Chương 128: Thập diện mai phục
Vô Tội
04/03/2013
- A! Ngươi định làm gì? - Ảo Băng Vân hoảng sợ hét lên:
- Ngươi dám bất kính với ta, không sợ Côn Luân ta diệt cả nhà ngươi?
- Diệt cả nhà ta? - Khuất Đạo Tử hừ một tiếng nhìn Ảo Băng Vân rồi nhe răng cười:
- Ta nghe lệnh các ngươi cũng phải được cái gì đó chứ? Các ngươi bắt chúng ta đi giết người Thục Sơn, phục kích Hắc Phong lão tổ khiến cho tu vi của ta suýt chút nữa thì mất. Hiện tại ta vẫn còn trọng thương chưa lành vậy mà các ngươi còn bắt ta đến để vây giết mấy tên hậu bối của Côn Luân. Nếu như ta không tuân lệnh khó tránh khỏi độc thủ của các ngươi. Rõ ràng các ngươi chỉ coi chúng ta là mấy con tốt chịu chết để các ngươi ngồi hưởng thiên hạ.
- Ngươi dám làm càn. - Nguyên Anh của Ảo Băng Vân giẫy dụa hét lên chói tai:
- Chẳng trách các môn phái khác chạy ra ngoài biển còn các ngươi ở đây. Nếu các sư huynh của ta mà biết thì ngươi chắc chắn hình thần câu diệt.
- Hừ! Trong thiên hạ ngươi ngu ta trá. Ngay cả trong Côn Luân các ngươi cũng đấu đá với nhau.
Ánh mắt của Khuất Đạo Tử trở nên lạnh lùng:
- Nói ít đi. Nhanh chóng giao Trừu tủy đoạt nguyên quyết cho ta thì ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống. Nếu không, ta sẽ biến ngươi thành thuốc bổ.
- Ngươi dám?
- Thật không?
Năm ngón tay của Khuất Đạo Tử căng ra khiến cho năm tia sáng đen đâm vào trong Nguyên Anh của Ảo Băng Vân:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
- A! Ta nói Trừu tủy đoạt nguyên quyết cho ngươi.
Ảo Băng Vân mất đi ý chống cự liền nói toàn bộ Trừu Tủy đoạt nguyên quyết cho Khuất Đạo Tử, không còn có lấy một chút kiêu ngạo mà chỉ cầu xin:
- Chỉ cần ngươi cho ta một con đường sống, ta sẽ làm theo ngươi.
- Cho ngươi một con đường sống? - Khuất Đạo Tử đảo mắt, lặng yên vận chuyển Trừu Tủy đoạt nguyên quyết một lần, cảm thấy không có gì nhầm lẫn liền cất tiếng cười khùng khục:
- Ngươi là đệ tử của Thập đại kim tiên, tu đạo bao nhiêu năm mà nói chuyện không khác gì đứa trẻ. Nếu ta bỏ qua cho ngươi, tới lúc người Côn Luân các ngươi biết lại tới giết ta sao? Hiện tại ta vẫn bị thương chưa lành, Nguyên Anh của ngươi vừa lúc để chữa thương cho ta.
Trong tiếng gào thảm thiết, Nguyên Anh bị Khuất Đạo Tử bóp nát. Y vung tay phát ra chân nguyên bao phủ lấy rồi hút vào bụng. Sau khi hút xong toàn bộ chân nguyên từ Nguyên Anh của Ảo Băng Vân, Khuất Đạo Tử ngồi xuống tại chỗ để luyện hóa.
“ Dược lực của Chu Tước toàn cơ đan không ngờ mạnh như vậy. Chẳng trách mà ngày đó khi Hắc Phong lão tổ nuốt hai viên phải mất nhiều thời gian để luyện hóa. Hiện tại Thái Thúc sư muội vẫn chưa thể cứ động.
Lạc Bắc sử dụng cương thi hải quái thu hút sự chú ý của Kim Vận Nam rồi lao theo hướng khác. Nhìn thấy một đòn từ Ngũ Quỷ Bạch cốt thiên chùy, Lạc Bắc biết cái pháp bảo này rất khó đối phó vì vậy dốc một viên Toàn cơ đan của Hắc phong lão tổ ra nuốt.
