Chương 66: Dâng lễ
AnCa181092
16/05/2021
Mấy phút trước thôi Lĩnh còn cảm thấy hạnh phúc này đối với mình thiếu mất
sự chân thật đôi chút, thì giờ đây khi nghe tiếng nói chuyện rôm rả
ngoài sân nhà Lĩnh bất giác nở nụ cười.
Nó chính là cuộc sống thật sự của cậu, chính cậu, chính bản thân cậu đang trải qua ngày hôm nay.
Thần thú ngài có nhìn thấy những gì đang diễn ra nơi đây không? Nếu ngài thấy thì hôm nay hãy cho chúng tôi một dấu chỉ, một dấu chỉ để xóa sạch mọi cảm giác mơ màng chợt đến này của chúng tôi. Để nói cho chúng tôi biết, ngài chấp nhận tôi và thú nhân lạc loài là một phần của thế giới này, thế giới thú nhân vĩ đại.
Lĩnh nhìn trời âm thầm nói ra những lời đó. Ngay lúc cậu vừa khẩn xong Tân đi ra cùng Thôi với một mẹt đựng đồ dâng lễ đủ màu trưng bày trên đĩa, chén, tô gọn gàng.
Họ không có mâm sắt hay đồng chỉ có mẹt đan bằng thân tre nứa đơn giản, sự đơn giản này như chính tấm lòng của họ, hy vọng thần thú chấp nhận nó.
“Chúng ta dùng vải phủ lên sao em?” Tân hỏi cậu.
Lĩnh đưa đôi dép qua cho anh, rồi gật đầu:
“Đúng vậy, dùng một lớp lá lớn phủ lên che các món ăn trước, sau đó cho tấm vải đỏ phủ lên. Ngày vui thì dù là lễ dâng cũng phải phủ màu đỏ mới vui.”
Nghe Lĩnh nói Tân bất giác mỉm cười. Anh làm theo lời cậu, sau đó Lĩnh hướng dẫn Thôi thú nhân đội nó lên đầu.
Đây là một trong những phần nghi lễ của tục xin dâu nước Việt, bên đàng trai sẽ chọn một người lớn tuổi đại diện đi đầu, đội lễ vào nhà cô dâu trước, dâng lễ này lên bàn thờ, thắp hương vái rồi mới trở ra dẫn đoàn vào nhà rước dâu.
Lĩnh chọn phần dâng lễ này để thực hiện tại lễ cưới của thú thế vì nó rất hợp với hoàn cảnh của họ.
Hiện tại họ không có nhà nội nhà ngoại mà đang sống cùng nhau, nên chọn người thú nhân lớn tuổi mang mâm lễ đi trước dẫn đoàn ra đình là đẹp nhất.
Còn sau này khi họ đã phát triển, con cháu đầy đàn, nhà nội ngoại đầy đủ có thể bổ sung thêm vài tục rước dâu có ý nghĩa khác vào cũng chưa muộn.
Chờ Thôi thú nhân đội lễ vật ngay ngắn, Lĩnh nắm tay Tân, đi sau Thôi thú nhân là hai đứa trẻ nhà cậu, trên tay Đông đang cầm bó hoa lớn ngày hôm qua cậu bó đi song song với Bom trông như một đôi bạn đời nhỏ.
Phía sau hai cậu bé chính là đôi bạn đời lớn, Tân và Lĩnh, hai người nắm tay nhau, ống tay áo dài và rộng phủ xuống che đi tay họ nhìn ngoài vào trông như một tấm vải đỏ nối hai người vào nhau.
Họ theo thứ tự bước ra, ngoài sân vòng trong vòng ngoài các thú nhân đứng chật như nêm. Khi họ nhìn thấy đoàn cưới bước ra, không khí vốn đang rôm rả bỗng yên như tờ.
Tà áo đỏ phất phơ trong màu nắng nhẹ ngày mới, trông thật đẹp và quyến rũ ánh nhìn bao người. Khăn vấn đầu trang trọng, ngay ngắn gọn gàng.
Đội hình tuy ít nhưng lại khiến người không thể rời mắt. Họ tự động tách ra nhường đường cho đội hình ấy đi qua.
Khi đội hình đã đi tới đầu ngõ chuẩn bị rẽ để ra đình, toàn bộ thú nhân như bừng tỉnh. Họ nhìn theo tà áo dài đỏ phất phơ xinh đẹp huýt lên, các Phụ đi theo vội cất tiếng hát, bài hát dành cho ngày cưới của thú nhân.
