Chương 499
Nguyên Lai
11/11/2023
Tạ Thanh Nghiên trượt người khi chồng sắp ngã xuống đất, dù bà đã quá 50 nhưng vẫn có thể gập người nhảy
xuống đất.
Sau đó bà đỡ 3lấy ông chồng với tư thế bế công chúa, nhanh chóng đặt người đàn ông đã tái nhợt mặt xuống đất.
“Thuốc! Bạch Chinh, thuốc!”
Tạ Thanh Nghiên đặt tay lên ngực Để Tịnh Hiên, vuốt ngực cho ông, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Bạch
Chinh cũng hốt hoảng, vộ9i vàng lấy một lọ thuốc từ trên người ra, đổ lấy một viên rồi đưa cho Tạ Thanh Nghiên.
Tạ Thanh Nghiên vội vàng run rẩy cầm lấy 3viên thuốc, đút cho Để Tịnh Hiên.
Trong một thoáng, Để Tịnh Hiên còn không thể nhúc nhích, trên trán, trên mặt, trên cổ toàn là 8mồ hôi.
Sau khi ngậm lấy viên thuốc, ông cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ tràn vào cổ họng, thẩm thẳng đến trái
tim.
Để Tịnh Hiên lập tức cắn lấy viên thuốc rồi nhai. Viên thuốc nhanh chóng hòa tan trong miệng rồi theo thực quản
thấm vào máu, nhanh chóng tiến về phần tim.
Trái tim đang run lên đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng bắt đầu dần dần yên tĩnh
lại dưới tác dụng của thuốc.
Gần như ngất xỉu vì rung tâm thất, hiện tượng mất thị lực cũng bắt đầu dịu đi, ánh mắt Để Tịnh Hiên bắt đầu tập
trung trở lại.
Đế Tịnh Hiên nhúc nhích ngón tay rồi chầm chậm nắm lấy tay Tạ Thanh Nghiên, trong mắt ngập tràn sự áy náy.
“Xin lỗi mình, tôi lại làm mình lo lắng rồi.”
Tạ Thanh Nghiên nắm chặt lấy tay Để Tịnh Hiên bằng một tay, tay còn lại vẫn đang vuốt ngực cho ông dễ thở hơn.
Tạ Thanh Nghiên nở nụ cười mà Để Tịnh Hiên thích nhất: “Xin lỗi gì chứ! Đâu phải mình cố tình phát bệnh đâu.
Mình đừng nói gì vội, chờ lần phát bệnh này qua đã.”
Nói xong, bà bèn bảo trợ lý: “Bạch Chinh, chăn.”
Bà cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người Để Tịnh Hiên, một bàn tay siết chặt lấy bàn tay ông. Chăn được đưa lên, bà
bèn đắp lên người cho ông, dém chăn thật kỹ nhưng vẫn không dám nhúc nhích người ông lấy nửa phân.
Sắc mặt Để Tịnh Hiên đã tốt lên thấy rõ sau khi uống thuốc. Nhưng trước kia có một lần sắc mặt ông cũng dịu đi
sau khi uống thuốc lần đó hai người đang ở ngoài ở một nơi rất lạnh lẽo để ông không bị lạnh mà bà phải bề
ngang ông lên. Chỉ một thoáng vậy thôi mà Để Tịnh Hiền đã phát bệnh lần hai rồi.
Lần đó Để Tịnh Hiên bị co giật và ngất do bệnh tim phát tác, rung thất quá mạnh, cho dù bà ở bên cạnh làm hô hấp nhân tạo cho ông
cũng không có tác dụng, cuối cùng dẫn đến đột tử do bệnh tim.
Bà mở to mắt nhìn người đàn ông sống bên bà quãng đời còn lại, người mà bà có thể giao phó cả tính mạng mình dần dần không còn
hơi thở. Tạ Thanh Nghiên cảm thấy trong khoảnh khắc đó, cho dù bà đã có niềm hạnh phúc của cả thế giới, muốn cái gì là củ cải đỏ,
nhưng nếu người đàn ông này đi rồi, thế giới của bà cũng sụp hoàn toàn.
Ông chính là cả thế giới của bà. Trong sự sợ hãi khi đất trời sụp đồ ấy, bà này ra một ý. Bà đạp vô lăng, sau đó khởi động động cơ, lấy
dây điện ra tiến hành giật điện cho ông, lúc ấy mới kéo ông trở về được.