Hắc Phong lão tổ có tổng cộng năm viên Chu Tước toàn cơ đan. Ngày đó lão nuốt hai viên, Lạc Bắc đưa cho Thái Thúc một viên, hiện giờ nuốt một viên nên còn thừa một viên. Sau khi nuốt Chu Tước toàn cơ đan vào bụng, Lạc Bắc liền cảm thấy một ngọn lửa từ bụng bốc lên giống như có một con Chu Tước đang lao ra. Bị dược lực bốc lên, Lạc Bắc không nhịn được thốt lên một tiếng kêu đau đớn.
- Lạc Bắc sư đệ! Thế nào rồi?
Trong bóng tối, Tử Huyền Cốc thấy gương mặt Lạc Bắc đổ như máu liền vội vàng hỏi.
Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc và Tử Huyền Cốc nghe thấy trong rừng có tiếng người cười ha hả. Nhìn theo hướng đó thì thấy có một bóng người cầm một cái trường phiên rung nhẹ tản ra sương mù màu đen dày đặc tràn tới.
- Không ổn.
Lạc Bắc cảm nhận trong sương mù màu đen tràn ngập âm khí liền phóng Phân Thủy thần quang bạng bảo vệ bản thân cùng với Tử Huyền Cốc và Thái Thúc.
Mặc dù Phân Thủy thần quang bạng là pháp bảo phòng ngự thượng giai, sương mù màu đen lan tới liền bị ánh sáng màu tím của nó đẩy văng ra xung quanh. Nhưng trong bóng đêm, ánh sáng của nó lại làm lộ vị trí của ba người Lạc Bắc. Cơ bản Lạc Bắc không biết ở đây có bao nhiêu địch thủ liền vội vàng khống chế để cho dược lực cuồn cuộn tràn vào trong kinh mạch.
Hắc Phong lão tổ may mắn có được Chu Tước toàn cơ đan. Đan dược này do tiền bối sử dụng Vạn Niên đan tham, Hỏa Địa Long và hơn mười loại linh dược luyện ra. Dược lực của mỗi viên có lẽ cũng tương đương với nội đan của hải quái, hơn nữa nó còn có công hiệu cường hóa thân thể. Tuy nhiên khuyết điểm duy nhất là có rất nhiều loại thuốc mạnh, chỉ theo đuổi dược lực không có loại thuốc trung hòa. Vì vậy mà ngay cả Hắc Phong lão tổ cũng chỉ dám cẩn thận sử dụng chân nguyên bao phủ, mất rất nhiều thời gian mới từ từ luyện hóa.
Nhưng vào lúc này, cường địch xuất hiện khắp nơi khiến cho Lạc Bắc cơ bản không có thời gian để luyện hóa dược lực của nó. Mà Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của hắn cũng tác dụng chữa trị kinh mạch. Hiện tại, Lạc Bắc không hề khống chế để cho dược lực xông lên khiến cho kinh mạch trong cơ thể của hắn hơn nửa bị dược lực làm cho vỡ vụn.
- Thế nào?
Bóng người giũ trường phiên bao phủ mấy trăm trượng đó chính là tam đệ tử Mạt Đại Thiên của Khuất Đạo Tử. Cây trường phiên trong tay y có tên là Cửu Độc Xà duyện phiên, sử dụng chín loại nọc rắn cực độc ở núi Bắc Mang cộng với khí độc rồi cô đọng lại. Nó có thể dùng chất độc để giết địch thủ, quan trọng nhất là làm cho kẻ địch không biết được phương hướng. Sau khi bao phủ khói độc lên đám Lạc Bắc, y liền ẩn vào, trong tay cầm sẵn một cái pháp bảo khác định đánh lén. Nhưng mới tiến vào được mười trượng, y liền nhìn thấy Lạc Bắc phun ra một búng máu, ngay cả lỗ chân lông cũng có máu rỉ ra dường như chân nguyên toàn thân đang tán đi.
