Chương 592: Phong Khư! Tiên thành trên không trung
Vô Tội
20/10/2016
Dịch giả: hany
Nhưng lúc này, Lạc Bắc cố gắng kiềm chế tâm trạng, trầm giọng hỏi Ly Nghiêu Ly:
- Người của Trạm Châu Trạch Địa... Bán Diện Nhân Ma có nói với ngươi rằng họ định làm gì không?
- Tiền bối Bán Diện Nhân Ma bảo ta nhắn với ngài rằng mặc dù mình từng là bộ hạ của U Minh huyết ma nhưng bốn trăm năm trước khác với bây giờ. Hiện tại người tu ma của Trạm Châu Trạch Địa khác với những người tu ma đi cùng U Minh huyết ma. - Ly Nghiêu Ly vội vàng nói với Lạc Bắc:
- Nếu người đó đúng là U Minh huyết ma cách đây bốn trăm năm sống lại, có bài học từ thất bại lần trước có lẽ khó đối phó hơn. Nếu để cho thực lực của y mạnh lên thì toàn bộ giới tu đạo hiện nay có lẽ sẽ biến mất trong tay y. Cho nên Bán Diện Nhân Ma tiền bối bảo chúng ta phải đặt Côn Luân ở vị trí thứ hai, đồng thời dốc hết sức tiêu diệt Huyết Thần Tử mà y thả ra và tìm tùng tích của kẻ đó.
- Không ngờ U Minh huyết ma lại xuất hiện trong Côn Luân. Chẳng lẽ bốn trăm năm trước U Minh huyết ma vẫn chưa bị đánh chết mà phong ấn bên trong Côn Luân?
- Tiền bối Bán Diện Nhân Ma quyết định như vậy không làm cho ta thất vọng. Ly Nghiêu Ly! Ngươi lập tức về rồi nghĩ cách giúp ta thống bao cho tiền bối Bán Diện Nhân Ma và chưởng giáo Vũ Sư Thanh rằng U Minh huyết ma có thể từ cái trận pháp truyền tống ở đây để tới một nơi khác. - Lạc Bắc lập tức nói vậy với Ly Nghiêu Ly.
- Cái gì?
Nạp Lan Nhược Tuyết cùng với Ly Nghiêu Ly đã biết tin của U Minh huyết ma từ trước nên vẫn hết sức bình tĩnh tới bây giờ mới giật mình.
- Ta khống chế một đám U Minh ma huyết thì chúng như bị cái gì đó tác động. Ta đuổi theo tới nơi này thì thấy nó không biết đi đâu. - Lạc Bắc nhìn cái trận pháp trước mặt với ánh mắt lạnh thấu xương:
- Hiện tại tuy rằng không biết cái trận pháp này tới nơi nào nhưng U Minh huyết ma bỏ chạy qua nó thì nhất định nơi này có thứ để tăng thực lực của y. Nếu để cho y có thời gian hồi phục tu vi thì rất khó giết. Việc này không thể để lâu, ta cùng với Hâm Duyệt, Nạp Lan Nhược Tuyết sẽ đi trước. Ngươi thông báo cho tiền bối Bán Diện Nhân Ma để cho lão cũng phái người tới.
- Được!
Ly Nghiêu Ly hơi do dự một chút nhưng vẫn không nói gì. Y lập tức biến mất trong vầng sáng màu đen của Yêu vương liên thai.
Bóng dáng của Ly Nghiêu Ly vừa mới biến mất, Lạc Bắc liền vung tay lên thu Yêu vương liên thai lại rồi ngay lập tức trong tay hắn xuất hiện một viên pháp tinh tỏa ra ánh sáng màu vàng.
Lúc này, Lạc Bắc hiểu rõ vừa rồi Ly Nghiêu Ly do dự chuyện gì.
Ly Nghiêu Ly lo lắng chỉ với ba người bọn họ có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Lạc Bắc cũng hiểu rõ với tình cảnh hiện tại cho dù Hoàng Vô Thần có ý muốn thả U Minh huyết ma ra thì gần như toàn bộ người của Côn Luân sẽ không đồng ý. U Minh huyết ma có thể chạy ra khỏi Côn Luân là dựa vào thực lực của mình...mặc dù giả thiết hiện tại đó là tu vi của U Minh huyết ma còn không bằng tiểu Trà nhưng y chỉ cần biết sử dụng toàn bộ pháp quyết của U Minh huyết ma thì trong cả giới Niết Bàn cũng chỉ có vài người uy hiếp được y. Hơn nữa với pháp thuật của U Minh huyết ma nếu người tu đạo không đạt tới cấp bậc như hắn và Nạp Lan Nhược Tuyết thì cho dù số người có nhiều hơn lại càng dễ bị U Minh huyết ma đánh chết để tăng cường thực lực.
