Chương 497
Nguyên Lai
11/11/2023
“Nhà họ Tần uy hiếp nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh sợ chuyện của Cảnh Lạc bị lộ nên muốn Thiên Thiên dùng danh
tiếng của mình ra 3sắp xếp. Chúng ta giải quyết việc này giúp bọn họ trước, để bọn họ và nhà họ Tần trở mặt hoàn
toàn, không thể đến gây chuy1ện cho con gái là được rồi mà.”
Những sắc mặt Tạ Thanh Nghiên vẫn không hề tốt lên, bà nhìn Để Tịnh Hiên, chị đại 9hô mưa gọi gió bên ngoài từ
sáng đến tối lại dụi đầu vào ngực chồng mình một cách tội nghiệp.
Đến khi đôi mắt sâu 3như giếng cổ của Để Tịnh Hiên cuồn cuộn sóng ngầm vì bị dụi, bà mới rầu rĩ nói: “Nói thì nói
vậy, nhưng em vẫn thấy tức. C8húng ta không thể chịu thiệt hai mươi năm mất công như thế được.”
Ánh mắt Để Tịnh Hiên vô cùng dịu dàng, ông ta vừa ôm lấy eo vợ mình rồi kéo bà vào lòng, vừa nói: “Yên tâm,
không chịu thiệt mất công đầu. Những tổn thương mà bọn họ đem đến cho con gái, tôi sẽ đòi gấp trăm gấp ngàn
lần.” “Vậy thì mình nhất định phải khiến bọn họ hối hận đến phát điên đấy.”
“Ừ, hối hận đến phát điên. Có điều…” Tạ Thanh Nghiện bất mãn ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nước như đang
nói “nếu mình dám nói điều em không thích nghe, em sẽ không thèm để ý đến mình nữa”. Để Tịnh Hiên vội vàng
xoa dịu bà vợ nóng tính của mình, ông nói: “Có điều tôi đã điều tra được chút chuyện khá hay ho. Mình lại đây
xem đi.” Tạ Thanh Nghiện nghi ngờ, theo chồng quay về chỗ sofa rồi lười biếng cuộn người lại. “Lạnh thế này mà
cứ không chịu đi tất vào.”
Tạ Thanh Nghiên thoải mái ấn chân vào bụng người kia, ngón chân khẽ nhúc nhích là có thể chạm được vào cơ
bụng rắn chắc của chồng mình, bà cười tít mắt: “Thì vẫn còn có mình mà. Em không thích đi tất đầu.”
Bạch Chinh bên cạnh đã ăn nhiều cơm cho đến mức mất cảm giác rồi. Bây giờ anh ta đã luyện được bản lĩnh có
cưỡng chế nhét cơm chó vào miệng cũng vẫn có thể mặt không đổi sắc. 2
Nhìn hai người kia rõ ràng đang nói về con gái, bây giờ lại lạc khỏi chính sự, quấn lấy nhau ôm hôn.
Một lúc lâu sau, Tạ Thanh Nghiên đã mềm nhũn người trong lòng ông chồng yêu quý của mình như một con mèo
mặc người vuốt ve.
“Ban nãy mình muốn nói gì với em cơ?” Tạ Thanh Nghiên định thần lại rồi hỏi.
Để Tịnh Hiên bị sắc đẹp làm lu mờ trí óc, lúc này mới nhớ ra. Ông ta mở máy tính lên. “Hương vị của mẹ không
phải là công ty của mẹ trà xanh à?”
“Ù.” Để Tịnh Hiên đáp một tiếng: “Nhưng tôi đã thấy một chuyện rất thú vị bên tài vụ của bọn họ.”
Đề Tịnh Hiện vẫn đang lướt ngón tay như bay.
Một tấm thẻ căn cước và một cái thẻ ngân hàng xuất hiện, mắt Tạ Thanh Nghiên từ từ mở to. Chẳng mấy chốc, số thė và thẻ căn cước
được lấy ra từng cái một dưới ngón nghề hack đặc thù.
