Chương 67: Xóa bỏ
AnCa181092
16/05/2021
Nỗi tuyệt vọng đang bao trùm nơi đây, không khí vốn vui mừng giờ bỗng lạnh
ngắt như mùa đông chợt tới, dù gió lào đang nổi nhẹ mang theo hơi nóng,
dù bên hừng đông ông mặt trời tròn lỏn vàng rực đang nhô lên.
Đôi tay chống trên mặt đất của Tân run rẩy. Anh đang mơ, đây là sự thật, giấc mơ này của anh chỉ do anh tự huyễn hoặc mà có thôi!
Lĩnh chộp lấy tay anh cậu nghiêng đầu nhìn Tân, đôi môi anh đang tái đi, cả người anh lạnh ngắt.
Tại sao lại có nghi thức tệ hại này trong lễ cưới của các thú nhân kia chứ! Nghi thức này chả khác nào như đang bêu rếu, trêu đùa linh hồn họ.
Trong một phút ngắn ngủi ấy Lĩnh muốn đứng bật dậy phóng thẳng lên bệ dâng lễ, chỉ tay về hừng đông mà chửi bới vị thần mà thú nhân đang tôn đang thờ.
Tại sao ngài lại nhẫn tâm với chính họ như vậy, họ đã làm gì nên tội!
Lĩnh nắm chặt tay Tân, kéo mạnh, nhưng anh không nhìn qua cậu, tấm lưng hiên ngang ấy bỗng cúi rạp xuống đầy tuyệt vọng. Tiếng khóc đang dần nổi lên, nó râm ran bay vào tai Lĩnh.
Cậu đỏ mắt, uất hận trào dâng lên cổ họng, tắc nghẽn không thể thốt lên lời, đầu óc trống rỗng không biết phải làm gì.
Đây chính là thứ đáng sợ của cảm xúc, nó có thể giết chết con người kể cả thú nhân to lớn mạnh mẽ, nó không cần gươm giáo, chỉ âm thầm như thế này thôi cũng đủ để khoét tan trái tim, giết chết cả đời họ.
Họ đã có mọi thứ tốt đẹp mà không một tộc thú nhân nào có, nhưng những thứ tốt đẹp ấy sao bằng một sự chấp thuận của đấng tác tạo.
Lĩnh bật người dậy chồm qua ôm lấy Tân, cậu ôm thật chặt anh hòng truyền hơi ấm của mình qua cho anh, cố nói với anh rằng: cậu đang ở đây, mọi thứ đều là thật chúng ta đang bên nhau, chúng ta đã có tất cả.
Nhưng người Tân vẫn cứng, lạnh như thường.
Tại sao họ lại tổ chức lễ cưới, tại sao? Nếu họ không tổ chức mà cứ bên nhau như vậy thôi có phải ổn rồi không!? Tại sao lại cứ cố moi ra nỗi đau này của chính mình, của mỗi thú nhân lạc loài làm gì!
Tại sao cậu lại không ý thức được điều này?! Tại sao Tân dù biết cũng cố chấp thực hiện lễ cưới này cho cậu!? Anh thật ngốc, thật ngốc quá đi!
Lĩnh chảy nước mắt, tiếng khóc của Bom và Đông vang bên tai cậu đang lớn dần, lớn đến nỗi như muốn xé tan màu đỏ vốn mang biểu tượng hạnh phúc và may mắn trước mắt cậu.
Bất thình lình ngay lúc toàn thể thú nhân lạc loài đang tuyệt vọng một tiếng hú bén nhọn của Be vang lên.
Họ giật mình bừng tỉnh nhìn lên, nhưng ngay lúc này một vòng sáng tròn từ trời lao xuống phủ lên họ, lên toàn thể thú nhân lạc loài khiến họ phải nhắm mắt lại.
Ánh sáng ấy bao trùm tất cả, bừng lên, tỏa lan cả một vùng trời tới chói lóa. Chúng vờn quanh từng thú nhân rồi chui vào thân thể họ. Trong mớ ánh sáng chói lòa ấy một giọng nói ồm ồm vang lên.
Toàn bộ thú nhân lạc loài đều nghe thấy.
“Mỗi thú nhân được tạo ra trên thế giới này đều là con cái của ta, không có lạc loài hay không lạc loài, bởi mỗi thú nhân đều có khả năng và trách nhiệm của riêng mình. Chim Lạc cũng thế.”
