Chương 498
Nguyên Lai
11/11/2023
“Năm mươi triệu…”
Tạ Thanh Nghiên nhìn Để Tịnh Hiên, trong mắt lấp lánh ánh sáng mà chỉ hai người mới có thể hiểu được.3
“Ừ.” Trong mắt Để Tịnh Hiên tràn ngập ý cười vui mừng.
“Mình, chuyện này… giống như những gì em đoản hả?”
Đế Tịnh Hiên khẽ cười: “Có lẽ vậy. Thế nên… tôi nghĩ có lẽ con gái chúng ta không hề mặc người xấu xé như những
gì chúng 9ta tưởng tượng đầu.”
“Đúng vậy, không xem là con gái của ai chứ.” Tạ Thanh Nghiên kiêu ngạo.
Để Tịnh Hiên không 3kìm được mà cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi bà.
Tạ Thanh Nghiên xoa đôi môi hơi tê rồi nói: “Con gái báo thù là việc củ8a con gái, chúng ta cũng không thể để mặc
con gái chịu ấm ức như vậy được.” “Đó là đương nhiên. Nhưng chúng ta vẫn phải nhịn, xem con gái đã làm những
gì đã rồi chúng ta bổ sung thêm những gì nó chưa làm.”
“Vâng.” Tạ Thanh Nghiên vui vẻ gật đầu.
“Tôi sẽ liên tục theo dõi bên con gái, không để nó xảy ra chuyện gì đâu.”
“Vâng.”
“Còn nữa, em thấy thế nào về chuyện của Thiên Thiên và Chiến Lê Xuyên?”
Mấy chữ “bảo con bé ly hôn” đang định thốt ra lại kẹt trong miệng Tạ Thanh Nghiên, không nói ra được.
“Mình thấy sao?”
“Con gái thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, tuy nhà họ Chiến bỏ tiền ra mua người là không đúng, nhưng nhà họ Chiến
đối xử với con bé tốt hơn nhà họ Cảnh nhiều. Tôi thấy con gái mình…”
Nghĩ đến thái độ của Cảnh Thiên đối với Chiến Lê Xuyên mà mình nghe ngóng được, Để Tịnh Hiên thấy lòng mình
khó chịu.
Tạ Thanh Nghiên im lặng.
Đây cũng là điều mà bà lo nghĩ.
Nếu nhà họ Chiến đối xử không tốt với con bé, bà có thể đưa con gái đi ngay lập tức. Nhưng nhà họ Chiến lại đối
xử tốt với con bé, quan trọng nhất là hình như bé con rất để tâm đến chuyện của Chiến Lê Xuyên. Điều này khiến
Tạ Thanh Nghiên hơi nhụt chí.
“Vậy thì phải làm sao? Không thể để con gái mình theo tên liệt đó cả đời chứ?”
“Nghe nói Viện nghiên cứu Lawrence có giáo sư J rất lợi hại, Chiến Lê Xuyên đã có ý định mời giáo sư J phẫu thuật
rồi. Tôi sẽ đi hỏi tổ chức y học thế giới xem bọn họ có thể cho giáo sư chuyên ngành đến cùng hội chẩn hay không.”
Tạ Thanh Nghiên thở dài.
“Thế nếu cậu ta cứ liệt mãi thì sao?” Tạ Thanh Nghiên u oán nhìn chồng mình, hi vọng có được một câu trả lời cho
vấn đề này.
Để Tịnh Hiên ngồi im lặng trên sofa, day lông mày. Ông để máy tính sang một bên rồi choàng tay ôm vợ vào lòng, bể dậy rồi đứng
lên đi về phía cầu thang.
“Không vội, chờ chúng ta nhận con gái xong, con bé hoàn toàn tin tưởng chúng ta rồi tính tiếp. Hai mươi năm trước của con bé không
có chúng ta mà vẫn có thể sống vui vẻ lạc quan như thế, vậy thì thử chúng ta nên cho con bé là tình yêu và sự bao dung. Nếu nó thực
sự muốn ở bên Chiến Lê Xuyên, cho dù là một đống phân, chúng ta cũng phải vui vẻ mà ăn. Họ Đế nhà mình nuôi một tên liệt cũng
không vấn đề gì. Nói chung là, tôi nghĩ chỉ cần con gái mình vui là được.”
Tạ Thanh Nghiên iu xìu tựa vào lòng chồng, nghĩ đến chuyện con gái ngốc nhà mình thấy Chiến Lê Xuyên tốt, lại còn đẹp, nhất định
đời sống bên cậu ta cả đời, không che cậu ta bị liệt, thế là lại phiền muộn.
Để Tịnh Hiên sắp đặt chân lên cầu thang bỗng nhùn chân, người ngã chúi xuống không hề có dự báo. Người phụ nữ đang nằm trong
lòng ông ta như một vũng nước bỗng biển sắc.