- Chẳng lẽ hắn bị thương quá nặng nên lúc này không áp chế nổi?
Mạt Đại Thiên mặc áo đen di chuyển chẳng khác nào bóng quỷ nhìn thấy cảnh tượng đó thì nghĩ như vậy. Nhưng ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu thì ngay lập tức đồng tử trong mắt y co lại khi nhìn thấy một đạo kiếm cương màu đen giống như con độc long từ trong sương mù lao tới.
Mạt Đạt Thiên giật mình, định ném cái pháp bảo khác trong tay có tên là Nại Hà Ma Châu nhưng đạo kiếm cương đột nhiên tăng tốc khiến cho y không kịp phản ứng cắt bị cắt đứt cánh tay.
“ Rõ ràng hắn đã sắp chết vậy mà còn phóng ra được một kiếm như vậy. Không ổn!”
Mạt Đại Thiên biến sắc bởi máu trên cánh tay của y chợt biến thành màu đen rồi da thịt cũng lập tức trở nên giống như mực. Y không kịp thốt lên một tiếng kêu đã ngã xuống đất mà chết.
Cửu Độc xà duyện phiên của Mạt Đạt Thiên tản ra khói đen đều là tuyệt độc. Bình thường Mạt Đại Thiên đều ngậm Tị Độc đan nên mới có thể bình yên. Có điều vào lúc này, cánh tay của y bị cắt khiến cho kịch độc tràn vào theo mạch máu làm cho Tị độc đan không kịp hóa giải mà chết bởi chính chất độc từ pháp bảo của mình.
Có thể nói là hoàn toàn tự đùa với lửa...
Mà lần này Lạc Bắc cũng có thể nói hết sức nguy hiểm.
Vừa rồi dược lực bốc lên, Lạc Bắc khó khăn lắm mới sử dụng Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh và Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết để bảo vệ tâm mạch không để cho dược lực làm cho chết. Dược lực chuyển hóa thành chân nguyên khiến cho chân nguyên trong cơ thể từ suy chuyển sang thịnh, nhanh chóng tu bổ kinh mạch trong người Lạc Bắc.
Nếu không phải đã hấp thu chân nguyên trong Tam Thiên Phù Đồ, kinh mạch trong thân thể đã được rèn luyện thêm khiến cho chân nguyên tăng mạnh thì cho dù Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh có thần hiệu tới mấy lần này Lạc Bắc cũng bị nổ tung người mà chết.
Còn Mạt Đại Thiên nhìn thấy Lạc Bắc như vậy hơi phân tâm nên mới có thể khiến cho hắn cướp được tiên cơ mà chém chết.
Trong tích tắc đó, Lạc Bắc như sống lại từ địa ngục.
Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của hắn vốn dùng chân nguyên rèn luyện thân thể thành thánh, sau hai lần kinh mạch bị nứt được chân nguyên tu bổ lại cũng coi như được rèn luyện hai lần.
Trong nháy mắt đánh chết Mạt Đại Thiên, Lạc Bắc cảm giác chân nguyên trong thân thể có gì đó khác trước.
Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc không còn có thời gian cảm nhận sự thay đổi đó. Sau khi một kiếm giết chết Mạt Đại Thiên, Lạc Bắc lập tức cầm Hắc Mộc chỉ nam xa chỉ về một phương hướng.
Phương hướng đó của hắn chỉ cần có thể lao ra khỏi đám sương mù. Bởi một khi ở trong đó, Phân Thủy thần quang bạng chẳng khác gì một cái bia cho người ta ngắm.
- A?
Vừa mới lao ra được vài chục trượng, Lạc Bắc thoáng thấy ở bên trái có một vầng ánh sáng mông lung.
- Có người nào đó e ngại chất độc nên sử dụng pháp bảo che chở.
Lạc Bắc nghĩ vậy, chân nguyên tràn lên khiến cho kiếm cương như một dải lụa màu đen lao tới.
Vầng ánh sáng màu vàng đó chính là do một cái Trường Mệnh tỏa tản ra. người cầm cái pháp bảo này là một thanh niên có chút tuấn tú.