Chuyện như vậy, bà không muốn trải qua lần thứ hai.
xuống đất.
Sau đó bà đỡ 3lấy ông chồng với tư thế bế công chúa, nhanh chóng đặt người đàn ông đã tái nhợt mặt xuống đất.
“Thuốc! Bạch Chinh, thuốc!”
Tạ Thanh Nghiên đặt tay lên ngực Để Tịnh Hiên, vuốt ngực cho ông, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Bạch
Chinh cũng hốt hoảng, vộ9i vàng lấy một lọ thuốc từ trên người ra, đổ lấy một viên rồi đưa cho Tạ Thanh Nghiên.
Tạ Thanh Nghiên vội vàng run rẩy cầm lấy 3viên thuốc, đút cho Để Tịnh Hiên.
Trong một thoáng, Để Tịnh Hiên còn không thể nhúc nhích, trên trán, trên mặt, trên cổ toàn là 8mồ hôi.
Sau khi ngậm lấy viên thuốc, ông cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ tràn vào cổ họng, thẩm thẳng đến trái
tim.
Để Tịnh Hiên lập tức cắn lấy viên thuốc rồi nhai. Viên thuốc nhanh chóng hòa tan trong miệng rồi theo thực quản
thấm vào máu, nhanh chóng tiến về phần tim.
Trái tim đang run lên đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng bắt đầu dần dần yên tĩnh
lại dưới tác dụng của thuốc.
Gần như ngất xỉu vì rung tâm thất, hiện tượng mất thị lực cũng bắt đầu dịu đi, ánh mắt Để Tịnh Hiên bắt đầu tập
trung trở lại.
Đế Tịnh Hiên nhúc nhích ngón tay rồi chầm chậm nắm lấy tay Tạ Thanh Nghiên, trong mắt ngập tràn sự áy náy.
“Xin lỗi mình, tôi lại làm mình lo lắng rồi.”
Tạ Thanh Nghiên nắm chặt lấy tay Để Tịnh Hiên bằng một tay, tay còn lại vẫn đang vuốt ngực cho ông dễ thở hơn.
Tạ Thanh Nghiên nở nụ cười mà Để Tịnh Hiên thích nhất: “Xin lỗi gì chứ! Đâu phải mình cố tình phát bệnh đâu.
Mình đừng nói gì vội, chờ lần phát bệnh này qua đã.”
Nói xong, bà bèn bảo trợ lý: “Bạch Chinh, chăn.”
Bà cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người Để Tịnh Hiên, một bàn tay siết chặt lấy bàn tay ông. Chăn được đưa lên, bà
bèn đắp lên người cho ông, dém chăn thật kỹ nhưng vẫn không dám nhúc nhích người ông lấy nửa phân.
Sắc mặt Để Tịnh Hiên đã tốt lên thấy rõ sau khi uống thuốc. Nhưng trước kia có một lần sắc mặt ông cũng dịu đi
sau khi uống thuốc lần đó hai người đang ở ngoài ở một nơi rất lạnh lẽo để ông không bị lạnh mà bà phải bề
ngang ông lên. Chỉ một thoáng vậy thôi mà Để Tịnh Hiền đã phát bệnh lần hai rồi.
Lần đó Để Tịnh Hiên bị co giật và ngất do bệnh tim phát tác, rung thất quá mạnh, cho dù bà ở bên cạnh làm hô hấp nhân tạo cho ông
cũng không có tác dụng, cuối cùng dẫn đến đột tử do bệnh tim.
Bà mở to mắt nhìn người đàn ông sống bên bà quãng đời còn lại, người mà bà có thể giao phó cả tính mạng mình dần dần không còn
hơi thở. Tạ Thanh Nghiên cảm thấy trong khoảnh khắc đó, cho dù bà đã có niềm hạnh phúc của cả thế giới, muốn cái gì là củ cải đỏ,
nhưng nếu người đàn ông này đi rồi, thế giới của bà cũng sụp hoàn toàn.
Ông chính là cả thế giới của bà. Trong sự sợ hãi khi đất trời sụp đồ ấy, bà này ra một ý. Bà đạp vô lăng, sau đó khởi động động cơ, lấy
dây điện ra tiến hành giật điện cho ông, lúc ấy mới kéo ông trở về được.
Chuyện như vậy, bà không muốn trải qua lần thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.