắc khí dài tới mười mấy trượng có thể nói là đã dùng hết toàn bộ Âm Lân Sa. Nhưng kiếm quang của Lạc Bắc xuyên thẳng qua Âm Lân Sa mà lao tới đầu Phố Đạo Viễn.
Trên kiếm quang của Lạc Bắc, Âm lân sa thiêu đốt không ngờ chỉ như ánh đom đóm lóe lên một chút rồi rơi khỏi thân kiếm.
- Hắn tu luyện pháp quyết gì mà chân nguyên trên thân kiếm đã tới được mức độ mà âm lân sa cũng không đốt được?
Hai gã đệ tử phái Bắc Mang cũng từ phía sau lao tới đang định ra tay nhưng nhìn thấy Phố Đạo Viễn thoáng cái bị Lạc Bắc đánh chết thì toát mồ hôi, vội vàng dừng lại lấy pháp bảo bảo vệ bản thân.
- Cả một đám vô dụng. Bao nhiêu người như vậy mà không ngăn được một tên hậu bối Thục Sơn.
Một tiếng hừ lạnh vang lên. Khi tiếng hừ lạnh vang tới nơi, hơn mười tên đệ tử Bắc Mang đều toát mồ hôi, đứng nguyên tại chỗ mà không dám lên tiếng. Ngay lập tức một vầng ánh sáng màu xanh từ trong rừng vọt ra.
Ngay lúc này, giữa không trung chợt vang lên tiếng sấm, cuồng phong cuốn tới kèm theo mưa to tầm tã.
- Ngươi giết của ta mấy tên đệ tử mà còn muốn trốn phải không?
Lạc Bắc đánh chết Phố Đạo Viễn vừa mới lao đi được vài dặm, trước mặt xuất hiện một cái thôn bỏ hoang thì bên tai vang lên âm thanh đó.
Vừa mới nghe thấy âm thanh đó, Lạc Bắc thở dài, đẻ cho tám ma thần bảo vệ Thái Thúc và Tử Huyền Cốc ở trước sơn thôn.
Đó là âm thanh của Khuất Đạo Tử.
Lạc Bắc đã chứng kiến tu vi của Khuất Đạo Tử biết một khi lão đuổi theo thì mình có muốn chạy cũng không được.
Nếu đã không chạy được thì lưu lại mà quyết một trận tử chiến.
Trong cơn cuồng phong, Lạc Bắc liếc nhìn Thái Thúc. Lúc này, Thái Thúc vẫn nhắm nghiền hai mắt, trên người tản ra khí hồng đang ở trong trạng thái nhập tĩnh chữa thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.