- Ngươi dám bất kính với ta, không sợ Côn Luân ta diệt cả nhà ngươi?
- Diệt cả nhà ta? - Khuất Đạo Tử hừ một tiếng nhìn Ảo Băng Vân rồi nhe răng cười:
- Ta nghe lệnh các ngươi cũng phải được cái gì đó chứ? Các ngươi bắt chúng ta đi giết người Thục Sơn, phục kích Hắc Phong lão tổ khiến cho tu vi của ta suýt chút nữa thì mất. Hiện tại ta vẫn còn trọng thương chưa lành vậy mà các ngươi còn bắt ta đến để vây giết mấy tên hậu bối của Côn Luân. Nếu như ta không tuân lệnh khó tránh khỏi độc thủ của các ngươi. Rõ ràng các ngươi chỉ coi chúng ta là mấy con tốt chịu chết để các ngươi ngồi hưởng thiên hạ.
- Ngươi dám làm càn. - Nguyên Anh của Ảo Băng Vân giẫy dụa hét lên chói tai:
- Chẳng trách các môn phái khác chạy ra ngoài biển còn các ngươi ở đây. Nếu các sư huynh của ta mà biết thì ngươi chắc chắn hình thần câu diệt.
- Hừ! Trong thiên hạ ngươi ngu ta trá. Ngay cả trong Côn Luân các ngươi cũng đấu đá với nhau.
Ánh mắt của Khuất Đạo Tử trở nên lạnh lùng:
- Nói ít đi. Nhanh chóng giao Trừu tủy đoạt nguyên quyết cho ta thì ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống. Nếu không, ta sẽ biến ngươi thành thuốc bổ.
- Ngươi dám?
- Thật không?
Năm ngón tay của Khuất Đạo Tử căng ra khiến cho năm tia sáng đen đâm vào trong Nguyên Anh của Ảo Băng Vân:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.
- A! Ta nói Trừu tủy đoạt nguyên quyết cho ngươi.
Ảo Băng Vân mất đi ý chống cự liền nói toàn bộ Trừu Tủy đoạt nguyên quyết cho Khuất Đạo Tử, không còn có lấy một chút kiêu ngạo mà chỉ cầu xin:
- Chỉ cần ngươi cho ta một con đường sống, ta sẽ làm theo ngươi.
- Cho ngươi một con đường sống? - Khuất Đạo Tử đảo mắt, lặng yên vận chuyển Trừu Tủy đoạt nguyên quyết một lần, cảm thấy không có gì nhầm lẫn liền cất tiếng cười khùng khục:
- Ngươi là đệ tử của Thập đại kim tiên, tu đạo bao nhiêu năm mà nói chuyện không khác gì đứa trẻ. Nếu ta bỏ qua cho ngươi, tới lúc người Côn Luân các ngươi biết lại tới giết ta sao? Hiện tại ta vẫn bị thương chưa lành, Nguyên Anh của ngươi vừa lúc để chữa thương cho ta.
Trong tiếng gào thảm thiết, Nguyên Anh bị Khuất Đạo Tử bóp nát. Y vung tay phát ra chân nguyên bao phủ lấy rồi hút vào bụng. Sau khi hút xong toàn bộ chân nguyên từ Nguyên Anh của Ảo Băng Vân, Khuất Đạo Tử ngồi xuống tại chỗ để luyện hóa.
“ Dược lực của Chu Tước toàn cơ đan không ngờ mạnh như vậy. Chẳng trách mà ngày đó khi Hắc Phong lão tổ nuốt hai viên phải mất nhiều thời gian để luyện hóa. Hiện tại Thái Thúc sư muội vẫn chưa thể cứ động.
Lạc Bắc sử dụng cương thi hải quái thu hút sự chú ý của Kim Vận Nam rồi lao theo hướng khác. Nhìn thấy một đòn từ Ngũ Quỷ Bạch cốt thiên chùy, Lạc Bắc biết cái pháp bảo này rất khó đối phó vì vậy dốc một viên Toàn cơ đan của Hắc phong lão tổ ra nuốt.