[Thần thú trên cao xin hãy nhìn xem đôi bạn.
Hôm nay họ đan tay trước ngài như một lần ra mắt đấng sinh thành.
Họ đẹp đôi biết bao, xin hãy để mắt đến họ, đến cuộc đời mai sau và cả con cái họ.
Xin cho đôi bạn mãi gắn kết bền lâu, sống bên nhau tới khi già đi rồi cùng về với ngài.
Xin cho con cháu họ đầy nhà, mạnh mẽ và dài lâu...]
Những lời hát mộc mạc ấy kết cùng âm điệu huýt mạnh của tiếng thú nhân, như một bản nhạc đầy âm sắc rót vào tai Lĩnh.
Cậu nắm lấy tay Tân cùng đi, miệng bất giác lẩm bẩm theo lời bài hát không có trật tự ấy.
Gió nổi lên đẩy những cánh hoa tím hồng chưa được đặt tên rơi xuống, lướt lững lờ qua đoàn đưa dâu, ánh nắng hiền hòa cùng không khí ngày mới dịu dàng vờn quanh như gửi lời chúc phúc cho đôi bạn.
Bài hát ấy tuy ngắn nhưng chỉ được hát lặp hai lần bởi họ đã tới trước đình.
Theo lời dặn của Tân một vài thú nhân đã túc trực ở đây, khi đoàn cưới tới họ liền cho nổi hồi trống nhẹ.
Hồi trống ấy vang lên như gửi lời báo tới thần thú vẫn còn mơ màng giữa bầu trời sáng mai, gọi ngài thức giấc mà nhìn xem đôi bạn.
Theo nhịp trống, họ đi xuyên qua đình, đi tới sân sau, tới trước bệ dâng lễ.
Tới đây tiếng trống ngưng hẳn, đoàn người theo sau cũng im lặng nghiêm trang.
Hai bên sân thờ vài ba đống lửa đã được đốt lên cháy đanh đách, đôi ba lũ chim nhỏ đang đậu yên trên cành hoa tím hồng nhìn xuống đây đầy tò mò.
Ở sau đoàn người Be và Gi đang ngồi xổm ở bậc tâng cấp nhìn tới.
Cả hai đứa không thấy được cảnh ở trung tâm, nhưng chỉ việc nhìn thấy những bóng lưng nghiêm trang trước mắt của các thú nhân Tộc Lạc Cư thôi, là hai chú chó lớn ấy đã rưng nước mắt – đúng vậy chúng rưng nước mắt như con người, đầu tựa vào nhau, những tiếng kêu mang theo sự ẩn nhẫn của nỗi đau và một chút khát khao tràn ra từ miệng chúng, nhưng không đủ lớn để đánh động tới nhóm người đang cực kì nghiêm trang trước mặt chúng.
Có vẻ như hai con thú lớn này đang chất chứa một nỗi niềm khó nói nào đó, chúng cũng có khát khao.
Be nhìn lên hừng đông, đôi mắt như đang nguyện cầu một điều gì đó. Trong khi Gi thì cụp mắt tựa đầu vào cổ Be ư ử như đang khóc.
Giờ đây gia đình Lĩnh đã không thể nào để ý đến chúng được nữa, bởi họ đang ở kia, thận trọng, trang nghiêm cùng Thôi thú nhân nâng mâm lễ to đùng đặt vào bệ dâng hình tròn chỉ lớn hơn mâm lễ chút đỉnh.
Bên cạnh Đông cũng dâng lên bó hoa xinh đẹp.
Sau khi đặt xong mâm lễ cả nhóm người lui xuống. Thôi thú nhân không chỉ là người bưng mâm mà còn là người chủ trì cho hôn lễ ngày hôm nay.
Ông tiến lên đôi bước, quỳ gối xuống. Theo sau là Tân và Lĩnh cùng hai đứa nhỏ hai bên cùng quỳ xuống.
Thôi thú nhân ngước mắt về hừng đông, vươn hai tay hô lớn:
“Thần thú, đấng tác tạo nên chúng con và muôn loài, hôm nay vào thời khắc này, nhóm chúng con tụ họp nơi đây xin dâng lên người đôi bạn đời mới của Tộc Lạc Cư, tộc chim lạc. Xin người thương chấp nhận cho sự gắn kết của đôi bạn, chúc lành cho họ.”
Nói rồi Thôi thú nhân cúi xuống dập đầu. Phía sau Tân Lĩnh và hai đứa nhỏ cùng làm theo.