Dù sao thì ngay cả bốn vị pháp vương Hoa giáo muốn giết tiểu Trà cũng không dám đánh trực diện mà phải mai phục, bố trí trận pháp.
Trải qua mấy trăm năm, số mệnh của giới tu đạo lại có sự thay đổi. Hiện tại U Minh huyết ma xuất hiện có thể nói là đại loạn thực sự bắt đầu.
Một làn hơi thở lạnh lùng từ người Lạc Bắc chợt tản ra. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn cầm pháp tinh đặt vào trong trận pháp đang tản ra ánh sáng màu trắng.
Một làn ánh sáng màu trắng lóe lên rồi ba người Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt cũng xuất hiện với gương mặt cảnh giác. Cả ba người đứng trên một cái đài bằng phẳng.
Cái đài này không ngờ là một ngọn núi bị gọt phẳng rộng chừng ngàn trượng. Trên mặt đất có rất nhiều ký hiệu huyền ảo.
- Đây là đâu?
Nhìn bốn xung quanh, Nạp Lan Nhược Tuyết, Lạc Bắc và Tô Hâm Duyệt đều cảm thấy khiếp sợ.
Trước mắt bọn họ là một khoảng trời đất nhìn mãi không thấy điểm cuối. Trong tầm mắt của họ có ít nhất mấy chục ngọn núi cao chọc trời và có hơn trăm quả núi cao tới mấy trăm trượng. Giữa những ngọn núi đó còn có một con sông với một cái bình nguyên rộng lớn.
Vào lúc này, đám người Lạc Bắc đứng trên một cái đài cao cách ngọn núi cao chọc trời gần nhất chừng mấy trăm dặm.
Tít trên cao và phía chân trời thấp thoáng lóe lên những tia sáng màu lục dường như có một màn ánh sáng màu lục bao phủ toàn bộ vùng trời đất này vào bên trong.
Một tia linh khí của trời đất đập vào mặt. Linh khí ở nơi đây không ngờ vô cùng tinh khiết, mức độ dầy đặc không kém nhiều môn phái, cho dù sánh với Thục Sơn cũng không kém hơn là mấy.
Một cái lồng sáng màu xanh lục cùng với mật độ linh khí như vậy khiến cho nơi này giống như một cái tông môn.
Nhưng nếu đây là một cái tông môn thì nó quá rộng lớn.
Khoảng trời đất nơi này so với lãnh địa của Hoàng Thiên tông còn rộng hơn tới mười lần. Cũng chỉ có vào thời thượng cổ, giới tu đạo còn đang mạnh mới có thể bố trí được một cái trận pháp bao phủ khu vực rộng lớn như thế.
- Nơi này không phải là không gian loạn lưu giống như Tử Kim hư không.
Lạc Bắc nhìn lên trên cao rồi nói với Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt như vậy. Trong mắt hắn vẫn còn đậm sự khiếp sợ.
Trên không trung rất cao bên ngoài màn ánh sáng màu lục là một vùng trời màu đen.
Hiện tại khi Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết cùng với Tô Hâm Duyệt qua trận pháp truyền tống tới đây thì bên ngoài đang là đêm tối. Mà khu vực này cũng bao phủ bởi bóng đêm. Hơn nữa những điểm sáng trên không trung hoàn toàn giống với bầu trời bên ngoài. Như vậy nơi này chỉ là một nơi sử dụng trận pháp, cấm chế tách ra riêng biệt chứ không phải là không gian loạn lưu ở ngoài chín tầng trời giống như Tử Kim hư không.
Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt cũng có cảm giác như Lạc Bắc nên đầu gật đầu.
Lạc Bắc lại thả Yêu vương liên thai. Hắn vung tay lên phóng ra một vầng Ma huyết to bằng nắm tay.
- Sao lại thế này?
Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt đều cảm nhận được sau khi được thả ra, U Minh ma huyết lập tức hưng phấn bay thẳng ra khỏi bình đài. Nhưng chỉ vừa mới phóng ra ngoài được chừng chục trượng U Minh ma huyết lập tức lúng tung như không còn cảm giác được gì nữa.