Hắc Phong lão tổ có tổng cộng năm viên Chu Tước toàn cơ đan. Ngày đó lão nuốt hai viên, Lạc Bắc đưa cho Thái Thúc một viên, hiện giờ nuốt một viên nên còn thừa một viên. Sau khi nuốt Chu Tước toàn cơ đan vào bụng, Lạc Bắc liền cảm thấy một ngọn lửa từ bụng bốc lên giống như có một con Chu Tước đang lao ra. Bị dược lực bốc lên, Lạc Bắc không nhịn được thốt lên một tiếng kêu đau đớn.
- Lạc Bắc sư đệ! Thế nào rồi?
Trong bóng tối, Tử Huyền Cốc thấy gương mặt Lạc Bắc đổ như máu liền vội vàng hỏi.
Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc và Tử Huyền Cốc nghe thấy trong rừng có tiếng người cười ha hả. Nhìn theo hướng đó thì thấy có một bóng người cầm một cái trường phiên rung nhẹ tản ra sương mù màu đen dày đặc tràn tới.
- Không ổn.
Lạc Bắc cảm nhận trong sương mù màu đen tràn ngập âm khí liền phóng Phân Thủy thần quang bạng bảo vệ bản thân cùng với Tử Huyền Cốc và Thái Thúc.
Mặc dù Phân Thủy thần quang bạng là pháp bảo phòng ngự thượng giai, sương mù màu đen lan tới liền bị ánh sáng màu tím của nó đẩy văng ra xung quanh. Nhưng trong bóng đêm, ánh sáng của nó lại làm lộ vị trí của ba người Lạc Bắc. Cơ bản Lạc Bắc không biết ở đây có bao nhiêu địch thủ liền vội vàng khống chế để cho dược lực cuồn cuộn tràn vào trong kinh mạch.
Hắc Phong lão tổ may mắn có được Chu Tước toàn cơ đan. Đan dược này do tiền bối sử dụng Vạn Niên đan tham, Hỏa Địa Long và hơn mười loại linh dược luyện ra. Dược lực của mỗi viên có lẽ cũng tương đương với nội đan của hải quái, hơn nữa nó còn có công hiệu cường hóa thân thể. Tuy nhiên khuyết điểm duy nhất là có rất nhiều loại thuốc mạnh, chỉ theo đuổi dược lực không có loại thuốc trung hòa. Vì vậy mà ngay cả Hắc Phong lão tổ cũng chỉ dám cẩn thận sử dụng chân nguyên bao phủ, mất rất nhiều thời gian mới từ từ luyện hóa.
Nhưng vào lúc này, cường địch xuất hiện khắp nơi khiến cho Lạc Bắc cơ bản không có thời gian để luyện hóa dược lực của nó. Mà Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của hắn cũng tác dụng chữa trị kinh mạch. Hiện tại, Lạc Bắc không hề khống chế để cho dược lực xông lên khiến cho kinh mạch trong cơ thể của hắn hơn nửa bị dược lực làm cho vỡ vụn.
- Thế nào?
Bóng người giũ trường phiên bao phủ mấy trăm trượng đó chính là tam đệ tử Mạt Đại Thiên của Khuất Đạo Tử. Cây trường phiên trong tay y có tên là Cửu Độc Xà duyện phiên, sử dụng chín loại nọc rắn cực độc ở núi Bắc Mang cộng với khí độc rồi cô đọng lại. Nó có thể dùng chất độc để giết địch thủ, quan trọng nhất là làm cho kẻ địch không biết được phương hướng. Sau khi bao phủ khói độc lên đám Lạc Bắc, y liền ẩn vào, trong tay cầm sẵn một cái pháp bảo khác định đánh lén. Nhưng mới tiến vào được mười trượng, y liền nhìn thấy Lạc Bắc phun ra một búng máu, ngay cả lỗ chân lông cũng có máu rỉ ra dường như chân nguyên toàn thân đang tán đi.