Thôi thú nhân ngước lên lần nữa, ông nói với hai tay vươn cao, mắt hướng về hừng đông:
“Trước mặt con đây là lễ vật đôi bạn dâng ngài, hỡi ngài hừng đông kia xin ghé mình nhận cho đôi bạn, để tỏ ý rằng ngài chấp nhận lễ vật đôi bạn dâng, từ nay sẽ chúc phúc cho đời sống đôi bạn.”
Nói rồi Thôi thú nhân lần nữa cúi lạy. Phía sau gia đình Tân cũng làm theo.
Những lời Thôi thú nhân nói chính là những lời cơ bản của Thầy Pháp – người chuyên phục vụ công việc dâng lễ, kết nối cùng thần thú tại các bộ lạc bình thường.
Khi Thầy Pháp đọc xong những lời này, một luồng ánh sáng sẽ chiếu xuống lễ vật, đó là dấu hiệu cho thấy thần thú nhận lễ vật, rồi ấn kí tộc loài ở mi tâm thú nhân sẽ được tách đôi chia cho bạn đời của mình, lúc đó nghi thức hôn lễ chính thức khép lại.
Nhưng ở đây, họ là những thú nhân lạc loài, chưa bao giờ họ tổ chức lễ cưới, bởi họ biết họ sẽ không được chấp nhận vì họ không có ấn kí tộc loài.
Nhưng hôm nay, đây là lễ cưới đầu tiên của thú nhân lạc loài, họ cúi xuống mang theo một niềm hy vọng mỏng manh rằng kì tích sẽ xảy ra.
Nhưng khi đoàn hôn lễ cúi xuống rất lâu trời vẫn lặng gió và không một điềm lạ nào xảy ra.
Nhóm thú nhân theo sau buồn bã cúi đầu xuống thật thấp. Ai ai trong họ cũng đều trông mong một luồng ánh sáng chiếu xuống từ trời để họ được an lòng, được hạnh phúc.
Nhưng đợi thật lâu điều đó vẫn không xảy ra. Bao nhiêu thứ họ có được dạo gần đây nếu không có sự chấp thuận của thần thú ngày hôm nay, thì chả khác gì là một nếp sống tạm bợ mới, lòng họ vẫn sẽ buồn tủi như bao năm qua mà thôi.
Dù đã có thật nhiều, nhưng không được chấp nhận bởi đấng sáng tạo mấy thú nhân được yên lòng, yên vui!
Nó chính là cuộc sống thật sự của cậu, chính cậu, chính bản thân cậu đang trải qua ngày hôm nay.
Thần thú ngài có nhìn thấy những gì đang diễn ra nơi đây không? Nếu ngài thấy thì hôm nay hãy cho chúng tôi một dấu chỉ, một dấu chỉ để xóa sạch mọi cảm giác mơ màng chợt đến này của chúng tôi. Để nói cho chúng tôi biết, ngài chấp nhận tôi và thú nhân lạc loài là một phần của thế giới này, thế giới thú nhân vĩ đại.
Lĩnh nhìn trời âm thầm nói ra những lời đó. Ngay lúc cậu vừa khẩn xong Tân đi ra cùng Thôi với một mẹt đựng đồ dâng lễ đủ màu trưng bày trên đĩa, chén, tô gọn gàng.
Họ không có mâm sắt hay đồng chỉ có mẹt đan bằng thân tre nứa đơn giản, sự đơn giản này như chính tấm lòng của họ, hy vọng thần thú chấp nhận nó.
“Chúng ta dùng vải phủ lên sao em?” Tân hỏi cậu.
Lĩnh đưa đôi dép qua cho anh, rồi gật đầu:
“Đúng vậy, dùng một lớp lá lớn phủ lên che các món ăn trước, sau đó cho tấm vải đỏ phủ lên. Ngày vui thì dù là lễ dâng cũng phải phủ màu đỏ mới vui.”
Nghe Lĩnh nói Tân bất giác mỉm cười. Anh làm theo lời cậu, sau đó Lĩnh hướng dẫn Thôi thú nhân đội nó lên đầu.
Đây là một trong những phần nghi lễ của tục xin dâu nước Việt, bên đàng trai sẽ chọn một người lớn tuổi đại diện đi đầu, đội lễ vào nhà cô dâu trước, dâng lễ này lên bàn thờ, thắp hương vái rồi mới trở ra dẫn đoàn vào nhà rước dâu.
Lĩnh chọn phần dâng lễ này để thực hiện tại lễ cưới của thú thế vì nó rất hợp với hoàn cảnh của họ.