“Các ngươi là một loài chim cao quý trong số các loài chim vì thế các người sẽ phải chịu thử thách nhiều hơn các tộc chim khác. Vốn đã có một thời các ngươi bị tuyệt diệt vì tội kiêu căng, không tôn trọng thú nhân nhỏ yếu, khinh khi những đồng loại trông khác các ngươi. Chính vì tội đó các người bị trừng phạt. Nước dâng cao nhấn chìm vùng đất các ngươi đang sinh sống, khiến các ngươi phải bỏ đi tha hương giữa vùng ngập nước mênh mông rồi chết dần chết mòn.”
“Nhưng vì bản chất là loài thú nhân kiêu ngạo và mạnh mẽ, các ngươi không từ bỏ, mà tự đưa nòi giống của mình lẻn vào dòng máu của các loài chim khác, ẩn nhẫn trong đó chờ ngày tái sinh.”
“Vốn là một loài chim tài giỏi cao quý, nhưng khi được trộn lẫn với giống loài khác các ngươi đã bị coi khinh, bị ghét bỏ. Đó là báo ứng cho tội làm của cha ông các ngươi. Muốn được công nhận các ngươi phải sống ra sao cho ta chấp nhận để mở đường đưa các ngươi trở về, trở về đoàn kết với nhau, tìm về nguồn cội.”
“Nơi các ngươi đang đứng chính là vùng đất nguồn cội, nơi mà trước kia Tộc Chim Lạc đã sống. Từ khi biển bao lấy nó chim Lạc đã không thể trở về. Ngày hôm nay các ngươi đã trở về sau bao năm chuộc tội, ta hài lòng vì nếp sống khốn khó nhưng không tha hóa trở nên độc ác của các ngươi, nên ta sẽ trả lại ấn kí tộc loài cho các ngươi.”
“Ấn kí này không chỉ thể hiện tộc loài, mà còn nhắc các ngươi nhớ rằng: Các ngươi có trách nhiệm bảo vệ những tộc loài nhỏ yếu hơn mình, xây dựng phát triển và truyền bá những gì các người được nhận lãnh thông qua con người ta gửi tới, để phát triển thế giới thú nhân do chính ta tác tạo nên. Các người phải nhớ điều đó, các ngươi chính là tộc tiên phong, tộc truyền thừa và tộc được chọn để xây dựng một thú thế thuộc về ta, đầy phồn vinh, thịnh vượng, ngập thú quyền.”
“Các ngươi không được phạm lại tội lỗi của cha ông mình. Không khinh khi thú nhân khác loài nhỏ yếu, không kiêu căng ngạo mạn, không gây chia rẽ giữa các tộc loài. Tộc nào làm nên chuyện như thế đều phải nhận lãnh sự trừng phạt!”
Lời nói âm vang ấy vừa dứt, một loạt tia bạc chói mắt từ trời lao xuống, chúng len vào mi tâm của các thú nhân rồi vẽ lên ấn kí hình đôi cánh chim lạc.
Thú nhân nào đã có bạn đời, sau khi ấn kí hoàn thành liền tự động tách đôi truyền lại một cánh vào mi tâm bạn đời.
Lĩnh đang ôm lấy Tân cậu cố tiêu hóa những lời sấm truyền mình vừa nghe, mắt cậu vẫn chưa thể mở dù là ti hí.
Thì ra cậu được đưa tới đây không phải là ngẫu nhiên, có lẽ là được chọn.
Lĩnh muốn cười, cậu tự hỏi tại sao một con người không vẹn toàn, không mấy giỏi giang như cậu lại được chọn, trong khi ở nơi kia còn rất nhiều con người giỏi giang khác đang tồn tại!?
Nhưng cậu không có được câu trả lời, có lẽ việc lựa chọn cậu do đâu chỉ có người đang ngự trên kia mới biết mà thôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa cậu vẫn xin được cảm ơn vị thần đó, việc ngài đưa cậu tới đây không chỉ để cậu phát huy giá trị dân tộc, giá trị bản thân mà còn tặng cậu một người bạn đời tuyệt vời.