- Chẳng lẽ hắn bị thương quá nặng nên lúc này không áp chế nổi?
Mạt Đại Thiên mặc áo đen di chuyển chẳng khác nào bóng quỷ nhìn thấy cảnh tượng đó thì nghĩ như vậy. Nhưng ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu thì ngay lập tức đồng tử trong mắt y co lại khi nhìn thấy một đạo kiếm cương màu đen giống như con độc long từ trong sương mù lao tới.
Mạt Đạt Thiên giật mình, định ném cái pháp bảo khác trong tay có tên là Nại Hà Ma Châu nhưng đạo kiếm cương đột nhiên tăng tốc khiến cho y không kịp phản ứng cắt bị cắt đứt cánh tay.
“ Rõ ràng hắn đã sắp chết vậy mà còn phóng ra được một kiếm như vậy. Không ổn!”
Mạt Đại Thiên biến sắc bởi máu trên cánh tay của y chợt biến thành màu đen rồi da thịt cũng lập tức trở nên giống như mực. Y không kịp thốt lên một tiếng kêu đã ngã xuống đất mà chết.
Cửu Độc xà duyện phiên của Mạt Đạt Thiên tản ra khói đen đều là tuyệt độc. Bình thường Mạt Đại Thiên đều ngậm Tị Độc đan nên mới có thể bình yên. Có điều vào lúc này, cánh tay của y bị cắt khiến cho kịch độc tràn vào theo mạch máu làm cho Tị độc đan không kịp hóa giải mà chết bởi chính chất độc từ pháp bảo của mình.
Có thể nói là hoàn toàn tự đùa với lửa...
Mà lần này Lạc Bắc cũng có thể nói hết sức nguy hiểm.
Vừa rồi dược lực bốc lên, Lạc Bắc khó khăn lắm mới sử dụng Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh và Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết để bảo vệ tâm mạch không để cho dược lực làm cho chết. Dược lực chuyển hóa thành chân nguyên khiến cho chân nguyên trong cơ thể từ suy chuyển sang thịnh, nhanh chóng tu bổ kinh mạch trong người Lạc Bắc.
Nếu không phải đã hấp thu chân nguyên trong Tam Thiên Phù Đồ, kinh mạch trong thân thể đã được rèn luyện thêm khiến cho chân nguyên tăng mạnh thì cho dù Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh có thần hiệu tới mấy lần này Lạc Bắc cũng bị nổ tung người mà chết.
Còn Mạt Đại Thiên nhìn thấy Lạc Bắc như vậy hơi phân tâm nên mới có thể khiến cho hắn cướp được tiên cơ mà chém chết.
Trong tích tắc đó, Lạc Bắc như sống lại từ địa ngục.
Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của hắn vốn dùng chân nguyên rèn luyện thân thể thành thánh, sau hai lần kinh mạch bị nứt được chân nguyên tu bổ lại cũng coi như được rèn luyện hai lần.
Trong nháy mắt đánh chết Mạt Đại Thiên, Lạc Bắc cảm giác chân nguyên trong thân thể có gì đó khác trước.
Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc không còn có thời gian cảm nhận sự thay đổi đó. Sau khi một kiếm giết chết Mạt Đại Thiên, Lạc Bắc lập tức cầm Hắc Mộc chỉ nam xa chỉ về một phương hướng.
Phương hướng đó của hắn chỉ cần có thể lao ra khỏi đám sương mù. Bởi một khi ở trong đó, Phân Thủy thần quang bạng chẳng khác gì một cái bia cho người ta ngắm.
- A?
Vừa mới lao ra được vài chục trượng, Lạc Bắc thoáng thấy ở bên trái có một vầng ánh sáng mông lung.
- Có người nào đó e ngại chất độc nên sử dụng pháp bảo che chở.
Lạc Bắc nghĩ vậy, chân nguyên tràn lên khiến cho kiếm cương như một dải lụa màu đen lao tới.
Vầng ánh sáng màu vàng đó chính là do một cái Trường Mệnh tỏa tản ra. người cầm cái pháp bảo này là một thanh niên có chút tuấn tú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.