- U Minh huyết ma đi qua trận pháp truyền tống tới nơi nay. Nhưng có lẽ sau khi ra khỏi bình đài y sử dụng pháp thuật nào đó che giấu hơi thở cho nên U Minh ma huyết mới không cảm nhận được.
Lạc Bắc nhíu mày.
- Thạch Đầu ca ca! Chúng ta làm gì bây giờ? - Hâm Duyệt cau mày nhìn Lạc Bắc mà hỏi.
- Cấm chế ở đây rất lạ dường như có lực không gian. Với tu vi của ta bây giờ nếu dùng sức để phá cấm chế cũng không biết sau đó sẽ ra tới đâu.
Lạc Bắc liếc nhìn chút ánh sáng màu xánh lóe lên trên không trung rồi. Sau khi nói với Hâm Duyệt như vậy, hắn cúi đầu nhìn Yêu vương liên thai dưới chân vài cái bình đài:
- Cái trận pháp truyền tống vừa rồi chỉ là trận pháp truyền tống một hướng. Cái trận pháp kia chỉ nối thông với bình đài này mà không truyền tống ngược trở lại được. Ở đây chắc chắn còn có một cái trận pháp khác để đi ra ngoài. Chẳng trách U Minh huyết ma không sợ cái trận pháp truyền tống bị phá hủy làm y phải ở đây. Hơn nữa cấm chế ở đây dường như còn có thể ảnh hưởng tới trận pháp không gian, ngay cả trận pháp truyền tống trong Yêu vương liên thai cũng không dùng được. Hiện tại U Minh ma huyết không cảm ứng được vị trí của y, chúng ta đành phải từ từ tìm kiếm. Cho dù không tìm ra được y thì cũng phải tìm được cách nhắn tin ra ngoài trận pháp, nếu không chúng ta lại bị bao vây ở trong này.
- Ngay cả trận pháp truyền tống của Yêu vương liên thai cũng không sử dụng được?
Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm duyệt chỉ thấy trận pháp trên Yêu vương liên thai dương như không bị ảnh hưởng nhưng trên bề mặt của trận pháp truyền tống ở dưới đáy lại có hơn mười tia sáng màu lục di chuyển làm cho nguyên khí của nó bị đảo loạn. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nạp Lan Nhược Tuyết và Hâm Duyệt đều biến sắc.
Nhưng lúc này, Lạc Bắc cố gắng kiềm chế tâm trạng, trầm giọng hỏi Ly Nghiêu Ly:
- Người của Trạm Châu Trạch Địa... Bán Diện Nhân Ma có nói với ngươi rằng họ định làm gì không?
- Tiền bối Bán Diện Nhân Ma bảo ta nhắn với ngài rằng mặc dù mình từng là bộ hạ của U Minh huyết ma nhưng bốn trăm năm trước khác với bây giờ. Hiện tại người tu ma của Trạm Châu Trạch Địa khác với những người tu ma đi cùng U Minh huyết ma. - Ly Nghiêu Ly vội vàng nói với Lạc Bắc:
- Nếu người đó đúng là U Minh huyết ma cách đây bốn trăm năm sống lại, có bài học từ thất bại lần trước có lẽ khó đối phó hơn. Nếu để cho thực lực của y mạnh lên thì toàn bộ giới tu đạo hiện nay có lẽ sẽ biến mất trong tay y. Cho nên Bán Diện Nhân Ma tiền bối bảo chúng ta phải đặt Côn Luân ở vị trí thứ hai, đồng thời dốc hết sức tiêu diệt Huyết Thần Tử mà y thả ra và tìm tùng tích của kẻ đó.
- Không ngờ U Minh huyết ma lại xuất hiện trong Côn Luân. Chẳng lẽ bốn trăm năm trước U Minh huyết ma vẫn chưa bị đánh chết mà phong ấn bên trong Côn Luân?
- Tiền bối Bán Diện Nhân Ma quyết định như vậy không làm cho ta thất vọng. Ly Nghiêu Ly! Ngươi lập tức về rồi nghĩ cách giúp ta thống bao cho tiền bối Bán Diện Nhân Ma và chưởng giáo Vũ Sư Thanh rằng U Minh huyết ma có thể từ cái trận pháp truyền tống ở đây để tới một nơi khác. - Lạc Bắc lập tức nói vậy với Ly Nghiêu Ly.
- Cái gì?
Nạp Lan Nhược Tuyết cùng với Ly Nghiêu Ly đã biết tin của U Minh huyết ma từ trước nên vẫn hết sức bình tĩnh tới bây giờ mới giật mình.