Đồng thời từ những lời sấm trên Lĩnh cũng biết được nguyên nhân Chim Lạc bị đối xử như vậy, tất cả là do cha ông họ tạo nghiệp, và cái nghiệp này thật giống cách sống đầy coi thường thú nhân nhỏ yếu của nhóm thú nhân Tộc Chim Đỏ. Xem ra không sớm thì muộn bọn họ sẽ phải trả giá cho nếp sống đó của mình thôi.
Bất thần trán Lĩnh hơi nóng lên, dòng suy nghĩ chợt tắt bởi cơn đau như có ai đó đang lấy dao rạch từng nét trên mi tâm của cậu. Đau nhưng không quá mức chịu đựng.
Tân từ trong ánh sáng nhổm người dậy, mắt anh đang nhắm nhưng vẫn tìm được cậu mà ôm lấy. Anh siết lấy cậu.
Tân khác với mọi người, hiện anh vẫn đang nghe được những lời sấm truyền khác. Lời ấy được nói riêng với anh.
“Ngươi là người dẫn đường, ngươi có nhiệm vụ bảo vệ, dẫn dắt tộc loài của ngươi đi đến thịnh vượng, ngươi phải nhớ điều đó! Phải luôn chính trực, công minh, bao dung nhưng phải biết cách cương quyết để gìn giữ, xây dựng và bảo vệ tộc loài của mình. Phải làm gương để con cháu ngươi biết tôn trọng mọi loài thú nhân trên thú thế, đừng khinh khi ghét bỏ, xua đuổi hay xa lánh bất cứ loài nào nhỏ yếu hay đang cần được giúp đỡ. Đó là nhiệm vụ của ngươi!”
Tân ôm siết lấy Lĩnh anh ngấm hết những điều đó, đón nhận cái nóng và chút nỗi đau ở mi tâm, anh cảm nhận được ấn kí tộc loài thành hình rồi lại tách ra trao qua cho bạn đời mình.
Khi ấn kí được hoàn thành, ánh sáng trắng từ từ tan đi, cũng là lúc toàn thể thú nhân lạc loài cảm nhận được một sự ràng buộc mạnh mẽ với thế giới này, đây là điều mà trước kia họ không hề cảm nhận được.
Họ bừng mở mắt khi trời đã yên trở lại, các thú nhân đứng hình chốc lát nhìn hừng đông vẫn bình thường như bao ngày mà cứ ngỡ như mộng. Nhưng giữa mi tâm họ vẫn đang nhói, điều đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc họ trải qua. Tất cả không phải là mơ, mà là hiện thực.
“Tạ ơn Thần Thú đã chấp thuận!”
Tiếng hét lớn của Thôi thú nhân lôi toàn thể tộc loài của ông ra khỏi cơn mơ màng.
Lúc này mọi người cùng hồi thần nhìn về bệ dâng lễ, những lễ vật nơi đó đã biến mất, chỉ còn để lại mâm lễ cùng tấm vải đỏ nằm vắt vẻo trên nó, một vài mảnh vụt trắng đang rơi nhẹ trong gió tại nơi đó giống như nói cho họ hay: lễ vật của họ đã tan đi vào hư vô, vào nơi ở của thần thú.
Tiếng huýt vang đột ngột cất lên. Toàn bộ thú nhân đang đứng đều quỳ mạnh xuống, gập người cúi tạ thần thú.
Những lời sấm truyền ấy đã giải thích ngọn ngành căng nguyên vì sao bao năm qua họ bị ghét bỏ. Thì ra đó là do nếp sống của cha ông họ, thì ra họ đang chuộc tội.
Toàn thể thú nhân đều vui mừng vì suốt bao năm qua, dù khó khăn, dù có bị ruồng bỏ họ vẫn tin vào thần thú, tin vào lòng bao dung của ngài, kiên trì sống công chính, nên mới có hôm nay.
Tân dìu Lĩnh đứng dậy, trong khi Bom và Đông thì ôm lấy chân hai người mà đứng lên. Phía sau nhóm thú nhân sau cái cúi lạy đầy biết ơn liền lục tục đứng lên theo.
“Á! Ấn kí của anh!”
Không biết là tiếng hét của ai, nhưng nó thành công dấy lên nhịp đập nhộn nhạo trong ngực toàn thể thú nhân nơi đây.
Họ im lặng nhìn nhau.