Tạ Thanh Nghiên nhìn Để Tịnh Hiên, trong mắt lấp lánh ánh sáng mà chỉ hai người mới có thể hiểu được.3
“Ừ.” Trong mắt Để Tịnh Hiên tràn ngập ý cười vui mừng.
“Mình, chuyện này… giống như những gì em đoản hả?”
Đế Tịnh Hiên khẽ cười: “Có lẽ vậy. Thế nên… tôi nghĩ có lẽ con gái chúng ta không hề mặc người xấu xé như những
gì chúng 9ta tưởng tượng đầu.”
“Đúng vậy, không xem là con gái của ai chứ.” Tạ Thanh Nghiên kiêu ngạo.
Để Tịnh Hiên không 3kìm được mà cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi bà.
Tạ Thanh Nghiên xoa đôi môi hơi tê rồi nói: “Con gái báo thù là việc củ8a con gái, chúng ta cũng không thể để mặc
con gái chịu ấm ức như vậy được.” “Đó là đương nhiên. Nhưng chúng ta vẫn phải nhịn, xem con gái đã làm những
gì đã rồi chúng ta bổ sung thêm những gì nó chưa làm.”
“Vâng.” Tạ Thanh Nghiên vui vẻ gật đầu.
“Tôi sẽ liên tục theo dõi bên con gái, không để nó xảy ra chuyện gì đâu.”
“Vâng.”
“Còn nữa, em thấy thế nào về chuyện của Thiên Thiên và Chiến Lê Xuyên?”
Mấy chữ “bảo con bé ly hôn” đang định thốt ra lại kẹt trong miệng Tạ Thanh Nghiên, không nói ra được.
“Mình thấy sao?”
“Con gái thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, tuy nhà họ Chiến bỏ tiền ra mua người là không đúng, nhưng nhà họ Chiến
đối xử với con bé tốt hơn nhà họ Cảnh nhiều. Tôi thấy con gái mình…”
Nghĩ đến thái độ của Cảnh Thiên đối với Chiến Lê Xuyên mà mình nghe ngóng được, Để Tịnh Hiên thấy lòng mình
khó chịu.
Tạ Thanh Nghiên im lặng.
Đây cũng là điều mà bà lo nghĩ.
Nếu nhà họ Chiến đối xử không tốt với con bé, bà có thể đưa con gái đi ngay lập tức. Nhưng nhà họ Chiến lại đối
xử tốt với con bé, quan trọng nhất là hình như bé con rất để tâm đến chuyện của Chiến Lê Xuyên. Điều này khiến
Tạ Thanh Nghiên hơi nhụt chí.
“Vậy thì phải làm sao? Không thể để con gái mình theo tên liệt đó cả đời chứ?”
“Nghe nói Viện nghiên cứu Lawrence có giáo sư J rất lợi hại, Chiến Lê Xuyên đã có ý định mời giáo sư J phẫu thuật
rồi. Tôi sẽ đi hỏi tổ chức y học thế giới xem bọn họ có thể cho giáo sư chuyên ngành đến cùng hội chẩn hay không.”
Tạ Thanh Nghiên thở dài.
“Thế nếu cậu ta cứ liệt mãi thì sao?” Tạ Thanh Nghiên u oán nhìn chồng mình, hi vọng có được một câu trả lời cho
vấn đề này.
Để Tịnh Hiên ngồi im lặng trên sofa, day lông mày. Ông để máy tính sang một bên rồi choàng tay ôm vợ vào lòng, bể dậy rồi đứng
lên đi về phía cầu thang.
“Không vội, chờ chúng ta nhận con gái xong, con bé hoàn toàn tin tưởng chúng ta rồi tính tiếp. Hai mươi năm trước của con bé không
có chúng ta mà vẫn có thể sống vui vẻ lạc quan như thế, vậy thì thử chúng ta nên cho con bé là tình yêu và sự bao dung. Nếu nó thực
sự muốn ở bên Chiến Lê Xuyên, cho dù là một đống phân, chúng ta cũng phải vui vẻ mà ăn. Họ Đế nhà mình nuôi một tên liệt cũng
không vấn đề gì. Nói chung là, tôi nghĩ chỉ cần con gái mình vui là được.”
Tạ Thanh Nghiên iu xìu tựa vào lòng chồng, nghĩ đến chuyện con gái ngốc nhà mình thấy Chiến Lê Xuyên tốt, lại còn đẹp, nhất định
đời sống bên cậu ta cả đời, không che cậu ta bị liệt, thế là lại phiền muộn.
Để Tịnh Hiên sắp đặt chân lên cầu thang bỗng nhùn chân, người ngã chúi xuống không hề có dự báo. Người phụ nữ đang nằm trong
lòng ông ta như một vũng nước bỗng biển sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.