- Ta khống chế một đám U Minh ma huyết thì chúng như bị cái gì đó tác động. Ta đuổi theo tới nơi này thì thấy nó không biết đi đâu. - Lạc Bắc nhìn cái trận pháp trước mặt với ánh mắt lạnh thấu xương:
- Hiện tại tuy rằng không biết cái trận pháp này tới nơi nào nhưng U Minh huyết ma bỏ chạy qua nó thì nhất định nơi này có thứ để tăng thực lực của y. Nếu để cho y có thời gian hồi phục tu vi thì rất khó giết. Việc này không thể để lâu, ta cùng với Hâm Duyệt, Nạp Lan Nhược Tuyết sẽ đi trước. Ngươi thông báo cho tiền bối Bán Diện Nhân Ma để cho lão cũng phái người tới.
- Được!
Ly Nghiêu Ly hơi do dự một chút nhưng vẫn không nói gì. Y lập tức biến mất trong vầng sáng màu đen của Yêu vương liên thai.
Bóng dáng của Ly Nghiêu Ly vừa mới biến mất, Lạc Bắc liền vung tay lên thu Yêu vương liên thai lại rồi ngay lập tức trong tay hắn xuất hiện một viên pháp tinh tỏa ra ánh sáng màu vàng.
Lúc này, Lạc Bắc hiểu rõ vừa rồi Ly Nghiêu Ly do dự chuyện gì.
Ly Nghiêu Ly lo lắng chỉ với ba người bọn họ có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Lạc Bắc cũng hiểu rõ với tình cảnh hiện tại cho dù Hoàng Vô Thần có ý muốn thả U Minh huyết ma ra thì gần như toàn bộ người của Côn Luân sẽ không đồng ý. U Minh huyết ma có thể chạy ra khỏi Côn Luân là dựa vào thực lực của mình...mặc dù giả thiết hiện tại đó là tu vi của U Minh huyết ma còn không bằng tiểu Trà nhưng y chỉ cần biết sử dụng toàn bộ pháp quyết của U Minh huyết ma thì trong cả giới Niết Bàn cũng chỉ có vài người uy hiếp được y. Hơn nữa với pháp thuật của U Minh huyết ma nếu người tu đạo không đạt tới cấp bậc như hắn và Nạp Lan Nhược Tuyết thì cho dù số người có nhiều hơn lại càng dễ bị U Minh huyết ma đánh chết để tăng cường thực lực.
Dù sao thì ngay cả bốn vị pháp vương Hoa giáo muốn giết tiểu Trà cũng không dám đánh trực diện mà phải mai phục, bố trí trận pháp.
Trải qua mấy trăm năm, số mệnh của giới tu đạo lại có sự thay đổi. Hiện tại U Minh huyết ma xuất hiện có thể nói là đại loạn thực sự bắt đầu.
Một làn hơi thở lạnh lùng từ người Lạc Bắc chợt tản ra. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn cầm pháp tinh đặt vào trong trận pháp đang tản ra ánh sáng màu trắng.
Một làn ánh sáng màu trắng lóe lên rồi ba người Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt cũng xuất hiện với gương mặt cảnh giác. Cả ba người đứng trên một cái đài bằng phẳng.
Cái đài này không ngờ là một ngọn núi bị gọt phẳng rộng chừng ngàn trượng. Trên mặt đất có rất nhiều ký hiệu huyền ảo.
- Đây là đâu?
Nhìn bốn xung quanh, Nạp Lan Nhược Tuyết, Lạc Bắc và Tô Hâm Duyệt đều cảm thấy khiếp sợ.
Trước mắt bọn họ là một khoảng trời đất nhìn mãi không thấy điểm cuối. Trong tầm mắt của họ có ít nhất mấy chục ngọn núi cao chọc trời và có hơn trăm quả núi cao tới mấy trăm trượng. Giữa những ngọn núi đó còn có một con sông với một cái bình nguyên rộng lớn.
Vào lúc này, đám người Lạc Bắc đứng trên một cái đài cao cách ngọn núi cao chọc trời gần nhất chừng mấy trăm dặm.
Tít trên cao và phía chân trời thấp thoáng lóe lên những tia sáng màu lục dường như có một màn ánh sáng màu lục bao phủ toàn bộ vùng trời đất này vào bên trong.