Giờ đây những thú nhân đã qua tuổi mười sáu đều mang một ấn kí đôi cánh chim Lạc màu bạc ở mi tâm, những thú nhân đã có bạn đời thì một cánh còn lại thuộc về bạn đời chính mình.
Ấn kí này chính là minh chứng cho việc được chấp nhận là con là thành viên của thú thế.
Tiếng khóc vỡ òa trong họ, rồi đến tiếng huýt, tiếng hò reo. Sau đó không biết là thú nhân nào dẫn đầu hóa hình bay vút lên cao, gần như theo sau anh ta là hàng loạt các cánh chim khác theo cùng.
Họ đan thành vòng tròn lượn quanh từng nóc nhà mái ngói trong tộc, rồi lại bay về đình phóng vút lên tận mây xanh, tiếp đó uốn người một cách xinh đẹp phóng xuống kéo theo từng dải mây trắng mỏng manh xuống cùng.
Không khí thật vui mừng hân hoan, hạnh phúc đến nhường nào.
Tân ôm lấy Lĩnh, anh bất chấp tất cả ghì lấy cậu, môi tìm môi nghiến lấy môi cậu, hôn thật sâu, thật sâu như nuốt linh hồn, hút thân xác cậu vào anh. Anh hạnh phúc quá! Quá hạnh phúc rồi!
Lĩnh chật vật cố câu lấy hông rồi cổ anh, cẩn thận kẻo ngã về sau. Cậu mở miệng để lưỡi anh đi sâu hơn vào vòng họng mình. Lĩnh vừa đau miệng nhưng cũng vừa hạnh phúc.
Bên chân hai người Đông và Bom đang ôm cứng lấy.
Họ đã được chấp nhận, họ đã có ấn kí, giờ đây trên thú thế, thú nhân lạc loài đã không còn tồn tại, họ từ giờ trở đi phải phô mình ra cho thú thế biết họ là thú nhân thuộc Tộc Chim Lạc, nơi họ sinh sống là trên dải đất hình chữ S có tên gọi là Lạc Cư.
Hôm nay là một ngày đầy kỉ niệm của họ, ngày họ được xóa bỏ khỏi danh sách khốn khổ của thú thế - danh sách chim lạc loài.
*****
Tới đây lý do vì sao Chim Lạc lại bị coi là loài chim lạc loài đã có đám án, và việc Lĩnh vì sao xuyên tới nơi này cũng coi như đã được trả lời nhé!
Đôi tay chống trên mặt đất của Tân run rẩy. Anh đang mơ, đây là sự thật, giấc mơ này của anh chỉ do anh tự huyễn hoặc mà có thôi!
Lĩnh chộp lấy tay anh cậu nghiêng đầu nhìn Tân, đôi môi anh đang tái đi, cả người anh lạnh ngắt.
Tại sao lại có nghi thức tệ hại này trong lễ cưới của các thú nhân kia chứ! Nghi thức này chả khác nào như đang bêu rếu, trêu đùa linh hồn họ.
Trong một phút ngắn ngủi ấy Lĩnh muốn đứng bật dậy phóng thẳng lên bệ dâng lễ, chỉ tay về hừng đông mà chửi bới vị thần mà thú nhân đang tôn đang thờ.
Tại sao ngài lại nhẫn tâm với chính họ như vậy, họ đã làm gì nên tội!
Lĩnh nắm chặt tay Tân, kéo mạnh, nhưng anh không nhìn qua cậu, tấm lưng hiên ngang ấy bỗng cúi rạp xuống đầy tuyệt vọng. Tiếng khóc đang dần nổi lên, nó râm ran bay vào tai Lĩnh.
Cậu đỏ mắt, uất hận trào dâng lên cổ họng, tắc nghẽn không thể thốt lên lời, đầu óc trống rỗng không biết phải làm gì.
Đây chính là thứ đáng sợ của cảm xúc, nó có thể giết chết con người kể cả thú nhân to lớn mạnh mẽ, nó không cần gươm giáo, chỉ âm thầm như thế này thôi cũng đủ để khoét tan trái tim, giết chết cả đời họ.
Họ đã có mọi thứ tốt đẹp mà không một tộc thú nhân nào có, nhưng những thứ tốt đẹp ấy sao bằng một sự chấp thuận của đấng tác tạo.