Hiện tại họ không có nhà nội nhà ngoại mà đang sống cùng nhau, nên chọn người thú nhân lớn tuổi mang mâm lễ đi trước dẫn đoàn ra đình là đẹp nhất.
Còn sau này khi họ đã phát triển, con cháu đầy đàn, nhà nội ngoại đầy đủ có thể bổ sung thêm vài tục rước dâu có ý nghĩa khác vào cũng chưa muộn.
Chờ Thôi thú nhân đội lễ vật ngay ngắn, Lĩnh nắm tay Tân, đi sau Thôi thú nhân là hai đứa trẻ nhà cậu, trên tay Đông đang cầm bó hoa lớn ngày hôm qua cậu bó đi song song với Bom trông như một đôi bạn đời nhỏ.
Phía sau hai cậu bé chính là đôi bạn đời lớn, Tân và Lĩnh, hai người nắm tay nhau, ống tay áo dài và rộng phủ xuống che đi tay họ nhìn ngoài vào trông như một tấm vải đỏ nối hai người vào nhau.
Họ theo thứ tự bước ra, ngoài sân vòng trong vòng ngoài các thú nhân đứng chật như nêm. Khi họ nhìn thấy đoàn cưới bước ra, không khí vốn đang rôm rả bỗng yên như tờ.
Tà áo đỏ phất phơ trong màu nắng nhẹ ngày mới, trông thật đẹp và quyến rũ ánh nhìn bao người. Khăn vấn đầu trang trọng, ngay ngắn gọn gàng.
Đội hình tuy ít nhưng lại khiến người không thể rời mắt. Họ tự động tách ra nhường đường cho đội hình ấy đi qua.
Khi đội hình đã đi tới đầu ngõ chuẩn bị rẽ để ra đình, toàn bộ thú nhân như bừng tỉnh. Họ nhìn theo tà áo dài đỏ phất phơ xinh đẹp huýt lên, các Phụ đi theo vội cất tiếng hát, bài hát dành cho ngày cưới của thú nhân.
[Thần thú trên cao xin hãy nhìn xem đôi bạn.
Hôm nay họ đan tay trước ngài như một lần ra mắt đấng sinh thành.
Họ đẹp đôi biết bao, xin hãy để mắt đến họ, đến cuộc đời mai sau và cả con cái họ.
Xin cho đôi bạn mãi gắn kết bền lâu, sống bên nhau tới khi già đi rồi cùng về với ngài.
Xin cho con cháu họ đầy nhà, mạnh mẽ và dài lâu...]
Những lời hát mộc mạc ấy kết cùng âm điệu huýt mạnh của tiếng thú nhân, như một bản nhạc đầy âm sắc rót vào tai Lĩnh.
Cậu nắm lấy tay Tân cùng đi, miệng bất giác lẩm bẩm theo lời bài hát không có trật tự ấy.
Gió nổi lên đẩy những cánh hoa tím hồng chưa được đặt tên rơi xuống, lướt lững lờ qua đoàn đưa dâu, ánh nắng hiền hòa cùng không khí ngày mới dịu dàng vờn quanh như gửi lời chúc phúc cho đôi bạn.
Bài hát ấy tuy ngắn nhưng chỉ được hát lặp hai lần bởi họ đã tới trước đình.
Theo lời dặn của Tân một vài thú nhân đã túc trực ở đây, khi đoàn cưới tới họ liền cho nổi hồi trống nhẹ.
Hồi trống ấy vang lên như gửi lời báo tới thần thú vẫn còn mơ màng giữa bầu trời sáng mai, gọi ngài thức giấc mà nhìn xem đôi bạn.
Theo nhịp trống, họ đi xuyên qua đình, đi tới sân sau, tới trước bệ dâng lễ.
Tới đây tiếng trống ngưng hẳn, đoàn người theo sau cũng im lặng nghiêm trang.
Hai bên sân thờ vài ba đống lửa đã được đốt lên cháy đanh đách, đôi ba lũ chim nhỏ đang đậu yên trên cành hoa tím hồng nhìn xuống đây đầy tò mò.
Ở sau đoàn người Be và Gi đang ngồi xổm ở bậc tâng cấp nhìn tới.