Một tia linh khí của trời đất đập vào mặt. Linh khí ở nơi đây không ngờ vô cùng tinh khiết, mức độ dầy đặc không kém nhiều môn phái, cho dù sánh với Thục Sơn cũng không kém hơn là mấy.
Một cái lồng sáng màu xanh lục cùng với mật độ linh khí như vậy khiến cho nơi này giống như một cái tông môn.
Nhưng nếu đây là một cái tông môn thì nó quá rộng lớn.
Khoảng trời đất nơi này so với lãnh địa của Hoàng Thiên tông còn rộng hơn tới mười lần. Cũng chỉ có vào thời thượng cổ, giới tu đạo còn đang mạnh mới có thể bố trí được một cái trận pháp bao phủ khu vực rộng lớn như thế.
- Nơi này không phải là không gian loạn lưu giống như Tử Kim hư không.
Lạc Bắc nhìn lên trên cao rồi nói với Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt như vậy. Trong mắt hắn vẫn còn đậm sự khiếp sợ.
Trên không trung rất cao bên ngoài màn ánh sáng màu lục là một vùng trời màu đen.
Hiện tại khi Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết cùng với Tô Hâm Duyệt qua trận pháp truyền tống tới đây thì bên ngoài đang là đêm tối. Mà khu vực này cũng bao phủ bởi bóng đêm. Hơn nữa những điểm sáng trên không trung hoàn toàn giống với bầu trời bên ngoài. Như vậy nơi này chỉ là một nơi sử dụng trận pháp, cấm chế tách ra riêng biệt chứ không phải là không gian loạn lưu ở ngoài chín tầng trời giống như Tử Kim hư không.
Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt cũng có cảm giác như Lạc Bắc nên đầu gật đầu.
Lạc Bắc lại thả Yêu vương liên thai. Hắn vung tay lên phóng ra một vầng Ma huyết to bằng nắm tay.
- Sao lại thế này?
Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt đều cảm nhận được sau khi được thả ra, U Minh ma huyết lập tức hưng phấn bay thẳng ra khỏi bình đài. Nhưng chỉ vừa mới phóng ra ngoài được chừng chục trượng U Minh ma huyết lập tức lúng tung như không còn cảm giác được gì nữa.
- U Minh huyết ma đi qua trận pháp truyền tống tới nơi nay. Nhưng có lẽ sau khi ra khỏi bình đài y sử dụng pháp thuật nào đó che giấu hơi thở cho nên U Minh ma huyết mới không cảm nhận được.
Lạc Bắc nhíu mày.
- Thạch Đầu ca ca! Chúng ta làm gì bây giờ? - Hâm Duyệt cau mày nhìn Lạc Bắc mà hỏi.
- Cấm chế ở đây rất lạ dường như có lực không gian. Với tu vi của ta bây giờ nếu dùng sức để phá cấm chế cũng không biết sau đó sẽ ra tới đâu.
Lạc Bắc liếc nhìn chút ánh sáng màu xánh lóe lên trên không trung rồi. Sau khi nói với Hâm Duyệt như vậy, hắn cúi đầu nhìn Yêu vương liên thai dưới chân vài cái bình đài:
- Cái trận pháp truyền tống vừa rồi chỉ là trận pháp truyền tống một hướng. Cái trận pháp kia chỉ nối thông với bình đài này mà không truyền tống ngược trở lại được. Ở đây chắc chắn còn có một cái trận pháp khác để đi ra ngoài. Chẳng trách U Minh huyết ma không sợ cái trận pháp truyền tống bị phá hủy làm y phải ở đây. Hơn nữa cấm chế ở đây dường như còn có thể ảnh hưởng tới trận pháp không gian, ngay cả trận pháp truyền tống trong Yêu vương liên thai cũng không dùng được. Hiện tại U Minh ma huyết không cảm ứng được vị trí của y, chúng ta đành phải từ từ tìm kiếm. Cho dù không tìm ra được y thì cũng phải tìm được cách nhắn tin ra ngoài trận pháp, nếu không chúng ta lại bị bao vây ở trong này.
- Ngay cả trận pháp truyền tống của Yêu vương liên thai cũng không sử dụng được?
Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm duyệt chỉ thấy trận pháp trên Yêu vương liên thai dương như không bị ảnh hưởng nhưng trên bề mặt của trận pháp truyền tống ở dưới đáy lại có hơn mười tia sáng màu lục di chuyển làm cho nguyên khí của nó bị đảo loạn. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nạp Lan Nhược Tuyết và Hâm Duyệt đều biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.