Lĩnh bật người dậy chồm qua ôm lấy Tân, cậu ôm thật chặt anh hòng truyền hơi ấm của mình qua cho anh, cố nói với anh rằng: cậu đang ở đây, mọi thứ đều là thật chúng ta đang bên nhau, chúng ta đã có tất cả.
Nhưng người Tân vẫn cứng, lạnh như thường.
Tại sao họ lại tổ chức lễ cưới, tại sao? Nếu họ không tổ chức mà cứ bên nhau như vậy thôi có phải ổn rồi không!? Tại sao lại cứ cố moi ra nỗi đau này của chính mình, của mỗi thú nhân lạc loài làm gì!
Tại sao cậu lại không ý thức được điều này?! Tại sao Tân dù biết cũng cố chấp thực hiện lễ cưới này cho cậu!? Anh thật ngốc, thật ngốc quá đi!
Lĩnh chảy nước mắt, tiếng khóc của Bom và Đông vang bên tai cậu đang lớn dần, lớn đến nỗi như muốn xé tan màu đỏ vốn mang biểu tượng hạnh phúc và may mắn trước mắt cậu.
Bất thình lình ngay lúc toàn thể thú nhân lạc loài đang tuyệt vọng một tiếng hú bén nhọn của Be vang lên.
Họ giật mình bừng tỉnh nhìn lên, nhưng ngay lúc này một vòng sáng tròn từ trời lao xuống phủ lên họ, lên toàn thể thú nhân lạc loài khiến họ phải nhắm mắt lại.
Ánh sáng ấy bao trùm tất cả, bừng lên, tỏa lan cả một vùng trời tới chói lóa. Chúng vờn quanh từng thú nhân rồi chui vào thân thể họ. Trong mớ ánh sáng chói lòa ấy một giọng nói ồm ồm vang lên.
Toàn bộ thú nhân lạc loài đều nghe thấy.
“Mỗi thú nhân được tạo ra trên thế giới này đều là con cái của ta, không có lạc loài hay không lạc loài, bởi mỗi thú nhân đều có khả năng và trách nhiệm của riêng mình. Chim Lạc cũng thế.”
“Các ngươi là một loài chim cao quý trong số các loài chim vì thế các người sẽ phải chịu thử thách nhiều hơn các tộc chim khác. Vốn đã có một thời các ngươi bị tuyệt diệt vì tội kiêu căng, không tôn trọng thú nhân nhỏ yếu, khinh khi những đồng loại trông khác các ngươi. Chính vì tội đó các người bị trừng phạt. Nước dâng cao nhấn chìm vùng đất các ngươi đang sinh sống, khiến các ngươi phải bỏ đi tha hương giữa vùng ngập nước mênh mông rồi chết dần chết mòn.”
“Nhưng vì bản chất là loài thú nhân kiêu ngạo và mạnh mẽ, các ngươi không từ bỏ, mà tự đưa nòi giống của mình lẻn vào dòng máu của các loài chim khác, ẩn nhẫn trong đó chờ ngày tái sinh.”
“Vốn là một loài chim tài giỏi cao quý, nhưng khi được trộn lẫn với giống loài khác các ngươi đã bị coi khinh, bị ghét bỏ. Đó là báo ứng cho tội làm của cha ông các ngươi. Muốn được công nhận các ngươi phải sống ra sao cho ta chấp nhận để mở đường đưa các ngươi trở về, trở về đoàn kết với nhau, tìm về nguồn cội.”
“Nơi các ngươi đang đứng chính là vùng đất nguồn cội, nơi mà trước kia Tộc Chim Lạc đã sống. Từ khi biển bao lấy nó chim Lạc đã không thể trở về. Ngày hôm nay các ngươi đã trở về sau bao năm chuộc tội, ta hài lòng vì nếp sống khốn khó nhưng không tha hóa trở nên độc ác của các ngươi, nên ta sẽ trả lại ấn kí tộc loài cho các ngươi.”
“Ấn kí này không chỉ thể hiện tộc loài, mà còn nhắc các ngươi nhớ rằng: Các ngươi có trách nhiệm bảo vệ những tộc loài nhỏ yếu hơn mình, xây dựng phát triển và truyền bá những gì các người được nhận lãnh thông qua con người ta gửi tới, để phát triển thế giới thú nhân do chính ta tác tạo nên. Các người phải nhớ điều đó, các ngươi chính là tộc tiên phong, tộc truyền thừa và tộc được chọn để xây dựng một thú thế thuộc về ta, đầy phồn vinh, thịnh vượng, ngập thú quyền.”