Cả hai đứa không thấy được cảnh ở trung tâm, nhưng chỉ việc nhìn thấy những bóng lưng nghiêm trang trước mắt của các thú nhân Tộc Lạc Cư thôi, là hai chú chó lớn ấy đã rưng nước mắt – đúng vậy chúng rưng nước mắt như con người, đầu tựa vào nhau, những tiếng kêu mang theo sự ẩn nhẫn của nỗi đau và một chút khát khao tràn ra từ miệng chúng, nhưng không đủ lớn để đánh động tới nhóm người đang cực kì nghiêm trang trước mặt chúng.
Có vẻ như hai con thú lớn này đang chất chứa một nỗi niềm khó nói nào đó, chúng cũng có khát khao.
Be nhìn lên hừng đông, đôi mắt như đang nguyện cầu một điều gì đó. Trong khi Gi thì cụp mắt tựa đầu vào cổ Be ư ử như đang khóc.
Giờ đây gia đình Lĩnh đã không thể nào để ý đến chúng được nữa, bởi họ đang ở kia, thận trọng, trang nghiêm cùng Thôi thú nhân nâng mâm lễ to đùng đặt vào bệ dâng hình tròn chỉ lớn hơn mâm lễ chút đỉnh.
Bên cạnh Đông cũng dâng lên bó hoa xinh đẹp.
Sau khi đặt xong mâm lễ cả nhóm người lui xuống. Thôi thú nhân không chỉ là người bưng mâm mà còn là người chủ trì cho hôn lễ ngày hôm nay.
Ông tiến lên đôi bước, quỳ gối xuống. Theo sau là Tân và Lĩnh cùng hai đứa nhỏ hai bên cùng quỳ xuống.
Thôi thú nhân ngước mắt về hừng đông, vươn hai tay hô lớn:
“Thần thú, đấng tác tạo nên chúng con và muôn loài, hôm nay vào thời khắc này, nhóm chúng con tụ họp nơi đây xin dâng lên người đôi bạn đời mới của Tộc Lạc Cư, tộc chim lạc. Xin người thương chấp nhận cho sự gắn kết của đôi bạn, chúc lành cho họ.”
Nói rồi Thôi thú nhân cúi xuống dập đầu. Phía sau Tân Lĩnh và hai đứa nhỏ cùng làm theo.
Thôi thú nhân ngước lên lần nữa, ông nói với hai tay vươn cao, mắt hướng về hừng đông:
“Trước mặt con đây là lễ vật đôi bạn dâng ngài, hỡi ngài hừng đông kia xin ghé mình nhận cho đôi bạn, để tỏ ý rằng ngài chấp nhận lễ vật đôi bạn dâng, từ nay sẽ chúc phúc cho đời sống đôi bạn.”
Nói rồi Thôi thú nhân lần nữa cúi lạy. Phía sau gia đình Tân cũng làm theo.
Những lời Thôi thú nhân nói chính là những lời cơ bản của Thầy Pháp – người chuyên phục vụ công việc dâng lễ, kết nối cùng thần thú tại các bộ lạc bình thường.
Khi Thầy Pháp đọc xong những lời này, một luồng ánh sáng sẽ chiếu xuống lễ vật, đó là dấu hiệu cho thấy thần thú nhận lễ vật, rồi ấn kí tộc loài ở mi tâm thú nhân sẽ được tách đôi chia cho bạn đời của mình, lúc đó nghi thức hôn lễ chính thức khép lại.
Nhưng ở đây, họ là những thú nhân lạc loài, chưa bao giờ họ tổ chức lễ cưới, bởi họ biết họ sẽ không được chấp nhận vì họ không có ấn kí tộc loài.
Nhưng hôm nay, đây là lễ cưới đầu tiên của thú nhân lạc loài, họ cúi xuống mang theo một niềm hy vọng mỏng manh rằng kì tích sẽ xảy ra.
Nhưng khi đoàn hôn lễ cúi xuống rất lâu trời vẫn lặng gió và không một điềm lạ nào xảy ra.
Nhóm thú nhân theo sau buồn bã cúi đầu xuống thật thấp. Ai ai trong họ cũng đều trông mong một luồng ánh sáng chiếu xuống từ trời để họ được an lòng, được hạnh phúc.
Nhưng đợi thật lâu điều đó vẫn không xảy ra. Bao nhiêu thứ họ có được dạo gần đây nếu không có sự chấp thuận của thần thú ngày hôm nay, thì chả khác gì là một nếp sống tạm bợ mới, lòng họ vẫn sẽ buồn tủi như bao năm qua mà thôi.
Dù đã có thật nhiều, nhưng không được chấp nhận bởi đấng sáng tạo mấy thú nhân được yên lòng, yên vui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.