Sau đó, Để Tịnh Hiên tính tổng số tiền do các thẻ căn cước này vay, gộp lại vừa vặn năm mươi triệu.
tiếng của mình ra 3sắp xếp. Chúng ta giải quyết việc này giúp bọn họ trước, để bọn họ và nhà họ Tần trở mặt hoàn
toàn, không thể đến gây chuy1ện cho con gái là được rồi mà.”
Những sắc mặt Tạ Thanh Nghiên vẫn không hề tốt lên, bà nhìn Để Tịnh Hiên, chị đại 9hô mưa gọi gió bên ngoài từ
sáng đến tối lại dụi đầu vào ngực chồng mình một cách tội nghiệp.
Đến khi đôi mắt sâu 3như giếng cổ của Để Tịnh Hiên cuồn cuộn sóng ngầm vì bị dụi, bà mới rầu rĩ nói: “Nói thì nói
vậy, nhưng em vẫn thấy tức. C8húng ta không thể chịu thiệt hai mươi năm mất công như thế được.”
Ánh mắt Để Tịnh Hiên vô cùng dịu dàng, ông ta vừa ôm lấy eo vợ mình rồi kéo bà vào lòng, vừa nói: “Yên tâm,
không chịu thiệt mất công đầu. Những tổn thương mà bọn họ đem đến cho con gái, tôi sẽ đòi gấp trăm gấp ngàn
lần.” “Vậy thì mình nhất định phải khiến bọn họ hối hận đến phát điên đấy.”
“Ừ, hối hận đến phát điên. Có điều…” Tạ Thanh Nghiện bất mãn ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nước như đang
nói “nếu mình dám nói điều em không thích nghe, em sẽ không thèm để ý đến mình nữa”. Để Tịnh Hiên vội vàng
xoa dịu bà vợ nóng tính của mình, ông nói: “Có điều tôi đã điều tra được chút chuyện khá hay ho. Mình lại đây
xem đi.” Tạ Thanh Nghiện nghi ngờ, theo chồng quay về chỗ sofa rồi lười biếng cuộn người lại. “Lạnh thế này mà
cứ không chịu đi tất vào.”
Tạ Thanh Nghiên thoải mái ấn chân vào bụng người kia, ngón chân khẽ nhúc nhích là có thể chạm được vào cơ
bụng rắn chắc của chồng mình, bà cười tít mắt: “Thì vẫn còn có mình mà. Em không thích đi tất đầu.”
Bạch Chinh bên cạnh đã ăn nhiều cơm cho đến mức mất cảm giác rồi. Bây giờ anh ta đã luyện được bản lĩnh có
cưỡng chế nhét cơm chó vào miệng cũng vẫn có thể mặt không đổi sắc. 2
Nhìn hai người kia rõ ràng đang nói về con gái, bây giờ lại lạc khỏi chính sự, quấn lấy nhau ôm hôn.
Một lúc lâu sau, Tạ Thanh Nghiên đã mềm nhũn người trong lòng ông chồng yêu quý của mình như một con mèo
mặc người vuốt ve.
“Ban nãy mình muốn nói gì với em cơ?” Tạ Thanh Nghiên định thần lại rồi hỏi.
Để Tịnh Hiên bị sắc đẹp làm lu mờ trí óc, lúc này mới nhớ ra. Ông ta mở máy tính lên. “Hương vị của mẹ không
phải là công ty của mẹ trà xanh à?”
“Ù.” Để Tịnh Hiên đáp một tiếng: “Nhưng tôi đã thấy một chuyện rất thú vị bên tài vụ của bọn họ.”
Đề Tịnh Hiện vẫn đang lướt ngón tay như bay.
Một tấm thẻ căn cước và một cái thẻ ngân hàng xuất hiện, mắt Tạ Thanh Nghiên từ từ mở to. Chẳng mấy chốc, số thė và thẻ căn cước
được lấy ra từng cái một dưới ngón nghề hack đặc thù.
Sau đó, Để Tịnh Hiên tính tổng số tiền do các thẻ căn cước này vay, gộp lại vừa vặn năm mươi triệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.