“Các ngươi không được phạm lại tội lỗi của cha ông mình. Không khinh khi thú nhân khác loài nhỏ yếu, không kiêu căng ngạo mạn, không gây chia rẽ giữa các tộc loài. Tộc nào làm nên chuyện như thế đều phải nhận lãnh sự trừng phạt!”
Lời nói âm vang ấy vừa dứt, một loạt tia bạc chói mắt từ trời lao xuống, chúng len vào mi tâm của các thú nhân rồi vẽ lên ấn kí hình đôi cánh chim lạc.
Thú nhân nào đã có bạn đời, sau khi ấn kí hoàn thành liền tự động tách đôi truyền lại một cánh vào mi tâm bạn đời.
Lĩnh đang ôm lấy Tân cậu cố tiêu hóa những lời sấm truyền mình vừa nghe, mắt cậu vẫn chưa thể mở dù là ti hí.
Thì ra cậu được đưa tới đây không phải là ngẫu nhiên, có lẽ là được chọn.
Lĩnh muốn cười, cậu tự hỏi tại sao một con người không vẹn toàn, không mấy giỏi giang như cậu lại được chọn, trong khi ở nơi kia còn rất nhiều con người giỏi giang khác đang tồn tại!?
Nhưng cậu không có được câu trả lời, có lẽ việc lựa chọn cậu do đâu chỉ có người đang ngự trên kia mới biết mà thôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa cậu vẫn xin được cảm ơn vị thần đó, việc ngài đưa cậu tới đây không chỉ để cậu phát huy giá trị dân tộc, giá trị bản thân mà còn tặng cậu một người bạn đời tuyệt vời.
Đồng thời từ những lời sấm trên Lĩnh cũng biết được nguyên nhân Chim Lạc bị đối xử như vậy, tất cả là do cha ông họ tạo nghiệp, và cái nghiệp này thật giống cách sống đầy coi thường thú nhân nhỏ yếu của nhóm thú nhân Tộc Chim Đỏ. Xem ra không sớm thì muộn bọn họ sẽ phải trả giá cho nếp sống đó của mình thôi.
Bất thần trán Lĩnh hơi nóng lên, dòng suy nghĩ chợt tắt bởi cơn đau như có ai đó đang lấy dao rạch từng nét trên mi tâm của cậu. Đau nhưng không quá mức chịu đựng.
Tân từ trong ánh sáng nhổm người dậy, mắt anh đang nhắm nhưng vẫn tìm được cậu mà ôm lấy. Anh siết lấy cậu.
Tân khác với mọi người, hiện anh vẫn đang nghe được những lời sấm truyền khác. Lời ấy được nói riêng với anh.
“Ngươi là người dẫn đường, ngươi có nhiệm vụ bảo vệ, dẫn dắt tộc loài của ngươi đi đến thịnh vượng, ngươi phải nhớ điều đó! Phải luôn chính trực, công minh, bao dung nhưng phải biết cách cương quyết để gìn giữ, xây dựng và bảo vệ tộc loài của mình. Phải làm gương để con cháu ngươi biết tôn trọng mọi loài thú nhân trên thú thế, đừng khinh khi ghét bỏ, xua đuổi hay xa lánh bất cứ loài nào nhỏ yếu hay đang cần được giúp đỡ. Đó là nhiệm vụ của ngươi!”
Tân ôm siết lấy Lĩnh anh ngấm hết những điều đó, đón nhận cái nóng và chút nỗi đau ở mi tâm, anh cảm nhận được ấn kí tộc loài thành hình rồi lại tách ra trao qua cho bạn đời mình.
Khi ấn kí được hoàn thành, ánh sáng trắng từ từ tan đi, cũng là lúc toàn thể thú nhân lạc loài cảm nhận được một sự ràng buộc mạnh mẽ với thế giới này, đây là điều mà trước kia họ không hề cảm nhận được.
Họ bừng mở mắt khi trời đã yên trở lại, các thú nhân đứng hình chốc lát nhìn hừng đông vẫn bình thường như bao ngày mà cứ ngỡ như mộng. Nhưng giữa mi tâm họ vẫn đang nhói, điều đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc họ trải qua. Tất cả không phải là mơ, mà là hiện thực.
“Tạ ơn Thần Thú đã chấp thuận!”
Tiếng hét lớn của Thôi thú nhân lôi toàn thể tộc loài của ông ra khỏi cơn mơ màng.
Lúc này mọi người cùng hồi thần nhìn về bệ dâng lễ, những lễ vật nơi đó đã biến mất, chỉ còn để lại mâm lễ cùng tấm vải đỏ nằm vắt vẻo trên nó, một vài mảnh vụt trắng đang rơi nhẹ trong gió tại nơi đó giống như nói cho họ hay: lễ vật của họ đã tan đi vào hư vô, vào nơi ở của thần thú.
Tiếng huýt vang đột ngột cất lên. Toàn bộ thú nhân đang đứng đều quỳ mạnh xuống, gập người cúi tạ thần thú.
Những lời sấm truyền ấy đã giải thích ngọn ngành căng nguyên vì sao bao năm qua họ bị ghét bỏ. Thì ra đó là do nếp sống của cha ông họ, thì ra họ đang chuộc tội.
Toàn thể thú nhân đều vui mừng vì suốt bao năm qua, dù khó khăn, dù có bị ruồng bỏ họ vẫn tin vào thần thú, tin vào lòng bao dung của ngài, kiên trì sống công chính, nên mới có hôm nay.
Tân dìu Lĩnh đứng dậy, trong khi Bom và Đông thì ôm lấy chân hai người mà đứng lên. Phía sau nhóm thú nhân sau cái cúi lạy đầy biết ơn liền lục tục đứng lên theo.
“Á! Ấn kí của anh!”
Không biết là tiếng hét của ai, nhưng nó thành công dấy lên nhịp đập nhộn nhạo trong ngực toàn thể thú nhân nơi đây.
Họ im lặng nhìn nhau.
Giờ đây những thú nhân đã qua tuổi mười sáu đều mang một ấn kí đôi cánh chim Lạc màu bạc ở mi tâm, những thú nhân đã có bạn đời thì một cánh còn lại thuộc về bạn đời chính mình.
Ấn kí này chính là minh chứng cho việc được chấp nhận là con là thành viên của thú thế.
Tiếng khóc vỡ òa trong họ, rồi đến tiếng huýt, tiếng hò reo. Sau đó không biết là thú nhân nào dẫn đầu hóa hình bay vút lên cao, gần như theo sau anh ta là hàng loạt các cánh chim khác theo cùng.
Họ đan thành vòng tròn lượn quanh từng nóc nhà mái ngói trong tộc, rồi lại bay về đình phóng vút lên tận mây xanh, tiếp đó uốn người một cách xinh đẹp phóng xuống kéo theo từng dải mây trắng mỏng manh xuống cùng.
Không khí thật vui mừng hân hoan, hạnh phúc đến nhường nào.
Tân ôm lấy Lĩnh, anh bất chấp tất cả ghì lấy cậu, môi tìm môi nghiến lấy môi cậu, hôn thật sâu, thật sâu như nuốt linh hồn, hút thân xác cậu vào anh. Anh hạnh phúc quá! Quá hạnh phúc rồi!
Lĩnh chật vật cố câu lấy hông rồi cổ anh, cẩn thận kẻo ngã về sau. Cậu mở miệng để lưỡi anh đi sâu hơn vào vòng họng mình. Lĩnh vừa đau miệng nhưng cũng vừa hạnh phúc.
Bên chân hai người Đông và Bom đang ôm cứng lấy.
Họ đã được chấp nhận, họ đã có ấn kí, giờ đây trên thú thế, thú nhân lạc loài đã không còn tồn tại, họ từ giờ trở đi phải phô mình ra cho thú thế biết họ là thú nhân thuộc Tộc Chim Lạc, nơi họ sinh sống là trên dải đất hình chữ S có tên gọi là Lạc Cư.
Hôm nay là một ngày đầy kỉ niệm của họ, ngày họ được xóa bỏ khỏi danh sách khốn khổ của thú thế - danh sách chim lạc loài.
*****
Tới đây lý do vì sao Chim Lạc lại bị coi là loài chim lạc loài đã có đám án, và việc Lĩnh vì sao xuyên tới nơi này cũng coi như đã được trả lời nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.